Idol Bán Thời Gian - Quan Tự Tại

Chương 131

Khương Nhạc Thầm ăn sáng xong xuôi, thu xếp ba lô, rời khỏi nhà Văn Quế.

Không như lúc đến tay trắng, lúc đi cậu vẫy vẫy ống tay áo, càn quét hết đồ ăn vặt trong tủ lạnh Văn Quế.

Không phải là cậu mặt dày đâu nhé, Quế Quế tuần sau mới về, mấy loại hoa quả, sữa tươi để lạnh trong tủ lạnh mà không ăn thì hỏng mất. Khương Nhạc Thầm làm vậy là để quý trọng lương thực, góp phần bảo vệ môi trường thôi.

Đương nhiên, trước khi đi cậu và Văn Quế cũng qua lại một hồi khách sáo.

Văn Quế: "Đem đồ ăn vặt đi hết đi, đây là chút lòng thành của tớ."

Khương Nhạc Thầm: "Vậy tớ khách sáo chút vậy."

Văn Quế: "Lòng tớ không cần khách sáo."

Khương Nhạc Thầm: "Tớ khách sáo chỉ là một cách thể hiện lòng thành thôi."

Văn Quế: "Lại khách sáo thì không còn thú vị nữa."

Khương Nhạc Thầm: "Nếu cậu đã có lòng như vậy, thì tớ không khách sáo nữa."

... Đây chính là đạo khách sáo và đạo lòng thành của người Trung Quốc, đưa vào kỳ thi Hán ngữ chắc chắn sẽ làm không ít học sinh nước ngoài phải khóc.

Tóm lại, Khương Nhạc Thầm tay trái tay phải xách hai túi nilon lớn, vui vẻ bắt xe về trường.

Hôm nay Đại Đinh Tiểu Đinh không đi thư viện mà ở ký túc xá nghỉ ngơi. Mông Hách cũng không đi đá bóng như thường lệ. Khương Nhạc Thầm đẩy cửa ký túc xá vào, hớn hở giơ tay lên, khoe hai túi hoa quả và đồ ăn vặt lớn.

"Các con của ta!" Tiểu Khương nâng cao giọng, "Đại vương ta đi săn đã trở về!"

Đại Đinh Tiểu Đinh vây quanh, đứa xách túi, đứa bóp vai, nhanh chóng giúp cậu cởi bỏ gánh nặng. Mông Hách cũng tiện tay nhận lấy một túi đồ ăn vặt, đặt lên bàn Khương Nhạc Thầm.

"Nhạc Nhạc, sao cậu mua nhiều hoa quả thế?" Tiểu Đinh nóng lòng mở một túi nilon, lấy ra một hộp cherry, "Ôi, cherry to thế này, đắt lắm nhỉ?"

Khương Nhạc Thầm vẫy tay, hào khí nói: "Ăn đi, đây là người khác dâng cho đại vương."

Tiểu Đinh đi rửa cherry, cầm một quả đưa đến miệng Khương Nhạc Thầm, ngại ngùng nói: "Đại vương ăn trước."

Khương Nhạc Thầm từ chối: "Ái phi ăn trước."

Tiểu Đinh lại gần: "Không sao, đại vương ăn trước."

Khương Nhạc Thầm: "Không sao, ái phi ăn trước."

"Đại vương ăn."

"Ái phi ăn."

"Đại vương ăn."

"Ái phi ăn."

Chỉ vì một quả cherry mà hai người cứ đưa qua đưa lại, kèm theo ánh mắt đưa tình và những lời trêu ghẹo, thực sự rất sến.

Thấy quả cherry sắp rơi vào miệng Khương Nhạc Thầm, bỗng nhiên một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giật lấy quả cherry trong tay Tiểu Đinh.

"Ghê tởm không." Mông Hách đứng ngoài xem lâu, cuối cùng không nhịn được nữa. Anh ném quả cherry vào miệng mình, chẳng ăn được vị gì, liền nhai luôn, "Ăn một quả hoa quả mà lắm chuyện thế."

Tiểu Đinh bĩu môi: "Sách, ăn thì cứ ăn đi, còn quản chuyện người khác. Thật chẳng có chút lãng mạn."

Đại Đinh cũng phụ họa: "Đúng thế, cherry to thế này, bên ngoài bán hơn trăm tệ một cân đấy. Nếu không phải Nhạc Nhạc mua, chúng ta còn không được ăn, cậu còn không biết nói tiếng cảm ơn."

Khương Nhạc Thầm vội vàng nói: "Thật sự không phải tớ mua, tớ nói rồi là người khác tặng. Hôm qua tớ không phải đến nhà đồng đội Văn Quế để viết nhạc sao, đây là Văn Quế mua, sáng nay cậu ấy bảo tớ gói hết mang về ký túc xá."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Mông Hách lập tức cứng lại. Mông Hách đâu thể ngờ rằng, quả cherry anh đang ăn lại là do Văn Quế mua?! Trong khoảnh khắc, quả cherry vốn ngọt ngào bỗng thay đổi mùi vị, như có độc vậy.

"Khụ khụ khụ khụ..." Quả thịt mắc nghẹn trong cổ họng, Mông Hách nuốt không được mà nhả cũng không xong.

Thấy anh ôm ngực ho sặc sụa, ba người còn lại ngây người. Đại Đinh sợ hãi mặt tái nhợt, chạy khắp phòng, giọng nghẹn lại: "Mông Hách làm sao thế... Mông Hách bị nghẹn rồi... Mông Hách sẽ không chết chứ! Heimlich, ai biết Heimlich!!"

Dưới sự chỉ huy của cậu ta, Tiểu Đinh vội vàng vòng ra sau lưng Mông Hách, hai tay định vòng lấy ngực anh.

Mông Hách giãy giụa đẩy Tiểu Đinh ra, tự mình cúi người ho một lúc lâu, cuối cùng cũng ho ra cái hạt. Anh vừa ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt lo lắng của Khương Nhạc Thầm.

Khương Nhạc Thầm: "Mông Hách, cậu..."

Mông Hách mất mặt, nếu không phải da anh ngăm đen, lúc này chắc đã đỏ bừng lên.

Mông Hách: "... Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận sặc thôi."

Khương Nhạc Thầm chớp chớp đôi mắt long lanh như nước, quan tâm hỏi: "Cậu thật sự không sao chứ?"

Mông Hách lấp l**m: "Thật sự không sao."

Khương Nhạc Thầm: "Nhưng cậu chảy máu!"

Mông Hách: "???"

Anh theo bản năng lau khóe miệng, ngón tay quả nhiên dính một vệt máu.

Ban đầu anh còn tưởng là nước cherry, nhưng trong miệng thật sự có một vị tanh của máu.

Đến lúc này, anh mới hậu tri hậu giác cảm thấy đầu lưỡi có một cơn đau, càng lúc càng nặng, càng lúc càng khó bỏ qua.

Tiểu Đinh mắt tinh: "Mông Hách, cậu hình như cắn rách lưỡi rồi!"

"..." Mông Hách toàn thân chấn động. Anh không có gương, Khương Nhạc Thầm vội vàng lấy ra chiếc gương trang điểm của mình cho anh mượn.

Mông Hách quay lưng đi tránh ba người kia, mặt đen lại, lén lút hé miệng, lè lưỡi ra soi gương.

"!!!"

Anh kinh hãi, vội vàng ngậm miệng lại, ném chiếc gương vào lòng Khương Nhạc Thầm.

Khương Nhạc Thầm thấy bộ dạng này của anh, còn gì không hiểu nữa, nhịn cười hỏi: "Thật sự cắn rách rồi sao?"

Mông Hách: "Không có."

Khương Nhạc Thầm: "Tớ thấy là có."

Mông Hách: "Nói nhảm."

Khương Nhạc Thầm vỗ vỗ vai anh, ý tứ: "Nếu lưỡi đau quá, thì đừng miễn cưỡng nói chuyện."

Mông Hách: "..." Hải nha, tức thật.

Cuối cùng, hai túi hoa quả đắt tiền mà Khương Nhạc Thầm mang về, Mông Hách không đụng vào một miếng nào nữa, đều bị Khương Nhạc Thầm, Đại Đinh và Tiểu Đinh ăn hết. Họ ăn không hết, lại chia cho ký túc xá bên cạnh.

Khương Nhạc Thầm báo cáo với Văn Quế trên WeChat:

@TiểuKhươngTiểuKhươngKhôngYêuĂnGừng: Báo cáo thủ trưởng, trải qua ba ngày gian nan tấn công, hoa quả ngài tặng đã ăn hết rồi ạ!

@ChiếtQuế: Cậu ăn hết một mình à?

@ChiếtQuế: Tớ còn lo ký túc xá các cậu không có tủ lạnh, không để được.

@TiểuKhươngTiểuKhươngKhôngYêuĂnGừng: Không phải đâu, tớ ăn cùng bạn cùng phòng.

@ChiếtQuế: Người thứ ba cũng ăn à?

Khương Nhạc Thầm: "..."

Sau một thời gian quan sát, Khương Nhạc Thầm phát hiện một chuyện rất thú vị - trong miệng Văn Quế, bạn cùng phòng của cậu lần lượt là "Đại Đinh", "Tiểu Đinh" và "Người thứ ba".

Rõ ràng Văn Quế đã gặp Mông Hách không chỉ một lần, cũng biết tên Mông Hách, nhưng khi nói chuyện phiếm với Khương Nhạc Thầm, cậu ấy lại cố tình không nhắc đến tên Mông Hách.

@TiểuKhươngTiểuKhươngKhôngYêuĂnGừng: Mông Hách chỉ ăn một quả cherry, kết quả không cẩn thận bị sặc còn cắn vào lưỡi, anh ấy sẽ không bao giờ ăn nữa.

@ChiếtQuế: [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay]

(Người dùng @ChiếtQuế đã thu hồi một tin nhắn)

@ChiếtQuế: À, hy vọng anh ấy sớm bình phục.

Khương Nhạc Thầm: "..."

Văn Quế có phải nghĩ cậu mù không, tin nhắn gửi đi rồi thu hồi, cậu vẫn thấy mà!

Khương Nhạc Thầm còn định trò chuyện tiếp với Văn Quế, bỗng nhiên một cuộc điện thoại nhảy ra.

Thông tin hiển thị là viện trưởng học viện của họ, cũng là thầy hướng dẫn thạc sĩ, tiến sĩ của Khương Nhạc Thầm!

Lưng Khương Nhạc Thầm lập tức căng thẳng, nổi da gà. Nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn, tuyệt đối còn đáng sợ hơn nhận được điện thoại của đạo diễn!! Chắc lại có vấn đề gì với luận văn của cậu rồi? Mấy hôm trước cậu lại nộp báo cáo đề tài, nếu bị trả về nữa thì cậu thật sự muốn thổ huyết.

Tiểu Khương nhìn chằm chằm điện thoại nuốt nước bọt, lấy hết can đảm ấn nút nghe.

"Tiểu Khương, bây giờ có tiện nói chuyện không?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của Viện trưởng Ngưu.

Giọng bà vẫn luôn như vậy, không nhanh không chậm, rất dịu dàng, nhưng cảm giác căng thẳng khi đối mặt với thầy hướng dẫn của Khương Nhạc Thầm thì không thể xua đi. Rõ ràng Viện trưởng Ngưu không ở trước mặt, nhưng cậu theo phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người, hai đầu gối khép lại, như một học sinh tiểu học đang trong giờ học.

"Tiện, tiện ạ." Khương Nhạc Thầm vội vàng nói, "Có phải luận văn có vấn đề gì không ạ?"

"Không phải, em không cần căng thẳng như vậy." Viện trưởng Ngưu nói ôn hòa, "Cô muốn hỏi em, thứ ba em có ở trường không?"

Khương Nhạc Thầm không hiểu: "Thứ ba ạ? Em ở trường, cô muốn em đến phòng thí nghiệm giúp đỡ ạ?"

"Sáng thứ ba là tiết thực hành của sinh viên năm nhất, cần đến chuồng bò làm thủ công." Viện trưởng Ngưu nói, "Giáo viên phụ trách chuồng bò tạm thời xin nghỉ vài ngày, ở đây không tìm được giáo viên dạy thay, em có bằng lòng dạy thay một tiết cho sinh viên năm nhất không?"

Khương Nhạc Thầm: "!!! Em đồng ý ạ!!!"

Cậu đương nhiên đồng ý!!

Viện trưởng Ngưu bảo cậu đến chuồng bò vắt sữa bò, đây chính là "giáo viên" chính thức, không phải "giáo viên" đầy rẫy trong giới giải trí a!!

Bạn học Vương Tân Thắng (tên giả) là sinh viên năm nhất của Học viện Y học động vật, Đại học Nông nghiệp.

Sinh viên năm nhất của trường Nông nghiệp đều học các môn đại cương. Ngoài các môn đại cương, còn có một môn thực hành vô cùng quan trọng, chiếm trọn 5 tín chỉ.

Môn thực hành này bắt đầu từ học kỳ 2 năm nhất. Nội dung cụ thể là dọn dẹp nơi sinh hoạt, xúc phân, xây hàng rào, chải lông, cho ăn... cho các loài động vật được nuôi trong trường. Công việc vụn vặt và nặng nhọc, nhưng không ai có thể trốn tránh.

Đừng xem thường những công việc này. Các tân sinh viên thông qua tiếp xúc gần gũi với động vật, tìm hiểu tập tính và cấu tạo sinh lý của chúng, đặt nền móng cho việc học sau này.

Năm trước, bò đực giống ưu tú trong trường giao phối tự nhiên thành công, khiến mấy con bò cái đều mang thai bê con. Cuối năm, các bê con sinh ra thuận lợi, đàn bò trong trường mở rộng gấp đôi, khối lượng công việc đương nhiên cũng tăng gấp đôi. Công nhân trong trường không làm xuể, học sinh trở thành sức lao động tốt nhất.

Và tuần này, đến lượt lớp của Vương Tân Thắng đến chuồng bò giúp đỡ.

Nói thật, công việc ở chuồng bò được xem là phiền phức nhất nhì. Bò mà trường họ nuôi là bò Tam Hà, dùng để lấy sữa và thịt, tính cách hiền lành, nhưng ăn nhiều thì ị cũng nhiều. Nghe các anh chị khóa trên kể, xúc phân bò cần dùng xẻng. Khi mùa đông, phân bò trên mặt đất đóng băng cứng ngắc, cần dùng hết sức lực mới có thể cậy lên được; khi mùa hè thì mùi hôi rất nồng, xông lên làm người ta không mở mắt ra được.

Vương Tân Thắng là một cậu bé từ thành phố lớn, lần duy nhất xúc phân là phân của con mèo cưng nhà mình. Cậu thực sự không thể tưởng tượng nổi, việc dùng xẻng xúc phân bò rốt cuộc sẽ như thế nào.

Sáng sớm thứ Bảy, cậu và các bạn đã sớm có mặt ngoài chuồng bò.

Lạ lùng là, ngoài những học sinh này, ngoài chuồng bò còn có thêm mấy bóng người xa lạ.

Trường họ có quy định nghiêm ngặt, chỉ cần tiếp xúc với động vật trong giờ học thì phải mặc áo blouse trắng, vì thế mỗi người đều mặc áo blouse trắng trên người. Nhưng mấy người xa lạ kia đều mặc thường phục, ra ra vào vào ngoài chuồng bò, đặt các camera nhỏ ở những vị trí khác nhau.

Có một bóng người cao gầy mảnh khảnh bị họ vây quanh. Người đó cũng mặc một chiếc áo blouse trắng. Rõ ràng chiếc áo blouse trắng đó là đồng phục mà trường mua, nhưng mặc trên người người đó lại giống như trang bị cấp sử thi, tôn lên làn da trắng và vẻ ngoài nổi bật, tự mang hào quang.

Khi nhìn rõ bóng người đó, các bạn nữ trong lớp họ lập tức sôi nổi.

"Kia là anh Khương Nhạc Thầm phải không?"

"Là anh ấy, đúng là anh ấy rồi!"

"Sao anh ấy lại ở đây?"

"Tớ nghe cố vấn viên nói, giáo viên dạy chúng ta ban đầu mấy hôm trước bị bò húc trúng phổi, phải nghỉ hai tuần, nên tiết học tuần này sẽ do đệ tử của viện trưởng dẫn dắt."

"Không phải anh Khương Nhạc Thầm dạy thay chúng ta đấy chứ?"

"Mấy cái camera kia là sao? Tớ nhớ anh ấy gần đây đang quay một gameshow trong trường, chẳng lẽ anh ấy mang cả đoàn làm phim đến đây?"

Các nữ sinh ríu rít, lọt vào tai Vương Tân Thắng.

Hóa ra... người kia chính là anh Khương Nhạc Thầm trong truyền thuyết a.

Vương Tân Thắng đương nhiên đã nghe qua nhân vật huyền thoại này trong học viện. Người Bắc Kinh, học bá, 5 năm liên tục đứng đầu bảng điểm toàn niên, học kỳ 1 đã giành được suất tiến sĩ trực tiếp duy nhất trong tay viện trưởng, có thể nói là "vua" của khoa Y học động vật. Nếu anh ấy chỉ là một học bá, thì cũng không có gì hiếm lạ, nhưng điều hiếm lạ là - Khương Nhạc Thầm lại còn là một idol ca hát và nhảy múa!

Vương Tân Thắng cũng như hàng vạn nam sinh bình thường và tự tin trên thế giới này, có một tâm lý mâu thuẫn đối với sinh vật gọi là nam idol.

Trong thế giới quan đơn giản của cậu, trên đời này có ba loại giới tính: Đàn ông, phụ nữ, và nam idol.

Rõ ràng, Khương Nhạc Thầm thuộc loại giới tính thứ ba.

Nhưng bây giờ nhìn thấy, anh Khương Nhạc Thầm trông rất "bình thường" - vóc dáng bình thường, áo blouse trắng bình thường, diện mạo bình thường (câu cuối cùng mang tính chủ quan cực mạnh, không có giá trị tham khảo). Hoàn toàn khác với nam idol nhảy nhót trên sân khấu trong ấn tượng của cậu, khó phân biệt nam nữ.

... Lạ thật, nhìn thêm hai mắt nữa.

Có lẽ vì ánh mắt Vương Tân Thắng nhìn chằm chằm Khương Nhạc Thầm quá rõ ràng, đột nhiên, trước mắt Vương Tân Thắng tối sầm, một thanh niên cao lớn như tháp sắt đã đi tới, che mất tầm nhìn của cậu.

Thanh niên đó rất cao lớn, cao hơn 1m9, làn da ngăm đen, tóc cắt ngắn, mặt vô cảm cúi đầu nhìn về phía Vương Tân Thắng. Trên người anh ta cũng mặc một chiếc áo blouse trắng, ngực đeo huy hiệu của Học viện Y học động vật.

Thanh niên không nói lời nào, nhưng ánh mắt hung dữ của anh ta viết: Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra.

Vương Tân Thắng: "..." Cậu hoảng sợ, lắp bắp hỏi, "Anh, anh là ai vậy?"

Thanh niên vẫn không nói lời nào.

Có bạn học khác nhận ra thanh niên này, nhỏ giọng nói với Vương Tân Thắng: "Đây là anh Mông Hách năm cuối, bạn cùng lớp với anh Khương Nhạc Thầm."

Sự ồn ào nho nhỏ của họ đã thu hút sự chú ý của Khương Nhạc Thầm đang đứng ngoài chuồng bò.

Khương Nhạc Thầm hơi cúi người về phía các nhân viên đoàn làm phim, nói gì đó, rồi nhanh chóng bước về phía này.

Tư thế của cậu tao nhã, bước chân nhanh nhẹn. Có một khoảnh khắc, Vương Tân Thắng cảm thấy đôi ủng cao su dưới chân Khương Nhạc Thầm cũng là trang bị cấp sử thi, nếu không tại sao người khác mang ủng cao su lại lóng ngóng như chim cánh cụt, chỉ có cậu là uyển chuyển như chim hồng, đi lại mang theo gió vậy?

Khi Khương Nhạc Thầm đến gần, các bạn nữ vốn đang ríu rít dần dần im lặng. Rõ ràng trên lớp giải phẫu, các cô có thể không chớp mắt bẻ gãy xương sống chuột bạch, lột da ếch xanh, nhưng trước mặt Khương Nhạc Thầm, các cô lại đỏ mặt, ngại ngùng như một đàn chim sẻ nhỏ lông xù.

"Anh Khương Nhạc Thầm..."

"Anh Khương ạ..."

Khương Nhạc Thầm đứng trước mặt họ, cười hào phóng với các sư đệ sư muội. Nụ cười này như gió xuân phả vào mặt, làm người ta say sưa.

Khoảnh khắc này, ngay cả các nam sinh cũng im lặng - ngoan ngoãn, đây là nam minh tinh sao? Bọn họ cũng là giống đực, cậu ấy cũng là giống đực, sao cùng một loài mà chênh lệch lại lớn đến vậy a??

Khương Nhạc Thầm lướt mắt qua từng con chim cút nhỏ trước mặt, cậu hắng giọng, mở lời: "Tự giới thiệu một chút, tôi là Khương Nhạc Thầm, Nhạc trong vui vẻ, Thầm trong nhiệt tình. Tôi là sinh viên năm cuối chuyên ngành lâm sàng của Học viện Y học động vật, là sư huynh của các bạn, đồng thời cũng là giáo viên dạy thay tiết thực hành này hôm nay."

Cậu lại giơ tay chỉ về phía Mông Hách bên cạnh: "Vị này là bạn học của tôi, Mông Hách. Gần đây đầu lưỡi của anh ấy, khụ, gần đây giọng anh ấy không được khỏe, tạm thời không thể nói chuyện. Anh ấy đến từ khu chăn nuôi, rất quen thuộc với bò, ngựa, dê, sẽ cùng tôi dạy tiết học này cho mọi người."

Ngay sau đó, cậu lại quay người, giới thiệu đoàn làm phim đang đứng cách đó không xa: "Tôi nghĩ mọi người chắc đều đã chú ý đến các nhân viên bên kia, họ là đoàn làm phim của chương trình 《Cuộc Sống Tập Thể Của Tôi Và Tôi》 của đài Chuối. Tiết học hôm nay họ sẽ quay ở bên cạnh - đúng vậy, các bạn sắp lên TV!"

Khi nghe thấy câu cuối cùng, các tân sinh viên cuối cùng cũng không kìm được sự phấn khích trong lòng, lập tức bùng nổ những tiếng thảo luận kịch liệt.

"Chúng ta thật sự sẽ lên TV sao? Lại còn là đài Chuối!"

"Khi nào phát sóng vậy, tớ muốn cho bố mẹ tớ xem!"

"Biết hôm nay được lên TV, hôm qua tớ đã gội đầu rồi."

Tiếng ồn ào kéo dài một lúc lâu, cho đến khi một nam sinh gầy đen bất ngờ giơ tay lên.

"Thầy Khương, em có một câu hỏi." Nam sinh đó lấy hết can đảm hỏi.

Khương Nhạc Thầm chuyển ánh mắt sang cậu ta, hứng thú hỏi: "Em tên gì? Em có vấn đề gì?"

Nam sinh nói: "Em tên Vương Tân Thắng! Em nghe các anh chị khóa trên kể, công việc thực tập ở chuồng bò rất nhàm chán, chỉ là cho bò ăn, xúc phân. Nhưng thầy không phải idol sao, tại sao thầy lại muốn mang đoàn làm phim đến quay cái này ạ? Nếu nhất định phải quay ở trường, rõ ràng có rất nhiều lựa chọn mà, đến phòng thí nghiệm không được sao? Tại sao lại phải đến chuồng bò, nơi này bẩn lắm mà! - Thầy làm vậy có phải là 'xây dựng hình tượng' không?"

Câu cuối cùng của cậu ta thực sự rất thiếu lễ phép. Mông Hách nhíu mày, nếu không phải không nói được, nhất định đã mắng cho tân sinh viên thiếu lễ phép này một trận.

Nhưng khác với Mông Hách đang tức giận, Khương Nhạc Thầm rất bình tĩnh nghe xong câu hỏi của cậu ta, khóe miệng không giảm, vẫn giữ nụ cười ấm áp.

"Sư đệ này, tôi hiểu sự băn khoăn của em. Nhưng tại sao idol đến chuồng bò làm việc lại bị coi là xây dựng hình tượng?" Khương Nhạc Thầm từ từ mở lời, "Chắc hẳn mọi người đều đã nghe qua một câu, gieo nhân nào gặt quả nấy, 'nhân' ở đây chính là 'nhân' trong 'thần tượng'."

Mông Hách: "...?"

Vương Tân Thắng: "...?"

Mọi người: "...?"

Hình như không phải vậy.

"Các bạn đừng cười." Khương Nhạc Thầm nói với giọng thấm thía: "Mặc dù rất nhiều người nói đùa rằng, idol không cần ăn cơm. Nhưng chúng ta thật sự không ăn cơm sao? Tôi đương nhiên không phải uống gió uống sương mà lớn lên được, tôi cũng phải ăn cơm, cũng phải ăn thịt. Có thể nói không có hạt giống của nông dân, thì không có tôi, một idol này."

"Là một idol, tôi có nghĩa vụ hơn bất kỳ ai khác để phổ cập kiến thức nông nghiệp cho người hâm mộ. Xúc phân bò, chải lông bò, vắt sữa bò, gắn thẻ tai cho bò... Khi họ nhìn thấy cuộc sống nông nghiệp hàng ngày vất vả như thế nào, họ mới càng trân trọng miếng thịt bò trên bàn ăn!"

Tiểu Khương nói năng lưu loát, chỉ vài câu đã làm mọi người sững sờ, còn hữu ích hơn cả việc học trực tuyến 10 ngày.

Trong lúc nhất thời, tất cả tân sinh viên đều nhìn cậu với ánh mắt sùng bái. Ngay cả Vương Tân Thắng cũng bị giọng điệu hùng hồn của cậu làm cho phấn khích.

Mau mau mau, mau vào chuồng bò - họ đã không thể kiềm chế được sự phấn khích của tâm hồn nông nghiệp, muốn tiếp xúc thân mật với những chú bò rồi!

Diễn đàn giải trí Douban -

Tiêu đề: 《Có ai đào bới vụ gameshow mới của đài Chuối không? JLC đến thế nào vậy?》

Nội dung bài viết: 《Cuộc Sống Tập Thể Của Tôi Và Tôi》 lúc chiêu thương năm ngoái tôi đã chú ý, lúc đó định một trong năm khách mời là A mỗ. Bạn tôi là fan của A mỗ, rất mong đợi gameshow này, cứ quảng cáo rầm rộ trên mạng xã hội, còn giới thiệu tôi xem.

Nhưng tôi vừa thấy trailer trên trang chủ, sao không có A mỗ, mà bị JLC thay thế?

Rốt cuộc là thế lực nào đứng sau JLC mà lăng xê mạnh vậy, không sợ bị phản tác dụng sao????

1L: Chủ thớt nói bóng nói gió rồi, sao không nói thẳng tên ra. Khương Nhạc Thầm là khách quen của hot search, cũng là khách quen của diễn đàn giải trí và diễn đàn dấn thân, đâu đâu cũng có anh ấy.

3L: Đã nhận ra, Tiểu Khương của chúng ta thật sự nổi tiếng ~

6L: Chủ thớt, bạn nói bạn bè là chính bạn phải không??

10L: Cười chết, chủ thớt giả vờ người qua đường thất bại rồi, lần sau nhớ đừng để tài khoản rõ ràng thế, còn đánh 5 sao cho phim dở của khách mời A mỗ.

15L: Còn ai chưa biết chuyện A mỗ thay cái bóng đèn trong nhà mà phải vào phòng phẫu thuật thẩm mỹ không?

20L: Thế lực đứng sau Khương Nhạc Thầm là ai? Chắc chắn rất nhiều người xem đều thắc mắc vấn đề này. Hãy để tiểu biên (người biên tập) đây cùng mọi người nghiên cứu kỹ một chút. Về vấn đề thế lực đứng sau Khương Nhạc Thầm, chúng ta có thể tra trên mạng. Mùa hè năm ngoái, công ty quản lý cũ của anh ấy bị F Entertainment mua lại, đối tác của F Entertainment là Cố Vũ Triết, vậy Cố Vũ Triết có phải là thế lực đứng sau Khương Nhạc Thầm không? Chuyện này tiểu biên cũng rất tò mò, nhưng tiểu biên cảm thấy đằng sau chuyện này chắc chắn có ẩn tình khác. Đây là câu trả lời mà tiểu biên đã tổng hợp cho mọi người, nếu hữu ích, mong mọi người like, share, đăng ký nhé.

25L trả lời 20L: Tiểu biên văn học vô nghĩa, xem như cậu chơi hiểu rồi đấy.

28L: Nhưng Lý Đào, tài nguyên của Khương Nhạc Thầm thật sự rất mạnh. Tôi có một người bạn trong đội sản xuất âm nhạc của Thịnh Chi Tầm, cô ấy nói với tôi mấy hôm trước sếp của họ đã video call với Khương Nhạc Thầm, Thịnh Chi Tầm và Lâm Vị Nhiên đều có mặt. Khương Nhạc Thầm viết ca khúc chủ đề cho phim điện ảnh, hai người đều rất hài lòng với bài hát của anh ấy. Chờ sau khi phối xong nhạc, một thời gian nữa sẽ vào phòng thu.

32L trả lời 28L: Xin lỗi, đôi mắt dơ bẩn này của tôi chỉ thấy "Khương Nhạc Thầm... video call... Thịnh Chi Tầm và Lâm Vị Nhiên... hai người đều rất hài lòng..."

37L trả lời 32L: Chị em, chị em biết cách nắm bắt trọng điểm đấy.

44L: Tin nóng từ đàn chị ở trường Khương Nhạc Thầm đây (giơ tay)! Gameshow này thật sự đang quay ở trường chúng tôi, hơn nữa trường còn ra văn bản, ngay trên trang chủ, nói là liên kết với đài Chuối để quay, nhằm mục đích quảng bá cho trường. Đoàn làm phim trực tiếp đặt camera trong ký túc xá nam sinh, mấy hôm trước còn đến nhà ăn lấy cảnh nữa.

49L: Vụ án này phá rồi, thế lực đứng sau Khương Nhạc Thầm chính là trường đại học 985 a! Rất khó khăn mới có được một tấm gương tích cực, trường học chắc chắn phải tận dụng thôi!

49L: Ký túc xá nam sinh? Hắc hắc hắc. Tôi chỉ quan tâm anh bạn cùng phòng da đen kia có nhiều cảnh không, hắc hắc hắc.

55L: Chủ thớt, cậu đừng cứ tập trung vào Tiểu Khương của chúng ta. Tài nguyên của Tiểu Khương thật sự không nhiều lắm, từ đầu năm đến giờ, tháng 1 phim điện ảnh đóng máy, tháng 2 trước khi phát sóng 《Chào Mừng Đến Nhà Ăn Của Tôi》, tháng 3 là đang quay gameshow cuộc sống tập thể này. Mấy vụ phỏng vấn bên lề của CCTV và reaction của công ty thì không tính. Cậu đã thấy tài nguyên của người nổi tiếng nào mà một tháng chỉ có một công việc chưa?

60L: Khương Nhạc Thầm trước đây từng đăng giấy báo trúng tuyển tiến sĩ trực tiếp trên Weibo, nói thật, trong giới giải trí mà dám đăng bằng cấp trực tiếp, chắc chắn là chịu được sự kiểm tra. Anh ấy lúc đó đã nói việc học luôn là ưu tiên hàng đầu, công việc giải trí chỉ là phụ. Tôi rất nể phục anh ấy, biết rõ mình muốn gì.

64L: Người có tài nguyên dồi dào thực sự rõ ràng là một đồng đội nào đó của Khương Nhạc Thầm đi [cười]. Một tháng 30 ngày có 28 ngày lịch trình, các gameshow xuất hiện khắp nơi. Một ca sĩ không chuyên tâm ca hát, khắp nơi cọ xát màn ảnh.

72L trả lời 64L: Wow, ở đây cũng có thể thấy người bôi đen Văn Quế à, cậu thật sự yêu anh ấy, còn yêu hơn cả Khương Nhạc Thầm. Cậu có muốn xem doanh số album mới của Văn Quế không? Album điện tử đã phá kỷ lục ngày và kỷ lục tuần, gần một tháng rồi vẫn treo ở top 3. Doanh số đại diện và tạp chí cũng là người mạnh nhất trong thế hệ âm nhạc mới. Nương nương, Đại Thanh đã mất rồi, mở mắt nhìn thế giới đi!

80L: Đừng cãi nhau nữa, mọi người đừng cãi nhau! Tiểu Khương đang phát sóng trực tiếp trên Weibo! Đang phát sóng!!!

85L: Phát sóng trực tiếp?? Ở ký túc xá sao??

88L: Không phải, là ở chuồng bò của trường - Idol thế hệ mới của giới giải trí đang phát sóng trực tiếp xúc phân bò kìa!!!

Bình Luận (0)
Comment