Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 129

Chương 129. 《 Tới Nhạc Dương 》(20)

Câu chuyện thứ năm Tạ Lan Sinh quay là của một vị tuyển thủ đấu vật. Anh ta là tên tuổi lẫy lừng trong giới đấu vật không hạn chế Trung Quốc, là người đầu tiên tiến đến UFC, tuy nhiên đại chúng cũng không quá nhiều người biết.

Kỳ thật, không ít người nổi tiếng gửi đáp án “Một ngày” cho Tạ Lan Sinh. Trên đấu trường Olympic, Asiad, có cựu vận động viên bóng chuyền nữ từng liên tiếp thắng ba trận lội ngược dòng giành huy chương vàng, có cựu vận động viên bóng rổ nam từng đánh ngoài biên vào giây cuối cùng, có cựu vận động viên bơi lội bùng nổ phút cuối đoạt giải quán quân, có cựu vận động viên bóng bàn liên tiếp cứu được bảy điểm, tiến vào trận chung kết. Còn có, cựu vận động viên cử tạ nằm trên đất, liều mạng nâng, phá vỡ kỷ lục tại Paragames. . . . . .

Tạ Lan Sinh chọn tới chọn lui, chọn được vị này.

Đối thủ UFC của anh là một tân binh Nhật Bản, đối thủ ban đầu của anh ta vì bị thương mà rời sân, tạm thời thay đổi người. Đấu trường kia rạng rỡ chói sáng, ngôi sao được ngàn đôi mắt dõi theo, mà nam chính, chính là đấu “Trận mở màn”, những trận đấu này không được xem trọng, mục đích chủ yếu là tạo không khí.

Tại hiệp đấu đầu, đối thủ có vài động tác phạm quy, song đánh giá của trọng tài có phần dễ dãi, điểm của nam chính không bằng đối phương. Điều này rất rõ ràng, thậm chí cậu ta bị khóa hai lần nhưng cuối cùng vẫn thoát ra được.

Điều này không hề gì. MMA đối kháng thực chiến không hạn chế, tuyệt đối cổ vũ KO, tầm quan trọng của điểm còn xa mới bằng các môn võ thuật khác.

Anh ta chạy không ngừng, tìm kiếm cơ hội, thử nghiệm.

Nhưng không như mong muốn, vẻn vẹn nửa phút sau, đối phương giáng một quyền mạnh đến, nam chính bị KO lên cáng rời sân.

Hai vạn khán giả tặng cho đối thủ tiếng la hét, vỗ tay như sấm rền.

Bình luận viên lớn tiếng hô giữa lồng sắt bát giác: “Perfect! Perfect!”

Không ai chú ý đến nam chính, cho dù anh đang bất tỉnh nhân sự.

Sau này, có vài người đăng lên mạng xã hội: 【 Ô, đây là thi nhảy tại Paragame à? 】

Đoạn cuối cùng chương 《 Chinh chiến 》 cũng là diễn viên tự thuật trước máy quay.

Anh ta nói: “Ai nấy đều nói, võ thuật Trung Quốc giậm chân tại chỗ, chỉ có thể thắng dựa vào đếm số, hoặc là nói, chỉ có thể thắng nhờ quy tắc. . . . . . KO lấy hai điểm, đánh trúng lấy một điểm, như vậy đó. Trận đấu càng giống thực chiến, võ thuật càng thêm mất mặt. . . . . . Tôi được mọi người gửi gắm kỳ vọng, bọn họ nói, tôi là người Trung Quốc duy nhất dám đến Mỹ đánh nhau.”

“Tôi rất khó chịu.” Ngừng một chút, anh ta lại nói, một chuyên gia đối kháng MMA lại dùng ngón tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, nói, “Tôi lập tức đã bị KO, đối phương cũng là tân binh, mới 18 tuổi, mà tôi. . . . . . 28 tuổi rồi. Trước khi thượng đài, tôi có nhìn thấy mấy biểu ngữ, tiếng Trung trên biểu ngữ viết, ‘xxx, tôn nghiêm của võ thuật Trung Quốc ’‘xxx, rường cột của võ thuật Trung Quốc’.”

Cuối cùng, anh khịt mũi, tiếp tục nói: “Tôi ghi nhớ những biểu ngữ này, ghi nhớ ‘Tôn nghiêm của võ thuật Trung Quốc’ ‘Rường cột của võ thuật Trung Quốc’, cũng ghi nhớ lần KO, lần nằm cáng này.” “Tôi sẽ tiếp tục liều mạng luyện tập, cố gắng đánh quyền, tôi hy vọng có thể liều mạng cố gắng, vì tương lai một ngày kia, tôi có thể trở thanh con người trên sàn được gửi gắm kỳ vọng kia.”

. . . . . . . . . . . .

Sau khi chương này kết thúc, câu chuyện kế tiếp là  《 Uống nước lạnh 》.

Nam chính là một vị cảnh sát.

Ngày anh muốn ghi nhớ là ngày một tội phạm nhận tội.

Tội phạm kia bị tâm thần, gã lợi dụng sự lương thiện của bé gái nhỏ tuổi, tỏ vẻ cần giúp đỡ, nói nhìn thấy người già bị bệnh, lừa mấy bé gái tầm 10 tuổi vào ngõ nhỏ, sau đó cưỡng h**p.

Cha mẹ một bé gái báo cảnh sát, tội phạm rốt cuộc đã bắt được. Camera, DNA, chứng cứ vô cùng xác thực, tội phạm kia chỉ có thể nhận tội.

Khi nam chính gặp lại những người nhà của người bị hại, cha mẹ bé gái còn quỳ sụp trước anh! Kéo cũng không đứng dậy!

Cha mẹ bé gái còn đặt một chiếc cờ thêu hai mặt, một mặt ghi “Lá chắn vàng”, một mặt thì “Vì dân trừ hại”.

Tại đoạn cuối cùng của 《 Uống nước lạnh 》, vị cảnh sát kể lại: “Hai năm khi mới làm cảnh sát hình sự, cảm giác bản thân lên trời xuống đất, toàn năng vô cùng. Nhưng sau này, suốt ngày bữa đói bữa no, đau dạ dày cũng càng lúc càng nặng. 24 giờ mở di động, chuẩn bị bất cứ lúc nào tăng ca công tác, hết lần này đến lần khác nhắn vợ rằng ‘Buổi tối hôm nay không về’. . . . . . Năm vợ mang thai tôi bị tỉnh điều động, con gái sinh được mấy tháng vụ án mới được triệt phá hoàn toàn. Tiền lương thấp, thu nhập ít, bản thân mỗi ngày đều mang đầy vết thương, bắt người còn sợ hắn đau tim, cao huyết áp. . . . . . Bạn học cùng khóa đã có mấy người bỏ ngành, mỗi người chúng tôi đều kinh hồn bạt vía. Hơn nữa, làm mười năm, kẻ phạm tội coi trời vằng vung, người báo án cố tình gây sự, đồng nghiệp tự dưng gây khó dễ, sự bất lực của công – kiểm – pháp, toàn bộ đều đã thấy, cũng đã từng thất vọng. Có lần. . . . . . Ha ha, cái này có thể nói không, có lần, chỗ chúng tôi được điều đến một cục trưởng, là cựu cục trưởng giao thông, ông ta đến đây để đánh bóng tên tuổi, khi về sẽ lên phó tỉnh trưởng, hầy. . . . . . cục trưởng đó chỉ biết chỉ huy bừa bãi. . . . . .”

Cuối cùng, anh nói: “Nhưng mà, tôi muốn ghi nhớ ngày đó, ghi nhớ chiếc cờ thêu hai mặt, ‘Lá chắn vàng’ ‘ Vì dân trừ hại’, cũng ghi nhớ sự cảm kích xuất phát từ nội tâm từ cặp cha mẹ kia. Gã tội phạm kia sẽ không còn mang lại ác mộng cho bất cứ gia đình nào khác nữa.” “Tôi muốn nói, bởi vì cảnh tượng đó, tôi luyến tiếc chiếc áo xanh này, luyến tiếc thân phận này, tôi muốn ghi nhớ ngày này, đốc thúc bản thân, tự nhủ rằng: tôi, xxx, mười năm uống nước lạnh, nhiệt huyết vẫn chưa nguội.”

. . . . . . . . . . . .

Kế tiếp Lan Sinh quay một nữ vũ công bình thường. Cô nói, cô sẽ lựa chọn ngày mình được diễn chính, cô mặc bộ trang phục thuần đỏ, liều mạng nhảy múa trên sân khấu.

Cuối cùng là quay một tài xế xe buýt Sơn Tây. Ông nói, có một lần chạy tốc độ cao phanh chân lại đột ngột mất tác dụng, xe hoàn toàn không mất kiểm soát, lao ầm ầm như con ngựa hoang mất cương! Trong tích tắc chỉ mành treo chuông, ông vừa kéo phanh tay, vừa không ngừng ma sát đầu xe buýt vào hàng rào bảo hộ, còn không quên lớn giọng trấn an hành khách trong xe. Cuối cùng, xe buýt xe chầm chậm dừng lại, toàn bộ người trên xe thoát nạn. Ông đã sử dụng kỹ thuật của mình để cứu mấy chục con người, đây cũng là trải nghiệm tự hào nhất của ông, ông không muốn quên.

Đoạn này Lan Sinh quay thật. Đoàn phim 《 Một ngày 》 dựng một rào bảo hộ, đặc biệt để cho diễn viên lái xe ma sát, đương nhiên, Tạ Lan Sinh đã nghĩ rất nhiều cách để bảo vệ diễn viên.

Tạ Lan Sinh xếp 《 Nắm tay 》《 Sinh nở 》 ở đoạn đầu, kể về kết hôn sống chết, kế tiếp đến 《 Khiêu vũ 》《 Chinh chiến 》, nói về lý tưởng, sau rồi đến  《 Chia lối 》《 Biệt ly 》, kể về ly hôn rồi từ biệt lúc lâm chung. Cuối cùng là 《 Uống nước lạnh 》 , chủ đề là “Giá trị”, giao thoa, phối hợp với nhau.

Mà tại đoạn cuối của 《 Một ngày 》, còn có tám người đóng góp dùng 30 giây sơ lược nói về lựa chọn của từng người. Một vị quan toà nói, bà muốn ghi nhớ ngày mình tiến vào giới pháp luật chuyên nghiệp; một ca sỹ hát chính nói, anh muốn ghi nhớ ngày mình thành lập ban nhạc; một CEO nói, ông muốn ghi nhớ lần đầu tiên mình nhận được đầu tư. . . . . . Người Cuối cùng là Âu Dương Niếp Niếp, cô nói ngày đó một vị đạo diễn nói rằng “Nếu không muốn về quê thì có thể tiếp tục làm diễn viên”, những lời này đã biến đổi cả cuộc đời cô.

. . . . . . . . . . . .

Hết đêm 《 Một ngày 》 đóng máy, Tạ Lan Sinh rốt cuộc mới trở về nhà.

Kỳ thật, bởi vì phần lớn diễn viên chính cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp gì, mà tự sẵm vai bản thân, Tạ Lan Sinh thậm chí còn không thấu hiểu kịch bản bằng diễn viên. Về phương diện đạo cụ, lời thoại các thứ còn tiếp nhận đề xuất của diễn viên, tiến độ bộ điện ảnh này tương đối nhanh, mới nửa tháng đã quay xong rồi, nhưng Tạ Lan Sinh vẫn cảm thấy quá nhớ nhung Tân Dã.

Tạ Lan Sinh mới vừa tiến vào cửa, Tân Dã đã liền ôm lấy đạo diễn Tạ của mình, đặt lên tủ ở huyền quan, vừa xoa eo, vừa hôn môi anh.

“Này, ” Tạ Lan Sinh cười hỏi, “Làm gì thế?”

Tân Dã nâng chiếc cổ dài, nhìn vào mắt Lan Sinh, hai ngón cái vuốt má Lan Sinh, nói: “Cuối cùng đã trở lại rồi. . . . . .”

“Nhanh hết sức rồi đó.” Tạ Lan Sinh nói, “Mọi người đều diễn trải nghiệm chân thật quan trọng của bản thân, rất thuận lợi.”

Thật sự rất thuận lợi. 《 Một ngày 》 lập tức tiến vào hậu kỳ, 《 Tới Nhạc Dương 》 cũng sắp công chiếu, Tân Vị đã quảng bá xong xuôi, Tạ Lan Sinh đang chờ đợi bình luận điện ảnh. Căng thẳng không phải không có, chỉ cần điện ảnh còn chưa công chiếu, vẫn còn tồn tại khả năng bị rút rạp, song Lan Sinh không cảm thấy 《 Tới Nhạc Dương 》 có chỗ nào nhạy cảm cả.

“Lý trí thì biết, ” Tân Dã trả lời nói, “Nhưng về mặt cảm tính vẫn cảm thấy được nửa tháng thật quá là dài.”

“Em đấy, ” Tạ Lan Sinh lại cười y, “Đã bên nhau 20 năm rồi, đã là vợ chồng già, sao em lại càng dính người thế.” Ai nấy đều biết, tình cảm của con người theo thời gian sẽ trở nên càng lúc càng mờ nhạt.

“Chính là bởi vì ở bên nhau đã 20 năm, là vợ chồng già, mới càng quý trọng thời gian, càng dính người.” Tân Dã vẫn dùng ngón cái tỉ mẩn v**t v* Tạ Lan Sinh.

Tạ Lan Sinh không nói nữa.

“Lan sinh, ” Tân Dã lại tiếp, “Với em mà nói, còn 40 năm, hay 40 năm lẻ một ngày vẫn được nhìn thấy anh, đã không giống nhau rồi.”

“Tân Dã. . . . . .”

“Qua 20 năm nữa. . . . . . còn lại 20 năm, hay 20 năm lẻ một ngày còn được thấy anh, lại càng không giống nhau.”

“Tân Dã. . . . . .”

“Nếu qua thêm mười năm nữa. . . . . .”

Kết quả không đợi Tân Dã nói xong, Tạ Lan Sinh liền vòng chân, ôm lấy eo Tân Dã, mạnh mẽ lôi người lại gần. Anh nâng mặt đối phương lên, rải những nụ hôn như mưa xuống.

Bình Luận (0)
Comment