Isekai Toriwake

Chương 47

Cách một nơi khá xa núi Char, giữa những hàng cây thẳng tắp phủ đầy tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh huyền diệu đậm chất rừng phương Bắc.

Lúc này, Gen như hóa thành một bóng hình mờ nhạt và lao đi vun vút không ngừng nghỉ trong khu rừng, có đôi khi, hắn còn bắt gặp những chú hươu đang lang thang trong khu rừng tuyết trắng này.

Khu rừng này có tên là Gilles, một khu vực nằm giao nhau giữa Đế đô và núi Char.

Mỗi một vùng đất, mỗi một nơi, đều có câu chuyện hoặc thần thoại của riêng mình, và khu rừng Gilles này cũng không hẳn là ngoại lệ.

Khi lần đầu trông thấy bóng dáng của một chú hươu, Gen bất giác nghĩ đến một câu chuyện cổ tích về rừng Gilles.

Giống như bao câu chuyện trên trái đất, khoảng 3000 năm về trước, nơi đây được tuyên truyền là nơi cư ngụ của thần Gilles, một vị thần rừng trong lốt một con hươu.

Vị thần bảo hộ của khu rừng.

Nhưng nhân loại vốn sở hữu bản tính tò mò, đa nghi. Họ không quan tâm đấy có phải thật sự là thần hay không, điều duy nhất họ mong muốn chính là được chứng thực, là sự thật.

Chính vì vậy, điều đó đã khiến cho toàn bộ loài hươu trong rừng Gilles và cả những khu rừng lân cận suýt tuyệt diệt, cho đến khi một trong những vị vua đời đầu của Vương quốc Kakor ban hành lệnh cấm thì mọi việc mới chấm dứt.

Và bởi vì từ sự thờ ơ của Thánh quốc đối với khu rừng Gilles thì đủ chứng minh đấy là một câu chuyện vớ vẩn, hoặc có khi vị thần Gilles đấy không vào nổi mắt họ, mặc dù Thánh quốc là thánh địa của các vị thần.

“『Light Flash』!”

Lại một lần nữa Gen thi triển kỹ năng, và mỗi lần như vậy, thân hình hắn lóe lên rồi xuất hiện ở một nơi cách đó hơn 10m, hắn cứ lập lại liên tục như thế.

Thông báo: Kỹ năng thăng cấp!】

Và chỉ trong vài phút ngắn ngủi sau, một bản thông báo đến từ kỹ năng bất ngờ hiện ra trước mặt hắn.

Gen khẽ liếc nhìn, khuôn mặt vẫn không mảy may thây đổi gì hay đình chỉ bước chân. Hắn biết, đây là kỹ năng『Light Flash』thăng cấp.

Phải biết rằng mặc dù level max của một kỹ năng chính là từ 1 đến 10, nhưng khi thăng mỗi một cấp bậc thì tiến độ sẽ trở nên chậm chạp gấp mười lần khiến cho qúa trình thăng cấp kỹ năng cũng trở nên đầy khó khăn.

Có thể nói, kỹ năng càng hiếm và độc đáo, thì qúa trình thăng cấp sẽ càng gian khổ hơn bao giờ hết.

Nhưng điều đấy chỉ áp dụng với các Mạo hiểm giả hoặc những Chiến binh bình thường. Bởi không phải ai cũng đủ tài lực để thi triển kỹ năng liên tục, vì nguồn ma lực có hạn và lọ MP họ sở hữu cũng không hề nhiều.

Nhưng cho dù nếu như có thể chăm chỉ đạt đến được level max, thì việc để kỹ năng đó có thể tiến hóa lại chính là việc khó như lên trời.

Và hiện giờ đối với Gen, kỹ năng  『Light Flash』của hắn vừa đạt đến level 3, đây chính là thành qủa hắn muốn thấy, hắn không hề keo kiệt trong việc sử dụng lọ MP.

Nhưng với level hiện tại như hắn thì ma lực cũng không phải là thấp, vậy nên lọ MP tiêu tốn cũng không hề đáng kể.

Có lẽ một phần cũng là do kỹ năng của hắn vẫn còn ở cấp thấp.

Tiếp theo, khoảng hơn nửa giờ sau, hắn dừng lại, đứng yên lặng bước chân nhìn về hướng ngọn núi Char đang sừng sững trước mặt.

Khoảng cách giữa hắn và ngọn núi lúc này chỉ còn vài trăm mét.

Gen khẽ nhíu mày, bởi hắn trông thấy một điều mà bản thân không hề mong muốn, với thị lực đáng kinh ngạc như hiện giờ, hắn nhìn thấy rất nhiều binh lính đang rải rác dưới chân núi.

Có vẻ ít nhất là 50 người, và với ngọn giáo trong tay, họ dường như đang trấn giữ con đường duy nhất có thể tiến lên núi.

Không như những ngọn núi khác, núi Char chỉ có mỗi một con đường lên, chính là vị trí trước mặt hắn, cũng là nơi những người lính kia đang canh gác.

Gen không muốn đánh động đến họ, dù kỹ năng của hắn có nhanh đến đâu cũng không thể chạy xuyên qua họ mà không để lại chút dấu vết gì, trừ khi là hắn tàng hình.

“Daniel?”

Khi nhìn kỹ lại một trong số những người lính đó, Gen bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.

“Là Douglas sao?”

Gen lẩm bẩm.

Douglas hắn đương nhiên biết, anh ta là đội trưởng của đồn số 5, và đồng thời gia đình anh ta cũng là qúy tộc trong vùng.

Có lẽ do được thừa nhận giáo dục từ bé, nên khuôn mặt của Douglas luôn luôn lạnh lùng, hay có thể nói là tự nghiêm khắc với chính mình.

Và Daniel, đấy là một cô gái trẻ hết sức bình thường, mặc dù có cái tên rất dễ gây hiểu lầm là đàn ông mỗi khi nghe.

Thật ra Daniel cũng giống như Gen, cả hai đều là binh sĩ và cùng đến từ một ngôi làng nhỏ xa xôi nằm ở hướng Đông.

Daniel sinh ra trong một gia đình chỉ toàn phụ nữ, chính vì vậy bản thân cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và xem mình như là một người đàn ông nhầm gánh vác mọi việc trong gia đình.

Tại sao hắn lại biết rõ về Daniel như vậy?

Trong vô số những người lính của Đế đô, chẳng ai rảnh rỗi mà chú ý quan tâm, hay tìm hiểu về xuất thân của kẻ khác.

Nếu nói cả hai đều đến từ một ngôi làng ở hướng Đông vậy thì điều đó vẫn chưa đủ.

Đó là bởi vì, Gen từng yêu thầm và một lần thử tỏ tình với Daniel.

Nhưng đắng chát thây... Daniel đã từ chối.

Phải mất suốt vài tháng sau, Gen mới biết được Daniel vốn dĩ đang thầm mến Douglas.

Chẳng có một cô gái nào có thể chống lại một người đàn ông mạnh mẽ, và cả lạnh lùng nữa.

Nhưng hiện giờ, những điều này chẳng còn quan trọng nữa, tất cả chỉ là chuyện của trước đây.

Gen thu hồi lại ánh mắt, quay đầu và rải bước đi vòng theo mép rừng, qua những hàng cây như một bóng đen lặng lẽ trong đêm.

Hắn đi về hướng phía sau núi Char nơi vách núi dựng thẳng đứng, cũng là nơi hắn từng nhảy xuống trong hình dạng của Wake.

Sau khi đã đến nơi, lúc này, Gen đứng đối mặt với vách núi.

Tiếp theo chỉ thấy, hắn chậm rãi giơ năm ngón tay sắc nhọn của bộ giáp ra như móng vuốt của một con rồng, hắn nhẹ nhàng găm thẳng vào sâu trong đá và bắt đầu từng bước trèo lên.

Giữa không gian lạnh lẽo cùng với bầu không khí u tối này, hắn tựa như một con bò sát đen tuyền đang đi ngược lên vách núi trông vô cùng kinh dị.

Không hề tiêu tốn qúa nhiều thể lực, rốt cuộc Gen cũng nhẹ nhõm trèo lên được gần nơi mép vực, và từ khoảng cách có thể nhìn thấy, chỉ còn chưa đến 2m nữa trước khi hắn hoàn toàn kết thúc đoạn đường.

Nhưng... Hắn bỗng nghe thấy một âm thanh gầm gừ phát ra từ bên trên nên vội ngẩng đầu nhìn lên.

Hóa ra, đó là một con sói xanh dương to lớn đang ló đầu ra khỏi vách núi, hung hăng nhìn xuống hắn.

Câu hỏi Gen đặt ra lúc này là, liệu con sói này đang làm gì ở đây?!

Hắn không nghi ngờ gì đến việc khi hắn đặt chân lên được vách núi, con sói đấy sẽ không ngần ngại mà xơi tái hắn.

“Tên nhóc này, ngươi đang làm gì ở đấy vậy Wild Blue??!! Quay về thôi nào!!!”

Ngây khi Gen chuẩn bị bật người vươn tay chộp lấy mõm con sói và áp chế nó trong im lặng, thì bất ngờ một tiếng gọi to vang lên từ đằng xa khiến hắn từ bỏ ý định. Nhưng vì vẫn đang bám người trên vách núi cheo leo, vậy nên hắn không thể nhìn thấy được người vừa thốt lên kia.

Nhưng từ âm thanh giọng nói, Gen có thể đoán được đây là một người đàn ông đã lớn tuổi. Nhưng con sói vẫn không đoái hoài gì với tiếng kêu kia mà vẫn trung thành tập trung lên hắn.

Nó xù lông lên, nhếch chiếc mõm làm lộ ra hàm răng nanh dữ tợn, sắc nhọn và liên tục gầm gừ cùng với dòng nước dãi chảy ra.

Không giống như những con sói khác mà Gen từng biết, hắn trông thấy, khi con sói tên là Wild Blue này xù lông lên thì y hệt như những chiếc kim khâu sắc bén.

“Đúng là, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!”

Gen cảm thấy buồn phiền và nói với âm lượng cực nhỏ.

Ngây lúc hắn đang tìm kiếm phương pháp để xử lý trong tình huống này, thì có vẻ như phiền phức vẫn chưa dừng lại ở đó.

“ẦMM!!!!”

Bỗng nhiên, một tiếng nổ kinh khủng vang lên bên trong núi Char kèm theo đó là âm thanh gào thét của gió lốc, đây là tiếng nổ to nhất mà hắn từng được nghe vào tai.

Cho dù có là khủng bố cũng phải sợ hãi mà bật thốt lên.

Vì qúa bất ngờ, con sói sợ hãi giật nảy mình và nhảy lên về trước, nhưng... Phía trước nó chính là vực sâu.

Ngây khi cơ thể vẫn còn lơ lửng một chút trên không trung, con sói luống cuống vội vàng xoay người, dùng hai đôi chân trước cố gắng bám víu vào bề mặt vách núi.

Lúc này đây, hơn một nữa cơ thể nó đã ở bên ngoài, và càng bám víu thì cơ thể nó càng trôi đi, chỉ để lại vết tích dài của móng vuốt trên nền đất.

“Wild Blue??!! Khônggg!!!”

Mọi chuyện xảy ra qúa nhanh, khi tiếng nổ kết thúc, giọng nói lớn tuổi kia rốt cuộc cũng kịp trông thấy cảnh tượng của con sói nên hốt hoảng hét lên, và nương theo âm thanh cuối cùng của tiếng hét, cơ thể con sói bất lực mất hút sau vách núi.

Người này không phải ai khác mà chính là Ormin, vị Ma pháp sư của Đế đô.

Ormin cật lực chạy đến bên cạnh vách núi và vội vã đưa mắt nhìn xuống.

Nhưng giờ đây, bên dưới vách núi chỉ là một khung cảnh trống trãi, tối tâm và mờ mịt.

Ormin cảm thấy bản thân đầy đau đớn, cõi lòng ông ta như bị dao cắt, ông ta là một người không có gia đình, và Wild Blue, ông ta xem đấy như là người bạn thân, là đứa con của mình.

Ormin đã quên mất việc tại sao Wild Blue lại có hành động kỳ lạ như vậy?

Bởi sự đau khổ đã nhất thời che mất lý trí của ông ta.

Ormin chậm chạp xoay người lại cùng hai hàng nước mắt rưng rưng, nhưng vì không kiềm chế được mà quay đầu nhìn lại vách núi lần cuối, sau đó dứt khoát chạy thẳng đến vị trí phát ra tiếng nổ vừa rồi.

Khi Ormin đến nơi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt ông ta là những ánh lửa ngập trời đang thiêu đốt những lều trại, cùng vô số những người lính đang có mặt ở đây.

Văng vẳng bên tai Ormin là âm thanh gào thét của những binh sĩ đang lăn lộn trên mặt đất cùng quần áo, cơ thể đang bốc cháy trông vô cùng thê lương.

Nhưng dường như mọi hành động tuyệt vọng của họ là vô nghĩa.

Không kịp nghĩ ngợi, toàn bộ ma lực trong cơ thể Ormin bốc lên, ngây lập tức, ông ta lấy ra một cây quyền trượng ma thuật từ bên trong nhẫn không gian của mình.

Dưới lớp áo bào trắng xám, Ormin nắm chặt trong tay và giơ cao cây quyền trượng lên trời rồi nện mạnh xuống mặt đất.

“『Phản Ma Pháp』!!!”

Ormin đồng thời hét lên.

Lấy Ormin làm trung tâm, một nguồn năng lượng vô hình cấp tốc lan tỏa ra trên mặt đất và phát tán về bốn phía xung quanh, quét qua phần lớn những binh sĩ đang quằn quại trên đất kia.

Nhưng ngọn lửa đang thiêu đốt họ vẫn không có vẻ gì là bị suy yếu.

Khuôn mặt Ormin thoáng chốc trắng bệt đi.

Phải biết rằng Dị giới này không hề có bom, tên lửa hay vũ khí hạt nhân. Khi Ormin nghe thấy tiếng nổ và nhìn thấy hiện trạng như hiện nay, thì bản năng ông ta nghĩ đến đầu tiên chính là biển lửa đang gào thét trước mặt ông ấy, chúng được tạo ra từ ma thuật.

Nhưng từ ma thuật của một kẻ với level 185 như ông ta lại không hề mảy may hiệu qủa với ngọn lửa?

Vậy nên, chỉ có một cách lý giải duy nhất, đó là kẻ thi triển ma thuật này... Kẻ đó sở hữu level cao hơn ông ta.

Douglas thì chẳng biết xuất hiện từ khi nào, anh ta đang hoảng hốt chạy khắp xung quanh cùng những binh lính may mắn không bị thương tổn từ ngọn lửa và đang muốn ra tay cứu giúp những người còn lại.

“Đừng chạm vào họ!!!”

Nhưng Ormin hét lớn ngăn cản.

Douglas khựng lại cơ thể, những người lính bên cạnh anh ta hoặc đang rải rác xung quanh cũng như vậy, tất cả đều khó hiểu và đồng loạt nhìn về Ormin.

“Tại sao chứ??!!”

Douglas gào khóc, khi vừa gào xong, anh ta nghiêng ngã cơ thể chạy đến bên cạnh Ormin, tiếp tục gào lên hỏi:

“Tại sao hả???”

“Ngọn lửa này không thể bị dập tắt...”

Ormin buông bỏ rên rỉ nói.

“Rốt cuộc là kẻ nào??? Là kẻ nào nhẫn tâm làm như vậy???”

Douglas nhìn quét khắp bốn phía xa xa, cảm xúc tuyệt vọng, bất lực, tức giận, anh ta dường như đang tìm kiếm ai đó, nhưng tất cả chỉ toàn là cây cối.

Ánh mắt anh ta không dám nhìn xuống cảnh tượng trước mặt.

Khoảng đất rộng rãi lúc này đây đang nằm lích nhích những thi thể đã cháy đen cứng đờ bất động, và vẫn còn vài chục người sót lại trong số đó không cam lòng mà yếu ớt vùng vẫy.

Nhưng tất cả những người đang đứng ở đây đều hiểu rõ, họ không còn kéo dài được bao lâu.

Aaron cấp tốc chạy đến từ hướng chân núi và dừng chân bên cạnh Douglas và Ormin.

Rất nhanh khi được Ormin giải thích về ngọn lửa và ngăn cản Aaron có những hành động dại dột thì ông ta mới biết ngọn lửa này có thể chính ông ta cũng không thể ngăn chặn được.

Qủa nhiên, ngọn lửa đang nhỏ dần đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được và bốc hơi hoàn toàn khi không còn ai bên trong có thể sống sót.

Không nói một lời, ánh mắt Aaron đảo qua vô số thi thể đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt ông ta trông vô cùng nghiêm trọng, nhưng những người hiểu rõ Aaron đều biết, lúc này đây, ông ta đang thật sự tức giận.

Aaron chỉ vừa giải táng cuộc họp với Douglas, Ormin trong ngôi lều của mình và đang trên đường đi xuống chân núi để kiểm tra những người đang canh gác ở đấy, nhưng không ngờ điều này lại xảy đến.

“Một kẻ thù giấu mặt?”

Aaron lạnh lùng thốt nhẹ một tiếng.

Ormin nắm chặt cây quyền trượng trong tay, nhẹ gật đầu.

Cả hai cùng nheo lại ánh mắt, thận trọng liếc nhìn những hàng cây mọc um tùm xung quanh.

Nhưng vẫn không có điều gì kì quái xảy ra, như thể kẻ thù này chưa bao giờ tồn tại.

Và mất khoảng một lúc sau, gần 50 người đang trấn giữ dưới chân núi cũng đang hì hục chạy đến.

Khi họ trông thấy cảnh tượng ở đây, tất cả không hẹn mà cùng trắng bệt khuôn mặt, đôi chân dường như muốn mất đi sức lực.

Gần 200 binh sĩ, giờ chỉ còn lại là thi thể đã bị cháy đen, kèm theo đó là những luồng khói trắng bốc lên từ mặt đất.

Những người lính này chẳng khác nào vừa bị hiến tế cho một nghi lễ nào đó.

“Tất cả đã đến đông đủ?”

“??!!

Giữa bầu không khí im lặng và nặng nề này, một giọng nói bí ẩn vang vọng khắp màn đêm.

“Phạch!”

“Phạch!”

“Phạch!”

Khi tất cả chưa kịp phát giác giọng nói bí ẩn này là từ đâu đến, tiếp theo chính là âm thanh vỗ cánh của đầy rẫy, vô số những con qụa đen tung bay lên từ khắp các hàng cây nằm sâu trong núi

Bình Luận (0)
Comment