Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 105

Đặt thời gian phát sóng lúc 7h hơn thế này đúng là hành xác con nhà người ta. Fan nào mà bò dậy được từ chăn ấm nệm êm để xem live stream thì chỉ có thể là chân ái.

Người bình thường đều nghĩ: Sáng nay chỉ đá vài quả cầu thôi chứ gì? Thế thì có gì hay mà xem? Dậy 7h để xem mấy ông bà ấy đá cầu… Mấy ông bà ấy chắc cũng buồn ngủ muốn chết ấy chứ, chắc là không có cơm tró gì đâu, đi ngủ cho lành.

Suy nghĩ như vậy là hoàn toàn bình thường, vì ai mà ngờ sáng sớm tinh mơ hai con người này vẫn rải đường được?

Thế là những “chân ái” vất vả dậy sớm bây giờ cảm thấy dậy sớm thêm tí nữa em cũng không mệt!

Xem phát lại làm sao mà giống xem live stream được? Xem live stream cứ như là được tận mắt chứng kiến ở hiện trường ấy, còn được bình luận thể hiện niềm hớn hở, háo hức của mình với các chị em, quá là lời.

Bàn chải đánh răng chạy bằng điện Lạc Đường mua cho Tô Diên là kiểu đôi với cô, lấy kem đánh răng xong đưa cho anh, cô cũng bắt đầu đánh răng.

Cô lúc đầu còn hơi mơ màng, lặp lại các động tác một cách máy móc. Vài phút sau, cô vô tình ngước mắt lên rồi sửng sốt.

Cô và Tô Diên đang sóng vai đứng bên nhau trước gương, động tác đánh răng cũng có cùng biên độ và tần suất, bàn chải đánh răng một đen một trắng nhưng cùng kiểu dáng. Vừa ngủ dậy nên tóc anh hơi bù xù, vài sợi tóc xòa xuống trước mặt, tóc cô cũng rối. Mắt cả hai đều không mở ra nổi vì buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu. Tô Diên đang nhìn cô, Lạc Đường cứ như thế nhìn Tô Diên trong gương.

Năm giây sau, Tô Diên ngậm bàn chảy đánh răng trong miệng, liếc cô, thong thả nhướng mày một cái.

Không biết động tác này đã động đến điểm cười nào của Lạc Đường, giữa tiếng ong ong của bạn chải đánh răng, cô bật cười: “Khụ…”

Cùng lúc đó, sóng comment cũng bay qua một hàng dài “=))))”

【=))))))) Trời địu, tự nhiên tôi cũng cười như Lạc Đường, còn cười thành tiếng nữa chứ】 

【Tô thần vừa nhướng mày một cái là em đã bắt đầu cười, hông hiểu sao luôn ấy =)))))】 

【Hai người đứng trước gương đánh răng, thấy động tác của người yêu mình giống mình thì nhìn nhau cười, ngọt ngào vcl】 

【A a a a a cái đầu bù xù của Tô thần trông cute vl, muốn sờ thử ghê QwQ】 

【Khồng!!! Tỉnh táo đê!!! Đầu của con trai tui chỉ có con gái rượu được sờ thôi!!!】 



Lạc Đường vừa cười là đầu lưỡi đã cảm nhận được vị kem đáng răng, bị vị cay kích thích, vừa lúc đánh răng xong nên cô cầm cốc nước bên cạnh lên bắt đầu súc miệng.

Xong xuôi, cô lại nhìn anh người yêu bên cạnh.

Tô Diên bình tĩnh hơn cô nhiều, ánh mắt còn có ý cười, nhưng động tác đánh răng vẫn ổn định.

Thật ra Lạc Đường cũng không hiểu sao mình lại cười, dưới tầm mắt của anh, cô không nhịn được đưa tay chọc chọc má anh. Sau đó không nói gì xắn tay áo, lấy sữa rửa mặt bắt đầu skincare.

Tô Diên súc miệng, phun nước ra, chợt thấy cô khẽ dừng tay, anh đứng thẳng dậy giữ chặt Lạc Đường đang định đi ra ngoài: “Sao đấy em?”

“Lấy chun buộc tóc ạ, vừa nãy em quên lấy.”

Khung xương chân tay của Lạc Đường rất nhỏ, cánh tay không có nhiều thịt, trắng nõn mảnh mai, cầm tay cô mà cảm giác như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy.

Tô Diên nhẹ nhàng kéo cô lại: “Không cần lấy, anh giúp em.”

“… Hử?”

Anh nới lỏng tay, vén mái tóc dài của cô ra phía sau, cố định bằng tay mình, giọng có vẻ nghiền ngẫm: “Em thích chun buộc tóc kiểu gì? … Em chưa gội đầu đúng không?”

“…”

Thế là dưới sự trợ giúp của “chun buộc tóc hình người” vô cùng tiện dụng, Lạc Đường nhanh chóng rửa mặt rồi skincare.

【Không chịu nổi nữa rồi, đậu má như này người ta mới gọi là yêu đương chứ lị ahiuhiu】 

【Đúng là không chịu nổi, xem đến đây là lại phải đạp cho tên bạn trai vẫn đang nằm ngáy của mị:)】 

【Em cũng đạp một cái, nấu cơm không biết, bát không rửa, mấy trò lãng mạn như kiểu làm chun buộc tóc thì thôi khỏi nhắc tới cho đau lòng】 

【Xin lỗi nhưng một đứa FA thâm niên như em thì nhìn nhận sự việc qua một góc nhìn hơi dị… Sao em lại cảm thấy trọng điểm ở chỗ các chị không chỉ có người yêu, mà hơn nữa, có thể nằm trên giường giơ chân ra là đá ngay được, vào cái giờ này?】 

【Cơ mà mấy bồ đang than vãn bạn trai mình đừng trách tui, lòn lí lâu rồi nên nhìn đâu cũng thấy show ân ái… Tui đáng thương quá QwQ】 

【+1】 



7h30 sáng, tám người lục tục tập trung ở sân trong.

Lạc Đường và Tô Diên là đôi đến thứ ba, đôi cuối cùng là Lương Tử Nguyệt và Tiếu Nghênh. Có vẻ như do tinh thần sáng sớm không tốt lắm nên hai người không cãi nhau, cái điệu ngáp rồi dụi mắt cũng cực kỳ giống nhau.

Không phải ai cũng biết đá cầu.

Ví dụ như Lạc Đường, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục tại nhà, chưa từng được chơi đá cầu, nhảy dây với bạn bè tiểu học. Cô nhìn quả cầu lông vũ sặc sỡ trước mặt, rơi vào trạng thái rối rắm, trầm tư.

Cô còn chưa kịp hỏi cách chơi, tổ đạo diễn đã đưa ra thẻ nhiệm vụ mới. Trong đó viết, nếu tám người có thể đá đủ 100 cái không gián đoạn thì mới được ăn sáng — Không yêu cầu tất cả tám người đều phải chơi, chỉ cần quả cầu không rơi xuống đất là được tính điểm.

Trong tám khách mời, bên nam trừ Tần Thiến xuất thân từ nhóm nhạc, tay chân linh hoạt thì những người còn lại chưa từng chơi thử trò này, bên nữ cũng chỉ có hai người biết nhảy là đá được.

Khâu Minh chơi đầu tiên, đá được mười mấy cái sau đó Tần Thiến tiếp được mười mấy cái, tổng cộng hai người đá được 30 cái. Thấy quả cầu sắp rơi xuống đất, Lương Tử Nguyệt vội đứng lên ứng cứu.

Lương Tử Nguyệt là MVP của vòng này, lúc cô đứng lên tiếp cầu còn đá được 70 cái, chẳng ai ngờ là cô có thể đá được một mạch từ đầu đến cuối.

Mà không chỉ đơn giản là đá, cô còn đá trái đá phải, nhảy lên đá, động tác nhẹ nhàng, khéo léo, đá cầu mà cứ như đang múa.

Lạc Đường đếm đến 100, Lương Tử Nguyệt khống chế quả cầu rơi ngay trên mũi chân cô ấy, kết màn hoàn hảo.

Trong sân vang lên tiếng vỗ tay vang dội, mọi người vừa cười nói vừa đi bộ về phòng. Lương Tử Nguyệt vỗ vỗ Tiếu Nghênh, hơi kiêu ngạo: “Thế nào em trai, thấy chị mày xịn không?”

“Lớn hơn tôi được mấy tháng mà đòi xưng chị.” Tiếu Nghênh nói: “Với lại vừa nãy không nhìn kĩ… Buồn ngủ.”

Hai người lại bắt đầu võ mồm, Lạc Đường đi ngay phía sau, nghe rõ ràng từ đầu đến cuối.

Cô quay đầu ngay lập tức, nhón chân nói thầm vào tai Tô Diên: “Tiếu Nghênh nói dối! Vừa nãy Nguyệt Nguyệt đá cầu cậu ta nhìn không chớp mắt luôn ấy!!!”

Lạc Đường tự cảm thấy mình nói rất nhỏ, nhưng micro lại gắn ngay trên cổ áo cô nên đương nhiên mọi người trong live stream đã nghe được những câu cô nói.

Sóng comment cười chết với màn tự vả của Tiếu Nghênh.



Ăn xong bữa sáng, tổ đạo diễn cho khách mời thời gian sửa soạn, sau đó đưa ra thẻ nhiệm vụ mới.

Thành phố H có một câu lạc bộ cưỡi ngựa quy mô lớn, nhiệm vụ buổi sáng hôm nay mà tổ đạo diễn đưa ra là học cưỡi ngựa.

Dù sao thì vẫn đang ở trong nước, đôi nào vô tình lộ diện trước công chúng cũng sẽ gây ra sự chú ý. Bởi vậy, mỗi khi tổ đạo diễn đặt ra địa điểm để hoàn thành nhiệm vụ đều phải sắp xếp trước với ban quan lý, đặt bao cả khu. Bây giờ, trong sân cưỡi ngựa rất rộng cũng chỉ có bốn cặp khách mời, nhân viên của sân và nhân viên chỉ đạo kĩ thuật.

Đầu tiên là học cách cưỡi ngựa.

Trong nhóm khách mời có vài người là diễn viên, không ít người đã từng quay phim cổ trang nhưng ngoài Tô Diên và Lạc Đường thì chưa ai quay cảnh cưỡi ngựa thật bao giờ, đa số là ngồi sau đạo cụ, sau đó thêm hiệu ứng lúc biên tập.

Thế là trong lúc sáu người còn lại nghe những hạng mục công việc cần chú ý, thì vợ chồng Kẹo Giòn không cần phải học đã cưỡi được mấy vòng. Lạc Đường cười nói không dứt, đúng là khiến người ta ghen tị.

Hai người cưỡi thêm vài vòng, Lạc Đường hơi mệt, thuận miệng nói với Tô Diên: “Anh ơi, hay là mình cưỡi chung một con đi? Lúc trước đi quay, mình cũng cưỡi chung một con mà, cưỡi một mình chán lắm.”

Tô Diên gật đầu không hề do dự, anh bảo Lạc Đường đừng xuống, để anh sang ngựa của cô.

Tô Diên mặc trang phục cưỡi ngựa áo đen quần trắng do câu lạc bộ cung cấp, đôi ủng đen cao đến đầu gối khiến chân anh trông dài thêm. Dáng người của anh vừa xuất hiện trên màn hình, sóng comment đã tràn ngập tiếng hét chói tai.

Anh nhanh nhẹn ngồi ra sau lưng Lạc Đường rồi cầm dây cương từ trong tay cô. Cùng lúc đó, hình ảnh hai người cưỡi chung một con ngựa khiến không ít người hồi tưởng.

【Trang phục không giống nhau cơ mà cảnh này khiến tui nhớ đến《Ngự kiếm hành》…】   

【Ahuhu không biết đâu! Bây giờ ai mà nhắc đến《Ngự kiếm hành》là đồ đáng ghét! Hức hức công chúa với tướng quân của mị khổ vl, mị thấy mình bị tổn thương tâm lý rồi, khóc T^T】   

【Kết cục đáng thương nhưng mà trước kia ngọt ngào kinh khủng… Em xem đi xem lại hơn hai chục lần video cut những cảnh ngọt ngào của Cầm Lạc, Tống Cảnh Chi rồi ó. Sóng comment cũng chẳng có gì nhiều, có mỗi mấy trăm cái “Cứu mị” thôi】 

【Tôi cũng xem cut nè, xem mà mê luôn í, chắc tôi phải bình luận tận mấy trăm cái “real vl” rồi á】 

【+1, nói thật là ngọt vl ngọt hơn cả mong đợi của tui QwQ Tui không nghĩ là có nhiều chi tiết sún răng như thế đâu】 

【Haiz, tối qua phát sóng cái tập mà Tống Cảnh Chi rơi vào trạng thái suy sụp, tôi xem mà khó chịu ghê gớm. Cơ mà bây giờ được nhìn Tô thần yêu đương hạnh phúc thế này, hình như đã thoải mái hơn một chút】 

Dạo này 《Ngự kiếm hành》đang phát sóng đến giai đoạn đủ loại phản ứng của Tống Cảnh Chi sau cái chết của Cầm Lạc, cùng với những điềm báo về sự thay đổi sắp xảy ra trong hoàng thất, rating tối nào cũng rất tốt. Hơn nữa, đây là bước ngoặt quan trọng đầu tiên của phim, khán giả theo sát cốt truyện vô cùng luyến tiếc tuyến tình cảm của phim. Xem xong thì đổ bộ Weibo.

8h tối hàng ngày phát sóng tập đầu tiên, thời gian quảng cáo cũng là thời gian mọi người lên Weibo thảo luận. Rồi tập thứ hai phát sóng xong, lại là một lần thảo luận khác, độ phổ biến và độ thảo luận đều cực kỳ cao.

Mới đây, tuyến tình cảm của nam chính Tống Cảnh Chi rơi vào BE càng làm cho độ thảo luận lên một tầm cao mới. Nhìn chung, không thể không thừa nhận, tình tiết này khiến cho khán giả vô cùng bất ngờ, vừa khéo lại là bước ngoặt chuyển tiếp của cả một câu chuyện. Tẩt cả những yếu tố cần thiết cho sự chuyển mình của nam chính đều có đủ, để lại một đoạn cảm xúc sâu đậm trong lòng khán giả về tuyến tình cảm của phim.

Chiều hôm ấy, đoạn video quay màn hình cảnh Lạc Đường và Tô Diên cưỡi ngựa được đăng lên Weibo. Với lượng lớn người đang theo dõi 《Ngự kiếm hành》, video nhanh chóng đẩy # Tô Diên và Lạc Đường cưỡi chung một con ngựa # lên hot search.

Cưỡi ngựa là một hoạt động cá nhân rất tốn sức, trừ CP Kẹo Giòn thì những người còn lại đều sáng học chiều tập. Ăn tối xong, bốn cặp lại chia nhau hành động, mỗi cặp nhận một nhiệm vụ khác nhau.

Lạc Đường và Tô Diên lên xe, nhìn thẻ nhiệm vụ trong tay, càng đọc càng thấy dị.

Vừa nãy cô đã đi hỏi thử, ba cặp còn lại đều có nhiệm vụ đến công viên xx đi dạo, đến bãi biển xx tham gia tiệc bãi biển, đến công viên giải trí chơi vòng quay,… Nhưng nhiệm vụ của hai đứa cô lại là —

【Về nhà trước 8h tối, sang phòng bên cạnh phòng ngủ, cùng nhau xem《Ngự kiếm hành》, hưởng thụ buổi tối lãng mạn~】 

… Đơn giản thế này hả? Hay là lại có trò gì mới???

Câu lạc bộ cưỡi ngựa các vùng ngoại ô không quá xa, đi đường mất chưa đến nửa tiếng, hai người về đến nhà lúc bảy rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới phát sóng tập mới.

Vào căn phòng đã được chỉ định trước, Lạc Đường quan sát cẩn thận một vòng, chỉ là một căn phòng bình thường. Nhưng cô vẫn chưa chắc chắn, ngồi xuống cạnh sofa: “Anh ơi, tổ đạo diễn không nghĩ ra được cái gì cho mình làm nên để mình về nhà xem TV ạ?”

Tô Diên từ lúc vào phòng đến giờ, biểu cảm trên mặt toàn là “không quan tâm”, kéo cô lại gần mình một chút: “Không nghĩ ra thì thôi, em quan tâm làm gì.”

Lạc Đường thuận thế dựa vào vai anh: “Thôi kệ, lúc chiều cưỡi ngựa mệt rồi, bây giờ không cần vận động cũng ok.”

Hai người dựa vào nhau thủ thỉ một lát, Lạc Đường mới chú ý đến khay hoa quả, đồ ăn vặt đầy ắp trước mặt.

Vừa về không thấy đói, bây giờ nhìn thấy lại muốn ăn.

Cô đứng dậy đi rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống lấy một chùm nho, vừa ăn quả đầu tiên đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của ai đó.

Lạc Đường lập tức quay người, giơ chụm nho trong tay lên: “Anh ăn không?”

“Có.” Tô Diên nói xong, dừng lại một chút: “Nhưng bình thường anh hay lột vỏ ra.”

“…?” Lạc Đường nuốt nho trong miệng xuống, chớp mắt: “Thế anh lột đi, em cũng lột mà.”

Vừa nói xong đã thấy Tô Diên ngả lưng vào sofa, vẻ mặt lười nhác, xoay xoay cổ tay nói rõ ràng từng chữ: “Hồi chiều anh bị dây cương siết, tay đau.”

“…”

Hồi chiều… Ý anh là lúc cưỡi ngựa à?

Dĩ nhiên là Lạc Đường không quên, sau khi cưỡi chung ngựa, đúng là chỉ có mình anh kìm dây cương. Nhưng mà tay anh làm gì có vết thương, vừa nãy cô còn nắm mà.

Lạc Đường nghĩ vậy, hỏi ngay: “Sao anh, đau lắm ạ?”

Tô Diên nghĩ nghĩ: “Hơi hơi.”

Vẻ mặt của anh vẫn bình thường, ánh mắt vẫn sáng sủa, không có vẻ gì là khó chịu.

Lạc Đường cạn lời, gật đầu: “Em lột cho, anh đợi một tí.”

Lạc Đường không nghĩ nhiều nhưng sóng comment đã bắt đầu nghi ngờ lời nói của Tô Diên.

【??? Tô thần, cái dây cương không hề làm anh xước mang rô đâu nhớ, anh có biết xấu hổ không zậy???】 

【Ừ đấy, đau đến nỗi không lột được nho hả trời???】 

【Quả nho belike:??? Ủa gì zậy trời, bộ lột tui đau đớn lắm hay gì?】 

【Ôi em mê Tô thần quá cả nhà ơi =)))))】 

【Mỗi mị thấy lúc ổng nói tay đau là đang làm nũng à? A a a a chết mị Tô thần còn làm nũng nữa chứ】 

【Làm nũng chứ còn gì! Thiếu nước cầm nho lên bảo: Tay anh đau lắm, không lột được, em lột cho anh đi mà! Đệch mịa ờ mây zing luôn á trời】 



Lạc Đường bóc một lúc bốn năm quả, cầm trong đưa cho anh: “Đây, giơ tay anh ra.”

Ai ngờ, Tô Diên không chỉ không đưa tay ra mà còn từ chối ngay lập tức: “Không.”

Lạc Đường: “???”

Từ chối xong, ai đó còn thở dài: “Phải để anh nói thẳng ra à?”

Lạc Đường ngớ người: “Dạ? Anh đang nói cái gì đấy???”

“Em không hiểu à?” Tô Diên thở dài cong, nhìn cô, trong mắt như có ánh sáng lập lờ. Sau đó dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ vào khóe môi mình, cười cười: “… Anh muốn em đút cho anh.”

Lạc Đường nhìn vẻ mặt anh, bừng tỉnh.

Loanh quanh luẩn quẩn mãi, nào là tay đau không lột được vỏ, chỉ để cô…

Tô Diên lúc nói câu cuối có vẻ hơi bất đắc dĩ, như hờn dỗi cô không hiểu ý anh. Lạc Đường tự nhiên cảm thấy buồn cười, thấy anh đáng yêu quá, mím môi nhịn cười, chọn đại một quả nho đã lột bỏ lớp vỏ xanh lục, đưa ra trước miệng anh: “Nào, há miệng.”

Nhưng Tô Diên vẫn không động đậy.

Ba giây sau, Lạc Đường suýt quạo: “…? Anh có há miệng không đây? Em đang đút đây này?”

“Không đúng.”

“Không đúng cái gì???”

Tô Diên mặt không đổi sắc, tâm không loạn: “Không phải đút bằng tay.”

Lạc Đường: “???”

Đã nói đến đây, không đút bằng tay thì bằng cái gì, Lạc Đường sao có thể không biết.

Anh chính trực nhìn thẳng cô, ánh mắt ngây thơ vô tội, cuối cùng lại còn chớp chớp mắt: “Anh muốn ăn.”

Rõ ràng là đang thúc giục cô.

Ahuhu tự nhiên lại làm cái trò đáng yêu gì đấy, tự nhiên lại dùng sắc đẹp quyến rũ cô… Cơ mà cô lại thích kiểu này.

Lạc Đường đấu tranh tâm lý hai giây, mặt càng ngày càng nóng. Cuối cũng tuy có xấu hổ nhưng vẫn ngậm một quả nho vào miệng, hai tay nâng một cái gối ôm lên ngang má, che khuất phần đầu của hai người.

Dù được che nhưng tim cô vẫn đập nhanh như muốn nổ tung.

Lạc Đường nhắm mắt lại, hôn nhanh lên môi anh, hé răng, đẩy quả nho tròn tròn, chua chua ngọt ngọt sang cho anh.

Đúng lúc cô muốn tách ra, tay anh không biết từ khi nào đã khống chế sau ót cô, cả người cô không động đậy được, không những không thể lui lại còn bị Tô Diên cướp quyền chủ động.

Cô cho anh một quả nho, còn anh cho cô một nụ hôn tràn ngập hương vị ngọt ngào của nó.
Bình Luận (0)
Comment