Chương 137. Ngoại truyện 2 – Sinh lão bệnh tử (2)
*warning: Như tên của chương này, đây là câu chuyện về chặng cuối của hành trình cuộc đời, tình yêu của 2 nhân vật chính. Mọi người cân nhắc vì thực sự nó rât buồn :'(((*
Vào năm Tạ Lan Sinh 69 tuổi, cũng là năm Tân Dã 67 tuổi, cha mẹ Lan Sinh, cha mẹ Tân Dã lại cùng nhau rời xa nhân thế. Bốn người đều rất thọ, Lý Tỉnh Nhu và Tạ Bân cùng 93 tuổi, mẹ Tân Dã là 89 tuổi, Robert thì đã 95.
Bởi vậy, Lan Sinh, Tân Dã chỉ còn có nhau.
Tạ Lan Sinh giới thiệu Tân Dã với Lý Tỉnh Nhu vào năm 2005. Hai ba năm đầu tiên sau khi bộc bạch, Lý Tỉnh Nhu chỉ đồng ý cho Tân Dã đến nhà vào tết âm lịch. Nhưng sau đó, Tạ Lan Sinh được chính quyền bỏ lệnh cấm, gánh nặng của Lý Tỉnh Nhu giảm đi, bà thường xuyên tham gia các liên hoan phim lớn cùng Tạ Lan Sinh, số lần gặp Tân Dã nhiều lên, địch ý với Tân Dã cũng giảm đi, bởi vì Tân Dã quả thật có thể chăm sóc cho bọn họ cực tốt.
Cha mẹ đi rồi, có lẽ vì bản năng của con người, Tân Dã lại thường xuyên qua lại chỗ cha ruột hơn, thăm nom, thậm chí chăm sóc ông. Tạ Lan Sinh sinh nghĩ, con người quả thật cần người thân, khao khát người thân, Tân Dã cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, cha ruột Tân Dã còn có con cái, chung quy, Tân Dã không phải ông nuôi lớn, giữa hai người còn có một lớp ngăn cách, không thể phá vỡ. Tạ Lan Sinh biết, Tân Dã nhớ nhung mẹ cùng Robert. Mẹ Tân Dã kết hôn với Robert năm 34 tuổi, đã không còn trẻ, nghe nói, hai người muốn có một đứa con, nhưng mãi không thành. Mẹ Tân Dã phải điều trị, Robert liền khuyên vợ mình, nói ông sẽ yêu thương Tân Dã như con ruột, sau này sự thật đã hoàn toàn chứng minh ông thật sự không hề để ý.
Sau này, Lan Sinh vẫn quay điện ảnh của mình.
Tân Dã đã thì giao Thâm Lam cho tân ceo y đã bồi dưỡng, bản thân chỉ làm chủ tịch, tương đương với sếp lớn rảnh tay. Lúc này, “Thâm Lam” không chỉ có Điện ảnh Thâm Lam, mà còn rất nhiều nghiệp vụ khác.
Vì thế, Tân Dã nhàn rỗi thường trú tại phim trường, đi theo đạo diễn Tạ.
Lan Sinh biết, lớn tuổi rồi, Tân Dã chỉ không muốn xa cách, chỉ muốn bên nhau. Bởi vậy, trên cơ bản, Lan Sinh đi đâu cũng muốn dẫn Tân Dã theo.
Ông quay phim đến tận năm 84 tuổi, giống như Kurosawa Akira, cả đời quay 31 bộ phim, cũng vừa vặn giống ngài ấy. Giai đoạn sau này Tạ Lan Sinh có thể sản xuất được tác phẩm hay, như 《 Đại dương mênh mông 》 quay năm 75 tuổi, có điều, cũng không thể vượt qua được bộ ba phim người cao tuổi kia. Ngoài ra, ông còn giám sát sản xuất 18 bộ điện ảnh tại công ty Điện ảnh Viên mãn, đào tạo vô số đạo diễn mới, bồi dưỡng vô số khán giả nghệ thuật, cũng thay đổi quy chế toàn ngành, đẩy mạnh cải cách ngành nghề.
Cuộc đời ông, có hai Gấu Vàng, hai Sư tử Vàng một Sư tử Bạc, còn có một giải Kim Tượng phim nước ngoài xuất sắc nhất. Có điều, hơn mười bộ phim cuối cùng của Tạ Lan Sinh cực ít đi tranh giải, chỉ đi quanh các liên hoan phim trong nước, được trao mấy giải. Ông cảm thấy, mình không còn sức lực đấu đá tại LHP Âu Mỹ nữa, quá mệt mỏi, hơn nữa, Lan Sinh cho rằng mục đích chủ yếu của liên hoan phim là đưa người mới lên, chứ không phải là người già.
Có điều, vào tuổi xế chiều ông cũng nhận được không ít “Giải thành tựu trọn đời”.
Bởi vì đã công khai người yêu từ lâu, câu đầu tiên khi Tạ Lan Sinh phát biểu cảm tưởng nhận giải vĩnh viễn đều là cảm ơn Tân Dã. Ông luôn luôn nói:
【 Cảm ơn tình yêu của đời tôi Tân Dã Yves Shen. Em ấy theo tôi từ năm 22 tuổi hai bàn tay trắng quay bộ phim đầu tiên cho đến giờ vẫn luôn ở bên tôi. 】
Hoặc là,
【 Cảm ơn tình yêu của đời tôi Tân Dã. Tôi quay phim mấy chục năm, em ấy vẫn luôn ủng hộ hỗ trợ mọi mặt vô điều kiện. 】
Bắt đầu từ năm 84 tuổi, Lan Sinh cũng bỏ công việc xuống.
Lan Sinh cho rằng cuộc đời mình thật sự tuyệt vời.
. . . . . . . . . . . .
Tân Dã cũng không tính là quá thọ, chỉ đến 88 tuổi mà thôi.
Hoặc là nói, 88 tuổi lẻ bảy tháng.
Chung quy nhân loại không thể thắng trời, sếp Tân tung hoành ngang cũng bất lực trước bệnh tật, mắc bệnh một năm rưỡi rồi rời đi.
Y mắc ung thư tuyến tụy. Đến những năm 2050, căn bệnh này vẫn xưng vương trong các loại ung thư, che giấu kỹ, tiến triển nhanh, bởi vì thuốc thang khó tiếp cận hiệu quả trị liệu vô cùng thấp.
Bác sỹ nói: “Phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bệnh này là đau đớn nhất.”
Lan Sinh hoàn toàn không ngờ được.
Tân Dã còn nhỏ hơn ông hai tuổi, vẫn luôn cường tráng, mạnh mẽ, 86 tuổi bước chân vẫn như bay. Bản thân Lan Sinh có lẽ vì điện ảnh mà tổn hao tinh thần, bệnh vặt không ngừng, khiến người đau đầu, ông vẫn cho rằng mình sẽ đi trước.
Thật sự, ông trời thích trêu đùa.
Trong thời gian mắc bệnh, Tân Dã vẫn cực kỳ lạc quan, trị liệu chưa bao giờ nói khó chịu, ăn ngon ngủ kỹ, không để Lan Sinh lo lắng, còn dẫn Lan Sinh đi nghỉ. Đến đám cưới vàng 50 năm, bọn họ lại đến hòn đào đã kết hôn khi trước, dẫn theo cả người giúp việc. Lúc này, Lan Sinh 89 tuổi, sân dã 87 tuổi, cười với nhau, còn nói “Afteryears, i, still wish to take you, belife partner.”
Trải qua 50 năm, cuối cùng xác nhận, đối phương là chân ái của cuộc đời mình.
Có điều, vào hai ba tháng cuối cùng của sinh mệnh, Tân Dã bắt đầu cảm thấy đau, đặc biệt vào tháng cuối cùng, thuốc giảm đau mất tác dụng, không đè nén nổi nữa.
Có người bảo y về Mỹ làm an tử, Tân Dã lập tức khước từ, y muốn ở bên Tạ Lan Sinh, dẫu cho chỉ có thể thêm được một tháng, thêm được một ngày, nhiều thêm một phút, nhiều thêm một giây.
Người khác đều nói “Không muốn sống nữa” “Chẳng còn ý nghĩ gì”, con cái khóc lóc cũng không có tác dụng, nhưng Tân Dã không hề nghĩ vậy. Y luyến tiếc, y muốn sống, y muốn ngắm Lan Sinh, cũng muốn ở bên ông nhiều hơn, vì thế y có thể chấp nhận bất cứ đau đớn nào.
Tân Dã tới tận lúc đó không hề kêu đau. Những người chung phòng bệnh ngày đêm quay cuồng, gào thét, r*n r*, nhưng Tân Dã chẳng hề k** r*n. Y không muốn khiến cho Lan Sinh khổ sở, vì thế, dù đầu có toát mồ hôi lạnh, lại vẫn tươi cười nói với Lan Sinh: “Chẳng đau chút nào cả, dây thần kinh của em chắc tê dại rồi.”
Song Lan Sinh có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trên đầu đối phương.
Tân Dã đi vào một ngày đông chí.
Đến cuối cùng, người khác cảm thấy giải thoát thay cho y, nhưng bản thân y không nghĩ như vậy. Y không thấy giải thoát, y vẫn luyến tiếc, cũng không buông bỏ được.
Câu cuối cùng Tân Dã nói với Tạ Lan Sinh trong cuộc đời này là: “Lan Sinh, xin lỗi.”
Bọn họ bên nhau từ năm 1996, đến bây giờ, 63 năm, Tân Dã chưa từng nói lời “xin lỗi” nào với Tạ Lan Sinh, bởi vì y chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tạ ơn lan sinh, cho dù là một chuyện nhỏ cần “Xin lỗi” như đến muộn, cũng chưa từng. Cũng chỉ có đêm mười lăm trăng tròn tháng riêng năm 1996 kia, y nói với Tạ Lan Sinh, “Xin lỗi, tôi quá yêu anh, khiến anh bối rối rồi.”
Chỉ là lần này y không thể nào kiểm soát được.
Mà đây là lần thứ hai trong cả đời này Tạ Lan Sinh nhìn thấy nước mắt của Tân Dã.
Vẫn là trong suốt như vậy, đẹp đẽ như vậy.
Cuối cùng, Tân Dã nắm chặt mấy ngón tay Tạ Lan Sinh, Tạ Lan Sinh thì tỉ mẩn hôn y, một tay ôm chặt y. Tân Dã muốn ôm lại, song không làm được, vì thế Lan Sinh càng thêm dùng sức, ôm hôn mãi đến khi y ra đi.
Tại lễ tang, Lan Sinh viết điếu văn rất dài rất dài, anh dùng điển tích tên Tân Dã để mô tả cuộc đời y: “Y Doãn canh vu hữu sân chi dã.”
Lặng lẽ, trong lòng mang thiên hạ.
Đến khi nói về mình, Tạ Lan Sinh đảo ngược thứ tự hai câu danh ngôn trong 《 Thạch hào lại 》, biến thành “Người ra đi mãi mãi, kẻ còn sống lắt lay.”
. . . . . . . . . . . .
Tân Dã đi rồi, Tạ Lan Sinh một mình sống thêm mười năm.
Ông vốn tưởng rằng Tân Dã không còn, bản thân cũng sẽ sớm đi, ai ngờ lại không phải.
Lan Sinh cảm thấy, đây có lẽ là mình thiếu nợ Tân Dã, phải trả lại. Năm 1991 rời đi, đến 1995 trở về, tới 1996 bên nhau, Tân Dã đợi ông suốt năm năm, ông phải trả nợ gấp đôi cho đối phương. Hơn nữa, công bằng mà nói, cho dù hai người bên nhau cũng là Tân Dã trả giá nhiều hơn.
Lan Sinh nghĩ, ông trời là đang để mình trả hết nợ.
Tân Dã không còn Tạ Lan Sinh thoáng chốc mất hết hứng thú với mọi thứ, ngay cả điện ảnh cũng chẳng muốn xem. Mỗi ngày, ông cầm cốc trà, phơi nắng , ở trong căn nhà nhỏ với Tân Dã, xem nhật kí, đọc sách, xem clip, hồi tưởng từng chuyện vụn vặt trước kia, trải qua từng ngày một.
Từ khi Tân Dã ra đi, ông không viết nhật kí nữa, cũng chẳng chụp ảnh gì, như thể không còn xuất hiện bất cứ trải nghiệm gì có thể hoài niệm, một mực dựa vào hồi ức để chống đỡ.
Bất kể làm chuyện gì ông cũng mang theo khung ảnh của Tân Dã. Khi ăn cơm, ông đặt ảnh chụp tại đối diện, cùng nhau ăn, khi ngủ, ông lại đặt ảnh ở một bên giường, cùng nhau ngủ. Ông luôn cảm thấy phải nhìn thấy mặt đối phương mới có thể an tâm, ông vẫn chẳng thể quen cảm giác không có Tân Dã ở bên.
Có một lần Tạ Lan Sinh muốn bán mấy thứ trong nhà do mua nhầm. Một cặp tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt đi đến nhìn thấy bóng lưng ông, bóng dáng bưng trà, còn có sách cùng dvd đầy phòng, nhỏ giọng bàn tán nói: “Trời ơi, ông ấy cô độc quá. . . . . .”
Tạ Lan Sinh nghe thấy. Ông chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nghĩ: Không phải, tôi đã sở hữu một mối tình đẹp nhất thế gian, từng có, hiện tại cũng có, nó rung động lòng người, khắc sâu nhất, không vì kết thúc sinh mệnh mà ngừng lại.
Có điều, vào một ngày hai năm sau khi Tân Dã ra đi, Tạ Lan Sinh đột nhiên nghĩ đến, mấy năm nữa, hai bọn họ còn có thể gặp lại. Khi đó ông muốn kể lại hết thảy cho Tân Dã nghe, tựa như, những điều Tân Dã đã làm trong bốn năm xa cách.
Vì thế, Lan Sinh bắt đầu tiếp tục viết, bù đắp cho cả hai năm đã qua. Ông đeo kính lão, run rẩy viết, run rẩy vẽ, đường nét dưới ngòi bút luôn có chút không vững.
Mỗi ngày lại mất rất nhiều thời gian.
Ông cũng bắt đầu xem điện ảnh lại một lần nữa. Ông thích điện ảnh, Tân Dã cũng thích điện ảnh, ông phải xem thay cho Tân Dã. Rồi sau đó, khi gặp lại, kể từng chuyện vui trong những năm này cho đối phương nghe.
Mà thời điểm không viết lách, Lan Sinh thường xuyên lật lại xem, từng chữ một, cố gắng ghi nhớ, chuẩn bị sau này kể cho y nghe.
Chạng vạng mỗi ngày mặt trời về tây phương, chỉ cần thời tiết không quá tệ, Lan Sinh đều được giúp việc đưa đến mộ đối phương. Ông dông dài, kể chuyện phát sinh trong ngày, còn kể đến những kỷ niệm khắc ghi, đến lúc rời đi, ông lại hôn lên tấm hình trên bia mộ, dùng làn môi dịu dàng làm ấm sự lạnh lẽo.
Học sinh mỗi ngày đến thăm ông. Ông lập di chúc, tài sản quyên cho quỹ điện ảnh, bộ sưu tập quyên cho bảo tàng điện ảnh, còn ông hợp táng với Tân Dã.
. . . . . . . . . . . .
Vào đêm trước khi Tạ Lan Sinh trăm tuổi, dường như cảm giác nhận được gì đó, cả ngày Lan Sinh không hề nghỉ ngơi, cẩn thận đọc lại những chuyện phát sinh trong mười năm một lượt.
Mãi cho đến khi màn trời ngoài khung cửa sổ tỏ sáng, ông mệt nhoài, liền dựa vào sofa thiếp đi.
Cũng không biết tại sao, ông đột nhiên thấy nhẹ bẫng, không còn nặng nề, cực kỳ thoải mái. Ông còn nghe được tiếng hát thoang thoảng, không biết là là ca khúc gì, nhưng cảm thấy vô cùng êm tai.
Thật sự kỳ quái, Lan Sinh chỉ nhắm mắt lại, nhưng ngay lúc đó, ông lại tựa hồ bay giữa không trung, quan sát bản thân, quan sát hết thảy. Xung quanh một mảng đen tuyền, ông như một sợi lông chim, thoáng chốc trở lại thân thể, thoáng chốc lại đi ra, cách ly với thế giới, không còn liên hệ trực tiếp nữa. Trong toàn quá trình thời gian như ngừng lại. Tiếp theo, nhân sinh trăm năm ông từng trải qua luân phiên xuất hiện từng cảnh một, trình tự theo thời gian, ông tựa như là khán giả điện ảnh, rất nhiều cảm xúc lại trỗi dậy.
Khi ông ba tuổi lần đầu tiên xem “Phim nội bộ” tại đơn vị người thân.
Khi ông 15 tuổi lần đầu tiên thấy người quay phim tại Bắc Ảnh.
Khi ông 16 tuổi khư khư cố chấp đăng ký hệ đạo diễn Bắc Điện.
Ông thắng 5 vạn tại sòng bạc, còn thấy được Tân Dã ở nơi đó.
Ông mượn thiết bị, mua phim nhựa, lôi kéo đội ngũ, kiếm trường quay. . . . . .
Ông mời Tân Dã trở lại Trung Quốc đóng Vương Phúc Sinh cho 《 Gốc rễ 》.
Ông ép buộc ABC lab hoàn thành hậu kỳ điện ảnh trong một lần.
《 Gốc rễ 》 của ông được trình chiếu tại LHP Torino.
Ông đột ngột nhận được tin tức chính phủ cấm quay tại Torino.
Ông giành được giải “Phim nhựa xuất sắc nhất” đầu tiên của cuộc đời tại Torino.
Ông cùng Tân Dã bước chậm trong tuyết, lại cùng Tân Dã dạo chơi Torino.
Sân dã nói rằng y yêu ông, ông lại ép Tân Dã trở về Mỹ.
. . . . . .
Để cho băng đĩa lậu sao chép, ông lên kế hoạch quay điện ảnh 《 Viên mãn 》.
Tại Đào Nhiên đình, cách 1384 ngày ông cùng Tân Dã trùng phùng.
Diễn viên Tài Khoan khó kiếm, ông đích thân tham diễn.
Ông cùng Tân Dã lần đầu hôn môi, cũng là lần đầu cùng Tân Dã. . . . . .
Sau khi say rượu ông đột nhiên phát hiện mình không còn cần cô gái má lúm nữa.
Ông hẹn thề “Trăm năm bạc đầu”, còn ký tên “Lan Sinh, Tân Dã” .
Trong chiều tà Cảnh Sơn ông cùng sân dã chính thức bên nhau, còn cùng đi hội đèn lồng.
Tại Nam Kinh ông cùng với Tân Dã lần đầu tiên hợp nhất thể xác tâm hồn.
Đĩa lậu của 《 Gốc rễ 》 cuối cùng đã ra thị trường.
Ông cùng Tân Dã sau cùng có được ngôi nhà đầu tiên cho bản thân.
. . . . . .
《 Ngân hà 》 của ông là lần hai giành Gấu Vàng LHP Berlin.
Ông được chính phủ tuyên bố bỏ lệnh cấm, tham gia toạ đàm của chính phủ.
《 Nhất kiến chung tình 》 bị yêu cầu sửa, Tân Dã tinh tế khích lệ ông.
Tân Dã giúp ông thương lượng suất chiếu, Tân Dã phụ trách quảng bá điện ảnh.
Sau 15 năm sau quay phim lần đầu tiên ông được công chiếu toàn quốc.
《 Nhất kiến chung tình 》 là điện ảnh nội địa top 1 phòng vé năm đó.
Ông cùng Tân Dã quay về Los Angeles, lần đầu tiên được gặp “Mẹ vợ” .
Ông giới thiệu Tân Dã với cha mẹ, quỳ hai ngày một đêm trước bọn họ.
. . . . . .
《 Đất trời mênh mông 》 nhận được giải Sư tử Vàng cao nhất tại Venice.
Ông vì 《 Bạch mã 》 mà gặp tai nạn, Tân Dã rơi lệ bên ông.
Ông kết hôn với Tân Dã tại LA, ràng buộc từ nay về sau càng thêm sâu sắc.
Ông cùng mọi người xây dựng Liên đoàn nghệ thuật, mở rộng điện ảnh. . . . . .
Lần đầu tiên anh thử hình thức “Điện ảnh trực tuyến” của Tân Vị.
Ông hỗ trợ đạo diễn Cố Vận nhận giải thưởng lớn của Sundance.
. . . . . .
《 Mất kiểm soát 》 của ông được đề cử sáu giải Kim Tượng, cuối cùng nhận “Phim tiếng nước ngoài xuất sắc nhất”.
Ông quay được bộ ba phim kể về người cao tuổi mà mình thích.
Ông cùng Tân Dã công khai bí mật, hồi ký của ông được người tìm xem.
Năm đám cưới bạc ông cùng Tân Dã quay lại hải đảo cùng đọc lại lời thề.
Ông. . . . . .
Mười năm trước, Tân Dã ra đi.
Rồi sau đó. . . . . .
Cuộc đời này của ông, vừa dài, lại vừa ngắn.
Ông quay rất nhiều phim, làm rất nhiều chuyện, không còn gì để tiếc nuối. Nếu miễn cưỡng nói, thì là, ngày tháng quay phim còn lâu mới đủ, ngày tháng bên Tân Dã cũng mãi mãi không đủ.
Nhưng ông đã già rồi, Tân Dã cũng đi rồi. Vậy thì, rời đi cũng là chuyện tốt.
Tân Dã từng nói, “Người trên thiên đường cũng mơ mộng” “Trên thiên đường có rạp chiếu phim” “Bọn họ vẫn có thể bên nhau” .
Tân Dã chưa từng lừa ông.
Cuối cùng, trong lúc ngơ ngẩn, Lan Sinh nhìn thấy trước mặt mình có một vầng sáng chói.
Giữa ánh sáng, ông lại thấy sân bay thủ đô mùa hè năm 1991. Tân Dã trẻ trung anh tuấn, biếng nhác kéo va ly.
Lan Sinh còn nhớ, lúc đó mình đã đến hỏi y: “Đến rồi sao?” Mà nụ cười của Tân Dã có chút ngang ngược. Y có một đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm, tựa như có thể hút hồn người, trả lời nói: “Phải, em đến rồi đây.”
Vì thế Lan Sinh tiến về phía Tân Dã trong ánh sáng.
Có thứ gì đó cố gắng ngăn cản Lan Sinh, như một cánh cửa vững chắc. Lan Sinh cười cười, phút chốc mở cánh cổng lớn ra, cất bước đi vào, không còn lưu luyến.
Ông đi sâu vào trong ánh sáng, cũng biến thành dáng vẻ của tuổi 22.
Rồi sau đó, ông nói với Tân Dã 20 tuổi:
“Tân Dã, trong hôn lễ, anh đã thề sẽ yêu em trọn đời, mãi cho đến giây cuối cùng của sinh mệnh.”
“Anh đã làm được rồi.”
(Ngoại truyện 2 ·《 Sau này (2)》 End)
【《 Independent Filmmaker 》 End 】
*****************
Đến đây là hết rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình cả chặng đường. Dù chỉ có hơn trăm chương mà mình bôi ra tận 3 năm, xấu hổ quá đi mất :”>