Isekai Toriwake

Chương 42

Nhưng chưa chờ Mo Gang kịp rời đi.

“Giữ hắn lại.”

Tên mập đứng chấp tay, ngước mặt lên liếc nhìn Mo Gang và ra lệnh một tiếng.

“Rõ, ngài Robert!”

Kẻ với cơ thể lực lưỡng mở miệng đáp rồi bất ngờ bước đến, vươn cánh tay cứng như thép muốn chụp lấy vai Mo Gang khi hắn quay lưng muốn "chuồn" đi.

Mo Gang lập tức di chuyển ra sau một cái bàn gỗ, xoay người và lập tung cái bàn về phía tên lực lưỡng.

Ầm!

Tên lực lưỡng phản ứng cũng không hề chậm, gã thấy thế vội nhấc chân đá ngược lên một cú thật mạnh khiến cái bàn vỡ nát.

Lạch cạch!

Ngây lúc những mảnh vỡ từ cái bàn bắt đầu rơi lả tả trên nền nhà...

“『Invisible』!”

Mo Gang kịp thời thi triển kỹ năng vô hình và lén lút trốn sang một bên.

Mo Gang bắt đắc dĩ không thể rời đi được, phải biết rằng quán rượu tuy rất nhỏ nhưng khách thì vô cùng đông đúc.

Những người khác lúc này cũng đã chừa ra một khoảng trống nơi Robert và thuộc hạ của gã cùng với Mo Gang đang đứng. Và lối đi, hiện giờ cũng đã bị số lượng người đông đúc có mặt ở đây bịt kín.

Vậy nên, Mo Gang chỉ cần vô ý thức chạm vào ai đó hoặc ngược lại, thì ma thuật『Invisible』sẽ tự hủy do tác động.

“Hắn ta đâu rồi??!!”

Robert đứng phía sau ngó nghiêng rồi bật thốt lên.

“Yên tâm đi, ngài Robert. Hắn ta vẫn chưa rời khỏi đây đâu!”

Tên lực lưỡng lên tiếng trấn an Robert, bởi khi Mo Gang thi triển kỹ năng và biến mất thì không hề thoát khỏi tầm mắt của gã.

“Ngươi nói vậy là sao, Bonbon?”

“Ngài cứ đợi mà xem!”

Tên lực lưỡng cười nhạt nhưng không lên tiếng giải thích nhiều, sau đó gã đảo mắt nhìn lướt một lượt khoảng trống trước mặt.

Thật ra kẻ này tên là Tall Bonbon, gã không phải là thuộc hạ của Robert nhưng trên quy tắc cũng không khác biệt là bao.

Tall Bonbon chính là thuộc hạ dưới quyền của một nhân vật lớn tại Thế giới ngầm và được cử đến bảo vệ cho Robert.

“Kích hoạt danh hiệu...”

“【Võ Sư】!”

Bonbon nhếch miệng lên, nói

Giây phút tiếp theo, dưới ánh mắt của người khác, cơ thể Bonbon bỗng nhiên nổi đầy gân xanh như gã đang cố gắng dùng sức gồng lên bắp thịt.

Nhưng thật ra không phải vậy, Bonbon không hề gồng lên cơ bắp, bởi khuôn mặt nhàn nhã của gã đã nói lên điều đó.

Đây chỉ là một trong những hiệu ứng khi danh hiệu được kích hoạt.

Và đối với những người tại Dị giới này, thì chuyện này cũng chẳng còn xa lạ gì.

“『Acumen』!”

Bonbon nhàn nhạt nói, tức khắc, xung quanh viền mắt và đôi tai gã cũng nổi lên những sợi gân xanh trông cực kỳ đáng sợ.

Đôi mắt, đôi tai, chúng dường như đang làm việc hết năng xuất của mình.

『Acumen』, kỹ năng nhạy bén.

Đây là một trong những kỹ năng hỗ trợ dành cho Võ sư và chỉ có thể thi triển khi danh hiệu được kích hoạt.

Bonbon đứng đấy, gã dường như đang cảm nhận mọi sự di động xung quanh dù cho là nhỏ nhất.

Bầu không khí trong quán rượu thoáng chốc cũng trở nên im ắng hoàn toàn.

Không một ai trong số tất cả những người ở đây dám thở mạnh khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Bonbon.

Và Mo Gang, không biết vì lý do gì, có thể là do bầu không khí căng thẳng gây ảnh hưởng cũng nên.

Vì vậy, Mo Gang bất giác thối lui về sau một bước.

Và đây cũng là sai lầm của Mo Gang.

Cho dù chỉ là một cử động nhẹ khi chạm chân trên sàn nhà, Bonbon cũng có thể nhận ra.

Không nói hai lời, Bonbon nhào đến như một con sư tử đói khát với hai tay giang rộng.

Mo Gang cuống cuồng, hắn biết, có thể thức tỉnh danh hiệu trừ khi kẻ đấy level 80 trở lên.

Level càng cao, danh hiệu nhận được càng đặc biệt.

Và với level 53 như Mo Gang thì không cần phải nói, khi trông thấy tên lực lưỡng tên Bonbon này kích hoạt danh hiệu thì hắn vốn dĩ cũng đã từ bỏ việc đối kháng.

“Đ-Đợi đã, ta đầu hàng!!!”

Mo Gang biết đây là việc không sớm thì muộn, hắn lập tức hủy bỏ kỹ năng và hiện thân, vội vàng xua tay nói.

Nhưng Bonbon thì không, gã chỉ thu đôi tay đang giang ngang lại nhưng tư thế chạy đến thì vẫn giữ nguyên.

“『Võ kỹ (Reverse hook)』!”

Bonbon thi triển kỹ năng, tung một cú móc ngược vào hàm Mo Gang.

Rắc!

Tiếng hàm bị đấm vỡ và cơ thể Mo Gang lập tức bay lên, xoay tròn ba vòng trên không trung.

Rầm!

Cơ thể Mo Gang nặng nề đáp xuống sàn nhà bằng lưng và hộc máu ra từ miệng.

“A~...”

Mo Gang đau đớn run rẩy.

“Mang hắn đi!”

Robert nhìn một chút Mo Gang, không có vẻ gì là thương sót sau đó kiêu ngạo nói.

Robert liếc mắt những người xung quanh như đang cảnh cáo khiến tất cả sợ hãi rụt rè rồi huênh hoang quay lưng rời đi.

Bonbon dùng một tay xách lên Mo Gang như đang nắm một đứa trẻ rồi chậm rãi bước theo sau.

“Xong, lần này Mo Gang muốn xong rồi!”

“Thánh thần ạ, thật là xui xẻo đi!”

“Lần này Mo Gang chết chắc!”

Khi Robert và Bonbon hoàn toàn rời đi, những người còn lại trong quán rượu bắt đầu trở nên nhốn nháo.

“Này, các ngươi có nghe thấy không. Vừa rồi Robert gọi gã kia là Bonbon đấy?”

“Thì sao?!”

“Đợi đã!!! Ý ngươi là Tall Bonbon??!!

“Đúng vậy!”

“Là ai vậy?”

Một người khác nghe thế bỗng tò mò hỏi.

“Tall Bonbon, hội trưởng Guild Homicidal!”

“Trời ạ??!! Thật sao??!!”

Sau khi được giải thích thì người này ngạc nghiên thốt lên, sau đó nghĩ đến điều gì, bỗng hỏi tiếp:

“Tall Bonbon chẳng phải level trên 100 sao?”

Người kia nghe thế thì nghiêm trọng gật đầu. Homicidal, nó có nghĩa là Sát nhân, chỉ với cái tên thôi cũng đủ biết những kẻ trong Guild là những thành phần thích giết người.

Thật ra, Homicidal xếp hạng thứ 9 trong 10 Guild mạnh nhất của Nhân tộc.

Nhưng nếu xếp hạng trên toàn Lục địa, thì Homicidal không đủ khả năng nằm trong bảng xếp hạng.

Cách một đoạn khá xa bên ngoài quán rượu.

“Huh?”

“Chuyện gì, Bonbon?”

Robert nghi ngờ hỏi khi trông thấy biểu hiện nghi hoặc của Bonbon.

“Không có gì, ngài Robert. Tôi chỉ cảm thấy như có người đang theo dõi chúng ta!”

Bonbon cười nhạt giải thích. Nhưng trong tay gã, Mo Gang thì đang yếu ớt theo bản năng vùng vẫy muốn tránh thoát.

“Hừ!”

Bonbon hừ lạnh, không kiêng nể nện mạnh một cú vào đầu Mo Gang.

“A!”

Mo Gang đau đớn thét lên ngắn ngủi rồi choáng váng ngất đi.

Cú đấm này Bonbon không dùng toàn lực, bởi Robert còn muốn chậm rãi tra tấn Mo Gang, vì nếu không, gã đã có thể một đòn giết quách Mo Gang khi còn ở quán rượu.

“Ai theo dõi chúng ta? Ha ha... Ta nghĩ rằng ngươi suy nghĩ nhiều đi Bonbon!”

Robert không để ý đến Mo Gang mà chỉ lơ đễnh cười nói.

Bonbon cũng cho là đúng nên nhẹ gật đầu, khi gã theo quán tính nhìn ra sau thì thấy dưới ánh lửa hất ra từ những ngôi nhà xung quanh, bốn bóng người đang không nhanh không chậm đi đến nhưng vẫn còn cách gã một đoạn khá xa.

Bonbon nhíu mày.

“Ngài biết gã mặc bộ giáp đen toàn thân kia chứ?”

Sau đó nhìn Robert hỏi.

Câu hỏi này của Bonbon chỉ là tùy ý, bởi gã không phải là người của Đế đô mà là Đế quốc, nhưng Robert chính là cư dân của Đế đô nên vì vậy gã hỏi.

“Chưa gặp bao giờ!”

Robert buồn chán xoay đầu lại nhìn, rất nhanh thì lờ đi, kết luận nói.

“Vậy sao!”

Bonbon đưa mắt nhìn thật sâu bốn người đi phía sau rồi cả hai tiếp tục di chuyển.

Lý do Bonbon không nghi ngờ gì là vì những người kia không cố ý né tránh họ, hay cũng chẳng thèm nhìn về phía này.

Tựa như những kẻ vô tình gặp gỡ chạm mặt nhau trên đường.

Nhất là kẻ trang bị bộ giáp đen toàn thân đang khoanh tay bước đi không đặt ai vào mắt kia, bộ dáng của gã còn huênh hoang hơn cả gã mập Robert này nhiều.

Bonbon buồn cười, gã không quan tâm đến những chuyện cỏn con này. Nếu Robert không ra lệnh, gã cũng chẳng muốn ra tay.

Nhưng khi đi thêm một quãng đường và rẽ thêm hai, ba lần nữa.

Bonbon khó chịu liếc mắt nhìn về sau.

Bởi những người kia vẫn không nhanh không chậm đi cách một đoạn sau lưng hai người họ.

Có gì đó rất, rất mờ ám đang diễn ra ở đây.

Bonbon dừng lại, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bốn người đó.

“Gì nữa vậy?!”

Robert không vui nói, gã rút ra một cái khăn tay và bắt đầu lau nhẹ mồ hôi đang chảy ra trên khuôn mặt.

Có vẻ bởi vì mệt mà Robert cũng buồn chán chú ý đến xung quanh, gã lúc này chỉ mong nhanh chóng lê thân thể béo ú về đến nhà, nằm dài xuống nghỉ ngơi và thưởng thức các món ngon ngây tức khắc.

“Nhanh nào Bonbon!”

Robert vừa lau mồ hôi vừa thúc giục, bởi chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là gã có thể về đến ngôi nhà thân yêu của mình.

Robert dường như cũng cảm nhận thấy điều khác lạ từ Bonbon, gã quay đầu lại, khi trông thấy bốn người đi phía sau thì ngạc nghiên thốt lên:

“Tại sao vẫn là bọn họ?! Họ đang đi theo chúng ta sao?!”

“Sẽ biết ngây thôi!”

Bonbon nhếch miệng cười nói, gã đặt Mo Gang xuống, rất kiên nhẫn đứng đấy và chờ đợi bốn người kia đi đến.

Rất nhanh, khi bốn người kia đi đến gần.

“Các ngươi dám bám theo chúng ta???”

Robert dường như thiếu kiên nhẫn, chợt la to.

Kẻ trong bộ giáp đen toàn thân dường như đang buồn chán nên hắn đặt hai tay sau gáy, vừa bước đi vừa nhìn ngắm các ngôi sao trên bầu trời. Khi Robert la lên, hắn bỗng giật mình, nhìn xuống hỏi:

“Ngươi đang nói chúng ta sao?!”

“Không phải các ngươi thì là ai??!! Tại sao lại đi theo chúng ta???”

Robert tiếp tục chất vấn.

“Ngươi không thấy sao, ta chỉ đang trên đường về nhà thôi!”

Kẻ trong bộ giáp đen hời hợt giải thích.

Bonbon không lên tiếng, gã chỉ đang im lặng đứng bên cạnh quan sát, không hiểu vì sao, khi nhìn vào kẻ trong bộ giáp đen đang tỏ ra vô hại này, khiến gã cứ có cảm giác bất an khó hiểu.

“Nhà của ngươi ở đâu?”

Robert hơi nghiêng đầu hỏi.

“Vậy nhà của ngươi ở đâu?”

Kẻ trong bộ giáp đen nghe thế bỗng hỏi ngược lại.

“Ngươi thấy ngôi nhà mái vòm kia chứ? Kiểu mới nhất đang thịnh hành tại Đế quốc đấy!”

Robert chỉ vào ngôi nhà cách đây chưa đến 100m, khoe khoang nói.

Đó là một ngôi nhà có kích thước lớn, vô cùng rộng rãi trông như mai của một con rùa.

“Oh, đó thật sự là nhà của ngươi sao tên mập chết tiệt??!! Đúng thật là tuyệt vời!!!”

Kẻ trong bộ giáp đen kích động thốt lên.

“Tất nhiên rồi, tên nhà quê... Mà đợi đã, ngươi vừa gọi ta là gì??!!”

Robert sững sờ, sau đó tức giận gầm lên.

“...”

“...”

Nhưng kẻ trong bộ giáp đen kia đã gấp gáp bước nhanh đi, mặc kệ Robert và Bonbon đứng đó.

“Tên khốn, ngươi nghĩ muốn chạy sao??!!”

Robert không nguôi giận, thốt lên.

“Đuổi theo bắt chúng lại nào Bonbon!”

Sau đó ra lệnh.

“Rõ!”

Bonbon lại xách lên Mo Gang, không nói hai lời phóng nhanh đuổi theo, nhưng rất nhanh thì khựng lại.

Bởi bốn kẻ kia cũng không hề chạy đi mà dừng lại trước ngôi nhà mái vòm của Robert.

“Hộc~ hộc~.”

Robert thở hổn hển chạy đến, khi gã trong thấy chuyện gì xảy ra thì lập tức quát lớn:

“Các ngươi nghĩ mình đang làm gì thế hả??!!”

“Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao? Ta chỉ đang về nhà thôi!”

Và trong bốn người kia, vẫn là kẻ mặc giáp đen toàn thân mở miệng nói.

Bonbon cảm thấy không ổn, vội thả Mo Gang đang bất tỉnh xuống, khuôn mặt lập tức trở nên cảnh giác.

“Vậy nhà của ngươi đâu?! Nói thử xem?”

Robert tức giận hỏi.

Kẻ trong bộ giáp đen cười nhạt, đưa tay chỉ vào ngôi nhà mái vòm, lạnh lùng nói:

“Chính là ngôi nhà của ngươi đấy tên mập!”

“Từ bây giờ, nơi này chính thức thuộc về ta!”

“??!!”

(2277 từ)

Bình Luận (0)
Comment