Mười chín năm trước.
Đông Tokyo - Nhật Bản - Minamoto Clan - Hậu viện, phòng hộ sinh.
Một sản phụ xinh đẹp ngồi dựa lưng lên gối kê, mỉm cười với gương mặt
tiều tụy, nói chuyện với nữ thuộc hạ thân tín nhất của mình:
“Ta sắp chết rồi, Mashiro. Đừng buồn, hãy phục vụ đứa trẻ đó thật tốt nhé.”
Nữ thuộc hạ là một người phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt méo mó đầy những
vết mổ chằng chịt, bà ta mặc một bộ đồ ninja màu đen, luôn ngồi trong
góc phòng hòa mình cùng với bóng tối. Từ chỗ sản phụ kia trông ra, chỉ
có đôi mắt sáng quắc của những người tinh minh là hiển lộ rõ ràng.
“Vâng thưa phu nhân.”
“Kết quả giám định siêu âm đã xử lý xong chưa !?”
“Rồi thưa phu nhân. Toàn thế giới chỉ có tôi và phu nhân biết được đứa
bé phu nhân đang mang là nữ.” Nữ ninja đều giọng đáp, không nghe ra cảm
xúc gì.
Người phụ nữ kia thoáng cười buồn:
“Cho dù có như vậy, cũng đừng tự sát đấy.”
“Sẽ không thưa phu nhân. Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này, nuôi dạy tiểu thư thật tốt.”
“Đừng cho nó học Âm dương thuật của nhà chính.”
“Vâng.”
“Đừng bảo nó tìm cách trả thù cho ta.”
“Vâng.”
“Đứa bé trai đó, hãy cố gắng đối xử tốt với nó. Sinh ra đã là bù nhìn,
vừa là thế thân cho Shirayuki, vừa là thế thân cho trưởng nam của dòng
chính, chúng ta có lỗi với nó thật nhiều. À, Shirayuki là tên ta đặt cho đứa bé này, thấy sao !?”
Sản phụ yếu ớt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, tuyết vẫn đang rơi, màu trắng
thật xinh đẹp, cũng thật lạnh lẽo. Shirayuki nghĩa là bạch tuyết, một
cái tên đặt thật tùy tiện.
Nữ Ninja cúi đầu, tránh để chủ nhân thấy ánh mắt nhòe lệ của mình, chỉ trầm giọng đáp:
“Vâng, rất đẹp ạ.”
...
Một tuần sau.
“Gia chủ, phu nhân đã sinh rồi ạ.” Một nữ ninja xuất hiện từ bóng tối trong thư phòng của Minamoto Shouchirou báo cáo.
Ông ta nhắm nghiền mắt, gật đầu. Thuận miệng hỏi:
“Là con trai hay con gái !?”
“Con trai ạ.”
“Cô ta còn sống không !?”
“Phu nhân sau khi sinh đã làm nghi thức tẩy lễ, dùng sinh mạng và âm khí để trở thành Shikigami (thức thần) đầu tiên của cậu chủ. Kết quả tương
thích không khả quan lắm.”
Nhà Minamoto chuyên dùng sức mạnh linh hồn và sinh mạng để nuôi thức
thần từ một thế giới khác tới. Đàn ông trong nhà tuổi thọ đều không quá
dài, nhưng bọn họ đều có thân thể cường tráng để chống cự lại với sự cắn nuốt từ thức thần. Người nhà Minamoto tin rằng thân thể cực âm của phụ
nữ là thứ làm cho thức thần lớn mạnh, và dễ dàng mất khống chế. Vậy nên
trách nhiệm của những người vợ trong gia tộc này chỉ có một, đó là sinh
sản. Sau khi sinh, bọn họ sẽ dùng chính linh hồn và sinh mạng của mình
để giúp đứa bé điều khiển thức thần đầu tiên trong đời.
Cũng tức là, khi đứa bé sinh ra, người mẹ sẽ phải chết.
Đứa bé sinh ra là nữ, thì cả mẹ và con sẽ cùng chết. Bởi vì phụ nữ không thể điều khiển được thức thần, chỉ có thể thành thức ăn cho chúng mà
thôi.
Minamoto Shouchirou lạnh nhạt nói:
“Vậy sao !? Đến vỏ trứng của mình cũng không tự ăn được à !? Đúng là phế vật. Thứ đàn bà như vậy cũng chỉ có thể sinh ra một đứa như thế.”
Nữ Ninja kia giống như không nghe thấy gì, tiếp tục báo cáo.
“Sức khỏe của cậu chủ đang rất yếu do thức thần cắn trả.”
“Kệ nó, muốn trở thành thế thân của trưởng nam thì nghị lực sinh tồn
phải mạnh mẽ một chút. Tránh để Tachinaba phải lộ mặt quá sớm.”
Minamoto Shouchirou phất tay bỏ đi.
...
Chín năm sau.
“Shirayuki, con nhìn gì vậy !?” Nữ Ninja già Mashiro không cần quay đầu
cũng phát hiện ánh mắt của đứa bé gái đi sau lưng mình đang không tập
trung.
“Người đó...” Shirayuki nhìn ra sân vườn, bao quanh bởi những bức tường
gạch cổ kính, dưới gốc cây hoa anh đào, một đứa bé trai đang khắc khổ
luyện tập. Nó vung kiếm rất nhanh, mỗi kiếm quét qua đều trúng một cánh
hoa anh đào đang rơi. Thân thể gầy gò, khuôn mặt ốm yếu hốc hác nhưng
thân thể chuyển động cực kỳ linh hoạt. Không một cánh hoa nào chạm trúng người nó được. Từng giọt mồ hôi trong mắt theo đường kiếm vung lan tỏa
trong mỗi phiến không gian.
“Cậu chủ Takeshi ấy hả !?” Nữ ninja già hỏi.
“Không phải con trai trong nhà đều học âm dương thuật, còn con gái thì học nhẫn đạo hay sao ạ !?”
“Thể chất của cậu chủ Takeshi rất yếu, khó có thể đề kháng lại thức
thần, bởi vậy cần nâng cao thể lực, tránh đề thức thần ăn mất.” Nữ ninja già giải thích.
Là người này sao !?
Cô bé đứng bên hành lang trải dài không hồi kết trong căn nhà âm u lạnh
lẽo, nhìn ra bên ngoài bầu trời trong sáng, dưới ánh nắng ấm áp, phủ đầy màu hồng phấn của cánh hoa anh đào rơi. Đứa bé trai thế thân cho mình
đang miệt mài vung kiếm. Cô thật muốn chạy đến nói với nó, đừng cố găng
nữa, ngươi không phải là người của gia tộc này, cho dù có cố gắng thế
nào, kết quả cũng sẽ chẳng bao giờ như ý muốn được đâu. Hơn nữa dù người thành công thì sao chứ !? Ngươi chỉ là một thế thân cho đứa con đích
tôn trong của gia chủ mà thôi.
Thế nhưng những lời này đâu thể thốt ra được.
Hơn nữa nhìn ánh mắt đầy hi vọng của nó, đây là ánh mắt duy nhất có ánh
sáng trong gia tộc u ám này, khác hẳn với đôi mắt u tối của gia chủ, đôi mắt lạnh nhạt không sức sống của bà Mashiro và những ninja khác. Đây là ánh mắt của con người duy nhất trong một gia tộc toàn quái vật.
“Thật đáng thương... nhưng cũng thật đáng ngưỡng mộ...” Cô bé con thở ra một hơi dài không hợp với tuổi, lại nghe tiếng nữ Ninja già thúc giục:
“Nhanh lên thôi, mọi người đang đợi con đấy, chốc nữa sẽ hơi đau đớn một chút, đừng giãy dụa, nếu không cơ mặt bị tổn hại thì khó chữa lành
lắm.”
“Vâng.” Shirayuki ngoan ngoãn gật đầu, dư quang trong ánh mắt liếc lại,
hình ảnh đứa bé trai vung kiếm dưới gốc cây anh đào đã in thật sâu.
...
“Đối với Ninja, khuôn mặt là thứ không quan trọng, khi người khác biết mặt chúng ta, cũng là lúc chúng ta phải chết.”
“Một ninja không thể giấu được danh tính của mình có nghĩa là cả cuộc đời khổ luyện của hắn chỉ là thứ vứt đi.”
“Trở thành Ninja của gia tộc nghĩa là các ngươi phải từ bỏ toàn bộ danh tính và thân phận của mình, bao gồm cả khuôn mặt đó.”
Giáo viên nói xong, một gã phục vụ đi vào phòng học của mấy chục đứa bé
gái này, đặt xuống trước mặt mỗi đứa một con dao nhỏ sáng loáng. Cùng
với một chậu rửa sát trùng và bông gạc.
“Chúng ta phải chấp hành những nhiệm vụ xấu xa nhất, không từ bất cứ thủ đoạn vào vì chủ nhân. Tàn nhẫn là cần thiết. Người không thể tàn nhẫn
với chính mình thì sẽ không biết cách làm sao để tàn nhẫn với kẻ khác.
Đây là bài tập đầu tiên của các người.”
Giáo viên chỉ con dao, cười nhạt nói:
“Khuôn mặt không cần thiết, danh tính, thân phận, sự sợ hãi, tất cả hãy vứt bỏ đi. Shirayuki, ngươi lên đây làm mẫu.”
Khuôn mặt mỗi đứa bé gái trong phòng đều tái mét, dù đã được dạy rất
nhiều lần là nên làm thế nào, phải làm sao đề bớt đau mà hiệu quả nhất,
nhưng tay cầm dao của mỗi đứa bé đều run run, không thiếu đứa thảm thiết vứt dao muốn chạy ra ngoài, chỉ là vừa bước chân ra khỏi cửa, đầu của
nó đã bay lên, thân thể bé nhỏ đổ ập xuống, co giật mấy cái rồi bất
động.
Giáo quan cười lạnh, nheo nheo mắt, nói với cô bé bình tĩnh bước lên trước mặt mình:
“Shirayuki, ngươi biết làm thế nào chứ !?”
“Vâng.”
Đứa bé gái dứt khoát, đưa dao lên mặt, bắt đầu nhẹ nhàng cứa một đường
dài, lưỡi dao chuẩn xác tách từng phần thịt và cơ, không phạm phải chút
sai lầm nào. Chốc lát, một khuôn mặt toàn cơ hoàn chỉnh bày ra. Đứa bé
gái run run cầm chính lớp da mặt của mình cố gắng dứng thẳng. Dù cắt rất chuẩn, nhưng máu tươi vẫn dầm dề nhuộm đỏ cái cổ trắng ngần. Nó khó
khăn đi tới cái chậu sát trùng và lấy thuốc men, bông băng tự băng bó
cho mình. Động tác rất thuần thục, trước khi vào căn phòng này, tất cả
những đứa bé ở đây đều đã được huấn luyện rất kỹ lưỡng rồi.
Có người làm mẫu, những đứa bé gái trong phòng dù muốn hay không cũng
phải làm theo. Không ít tiếng khóc thút thít lẫn đau đớn truyền ra.
Chẳng qua những đứa khóc lóc đều không có kết quả tốt lành gì, vì khi
khóc sẽ kèm theo nấc nghẹn. Vừa nấc vừa vung dao, chính xác làm sao
được, cơ mặt bị tổn hại, rất nhiều đứa từ giờ đến lúc chết vĩnh viễn
không bao giờ có thể khép miệng lại được, vì một dao xoẹt qua, nhúm cơ
điều chỉnh vùng miệng đã bị cắt phăng đi mất rồi.
Giáo viên nhìn cả căn phòng đầy máu tanh và vô số khuôn mặt đỏ lòm đầy
những thớ cơ, giống như trước mặt mình đang có một bầy lệ quỷ tới từ địa ngục không ngừng run rẩy kêu gào. Bất giác mìm cười dữ tợn.
Vị giáo quan này mười năm về sau đã bị Shirayuki giết chết, trước khi
giết còn từ từ lột từng mảnh da của hắn khi hắn vẫn còn tỉnh táo, cuối
cùng chưa hoàn thành công việc thi người ta đã sợ chết mất rồi.
Tuy nói rằng Ninja có thể tàn nhẫn với chính mình đến mức xem thường mọi thống khổ đau đớn, nhưng cái gì cũng chỉ tương đối mà thôi.
...
Mười ba năm sau.
“Cậu chủ Takeshi, từ hôm nay đây là hộ vệ của cậu. Xin hãy giao mọi việc cho nó, đừng ngại gì cả, chấp hành những chuyện dơ bẩn nhất của gia tộc là thiên chức của nó.”
Takeshi ngừng vung kiếm, vuốt mồ hôi trán, thở ra mấy hơi đánh giá nữ hộ vệ mới của mình. Chán ngắt, mặc bộ đồ ninja như bao nữ hầu khác, khuôn
mặt thì che kín cả rồi, chỉ thấy mỗi đôi mắt. Dù đó là một đôi mắt rất
đẹp, nhưng cũng chẳng làm Takeshi hứng thú lên chút nào. Hôm nay nó đã
được mười ba tuổi, trong gia tộc thì đây đã là tuổi trưởng thành. Rốt
cuộc cũng đã có thể học bản chính của âm dương thuật. Từ giờ việc bảo vệ tính mạng nó sẽ không cần tự lo nữa, luôn có người trong bóng tối thay
nó làm việc rồi.
Chỉ là một đứa bé gái nhỉ. Minamoto Takeshi nheo nheo cặp mắt âm lãnh của mình:
“Chào ngươi, ta là Takeshi. Tên ngươi là gì thế !?”
“Hắc ảnh số 11 ạ.” Đứa bé gái trạc tuổi nó nhẹ nhàng trả lời:
“Không, ta hỏi cái tên trước khi ngươi trở thành Ninja cơ.” Takeshi lắc đầu nói:
“Cái gì mà quên đi thân phận lẫn cái tên của mình, mấy câu cửa miệng đó
ta nghe suốt rồi. Nhưng một con người không thể cứ trống rỗng như vậy mà tồn tại được đúng không !? Nhân cách của ngươi bây giờ là do trải
nghiệm và ký ức của ngươi hình thành. Có những chuyện không thể quên đi
được, hãy cho ta biết đi, tên của ngươi là gì.”
Đứa bé gái ngẩng đầu ngạc nhiên đôi mắt xinh đẹp mở lớn, đôi con ngươi
giống như có một luồng sáng mạnh quét qua, thoáng long lanh. Nó bối rối
cúi đầu, lý nhí đáp:
“Shirayuki ạ.”
Takeshi hài lòng gật đầu:
“Ừ, cứ thế đi, ngươi đã theo ta thì cũng tính là người trong gia tộc. Từ hôm nay tên của ngươi là Shirayuki Minamoto nhé.”
Quanh quẩn một vòng, rốt cuộc cái tên và dòng họ này lại trở về với
mình. Trong lúc Takeshi còn đang vui vẻ đắc ý vì mình đã thể hiện được
phần nào phong thái của bậc bề trên, không hề để ý được đôi mắt của nữ
hầu đầu tiên của mình đã nhòe lệ.
Cảm xúc phức tạp ngổn ngang trăm bề.
...
Tiếng súng trong rừng vang lên làm Shirayuki giật mình tỉnh lại, vừa rồi cô đã hôn mê mất một lúc, đây là hiện tượng bình thường khi máu mất quá nhiều.
Cố gắng kềm chế hơi thở, cô có cảm giác mỗi lần thở ra thì chút sức lực
ít ỏi của mình lại giảm đi một chút. Hai tay cố gắng chống xuống đất đưa cả thân thể lên dựa vào một gốc cây cổ thụ to dài.
Cố gắng ngồi dậy để từ hướng đó nhìn ra
Có thể nhìn thấy hắn trở về.
Lá phong đỏ thẫm trong tiết trời thế này từng cái từng cái rơi xuống
trước mắt cô làm cho cảnh vật có phần nào đó thê lương và u tịch.
Trong đầu cô không tự chủ được mà nhớ lại một hình ảnh thiếu niên đang
cầm một thanh kiếm gỗ, cả người gầy yếu để trần, chịu đựng những cái
nhạo báng của mọi người xung quanh, nhưng vẫn kiên trì tập vung kiếm
giữa những hàng lá không ngừng rơi xuống thế này.
Vậy mà cũng đã được mười năm rồi.
Nhưng không có quá nhiều thời gian để cảm thán cho số phận con người và
chiếc lá, Shirayuki lấy từ sau thắt lưng ra một ống trúc nhỏ, cô vẫn
luôn đem theo thứ này từ nửa năm nay. Viên đá của Ren đã làm ống trúc
này vỡ ra mất mấy mảnh, còn may là thứ bên trong chưa có vỡ nát hay rơi
mất.
Một tấm bùa trên vẽ khuôn mặt của ác quỷ, với biểu tượng tám con rắn uốn lượn xung quanh.
Lá bùa cấm tối thượng của gia tộc Minamoto.
Nhất định phải chờ hắn trở về, đưa thứ này cho hắn.
Shirayuki âm thầm thề, dùng ý chí cứng cỏi của mình đè nén vết thương lại, làm tốc độ máu chảy có giảm đi một chút.
Chỉ một chút thôi.