Isekai Toriwake

Chương 69

Khi khoảng khắc ngạc nghiên qua đi, tất cả tò mò mà đồng loạt quay mặt nhìn về nơi chủ nhân của âm thanh vừa báo giá.

Mason cũng như vậy, sau khi thừ người ra trên khán đài, ông ta cũng lập tức giương mắt nhìn về hướng nơi ghế ngồi của người vừa báo giá kia. Cảm giác ban đầu của Mason khi nghe đến con số báo giá này đó chính là cảm thấy khó tin, nhưng sau đó là tuyệt đối mừng rỡ.

Phải biết rằng trong tất cả các buổi đấu giá được tổ chức tại Đế Đô do chính Mason đứng ra chủ trì thì con số 10.000 đồng vàng này là cao nhất từ trước đến nay.

Việc có thể phá vỡ kỷ lục chính là hoàn toàn dựa vào mức độ giá trị của vật phẩm, và trong suy nghĩ của Mason thì bức tượng Thần Tori mặc dù có lịch sử lâu đời, nhưng cũng không đáng giá đến như vậy, qủa thật chính là phung phí.

Nhưng phung phí thì phung phí, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Mason mà thôi, vì gương mặt đang cười một cách hớn hở không một chút nào che giấu đã bán đứng ông ta.

Khi Mason đưa mắt nhìn đến vị trí ghế ngồi của những vị khách trong hội trường thì kẻ vừa báo giá kia không biết từ lúc nào đã đứng thẳng người ở nơi đó, việc đó cũng giúp ích được rất nhiều cho việc xác định chính xác ai là người vừa lên tiếng giữa hàng trăm người đang có mặt tại đây, dù kẻ này không nhất thiết phải đứng lên như thế, đơn giản chỉ cần giơ tay là có thể.

Nhưng đó không phải vấn đề mà Mason đang thắc mắc hiện tại và cũng chẳng có tâm trạng để mà quan tâm cử động nhỏ nhặt đó.

“Vị khách này, là ngài vừa báo giá?”

Đè nén nội tâm kích động của mình, Mason cố gắng trấn tĩnh trở lại, sau đó mở miệng hỏi, mặc dù như thế vẫn có thể nghe ra giọng điệu ông ta đang cực kỳ vui sướng.

Sau khi hỏi xong, Mason đồng thời đánh giá vị khách này, và ngoài ông ta ra, những vị khách khác cũng tương tự như thế, đều cẩn thận quan sát vị khách đấy từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân.

Nhưng đáng tiếc, ngoài một chiếc áo choàng được khoác và bao trùm bên ngoài ra thì rất khó để nhìn thấy được diện mạo bên trong, thứ duy nhất mà những người ở đây nhận ra chính là vị khách bí ẩn này là nam giới, và từ thanh âm giọng nói có thể đoán được đây là một người đàn ông có độ tuổi trung niên.

Vị khách bí ẩn này nghe thấy Mason hỏi thế thì chỉ nhẹ gật đầu rồi hờ hững ngồi xuống trở lại.

Mason nhận được đáp án chắc chắn thì khuôn mặt hớn hở, có vẻ như vẫn còn chưa tin tưởng, bỗng mở miệng hỏi tiếp: “Là 10.000 sao, thưa ngài?”

“Ngươi điếc sao?”

Vị khách bí ẩn chợt cảm thấy khó chịu, dường như không vui khi nghe Mason lập lại và cũng chẳng có kiên nhẫn muốn trả lời.

Mason thấy thế cũng chẳng có gì là khó chịu hay tức giận, mà ngược lại, khuôn mặt càng lúc càng tươi cười như hoa. Nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình, tiếp theo, Mason lên tiếng hỏi những người xung quanh: “Liệu có ai muốn trả giá cao hơn nữa không?”

Sau đó nhìn quanh một vòng, chờ đợi thanh âm báo giá.

“10.100 đồng vàng.”

Không để cho Mason chờ đợi lâu, lúc này, một qúy tộc ăn mặc khá bảnh bao, tuổi tác trông hơi lớn, ông ta hít sâu một hơi, giơ tay lên và đồng thời mở miệng, giọng nói có vẻ như không được tự tin cho lắm, kèm theo đó là một chút lo lắng.

Sau khi báo giá xong, vị qúy tộc này len lén liếc sang nhìn vị khách bí ẩn đang ngồi im lặng ở đấy, khi trông thấy vị khách bí ẩn này vẫn bất động không nhúc nhích hay đoái hoài gì tới mình thì thở phào một tiếng.

Vị qúy tộc này lo lắng cũng là điều dễ hiểu, đây chỉ là phản ứng bình thường khi đối diện với một kẻ mà bản thân không biết rõ gì về đối phương.

Và còn một điều quan trọng nữa, từ thanh âm giọng nói của kẻ bí ẩn này thì chỉ cần không phải kẻ ngu đều có thể nhận ra, đây cũng chính là kẻ đã mở miệng khiến cho phần lớn những người ở đây bị chấn động đến đầu váng mắt hoa.

Chỉ có điều là không ai đủ cam đảm để đứng ra vạch trần mà thôi.

Một Mạo hiểm giả cao cấp?

Một chiến binh lang thang?

Dù gì đi chăng nữa thì kẻ này cũng không phải là một kẻ dễ trêu chọc, đây cũng là lý do tại sao vị qúy tộc này tỏ ra lo lắng như thế.

Lo lắng thì lo lắng, nhưng nói để cho họ sợ hãi buông tay không tham dự đấu giá thì như vậy vẫn chưa đủ, không thấy hai vị đến từ Long tộc vẫn đang ngồi ở đây sao? Chẳng lẽ kẻ này có thể mạnh mẽ hơn Long tộc?

“10.300 đồng vàng!”

Có người đầu tiên lên tiếng thì cũng sẽ có người thứ hai, lập tức, một vị qúy tộc khác cũng bắt đầu báo giá.

Và cứ như thế, những qúy tộc tại đây nhao nhao mở miệng cho đến khi con số lên đến 12.000 đồng vàng thì dừng lại.

“Là vua của một vương quốc, ta cũng không thể để bị bỏ lại phía sau được.”

Thấy không sai biệt lắm, Benjamin cười nói một câu sau đó cũng lập tức báo giá: “15.000 đồng vàng.”

Nghe thế, những Mạo hiểm giả và qúy tộc bỗng hít sâu một hơi.

Trời ạ!

Có lẽ ngoại trừ quốc vương Benjamin ra thì không một ai trong số bọn họ có thể bỏ ra được số tiền này, như thế là qúa nhiều.

Còn đối với Benjamin, số tiền này cũng đã là giới hạn của ông ta đối với vật phẩm này. Vì nói gì thì nói, 15.000 đồng vàng cũng không phải là một con số nhỏ.

Nói thì nói như vậy, có lẽ còn không có cảm giác gì, nhưng nếu có thể chất thành đống ngay trước mắt thì sẽ biết 15.000 đồng vàng là nhiều đến mức nào.

Cho dù có điên cuồng càn quét cả một Dungeon đi chăng nữa cũng không thể đạt đến con số ngất ngưỡng này.

Mason nghe thế cơ thể không kiểm soát được mà run run.

“Qủa nhiên là quốc vương nha, có thể bỏ ra được số tiền lớn mà vẫn còn bình tĩnh như thế. Charlottle, cô nhìn mà xem, những người khác chỉ có thể ngưỡng mộ mà nhìn quốc vương nha.”

Celestia trợn mắt lên sau đó quay sang nói thầm với Charlottle. Charlottle nghe thế chỉ cười khẽ không nói.

Benjamin ngồi bên cạnh làm sao lại không nghe thấy, ông ta dùng khóe mắt liếc sang Celestia thầm tán thưởng, nhưng bộ dạng thì vẫn trấn định, bình tĩnh.

Mặc dù bay mất 15.000 đồng vàng có chút đau xót không nỡ, nhưng cảm giác trở thành tâm điểm của sự chú ý cũng không tệ. Benjamin ngồi đó, hưởng thụ ánh mắt kính nể của những người xung quanh.

Với số tiền vàng mà quốc vương Benjamin vừa lên tiếng, Mason đoán rằng sẽ không còn ai tranh giành nữa thì tự chủ mở miệng nói ra: “Xin chúc mừng quốc vương Bejiamin...”

“20.000.”

Nhưng Mason chưa kịp công bố kết qủa thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ dưới khán đài cắt đứt.

Trợn tròn mắt, cơ thể Mason cứng đờ, miệng mở lớn thốt không ra lời.

Những người xung quanh thì chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể há hốc mồm, tim đập nhanh.

Celestia thì giật mình, Charlottle ngạc nghiên, còn quốc vương Benjamin thì đưa tay đặt lên trước ngực, ông ta cảm thấy tim thật đau.

Sau khi nghe thấy giọng nói này, những người ở đây cũng đã biết là ai, chính là vị khách bí ẩn kia.

Phải biết rằng toàn bộ tài sản của quốc vương Benjamin cũng chỉ hơi vượt qúa con số 100.000 mà thôi. Mà số tiền này cũng là được tích góp từ đời ông, cha để lại.

Đương nhiên, nếu Benjamin là một vị vua độc ác, cực đoan, bốc lột tiền thuế và sức lao động của người dân thì số tiền này cũng sẽ không chỉ dừng lại ở con số này, nhưng Benjamin thì không phải như thế, tiền thuế thu được từ những ngôi làng và những thị trấn xung quanh là hoàn toàn rất thấp.

Nhưng những điều đó đều không quan trọng ngay lúc này.

Benjamin ngao ngán thở dài lắc đầu, ông ta muốn ném lên khăn trắng và nói với vị khách bí ẩn kia là mình đầu hàng, xem như bảo toàn 1/10 tài sản của hoàng gia.

Charlottle thấy bộ dáng ủ rũ của cha mình thì mở miệng an ủi, còn Celestia thì cúi thấp đầu, nếu để ý thì sẽ nhìn thấy đôi vai cô hiện đang run lên bần bật, dường như đang cố nén cười.

Lão già Borador thì hờ hững lạnh nhạt ngồi đó, mắt nhắm nghiền như tách biệt với mọi thứ xung quanh.

Nhưng Matador thì không như vậy, hắn vẫn đang chờ đợi cơ hội được thể hiện trước mặt Charlottle, vậy nên, khi trông thấy Charlottle an ủi quốc vương Benjamin thì đôi mắt lấp lóe như đang suy tính điều gì đấy.

Nghĩ là làm, Matador lập tức xoay người đứng dậy, chỉ thẳng vào vị khách bí ẩn kia sau đó vờ tức giận hỏi: “Ngươi là ai?”

“Hm?”

Vị khách bí ẩn ngạc nghiên, bản thân mình là ai thì có vấn đề gì cơ chứ?

“Ta hỏi ngươi là ai, không nghe thấy sao?”

Matador tỏ ra không vui, bộ dạng tức giận hỏi lại, nhưng khóe mắt thì vẫn luôn chú ý đến biểu hiện kinh ngạc của Charlottle, còn riêng Gen thì Matador đã ném ra sau đầu.

Borador lúc này bỗng mở mắt ra, hơi nhíu mày nhìn Matador rồi nhẹ giọng hỏi: “Matador, ngươi đang làm gì thế?”

Trong đầu ông ta lúc này là một dấu chấm hỏi, ông ta không biết tại sao Matador lại có hành động càn rỡ như vậy.

“Mặc kệ ta, không nên xen vào.”

Matador khoác tay, tỏ ra khó chịu. Lão già Borador này đúng thật là không hiểu ý gì cả, hắn chỉ đang muốn thể hiện mà thôi, không hợp tác thì thôi đi, còn mở miệng hỏi hắn đang làm gì.

Có lẽ không một ai ở đây có thể biết, địa vị của hắn và Borador trong Long tộc là ngang nhau, chính vì điều đó nên Matador mới không kiên dè gì kể cả trước mặt Borador.

Thấy kẻ bí ẩn kia không mở miệng, Matador tức giận nói: “Ngươi biết ta là ai chứ?”

Matador cười thầm, chỉ cần kẻ bí ẩn này mở miệng hỏi hắn là ai, hắn sẽ lập tức khoe khoang thân phận của bản thân ra, như vậy cũng có thể dọa cho những người ở đây hết hồn. Và khi hắn nói ra thân phận của mình, hắn dám chắc rằng Charlottle sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng đáng tiếc...

“Ta không muốn biết, tốt nhất là ngươi nên ngồi xuống đi, đừng quấy rầy ta đấu giá vật phẩm.”

Vị khách bí ẩn này làm sao không nhận ra tên Long tộc này đang muốn gây sự với mình? Vậy nên thây vì sợ hãi, giọng nói cũng bắt đầu mang theo mùi vị cảnh cáo.

“Ha ha ha ha!!!”

Matador bất giác cười lớn như vừa nghe thấy một chuyện cười hết sức thú vị.

Và khi tiếng cười của Matador chợt tắt, khuôn mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, và nơi đôi mắt của hắn, đồng tử chợt co lại, sau khi đồng tử giãn ra một lần nữa thì đã biến thành đôi mắt của sinh vật mạnh mẽ nhất trên lục địa này, loài rồng.

“Ngươi dám lập lại?”

Matador nhìn chằm chằm vào vị khách bí ẩn kia sau đó lạnh giọng nói ra, hắn thật sự đã nổi giận, một tên nhân loại nhỏ bé lại dám đe dọa hắn?

Như thể có ma lực, bầu không khí bất chợt cô động lại, những người xung quanh cũng cảm thấy hít thở khó khăn, mồ hôi cũng bắt đầu ứa ra.

Không gian im lặng đến cực điểm, những vị khách này chắc hẳn rằng đang cảm thấy hối hận vì đã đến đây đêm nay.

Nếu lúc này có người mở đầu đứng dậy rời khỏi đây, vậy thì không cần phải nói, tất cả sẽ không do dự mà rời đi.

Quốc vương Benjamin trở nên căng thẳng, ông ta không hiểu tại sao vị khách đến từ Long tộc này lại đột nhiên nổi giận mà không báo trước.

Không chỉ riêng gì ông ta mà những người ở đây cũng đều như thế.

Trên khán đài, Mason hiện giờ đang vô cùng lo lắng, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu với một trong hai nữ hầu gái đang đứng bên cạnh mình với ngụ ý yêu cầu hội trưởng ra mặt nhầm hòa giải bầu không khí này, nếu chuyện này còn tiếp tục tiếp diễn, có thể buổi đấu giá này sẽ chấm dứt tại đây.

Nhưng đáng tiếc, dù Mason có ra hiệu như thế nào đi nữa cũng vô dụng, vì lúc này cả hai nữ hầu gái đều đang sợ hãi run rẩy do chịu sự ảnh hưởng từ bầu không khí nên không hề chú ý đến cử động này của ông ta.

Còn riêng Jim Courier, sau khi buổi đấu giá bắt đầu thì đã 'chuồn' vào phía sau hội trường và mặc kệ mọi thứ bên ngoài.

“Zzz...”

“Hm?”

Giữa không khí căng thẳng và im lặng ngột ngạt đến khó thở này, Mason chợt nghe thấy âm thanh tiếng ngấy rất nhỏ phát ra từ bên dưới khán đài.

Sau đó rất nhanh thì lắc đầu bỏ qua, tại sao lại có tiếng ngấy trong hội trường lúc này được cơ chứ? Mason cho rằng chỉ là bản thân ông ta nghe nhầm mà thôi.

“Zzz...”

Nhưng chưa đến vài giây sau, âm thanh lại vang lên một lần nữa, âm thanh rất nhỏ, và lần này Mason nghe thấy rất rõ ràng.

Đâu chỉ riêng Mason nghe thấy tiếng ngấy này, giữa không gian im ắng đến lạ thường thì âm thanh này rất khó thoát khỏi tai phần đông những người đang có mặt tại đây.

Nhưng giữa không gian căng thẳng của hội trường, âm thanh của tiếng ngấy chen vào nghe ra có chút gì đó kỳ quặc.

Mason nương theo tiếng ngấy đó mà quay mặt nhìn hướng về bên trái, sau đó đôi mắt ông ta trợn to lên.

Vị khách trong bộ giáp toàn thân mà ông ta đã gặp gỡ trong căn phòng giám định vật phẩm đang ngoặt ngoẹo ngồi ngủ một cách say sưa trên ghế. Còn những hiệp sĩ trọng giáp cũng đang đứng nơi đó thì đang nhìn kẻ trong bộ giáp toàn thân này bằng ánh mắt thương hại.

Qủa thật, không chỉ riêng những hiệp sĩ trọng giáp đó, bản thân Mason cũng cảm thấy thương xót thây vị khách đang ngủ ngon lành kia, có người muốn xui xẻo rồi.

Mason muốn lên tiếng nhắc nhở một câu, nhưng vốn định mở miệng thì nuốt ngược trở lại, ông ta không dám là người mở đầu phá hỏng bầu không khí đang căng thẳng lúc này.

Và trong lúc vô thức, dù không hề trực tiếp tham dự đấu giá, Gen đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.

✎2771

Bình Luận (0)
Comment