Chương 106: Bắc Kinh (9)
Tân Dã nghe thấy vấn đề này, rõ ràng sửng sốt.
Sau đó, y ôm Tạ Lan Sinh vào lòng từ phía sau, hai vòng lên bả vai Lan Sinh, cười đến lồng ngực run rẩy. sau một lúc lâu, mới hôn nhẹ lên mái tóc đối phương, nói: “Không phải.”
“Ừm. . . . . .”
“Giám đốc sản xuất là stereotype, là discrimination thôi.”
“Anh hiểu rồi, ” Tạ Lan Sinh nói, “Nhưng vẫn muốn biết người khác cảm nhận về mình thế nào. . . . . .”
“Rất tốt, ” Tân Dã trả lời, “Không khác gì năm 22 tuổi cả.”
“. . . . . . Vậy là được rồi.”
. . . . . . . . . . . .
Về đến nhà đã là một giờ rưỡi sáng, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã chia nhau đi tắm, rồi ôm nhau thiếp đi.
Ngày mai còn phải dậy sớm một chút, 8 giờ đã phải đến Thâm Lam.
Mùng 3 tháng 5, bắt đầu từ suất chiếu sáng, đến khi kết thúc suất tối, 《 Nhất kiến chung tình 》 vượt qua 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 trên mọi phương diện.
Một ngày này, bởi màn thể hiện mạnh mẽ sau lúc 4 giờ chiều hôm qua của 《 Nhất kiến chung tình 》, các chuỗi rạp lớn liền xếp số suất tương đương với 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》, là 1:1, chiếm 36%. Ngay cả mấy chuỗi rạp ban đầu vì dùng thử bộ âm thanh mới của Dolby mới cho 33. 3% cũng không ngoại lệ, lần này là bọn họ tự nguyện.
Danh tiếng tựa như quả bóng trên núi tuyết, càng lăn càng lớn, càng lăn càng nhanh, có vài người vốn chỉ định ủng hộ bộ phim mới này của Lan Sinh, xem phim xong, cũng không nhịn được giới thiệu cho người nhà bạn bè. Mùng 3 tháng 5, ngay cả suất sáng từ 8 đến 10 giờ tỉ lệ lấp ghế cũng vượt 75%, mà 10 đến 12 giờ, 2 suất 12 đến 14 giờ bình quân phòng vé cao đến 90%. Qua buổi trưa, suất chiếu tối, chiếu đêm, 《 Nhất kiến chung tình 》 lại được lấp đầy! Cùng lúc đó, bốn suất trước của《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 bình quân vừa chạm mốc 50%, bốn suất sau vừa vặn vượt 75%.
Vì thế, ngày công chiếu thứ ba, tổng cộng 《 Nhất kiến chung tình 》 đạt đỉnh phòng vé điện ảnh theo ngày, chừng 19.44 triệu, gần 20 triệu, đứng thứ ba trong lịch sử phòng vé theo ngày của Trung Quốc, cơ bản ngang bằng với doanh thu ngày đầu của 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》, chỉ thua kém 《 Bảo kế tân trâm 》 cùng một bộ phim hài Hongkong. Ngày hôm đó, tổng phòng vé《 Nhất kiến chung tình 》 leo thẳng đến 38.34 triệu, mà 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 vẫn dẫn đầu, là 48.60 triệu. Có điều, 《 Nhất kiến chung tình 》 là gia tăng ổn định, phim của Lý Hiền thì ngược lại.
Ngày thứ tư, tỉ lệ lấp đầy của 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 lại càng không như mong muốn, chỉ bằng 80% ngày trước đó, phòng vé theo ngày khó khăn vượt qua số nghìn. So ra thì tình hình ra rạp của 《 Nhất kiến chung tình 》 lại khá sôi động, rạp chiếu phim lớn thường xuyên hết chỗ, phòng vé theo ngày phá vỡ hai nghìn, chênh lệch giữa hai bên thu nhỏ lại, trước là 58.96, sau là 58.34.
Cùng lúc đó, lời chê bai về 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 càng lúc càng nhiều:
【 Tâm tư của Lý Hiền đã dùng hết trên bối cảnh, trang phục xa hoa rồi, như vậy không phải là “Sử thi”! Lặp lại lần nữa, không phải là “Sử thi”! 】
【 Rất nhiều ngôi sao tham gia 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》, những người nổi tiếng nhất đại lục Đài Loan, cả Hongkong cũng có, ngoài ra còn ngôi sao Hàn Quốc Nhật Bản Mỹ. . . . . . Mỗi nhân vật đều không được khắc họa đầy đủ, xuất hiện cực kỳ đột ngột, khiến khán giả không sản sinh nổi bất cứ cảm xúc nào với ai, người trong phim ồn ào, khán giả bên ngoài cười cợt. 《 Nhất kiến chung tình 》 không giống vậy. Tạ Lan Sinh có đầy đủ thời gian để thể hiện hai nhân vật, khán giả dần dà có nhiều cảm tình với nhân vật, sẽ thấy bi thương, sẽ cùng khóc, cùng cười. Lý Hiền chỉ để ý đến minh tinh nổi tiếng, chẳng để tâm đến gì khác nữa. 】
Tạ Lan Sinh cũng thấy vậy.
Thật ra anh cảm thấy, 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 còn cách phim rác một khoảng rất xa. Như là, nó vẫn giữ vững sự chuẩn xác đến từng chi tiết của đạo diễn Lý Hiền, lại như là, câu chuyện kỳ thật vô cùng hoàn chỉnh, mở đầu gắn kết tiếp nối kết thúc đều có cả. Nhưng mà, rác hay không cũng chỉ là cách nói tương đối, khán giả thị trường kỳ vọng quá cao, dưới áp lực nặng nề 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 đã thành phim rác mất rồi.
Mà người xem lại không có quá nhiều kỳ vọng với 《 Nhất kiến chung tình 》. Lúc trước truyền thông tiêu cực, nói phim của Tạ Lan Sinh dở, khi mọi người khóc tại rạp chiếu phim thì mới cảm thấy rung động.
. . . . . . . . . . . .
Chớp mắt đã tới 5 giờ chiều.
Tạ Lan Sinh đến cuộc phỏng vấn đã nhận của phóng viên một trang web.
Cùng thời gian hôm kia Lý Hiền cũng được phóng viên phỏng vấn. Lúc đó, “Quy tắc ngầm” mới vừa bị công bố, phòng vé 《 Nhất kiến chung tình 》 tuột dốc, tỉ lệ lấp đầy bốn suất buổi sáng ước chừng chỉ có trên dưới 25%. Phòng vé ngày đầu tiên là 810 vạn, đến ngày hôm sau mới chỉ có 216 vạn kém cỏi, mà ngày đầu của 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 phải trên dưới 1944 vạn, ngày kế cũng đã vượt qua 432 vạn, bỏ xa tít tắp.
Ngày đó phóng viên hỏi Lý Hiền: “《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 bị chỉ trích chỉ có ngôi sao, bối cảnh, cùng với nội dung cũ rích, cảnh nóng ngập tràn, đạo diễn Lý Hiền ngài có ý kiến thế nào với những đánh giá đó?”
Lúc ấy Lý Hiền mỉm cười, vừa anh tuấn lại lịch thiệp, hắn nói: “Nhìn từ phòng vé thì nó rất thành công. Mục đích của điện ảnh thương mại chính là giúp khán giả giải trí, đại chúng giải trí. Khán giả thích xem, thì chính là bộ phim hay, khán giả không thích xem, thì là phim dở. Làm gì có thứ gọi là thấp kém hay không, nhìn từ bên ngoài, bất kể là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột thì là mèo tốt. Thị trường chính là đại chúng yêu thích, bình luận viên điện ảnh quá xa rời thực tế rồi.”
Thời giạn hẹn đã đến. Tạ Lan Sinh được nữ MC đưa vào phòng phỏng vấn nhỏ tại tầng một. Lan Sinh mặc chiếc áo sơmi, cực kỳ thoải mái gọn gàng.
Nữ MC nói: “Đầu tiên chúc mừng phòng vé bốn ngày của 《 Nhất kiến chung tình 》 đã đạt 6000 vạn. Đạo diễn Tạ cho rằng tổng phòng vé của 《 Nhất kiến chung tình 》 sẽ là bao nhiêu đây?”
“Tôi không biết.” Tạ Lan Sinh cười, “Hiện tại đã vượt qua mong đợi rồi. Mỗi một phần nhiều thêm đều là niềm vui bất ngờ. Tôi cũng vô cùng chờ mong xem cuối cùng phòng vé là bao nhiêu.” Đây kỳ thật là mập mờ ẩn ý hô hào mọi người đóng góp cho phòng vé, bởi vì “Mỗi một phần nhiều thêm đều là niềm vui bất ngờ.”
Sau mấy câu hỏi thông lệ, nữ MC đột nhiên “Châm ngòi”, tìm kiếm đề tài thậm chí là giở thủ đoạn: “Đạo diễn Tạ, 《 Nhất kiến chung tình 》 ngài đạo diễn cùng 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》 tỉ thí dữ dội vào ngày mùng một tháng năm, đây là đề tài người xem điện ảnh bàn bạc hăng say. Vậy thì, ngài cho rằng, hai bộ phim ai hơn ai kém, ai trên ai dưới? Không thể nói mỗi người mỗi vẻ nha!”
“À.” Tạ Lan Sinh điềm tĩnh nói, “Mấy ngày công chiếu có quá nhiều việc, tôi còn chưa kịp xem 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》.”
Kỳ thật anh đã xem qua, nhưng lúc này anh quá thành thật, MC cũng không có cách nào kiểm chứng, mà giả như Tạ Lan Sinh chưa từng xem thì đương nhiên chẳng thể trả lời. Vì thế, MC chỉ có thể nói: “Được rồi. . . . . .”
Có điều, đến câu hỏi kế tiếp, MC lại quay về một lần nữa: “Buổi trưa hôm trước, ngay tại phòng livestream này, đối với đủ kiểu tranh cãi, bình luận về 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》, đạo diễn Lý Hiền đã trả lời rằng, ‘Mục đích của điện ảnh thương mại chính là để khán giả giải trí, đại chúng giải trí. Khán giả thích xem, thì chính là bộ phim hay, khán giả không thích xem, thì là phim dở. Bất kể là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột thì là mèo tốt. Thị trường chính là đại chúng yêu thích, bình luận viên điện ảnh quá xa rời thực tế rồi.’ ngài có đồng ý với quan điểm này hay không? CEO quan của Bành Phái cũng từng nói ‘Tiền kiếm được càng nhiều, thì phim lại càng hay’.” Không chỉ có thế này, cô còn chuẩn bị sẵn mấy lời Lý Hiền từng nói, để Tạ Lan Sinh đưa ra đánh giá.
“. . . . . .” Lý trí của Tạ Lan Sinh biết mình nên tiếp tục nói qua quýt cho xong, nhưng, anh ngẫm nghĩ, hé mở đôi môi, nói với đối phương, “Tôi không đồng ý.”
“Ồ? !” MC rõ ràng hưng phấn, “Vì sao vậy ạ? !”
Tạ Lan Sinh nói: “Đích xác, có những bộ điện ảnh có thể thay đổi thế giới điện ảnh, thậm chí thay đổi bản thân thế giới, mà cũng có những bộ điện ảnh có thể khiến người cảm thấy sảng khoái, cảm thấy hạnh phúc, cả hai loại đều có giá trị. Không phải tất cả điện ảnh đều phải thay đổi thế giới điện ảnh hoặc thay đổi bản thân thế giới. Đương nhiên, rất nhiều rất nhiều bậc thầy điện ảnh có thể làm được cả hai điều.”
“Vâng.”
“Nhưng, ” Tạ Lan Sinh chuyển hướng, “Tôi cho rằng, điện ảnh thương mại cũng tốt, điện ảnh nghệ thuật cũng vậy, một đạo diễn không thể phủ nhận chức năng văn hóa của bản thân nó, hoặc là nói, không thể phủ nhận chức năng mang giá trị riêng của nó. Huống hồ, điện ảnh Trung Quốc vẫn chưa phân cấp, vị thành niên cũng là khán giả, ảnh hưởng mà bọn họ nhận được từ những bộ điện ảnh này cực kỳ lớn. Ừm, vì tôi là đạo diễn nghệ thuật, tư tưởng có thể có chút cũ kỹ.”
MC chỉ lẳng lặng nghe.
Tạ Lan Sinh nói: “Tâm lý chiều theo ý thị trường hay không, trong lòng đạo diễn phải có sự trăn trở, phải có sự chọn lọc. Chúng ta làm văn hóa, quay phim, là để thế giới này vui vẻ hơn, tốt đẹp hơn, là sự vui vẻ tươi đẹp dài lâu, chứ không phải sự vui vẻ vô căn cứ tức thời. Tôi xin lấy một ví dụ vô hại không liên quan, có phần nhỏ nhặt, tránh bị soi mói —— Tôi thấy nam chính phim truyền hình mấy năm gần đây ai nấy đều hô phong hoán vũ, sếp lớn độc đoán ra vào văn phòng công ty mình, trợ lý thư ký đồng loạt đứng dậy cúi đầu kính cẩn tiễn đưa, người xem đều cực kỳ thích. Nhưng tôi lại không nhịn được nghĩ, sao bọn họ phải cúi đầu vậy? Từ đâu ra cái quan niệm cấp bậc, tôn ti cao thấp nặng nề như thế chứ? Như vậy, ra ngoài hiện thực, nếu thực sự CEO học theo. . . . . . Thì thế giới thật sẽ trở nên tệ hại. Hollywood có chế độ phân cấp, cũng nói về ‘Đúng đắn chính trị’, tiêu chuẩn này còn chờ bàn bạc, nhưng suy nghĩ của công ty điện ảnh thương mại cũng không khác lắm. Hơn nữa, nền công nghiệp điện ảnh quốc gia chúng ta vừa mới khởi bước còn chưa trưởng thành, khán giả chủ yếu của thị trường điện ảnh tập trung ở độ tuổi 15 đến 22. Thẩm mỹ điện ảnh của những người này đã đủ trưởng thành để chỉ đạo ngành sản xuất chưa? Tôi vẫn còn ôm mối nghi vấn về việc này, không có cách nào trả lời lập tức. Lại nói, thẩm mỹ đại chúng có thể dẫn dắt, mỗi ngày anh đều chỉ chiếu bạo lực, t*nh d*c, khán giả điện ảnh cũng không biết bọn họ còn có thể thích những thứ khác nữa.”
Ngừng một chút, còn nói: “Vậy nên, tôi không đồng ý ‘Tiền kiếm được càng nhiều, thì phim lại càng hay’. Tiền không thể là sự mưu cầu duy nhất của đạo diễn quay phim, tình cảm nhân văn chứa đựng, giá trị biểu đạt của anh ta cũng rất quan trọng. Tôi cho rằng, một đạo diễn điện ảnh chân chính cần phải có cảm xúc, không thể từ bỏ chính kiến bản thân. Tôi không nói điện ảnh phải ‘Chính trực’, ý tôi là, phải có một chút tình cảm nhân văn, xã hội đen có thể có cảm xúc, điện ảnh cũng vậy. 《 Taxi Driver 》 rất bạo lực, nhưng điện ảnh đã phơi bày một New York phù hoa rỗng tuếch, chứ không phải dùng bạo lực làm mánh lới để phục vụ tâm lý tiêu cực.”
Nữ MC gật đầu.
Lan Sinh lại nói: “Tôi cũng không đồng ý ‘Khán giả thích xem, thì chính là bộ phim hay, khán giả không thích xem, thì là phim dở’. Tôi chỉ đồng ý rằng ‘Khán giả thích xem, thì nó nhất định có ưu điểm rất lớn.’ chúng ta không cần phải phủ nhận sự khác biệt của loại hình / đề tài. Hơn nữa, tính nghệ thuật, tính văn học của điện ảnh thương mại, mấy thứ này người sáng tác cũng đều có quan điểm riêng, có người coi trọng những điều này hơn. Dương xuân bạch tuyết* uyên thâm thì ít người hiểu, nhưng cũng không thể quá kém. . . . . . Như vậy thì xem thế nào? Chí ít tôi không cảm thấy kém, như là 《xx》 của năm trước.” Cuối cùng, Lan Sinh còn nói: “Tôi ủng hộ tự do sáng tác, nhưng, tôi hy vọng sự giãi bày của đạo diễn không lấy ‘Tiền’ làm thước đo duy nhất, mà cần có ý tưởng khác, dấu vết cá nhân của anh ta, chứ không phải nghìn bài như một.”
*Dương xuân bạch tuyết (阳春白雪): ý chỉ khúc ca cổ làn điệu sâu xa nhiều ý nghĩa, không còn thông dụng dẫn đến việc có rất ít người hiểu được.
Rất nhiều đạo diễn đều thích nói “Kiếm tiền là được” “Vui vẻ là tốt rồi”, Tạ Lan Sinh lại một mực cho rằng đạo diễn đích thực cần mang tình cảm, cực kỳ cổ hủ. Dẫu vậy, anh cũng thấu hiểu một vài đạo diễn sẽ xem phòng vé làm mục đích hành nghề, đổi lại lúc thường cũng sẽ không nói gì cả.
“Vâng, ” MC hỏi Tạ Lan Sinh, “Đạo diễn Tạ, ngài vẫn chưa từng từ bỏ bản ngã của mình phải không?”
Lan Sinh im lặng một hồi, nói: “Kỳ thật cũng có một nửa. . . . . . Hồi năm hai đại học.”
“Ồ? Một nửa ư?” MC lại khai thác, “Có thể nói cụ thể một chút không ạ?”
Tạ Lan Sinh đáp: “Hồi năm hai, trường học có tài trợ phim ngắn, sinh viên khoa đạo diễn chưa tốt nghiệp bọn tôi mỗi người đệ trình một kế hoạch, sau khi giảng viên phụ trách xem qua sẽ quyết định trao tài trợ cho ai. Nói cách khác, chỉ có một bạn học của chúng tôi có thể nhận được tiền, có thể quay phim. Tôi. . . . . . Lúc đó tôi rất muốn quay phim, nên đã viết một cốt truyện tôi biết rất có sức cạnh tranh, chứ không phải câu chuyện tôi thực sự muốn quay, cuối cùng quả nhiên nhận được tài trợ. Nhưng mà, ngày công bố danh sách tôi đã từ bỏ, tôi nhận ra điều này đi ngược lại tư tưởng đạo diễn của tôi, tôi phát giác bản thân thật ngu ngốc. Nhân tiện thì, khi đó một bạn học cùng lớp tôi cũng thay đổi kế hoạch, mà vị giảng viên phụ trách kia cũng ủng hộ cách làm lúc đó của chúng tôi. Bạn học kia đột nhiên phát hiện, ngành sản xuất này không chỉ thiếu đạo diễn, còn thiếu cả người đồng hành đạo diễn, hiện tại cậu ấy là một chỉ đạo sản xuất, là chế tác khi tôi quay 《 Ngân hà 》.”
“Oa. . . . . .”
“Từ đó về sau, mỗi một bộ phim đều bài thơ tình tôi dành cho chính mình.”
“Oa. . . . . .” MC cũng bị cuốn hút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tạ Lan Sinh đã phỏng vấn xong.
. . . . . . . . . . . .
Đến 6 giờ tối, cuộc phỏng vấn này được đăng lên. Lan Sinh không có bản thảo, có phần hồn nhiên, nhưng anh muốn để người khác có chút tự do.
Nội dung chỉnh sửa đăng lên không khác biệt lắm với phỏng vấn, chẳng qua, ý của từ “So tài” nặng hơn một chút, mùi thuốc súng lại càng nặng hơn.
Tạ Lan Sinh không ngờ rằng, xem của anh xong, so với định nghĩa của Lý Hiền đối với “Phim thương mại”, tuyệt đại đa số khán giả điện ảnh quay sang mắng Lý Hiền. Bọn họ nói:
【 Ủng hộ Tạ Lan Sinh. . . . . . 】
【 Ủng hộ Tạ Lan Sinh +1. 】
【 Vận mệnh của hai người họ là phải phân cao thấp. 】
【 Ôi, tôi thật sự là thứ cỏ dại ven tường. Ngày hôm qua cảm thấy Lý Hiền nói rất có đạo lý cực kỳ đúng đắn, hôm nay xem Tạ Lan Sinh xong lại đứng vào đội ngũ khác, [ ha ha ]. 】
【 Tôi cũng thế. . . . . . 】
【 Không phải chứ, Lý Hiền có thể nói về thứ “Vô hồn” thoải mái thoát tục như vậy sao? 】
【 Hai đạo diễn, một có thứ để theo đuổi, một thì không, tác phẩm sẽ có sự khác biệt, khán giả không phải đồ ngốc đâu. 】
【 Tôi vốn tưởng rằng Lý Hiền là bị Điện ảnh Bành Phái ép buộc chứ. . . . . . Bản thân anh ta cũng nghĩ vậy sao, [ thất vọng ][ thất vọng ][ thất vọng ]】
【 Một bộ điện ảnh là một chỉnh thể, cốt truyện là trung tâm, những thứ đó cần biên kịch, đạo diễn dùng tâm của bản thân để dựng thành, chứ không phải xem khán giả là máy móc, chắp vá lung tung “Yếu tố thịnh hành” cuối cùng chẳng ra đâu vào đâu. 】
【 Theo cảm giác cá nhân tôi, sau khi giành giải, phòng vé vượt trội của 《 Bảo kế tân trâm 》 làm cho đạo diễn Lý có chút thay đổi. . . . . .Chung quy chỉ muốn tạo ra huyền thoại thương mại, xem nó thành mục tiêu sáng tác. 】
【 Lý Hiền cần phải tìm kiếm đột phá trên nền tảng của bản thân, không phải phủ nhận những phim đã làm, cũng không phải phủ nhận bản thân trước kia. 】
Bài phỏng vấn này của Tạ Lan Sinh xem như là cao trào của cuộc “So tài”. Dù mặt ngoài anh không hề phủ nhận “Quan điểm đạo diễn” của Lý Hiền, nhưng lại châm một ngòi thuốc súng, thiêu đốt một trận khói lửa chiến tranh.
Nhưng kỳ quái chính là, tuyệt đại đa số người xem lại ở bên Lan Sinh, ủng hộ anh nhổ cỏ tận gốc, gióng chuông, cất lời tại thị trường điện ảnh đang bị “Bom tấn” hoành hành.
Tạ Lan Sinh càng không ngờ rằng, tầm 7 giờ, đột nhiên có người đăng bài trên diễn đàn, đầu đề tên 《 Kỳ thật, người ôm hôn nồng thắm vào ngày ra mắt là người vợ thứ hai của Lý Hiền 》.
Bên trong chủ post tung tin nói: 【 Cha tôi là nguyên phó quản đốc của Tiêu Tương, ông ấy nói rằng, đạo diễn Lý của chúng ta còn có một cuộc hôn nhân tầm 5 năm nữa. Sau đó Lý Hiền cặp bồ, ly hôn với vợ, cô ấy đã tự sát, cha cô ấy còn tìm lãnh đạo Tiêu Tương tố cáo nữa. Cuối cùng Lý Hiền cho cha cô ấy một khoản bồi thường, bảy tám vạn đồng. 】
Có người phản hồi: 【 Không phải chứ không phải chứ, cặn bã vậy sao? 】
Chủ post đáp lời: 【 Lấy nhân cách đảm bảo tin này là thật. Mà quan trọng nhất, cô ấy là nữ chính của 《 Viên mãn 》! Là người đóng vai Lý Phương Phương đó! 】
Lần này, toàn thể cư dân diễn đàn chấn động:
【 Không phải chứ. . . . . . Chẳng trách Tạ Lan Sinh vẫn luôn oán trách Lý Hiền. 】
【 Hóa ra không phải vì ghen tị, mà là bởi điều này? 】
【 Giận đạo diễn Lý tận 10 năm, quả là một người trọng tình. 】
【 Nói như vậy thấy rất hợp lý. . . . . . 】
【 Tôi lại càng thích Tạ Lan Sinh . . . . . . 】
【 Chờ đã, cái gì mà “Cứ luôn oán giận”? Ngoại trừ lần này còn lần nào nữa à? 】
【 Phản hồi bác ở trên, là hồi 《 Bảo kế tân trâm 》 đó, Tạ Lan Sinh nói với các phóng viên, phòng vé 《 Bảo kế tân trâm 》 cao như vậy là có yếu tố tác động từ phía chính phủ. Phía chính phủ đã cho lịch chiếu siêu dài hơn nữa còn cấm phim Hollywood, báo chí liên tiếp hỗ trợ tuyên truyền. . . . . . Còn có gì nữa ấy nhỉ. . . . . . 】
【 Vậy lần mùng một tháng năm này Tạ Lan Sinh đã được hãnh diện chứng minh bản thân. Anh ta quả thật mạnh mẽ hơn Lý Hiền, anh ta cũng có thể lập nên thần thoại 2. 8 tỷ đó! Ha ha ha! 】
【 Cũng chưa chắc đâu. 《 Bảo kế tân trâm 》 quả thật hay hơn so với 《 Hương nho nồng chén rượu dạ quang 》, cho dù không có chính quyền quảng bá, không có 2. 8 tỷ, cũng sẽ được chào đón. 】
【 Không phải chứ, mấy người thực sự tin chủ bài post à? 】
Lúc đó Lan Sinh đang ở tiệc mừng công, gần 8 giờ mới nhìn thấy.
Tổng phòng vé một ngày này của 《 Nhất kiến chung tình 》 đã bỏ xa Lý Hiền, hôm nay ước chừng có thể phá 8000 vạn, mà đối phương chỉ có 7000 vạn. Hơn nữa, từ đây nhìn ra, phòng vé cuối cùng của bộ phim 《 Nhất kiến chung tình 》 sẽ vượt 2 tỷ, có thể tiến gần đến hạng ba tổng phòng vé trong lịch sử điện ảnh. Bởi vậy, để chúc mừng phòng vé vượt trội, người của đoàn phim liền liên hoan đơn giản.
Liễu Diêu đột ngột bị lôi ra, Tạ Lan Sinh lại rất khó chịu.
Người con gái dịu hiền kia.
Cô ấy hy vọng được bình yên, nhưng, cha cô lại cầm bảy tám vạn đồng, vết thương thuở sinh thời đã bị phơi bày trước công chúng.
Dẫu cho, cô đã yên bình được gần mười năm.
. . . . . . . . . . . .
Vì chúc mừng phòng vé lội ngược dòng đồng thời chúc mừng sắp phá tiền tỷ, Tạ Lan Sinh làm đạo diễn bị người trong đoàn kính rượu không ngớt.
Trên đường trở về, Tạ Lan Sinh ngắm ngón tay Tân Dã đánh bánh lái, cực kỳ ưa nhìn, đột nhiên phát sinh một ý nghĩ, nói: “Tân Dã, cưng à, anh cũng muốn thi lấy bằng lái.”
Âm thanh của Tân Dã có chút biếng nhác: “Hửm?” Trời hơi nóng, y thuận tay gỡ hai chiếc khuy trên áo sơmi đen, mảng cơ ngực lớn như ẩn như hiện, có chút mê người.
“Anh muốn có xe, em sẽ không cần động một tý là phải đưa đón anh. Anh sẽ tự đi. Em là CEO Tân, thời gian rất quý giá.”
“Muốn thì cứ thi ạ.” Tân Dã cười khẽ, “Có điều, cho dù thi được rồi, em cũng vẫn cứ ‘Động một tý là đưa đón anh’. ” Tạ Lan Sinh là đạo diễn lớn, mỗi lần gọi taxi rất phiền toái, phải kí tên, phải chụp ảnh chung, không thể làm việc cũng không thể ngủ, lãng phí thời gian. Lại nói, ở Bắc Kinh, muốn gọi taxi cũng không dễ dàng.
“. . . . . . Tại sao?”
“Con người anh cả ngày chỉ nghĩ ngợi.” Tân Dã nói, “Hồn vía trên mây, chẳng hề tập trung. Như vậy lái xe nguy hiểm, em rất lo lắng, cực kỳ lo lắng. Lại nói, anh thường xuyên quay điện ảnh 15 tiếng, không chịu nghỉ ngơi, hết một ngày là cả người mệt nhoài, như vậy rất dễ xảy ra sự cố.”
Tạ Lan Sinh ngơ ngác: “À. . . . . .”
“Chuyện hai chúng ta ở bên nhau còn chưa thể công bố, taxi đến đưa đón cũng không phù hợp. Cho nên, vẫn là để em đi.”
“. . . . . . Em đâu cần phải cả nghĩ như thế?”
Lúc này xe đã vào đến sân nhà, ngoài cửa biệt thự, Tân Dã đỗ xong xuôi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện của anh em nghĩ bao nhiêu cũng vẫn ít.”
“Tân Dã. . . . . .” Lan Sinh có chút bị xúc động, xoay nửa người, dâng đôi môi lên.
Hai người ôm hôn thỏa thuê một hồi, dưới ánh trăng, Tân Dã ngắm làn môi đỏ tươi cùng đôi mắt lấp lánh ánh nước của Lan Sinh, bên trong chỉ chứa y, nói: “Về nhà nào.”
“Ừm. . . . . .”
Từ trước xe cho đến cửa nhà, Tân Dã nắm tay Lan Sinh, mười ngón đan xen, siết chặt chẽ, còn một mực kéo mu bàn tay Lan Sinh đặt lên môi, không ngừng m*n tr*n. Y rất thích tiếp xúc da thịt, có khi anh ở bên cạnh tùy ý gác chân bắt chéo, y đều không nhịn được cúi xuống, từng chút hôn lên mặt trong cẳng chân đang gác trên đùi.
Tạ Lan Sinh cũng rất ph*ng đ*ng.
Hai người vừa mới bước vào cửa liền tiếp tục ôm hôn mãnh liệt, vài phút sau, Tân Dã mới nói: “Đi tắm rửa.”
“Ừm. . . . . .” Gần đây quá nhiều việc, đã rất lâu chưa làm rồi.
Có thể do tác dụng của cồn, đêm nay Lan Sinh có chút phóng túng. Anh r*n r*, kêu lớn, gọi tên Tân Dã, cả quá trình. . . . . . hết ba lượt.
Sau khi kết thúc, tắm rửa xong xuôi, anh mệt mỏi nằm nhoài trên giường.
Không ngờ, Tân Dã bất chợt ôm anh, cọ cọ mái tóc mềm mại của Lan Sinh vào cằm mình, ngón cái tay trái nhẹ nhàng nhấn một cái, bật một đoạn ghi âm bên tai Tạ Lan Sinh.
Sau khi sững sờ vài giây, Tạ Lan Sinh sợ ngây người, thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Đây là . . . . . . Ghi âm lúc nãy của anh! ! ! Ghi âm lúc. . . . . . khi uống say!
Tân Dã khẽ hôn anh, hỏi: “Còn nhớ vấn đề của giám đốc sản xuất kia không? Anh tại lúc khác thì chắc chắn không phải, nhưng ở trên giường. . . . . .”
Nghe mình nức nở nói “Đi ra” “Sâu quá ” “To quá rồi” “Không chịu nổi” “Rách mất thôi” “Đâm thủng mất”, Tạ Lan Sinh quay lưng về Tân Dã, nói: “Câm miệng. Tắt đi. Không cho nói ra cái từ đó.”
Cái gì dâm hay không chứ. . . . . .
“Tuân lệnh.” Tân Dã khẽ cười trong cuống họng, một tay đặt dưới gáy Lan Sinh, một tay ôm eo Lan Sinh, siết chặt lại, hôn và thì thầm sau vành tai anh, “Cục cưng d*m đ*ng ạ.”