Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 87

【Đệt, đừng thế mà, cho em xem vớiii】

【Con gái con đứa gì mà hậu đậu thế hả con!!! Sao lại làm rơi điện thoại!!! Lạy chúa, tức cái mình á!!!】

【Lại màn hình đen, ác vl! Tại sao lại bắt mị nhìn khuôn mặt cười ngu ngáo của chính mình thế này???】

【Ngu ngáo +1】

【Em cũng cười ngu ngáo, đang vui vẻ nốc đường thì tự dưng nhìn thấy khuôn mặt to to của mình, đù má sợ xỉu ngang:)】

【A a a a đíu nghe được gì luôn! Đờ mờ toàn tiếng động cơ xe, muốn xỉu vl】

【Cái cảm giác biết thừa CP của mày đang hôn hôn nhưng mày lại móe thấy gì, đậu mé chíu khọ chết mất a a a a a đờ mờ đờ mờ chết không nhắm mắt】

【Chết không nhắm mắt!!!】



Sóng comment liên tục làm mới, nhiều người mới vào phòng live stream không hiểu gì, đến khi hiểu rồi cũng sẽ gõ “A a a” kín màn hình.

Một tay Lạc Đường bị anh nắm chặt, tay còn lại thử đẩy anh ra nhưng người nào đó lại chẳng xê dịch chút nào.

Đây là lần đầu tiên Lạc Đường được anh hôn mà không nhắm mắt. Cô bị anh ôm chặt vào người không nhúc nhích được gì, cũng chẳng thể cầm điện thoại lên được, cuống hết cả lên, chỉ có thể giãy dụa.

Hôn chưa được năm giây, Tô Diên cảm thấy cô người yêu trong lòng như có ý phản kháng.

Lạc Đường chưa bao giờ như vậy, bình thường dù cô đáp lại có chút vụng về nhưng không thực sự từ chối.

Anh hơi bất ngờ, sau đó buông ra, Lạc Đường ngay lập tức chui ra khỏi ngực anh.

Cô xoay người nhặt điện thoại dưới đất lên, ấn nhẹ lên màn hình hai cái rồi thở phào nhẹ nhõm ngồi dựa vào ghế.

Tô Diên: “Điện thoại làm sao thế em?”

Lạc Đường nghe thấy lập tức quay đầu lại lườm anh.

Cô trợn mắt, vẻ mặt như kiểu không tin nổi, giọng điệu cũng khác thường ngày: “… Anh còn dám hỏi à! Em đang live stream!!!”

“…” Tô Diên giật mình: “Không phải đang quay video à?”

“Đấy là em nói nhầm xong sửa lại ngay rồi còn —” Lạc Đường nói được một nửa thì nhớ ra anh nói “Cắt đoạn này đi nhé”, chợt nghĩ đến một trường hợp: “Anh.. Anh không nghe thấy ạ?”

Tô Diên chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội nói: “Không, anh tưởng em đang quay video.”

“…”

Không chỉ có Lạc Đường hiểu ra, giang cư mận cũng đã đoán được.

Sau khi live stream kết thúc được hai phút, giữa tiếng gào khóc thảm thiết của các fans, admin Super Topic của hai người đăng một bài Weibo với video quay màn hình hoàn chỉnh.

【@ Kẹo Giòn được chính chủ đóng dấu xuất khẩu đến AmWay trên toàn cầu:

Các bạn yêu, live stream tình iu đầu tiên của Lạc Đường có thể nói là đã bắt đầu một cách rúng động, video quay màn hình đầy đủ ở phía dưới.

Thề không điêu, tám chữ này đủ để tóm tắt live stream: Chấn động lòng người, cực kỳ ngắn gọn.

Còn tại sao video quay màn hình của có hai phút rưỡi á? Xem thì biết.

Thôi em nói thế thôi, xem xong cái này mà các chị không “đờ mờ” một câu thì em thua:) 】

(AmWay (viết tắt của American Way) là một tập đoàn áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng.)

Dù là những chị em vừa nãy đã xem trên live stream hay những người không biết Lạc Đường live stream, chỉ cần ngửi thấy mùi đường là đã hớn hở đến ăn.

Ăn xong, quả nhiên ai nấy cũng “đờ mờ” một cái thật to. Phấn khích xong, có người bắt đầu tóm gọn hai sự kiện ‘hai phút rưỡi’.

Đầu tiên là Lạc Đường mở live stream — Tô thần hỏi ẻm đang làm gì, Lạc Đường nói nhầm là quay video, sau đó sửa lại thành live stream — nhưng đương nhiên, Tô thần không nghe thấy, nghĩ là em yêu của mình đang quay video — Tô thần muốn hôn người yêu — Tô thần phán một câu xanh rờn “Cắt đoạn này đi nhé”, lúc sau lại còn chêm thêm một câu thả thính “Hoặc là em muốn giữ lại tự xem cũng được.” — Không nói nhiều, hôn Lạc Đường.

— Lạc Đường làm rơi điện thoại, hôn được vài giây lại luống cuống tay chân nhặt điện thoại lên, tắt live stream.

Một sự hiểu lầm tuyệt vời biết bao!

Một live stream kịch tính biết bao!

Xin phép được hét to ba chữ: Ôi tình yêu!!!

Rất nhanh, bài post Weibo đã có hơn mười nghìn lượt chia sẻ, Super Topic của Kẹo Giòn vui như Tết.



Để mà nói về việc quen thuộc nhất với Lạc Đường bây giờ, thì không thể không nhắc đến lên hot search.

Lên hot search do nhan sắc, do tin tức chấn động, bằng lí do ngáo ngơ xàm xí, cô đã thử hết tất cả. Cô thấy mình có thể nhận giấy khen “Grand Slam hot search” được rồi.

(Trong môn quần vợt, giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm dương lịch đoạt chức vô địch một trong 4 giải sau: Úc mở rộng, Pháp mở rộng, Wimbledon, Mỹ mở rộng.)

4, 5h chiều, còn sớm nên Lạc Đường không định về thẳng nhà, nhưng ngay lúc cô bảo Vương Lâm lái sang nhà Tô Diên, cậu bé Tiểu Vương lại thở dài một cái cực kỳ đau thương.

— Nói những câu chứa cực nhiều hàm ý “Còn trẻ thì phải biết tiết chế”, “Cả ngày hôm nay hai anh chị hành em chưa đủ à”.

Lạc Đường nghĩ chắc cậu hiểm nhầm, cô cũng có ở nhà Tô Diên qua đêm đâu, chỉ sang ăn ké bữa cơm thôi. Nhưng tự nhiên giải thích thì cũng hơi kì  nên cô đành thôi.

Đến tận lúc xuống xe, Tiểu Vương vẫn nhìn Tô Diên đầy ẩn ý, nói: “Anh Diên, sắp đóng máy thật, nhưng mà anh đừng quên là ngày mai vẫn phải đi quay đấy nhé.”

“…”

Nếu không hiểu sai thì hàm ý của cậu là — Đừng có lôi nhau lên giường.

Tiểu Vương nói xong rồi đi, hai người im lặng đi từ bãi đỗ xe dưới tầng ngầm đến thang máy. Đến tận lúc vào thang máy, Tô Diên mới hỏi một câu “Tối nay em muốn ăn gì” để phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Lạc Đường định trêu anh một tí nhưng cô vẫn chưa có gan đi cả đêm không về, nói hơi gượng gạo: “Gì cũng được ạ.”

Có thể do đã ở nhà Tô Diên hơn một tuần, Lạc Đường không cảm thấy đây là nhà của Tô Diên nữa mà cực kỳ thích ứng với thân phận “chủ nhà”.

Về đến nhà đã gần 6h chiều, Tô – Thả Thính – bá đạo – nhưng ở nhà vẫn rất có phong thái bạn trai – thần đi nấu cơm. Lạc Đường thấy hôm nay là ngày đầu tiên hai người chính thức đi hẹn hò, chơi cả một ngày, rất đáng để ăn mừng.

Cô đến cửa phòng bếp hỏi anh: “Anh ơi, em nhớ là nhà anh có nhiều rượu vang lắm đúng không?”

Cái ngày anh nói muốn chịu trách nhiệm với cô, cô đến nhà anh đã nhìn thấy một đống chai rượu trống không trên đất, có rất nhiều thương hiệu lâu năm, cô cũng thích.

“Có.” Tô Diên quay đầu nhìn cô: “Sao thế em?”

Lạc Đường cười hì hì nói: “Không có gì ạ, tự nhiên em nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên bọn mình hẹn hò một cách hoàn chỉnh, anh không thấy là rất có ý nghĩa ạ?”

Ý trên mặt chữ.

“Em muốn uống rượu à?” Tô Diên cong cong môi: “Quên hồi trước em say thế nào rồi à?”

Lạc Đường tự biết đuối lý, hạ thấp giọng rồi bắt đầu làm mặt đáng thương làm nũng với anh: “… Em lấy một chai thôi, được không? Bọn mình uống cùng nhau, em uống nửa chai thôi làm sao mà say được! Lần trước là vì em uống nhiều quá thôi mà!” Cô ôm anh thì thầm: “Anh uống với em đi… Ở nhà bố mẹ có cho em uống rượu đâu, uống một tí không sao đâu, thật đấy…”

Vốn có lập trường kiên định nhưng nhìn cô làm nũng, Tô Diên chẳng nói được nửa chữ “Không”, “Rượu anh để ở phòng cạnh phòng làm việc, thích cái nào thì lấy xuống đây.”

Lạc Đường hoan hô một cái, chạy nhanh lên tầng.



Hai tiếng sau.

Hai mươi mấy năm cuộc đời, Tô Diên hiếm khi phải hối hận điều gì, nhưng bây giờ, anh cực kỳ hối hận vì những giây phút yếu lòng của mình hai tiếng trước.

Trước khi ăn cơm Lạc Đường đã kìm lòng không đặng đi tìm dụng cụ mở chai, uống trước một ly rượu, lúc ăn cơm lại uống thêm một ly nữa. Lần trước Tô Diên cũng chỉ được nhìn thấy cô khi đã say rượu, không biết trước khi say cô có trạng thái thế nào. Hình như cô ngấm rượu hơi chậm, mặt cũng không đỏ nên anh không ngăn lại.

Đến lúc có dấu hiệu say rượu thì đã muộn.

Cô dính lấy anh như thạch cao, anh có muốn dọn bàn cũng không được, đành phải nửa kéo nửa dìu cô lên sofa. Hai người vừa ngồi xuống, cô lại dán lên người anh.

Cô lúc say không ngoan chút nào, cứ cọ cọ, ghé vào tai anh nói mớ. Anh vừa phải chú ý trả lời cô, vừa phải kiềm chế không được làm hành động gì khác người.

Uống rượu xong tâm trạng chắc chắn sẽ hưng phấn hơn bình thường. Không chỉ có cô, nếu đã nói là hai người ăn mừng… thì đương nhiên anh cũng uống.

Lúc đầu chưa cảm thấy gì, nhưng cố chịu một lúc mới thấy thật sự gian nan.

“Eo, em không thích màu sofa này đâu, khi nào cưới nhau em sẽ đổi sofa.”

“…”

“Anh, lúc ở nhà ma anh cười nhạo em đúng không? Lúc em khóc vẫn nghe thấy anh đang cười, anh biết anh tên là gì không? Là em trai!”

“…”

“Há há, anh không biết nó nghĩa là gì đúng không? Các fans dạy em từ mới để mắng anh đấy, em đang mắng anh đấy!”

“…”

Sau khi ngồi lên sofa, Lạc Đường càng lúc càng mê man, cứ nghĩ gì là nói đó.

Tô Diên nhìn mà đau đầu, đang định lên mạng tra cách làm canh giải rượu. Bỗng cô như tỉnh táo lại, ôm cổ anh ngồi thẳng dậy: “Em muốn live stream!”

Anh lại đau đầu: “… Live stream?”

“Vâng! Buồi chiều em đã live xong đâu!” Lạc Đường móc điện thoại từ dưới sofa ra, ấn ấn mấy cái: “Hôm nay live stream, là vì các fans đã làm cho em cảm động… Em không có tác phẩm cho các bạn ấy xem, em nghĩ live stream là tốt rồi…”

“Ai ngờ live chưa được ba phút đã có chuyện…” Lạc Đường nhìn anh bĩu môi, nói như xả giận: “Không được! Em chưa đã ghiền! Em muốn live tiếp!”

“…”

Tô Diên hối hận một nghìn lần vì đã cho cô uống rượu.

Anh đành chiều theo cô: “Rồi rồi, cho em live stream.”

Cô cúi đầu chỉnh sửa xong, loạng cha loạng choạng, Tô Diên lại phải đỡ cô. Cuối cùng, Lạc Đường ngồi vững trên thảm trải sàn, dựa lưng vào sofa, nhưng tay vẫn không cầm chắc được điện thoại.

Vừa mở live stream, fans đã tràn vào, Lạc Đường chào hỏi với mọi người người bằng giọng say rượu, màn hình rung lắc nhưng fans vẫn nhanh chóng phát hiện ra cô có chỗ nào đó sai sai.

— Đậu má say rượu hả?

— Chắc chắn là say rồi!!! Đờ mờ hôm nay mặt trời mọc hướng nào đấy? Một ngày live stream hai lần??? Mà lần nào tôi cũng đu được!!! Nhân phẩm tốt thế chứ lị!

— A a a a a giọng gái yêu lúc say làm tôi muốn…

— Này này, lầu trên, tỉnh ngay, muốn bị Tô thần dạy cho một bài à?



Màn hình rung lắc, Lạc Đường cứ nói lải nhải mãi, có khi nghe rõ, có lúc lại không. Tô Diên ngồi bên cạnh nghe cô lẩm bẩm, cứ tưởng là cô cứ nghịch như thế đến khi muộn rồi thôi, không ngờ chưa đến ba phút cô đã chán.

Lạc Đường đưa điện thoại cho anh: “Anh ơi, cầm hộ em, em mỏi tay…”

Sóng comment:????? Đù mé Tô Diên! Tô thần cũng ở đây?!? Ẻm đang ở nhà Tô thần hay Tô thần đang ở nhà ẻm???

Xem ra không chỉ có fans Đường, mà cả fan CP và Hỏa Diễm cũng đã ngửi được mùi rồi bay đến đây.

Tô Diên nhìn ánh mắt mơ màng của cô, hơi bất ngờ, yết hầu lăn lăn, cầm lấy điện thoại: “Ừm.”

Anh đứng sau, chỉnh camera thẳng mặt cô. Cô ngồi ngay ngắn trên thảm trải sàn, bỗng nói với anh: “Em nói cho anh một bí mật nhé.”

“… Hử?”

“Anh biết sao không?” Cô nói hơi mơ hồ nhưng rất chậm nên vẫn có thể nghe rõ: “Lúc em mới vào fandom của anh, em có một id đu idol nghe chán phèo luôn.”

Tô Diên chiều theo cô, hỏi tiếp: “Tên là gì hả em?”

“Hình như là Hậu phương của Tô thần… Ừm.. Gì nữa nhỉ?” Lạc Đường mê mang một lát, rồi sau đó nói với vẻ không chắc chắn: “Hình như là… 9982?”

Sóng comment:??? Đờ mờ Hỏa Diễm đâu hết rồi? Hình như là chị gái trong group chat a a a, mị có cái clone trong group đấy. Lúc mị bị kick ra thì được mấy chị em cây khế kể cho sự tích chị 9982!!!

“Em còn mua cho anh một cái biển quảng cáo ở đường Nguyên Lê.”

Sóng comment: Đúng rồi! Không lệch đi đâu được!

“Master-nim của anh rơi hỏng máy ảnh, em mua cho chị ấy một cái mới.”

Hỏa Diễm gào lên như diễn Na Tra Đại Náo Thủy Cung: Đậu móe!!! Là ẻm!!! Hóa ra là ẻm!!!

“Em còn vẽ cho anh bao nhiêu là tranh… Trước đây, mỗi lần nhớ anh lại vẽ một tạo hình của anh trong phim… Sau đó dùng làm hình nền điện thoại.”

Sóng comment:??? Đậu mợ! Tranh vẽ tay cũng là của ẻm? Từ từ — Sao lại là “Trước đây, mỗi lần nhớ anh”???

Tô Diên cũng ngồi xuống thảm trải sàn để ngang với độ cao của cô.

Lạc Đường nói xong bỗng ngồi thẳng dậy, dịch người về phía Tô Diên. Cô cười cong cong mắt, cầm tay anh đặt lên môi, hôn ngón tay anh.

Tô Diên cứng đờ cả người.

Sau đó nghe thấy giọng nói mềm mại của cô: “Anh thấy không, em thích anh biết bao nhiêu.”



Sóng comment:???????

CP Kẹo Giòn – giết người online.

Các fans trong phòng live stream như điên lên: Ditconme ngoài a a a a a a a a a ra thì mị không biết phải nói gì!!! Tô thần!!! Đến thế này rồi mà vẫn nhịn được à??? XXX ẻm ngay cho tuiii!!!

Fan CP Kẹo Giòn gào thét mệt cả người.

Thôi, hai anh chị cứ rắc đường tiếp đi, nhiều nhiều tí cũng được, dù sao eim cũng không muốn sống nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment