Isekai Toriwake

Chương 71

“Hm? Ngươi không hề bị làm sao à?”

Kết qủa rất rõ ràng, nghe thấy giọng điệu của kẻ trong bộ giáp toàn thân này vẫn tràn trề sức lực như vậy, Kadensar không kiềm chế được mà bước đến hỏi thăm.

Nếu không phải nhìn thấy tay chân kẻ này đang bẻ gập trong tư thế dị dạng, Kadensar có xung động muốn nhấc bổng hắn lên để kiểm tra.

Gen ngẩng đầu quay lại nhìn Kadensar, rồi lại nhìn hiện trạng của chính mình.

“—Ah.”

Khoảng vài giây sau thì thốt lên một tiếng ngạc nghiên kéo dài, nhưng thanh âm này lọt vào tai Kadensar thì không hề nghe ra bất kỳ dư vị gì.

Ngạc nghiên là đương nhiên, tư thế của hắn hiện tại khiến bản thân liên tưởng đến một con rối bị vứt trong góc tường, nhưng nếu là một con rối nguyên vẹn thì còn khá tốt.

Nhưng đằng này là một con rối bị hư hại.

Phần eo trái của bộ giáp đã sứt mẻ một mảnh lớn khiến trông thấy rõ cả da thịt bên trong, vết thương này như của một chiến sĩ trên chiến trường bị bom oanh tạc, đây là vị trí gánh chịu tổn thương trầm trọng nhất trên cơ thể.

Và tại những vị trí còn lại của bộ giáp, không tránh khỏi chằn chịt những vết rạn trong cực kỳ bắt mắt.

Nhưng tuyệt đối, hắn không hề cảm thấy đau đớn, dù chỉ là một chút. Cơ thể hắn kháng cự lại với cơn đau như thể bản thân vừa được tiêm vào một liều thuốc tê với liều lượng mạnh.

Hắn nên biết ơn skill bị động mà bản thân hiện đang nắm giữ,「Regeneration」đã được kích hoạt.

Sự tái tạo âm thầm đáng kinh ngạc này qủa thật là tuyệt vời.

Cho dù là tại Ma Giới, một ma thú hiếm hoi như Hydra có thể nói là một sự tồn tại vô cùng thưa thớt, Hydra có thể xem như là sinh vật đứng đầu tại Ma Giới về khả năng hồi phục không cần nhìn cấp bậc tổn thương.

Trái ngược với lọ HP mà các Mạo hiểm giả ưa chuộng, phải biết rằng lọ HP cũng không phải là vạn năng.

Chỉ cần cơ thể gáng chịu những vết thương nghiêm trọng hay chí mạng, vượt qúa khả năng trị liệu, lọ HP sẽ trở nên vô dụng, và sự tái tạo mà lọ HP mang lại cũng là cực kỳ thấp.

“Khốn nạn thật.”

Thử ngoe nguẩy cánh tay một cách vô lực rồi lại quay mặt đối diện với bức tường đen nhám, Gen gục đầu xuống sau đó thì lẩm bẩm. Dù không đau đớn, nhưng việc cơ thể bất lực không thể động đậy chẳng khác nào bị buộc nằm trong quan tài, rất ư là khó chịu.

Nhưng khác biệt, chỉ là không hề tồn tại cảm giác tuyệt vọng mà thôi.

“Huh? Tên nhãi con này, tại sao ngươi lại vô duyên vô cớ mắng ta?”

Kadensar thoáng sững sờ, sau đó thì lập tức bão nổi, chỉ thấy người đàn ông sở hữu khuôn mặt thô lỗ này một tay chống lấy phần eo, cánh tay còn lại thì tự chỉ vào mũi mình sau đó lớn tiếng chất vấn.

Gen nghe thế thì hơi ngạc nghiên, một lần nữa ngẩng đầu lại nhìn Kadensar.

Chỉ tiếc là Kadensar không trông thấy được biểu hiện của Gen lúc này đang nhìn mình, đấy là gương mặt thương hại như đang nhìn một tên ngu.

Nếu Kadensar biết rõ điều đấy, chắc chắn ông ta sẽ mặc kệ tình trạng hiện giờ của Gen mà xách hắn lên sau đó dằn vặt một lát.

“Ta không mắng ngươi, đi chỗ khác chơi đi.”

Gen nằm đó, ngoe nguẩy bàn tay như đang xua đuổi con ruồi, chỉ là cánh tay đã gãy xương nên biểu hiện vô lực trông có vẻ khá buồn cười.

Kadensar nghe thế nụ cười bỗng rộng mở, nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh.

Tiếp theo, Kadensar bầy ra tư thế nhổ một ngụm nước bọt lên lòng bàn tay rồi chà xát cả hai lòng bàn tay lại vào với nhau.

Kadensar luồng cánh tay ra sau lưng, tháo xuống một chiếc rìu, dùng cánh tay còn lại cọ nhẹ lên lưỡi rìu sáng bóng đồng thời nhìn Gen cười một cách thô bỉ.

Không cần lời nói, hành động đã chứng minh tất cả, đây chính là đe dọa.

Đương nhiên, Kadensar không thể nhìn thấy được khuôn mặt Gen hiện đang ẩn sau lớp mũ sắt, vậy nên ông ta nhận định rằng hắn đang hoảng sợ.

Cảm giác của Kadensar hiện giờ chính là, một con chuột đang bị một con sư tử trêu đùa.

“Khà khà! Nhãi con, ngươi có tin ông đây chẻ ngươi ra làm hai không? Ngươi nên run rẩy đi...”

Khuôn mặt Kadensar đầy bẩn bựa nói.

“... Aiz.”

Gen than thở một tiếng rồi lại quay mặt vào trong tường, lười biếng tiếp tục để ý đến Kadensar.

Hành động này, như một sự đả kích nặng nề với Kadensar, nụ cười trên mặt ông ta chợt cứng lại, tư thế đang cọ lưỡi rìu cũng vì thế mà bất động giữa không trung.

Ah! Tại sao chứ?

Ngươi thà rằng nhìn ngắm bức tường cũng không muốn lãng phí thời gian nhìn ta dù chỉ một chút hay sao?

Kadensar âm thầm rơi lệ, ông ta chưa bao giờ gặp phải thất bại như ngày hôm nay.

Kadensar, địa vị của ông ta tại Thần Tộc là không hề thấp. Chủ nhân của Kadensar chính là một trong Tứ Đại Thiên Vương bảo hộ Thần Giới, mặc dù chỉ là thuộc hạ, nhưng không hề nghi ngờ gì, có thể nói rằng bản thân ông ta nhận được rất nhiều sự kính cẩn, chào đón.

Vì đơn giản, Thiên Vương được xem như là tồn tại hàng đầu trong Thần Tộc, và không phải ai cũng có cơ hội được trở thành thuộc hạ của một trong Tứ Đại Thiên Vương. Vì vậy trên danh nghĩa, địa vị của Kadensar còn có cân nặng hơn cả một vị Vua tại Thần Tộc.

Thần Giới là một vùng đất vô cùng rộng lớn, có thể sánh ngang với 1/3 của lục địa Aschover này.

Tương tự như Nhân loại, nơi đó có rất nhiều quốc gia, vương quốc tồn tại song song với nhau, nhưng tuyệt đối chỉ có Thiên Vương là tồn tại tối cao và nhận được nhiều sự cúng bái nhất.

Đương nhiên, lập trường này đã bị phá vỡ từ 3000 năm trước bởi sự xuất hiện của vị Chúa Tể kia.

Hiện tại, việc Kadensar xuất hiện trên lục địa của Nhân loại là có mục đích riêng của mình, do nhận mệnh lệnh từ Thần Vương, ông ta đến đây là để truy tra và bắt giữ Mari Ella.

Nhưng đáng tiếc, nhiệm vụ này đã kéo dài được gần 5 năm nhưng vẫn không có kết qủa khả quan, điều này khiến Kadensar rất thất vọng. Nếu trong vòng vài năm nữa mà vẫn không hề có tin tức gì, ông ta chắc hẳn sẽ đánh cược mà thử tiến vào Ma Giới nhầm tìm kiếm.

Nếu bị Ma Tộc phát hiện, không thể nghi ngờ gì, nơi đấy sẽ là tử địa đối với Thần Tộc như ông ta.

Kadensar làm sao biết được Mari Ella hiện tại được Đế Quốc xem như là Thần nữ? Cô cũng không hề ngu ngốc sử dụng danh tính thật của mình, có thể nói ngoại trừ những tình huống bất khả kháng, Mari Ella đồng dạng rất hiếm khi đặt chân ra khỏi ngôi đền.

Nhiệm vụ tìm kiếm này đối với Kadensar chẳng khác nào một câu hỏi khó đầy bế tắc, bởi từ vóc dáng và thể hình có thể nhìn ra, Kadensar là một kẻ thích vận dụng cơ bắp hơn là sử dụng bộ não.

Và một lần nữa, lý do Kadensar có mặt tại Đế Đô chỉ là trùng hợp khi 10 ngày trước tại Vương Quốc nằm ở biên giới, ông ta vô tình nhìn thấy những vật phẩm mà Công hội bán đấu giá công bố ra bên ngoài.

Và lúc này đây, việc Kadensar rút ra cây rìu cũng chỉ là bản thân trong phút chốc nổi lên hứng thú muốn trêu ghẹo Gen một chút mà thôi, nhưng ông ta làm sao có thể đoán trước được cơ chứ, kẻ trước mắt này lại không ngả bài giống như người bình thường, vậy nên điều này khiến ông ta tiến không được mà lùi cũng không xong.

“C-rắk.”

“Hm?”

Kadensar vô thức nhẹ thốt lên một tiếng nơi cổ họng, bởi trong lúc bất chợt, ông ta nghe thấy âm thanh tựa như tiếng của khớp xương vang lên.

Và Kadensar cũng nghe ra, âm thanh đấy là đến từ kẻ trong bộ giáp sắt toàn thân đang nằm bất động như đã chết rồi này.

Thật kỳ lạ.

Dẫu vậy, Kadensar cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này.

Cất lại cây rìu vốn có vẻ cồng kền nhưng không thể che giấu hết được sự sắc bén của nó, kể cả đứng từ xa cũng có thể thấy được ánh sáng lập lòe phát ra từ phần lưỡi rìu từ trong đêm. Trong khi đặt cây rìu lại vào trên lưng, Kadensar hơi cúi đầu liếc xuống nhìn Gen và đồng thời mở miệng, nói: “Eh! Tên nhãi, ngươi muốn nằm ăn vạ ở đây đến bao giờ? Ta cảm thấy đáng xấu hổ thây cho ngươi đấy.”

“Liên quan gì đến ngươi.”

Gen nằm đó, úp mặt vào trong tường, không mặn không nhạt chậm chạp đáp lại một câu, hình ảnh này tựa như một tên vô gia cư lạnh lùng khước từ sự giúp đỡ từ người bên ngoài.

Hắn đương nhiên không tình nguyện, vì sự giúp đỡ của Kadensar là dư thừa, vì chỉ có mỗi chính hắn biết rõ rằng vết thương của bản thân đang chậm rãi được hồi phục. Bằng chứng chính là âm thanh của tiếng xương vừa vang lên. Việc mà hắn cần làm lúc này là nằm đây và chờ đợi, rất nhanh mà thôi.

À, sau đó là tìm tác giả đã gây ra chuyện này và cho hắn một trận nhớ đời đến mãn kiếp.

Trong thấy phản ứng của Gen, Kadensar sầm mặt lại, biểu cảm rất khó coi, ông ta rất muốn một rìu bổ thẳng xuống, cảm giác ấy chắc hẳn sẽ rất sảng khoái... Nhưng thôi, ta nhịn. Cãi nhau với một tên ngốc sẽ làm mất đi phẩm giá của chính mình. Chỉ trách tên ngu ngốc này không nhận ra kẻ đang đứng trước mặt mình là ai.

Kadensar chỉ có thể tự an ủi hòng thỏa mãn bản thân.

Lúc này, Kadensar nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phát ra từ phía sau lưng. Chỉ cần dựa vào thính giác, ông ta cũng có thể dễ dàng đoán được khoảng cách và vị trí cụ thể. Chắc hẳn rằng có người đang chạy về hướng này cùng một lối ra như ông ta từ bên trong buổi đấu giá.

Kadensar nhìn Gen lần cuối, nhẹ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối rồi sau đó hạ thấp người, kế đến chỉ thấy cả người ông ta đã bay vút lên cao.

Cứ thế đưa mắt nhìn lại, theo từng giây trôi qua, chỉ thấy những ngôi nhà dần dần thu nhỏ lại, cùng những đốm lửa lập lòe tựa như hàng ngàn con đom đóm thi nhau phát sáng trong đêm.

Với thân hình của Kadensar kết hợp với hai cây rìu nặng trĩu trên lưng, bước nhảy này của ông ta có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng, không hề bị trói buộc, như một con chim én lao thẳng ngược lên không trung.

Đối với Kadensar, cho dù Gen có thô lỗ đi chăng nữa, ông ta cũng không nổi giận, vì sau khi trải qua tiếp xúc, ông ta nhận định rằng hắn chỉ là một tên có não phát triển không toàn vẹn mà thôi, một tên ngốc không nhận rõ tình huống của bản thân, một kẻ đáng thương, đó là nguyên nhân ông ta tiếc nuối.

Không ai bị thương như vậy mà còn tỏ ra tỉnh táo như thế.

Nếu đổi lại là một người bình thường nhưng dám cả gan thô lỗ như thế, Kadensar sẽ không suy xét mà một rìu bổ kẻ đấy ra làm hai.

Khi cơ thể đang bay bổng trên không trung, Kadensar luồng hai tay ra đằng sau, nắm lấy phần cán của hai cây rìu và tháo chúng ra từ trên lưng, sau đó chuyển dời xuống tới vùng eo.

Trong khoảng khắc tiếp theo, sợi dây thừng vốn đang buộc vòng quanh phần eo Kadensar ngỡ đâu là một chiếc đai lưng thoáng chốc như có sự sống.

Tại hai đầu của sợi dây thừng đang xoắn lại vào nhau tạo nên một nút thắt bỗng nhiên tự cử động, chúng như hai con rắn nhỏ uốn lượn, tách rời hoàn toàn ra khỏi nhau.

Và khi Kadensar chuyển dời hai cây rìu xuống.

Lập tức hai đầu của sợi dây thừng như hóa thân thành hai con rắn nhỏ. Như thể đang cuốn lấy con mồi, chúng siết lấy vũ khí của Kadensar một cách chặt chẽ, nhuần nhuyễn và ăn nhịp với nhau.

Tác dụng chính là giữ cho vũ khí không bị rơi.

Đây đích xác là một sợi dây ma thuật, công dụng của sợi dây này là vô cùng phong phú, nhưng phần lớn chúng được dùng để bắt trói, hoặc sử dụng như cách mà Kadensar vừa thao tác.

Thao tác ngắn ngủi này diễn ra rất nhanh và lưu loát.

Sau khi hoàn tất, Kadensar ngửa đầu về sau, phần ngực săn chắc ưỡng về phía trước như đang nhẹ gồng lấy sóng lưng của mình.

Không qúa khó khăn, như một phản ứng của cơ thể, làn da trên lưng Kadensar bất ngờ tách ra thành hai đường kẻ song song thẳng đứng. Và từ bên trong, một đôi cánh lông vũ chui ra, rộng mở giữa bầu trời đêm.

Hình tượng này y hệt như một thiên thần hạ phàm, giống như những đứa con của Chúa, hoàn toàn không khác biệt là bao.

Đôi cánh màu trắng, toát lên vẻ đẹp lộng lẫy, như thể đang khiêu vũ dưới màn đêm với sân khấu là cả bầu trời.

“Phạch!”

Như một con chim khổng lồ phe phẩy đôi cánh một cách có nhịp điệu, Kadensar vỗ mạnh đôi cánh, sau đó bay đi và cứ thế biến mất trong bầu trời đêm lạnh lẽo.

Bên cạnh Công hội bán đấu giá, ngay lúc Kadensar tung người lên không trung và rời đi, thân hình Charlottle thấp thoáng đang nắm lấy chiếc váy dài và hơi nhấc bổng chiếc váy qúa gót chân, vội vã chạy ra từ nơi vách tường đã thủng nhờ kiệt tác từ chính bàn chân của Matador.

Chỉ mất vài giây sau, Charlottle nhìn thấy bóng dáng hắn đang 'chật vật' nằm đó, vẫn bộ dáng cũ y hệt như lúc ban đầu.

Không kịp chờ đợi, Charlottle lập tức chạy đến bên cạnh, mục đích của cô cũng giống như Kadensar. Chỉ tương phản, bộ dạng của cô giờ đây hoàn toàn sốt sắng. Và nếu không phải cha cô cật lực mạnh mẽ ngăn trở, có lẽ Charlottle đã chạy ra sớm hơn.

Nghe thấy tiếng bước chân văng vẳng bên tai phát ra từ âm điệu của giầy cao gót, Gen cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Hóa ra là nàng công chúa lọ lem Charlottle, phía sau là Celestia, Benjamin và những gã 'gang lì' của hoàng gia.

“Ah! Ngài... Ngài ổn chứ?”

Khi thấy cử động của Gen, Charlottle lập tức mở miệng hỏi thăm, cô ngồi xổm xuống muốn đưa tay ra nhưng rồi lại rụt trở về, biểu hiện luống cuống vô cùng vụng về, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt.

Nhưng đáng tiếc là gã này không hề cảm thấy cảm động, bởi đằng sau mũ sắt, khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt cũ.

Khi Gen vừa định mở miệng trả lời thì nhìn thấy Celestia đã chạy đến bên cạnh Charlottle, đồng thời ánh mắt dán chặt lên hắn không kiêng nể gì mà tò mò quét tới quét lui, dường như đang thầm hỏi tại sao gã này vẫn còn sống? Thật khó hiểu.

Fu.ck.

Gen giơ lên ngón giữa, mẹ kiếp cô Celestia.

Hắn bất lực gục đầu xuống trở lại, bơ đi hết mọi ánh mắt nhiệt tình bên cạnh.

Hắn không muốn trả lời Charlottle, không phải vì chán ghét cô, đơn giản vì sự hiện diện của Celestia khiến hắn không thể mở miệng.

Vì hắn từng gặp Celestia, nên chắc hẳn rằng cô ta sẽ ngay lập tức nhận ra giọng nói hắn.

Nhưng nếu sử dụng thanh âm của Wake, tình cảnh sẽ không khả quan hơn là bao, chắc hẳn bọn họ sẽ bị dọa cho chết khiếp.

Vậy nên im lặng là câu trả lời tốt nhất.

“... Nhanh nhanh! Mau chóng mang ngài ấy về cung điện, nếu không sẽ chậm trễ mất!”

Charlottle trông thấy Gen gục đầu xuống nên nghĩ rằng hắn bị thương qúa nặng dù cho mở miệng cũng khó khăn, nên lập tức cuống quýt đứng dậy ra lệnh cho các hiệp sĩ.

“Rõ!”

Sáu vị hiệp sĩ trọng giáp xung phong tiến đến, sau đó mỗi người một đầu nâng hắn lên cao ngang vai.

Gen thấy thế nội tâm rất không tình nguyện, kịch bản không như hắn mong muốn, chính hắn còn chưa giã tên kia ra thành bã cơ mà?

Thôi, lần sau vậy.

Mất một lúc sau, Gen thở dài một hơi, cũng chỉ đành chấp nhận hiện thực mà thôi. Mà khoan đã...

Móa!

Ta chưa có chết, các người có cần vác ta như đang vác quan tài hay không?

✎3078

Bình Luận (0)
Comment