Isekai Toriwake

Chương 76

Sau khi kết thúc cuộc thảo luận, Eyebrow và tất cả thuộc hạ của mình giải tán.

Nhưng công việc và bổn phận của mỗi người cũng đã được phân chia từ trước.

Tính luôn cả Eyebrow, ngoài Robert đang có mặt tại đây một cách không mong muốn thì nơi này có tổng cộng 29 người.

Hãy tạm xem đây như một nhà tù thu nhỏ và công việc của chúng được phân phối như sau...

Mười người có level thấp nhất trong cả bọn sẽ phải nhận nhiệm vụ trông coi nô lệ, đảm bảo cho họ luôn được khỏe mạnh khi cần thiết. Nếu bất kỳ cái chết ngoài ý muốn nào xảy ra, thì chúng sẽ gánh lấy toàn bộ trách nhiệm.

Mười người có level cao nhất thì công việc chính là canh gác an ninh, giữ cho tất cả an toàn và cũng kiêm luôn việc nô lệ không thể trốn chạy được giữa đêm. Nhưng cho đến lúc này, thì đây đích xác là một nhiệm vụ nhàn hạ.

Còn lại, tám kẻ cuối cùng thì không cần phải nhắc đến, nhiệm vụ yêu cầu của chúng là phải sử dụng miệng lưỡi một cách xuất sắc. Vì mỗi ngày, nô lệ sẽ được áp tải đến khu chợ và tám kẻ này, công việc hằng ngày của chúng vẫn như vậy. Chúng sẽ tách nhau ra, vận dụng tất cả mọi cách kể cả thủ đoạn để lôi kéo khách hàng.

Riêng Eyebrow, nếu phải so sánh thì hắn giống như một ngục trưởng hơn khi cai quản tất cả.

Và cần phải biết, chúng chưa bao giờ thu mua nô lệ mà chỉ phụ trách bán ra.

Vì cứ cách một đoạn thời gian ngắn, sẽ có người đem tới cho Eyebrow một số nô lệ mới, và vòng lập buôn bán lại cứ thế tiếp tục.

Eyebrow không cần phải biết Thế Giới Ngầm làm bằng cách nào, hắn chỉ cần đơn giản hiểu rõ vai trò của mình mà thôi, vì sẽ có những kẻ khác làm tiếp phần việc còn lại.

Dẫu Thế Giới Ngầm là một tổ chức, quy tắc là thứ chưa bao giờ tồn tại nhưng không vì thế mà không có luật lệ. Hơn hết cả, nó giống như một bộ máy được vận hành một cách có trật tự.

Y hệt một con quái vật khổng lồ sải rộng đôi cánh bao trùm tới mọi vùng đất và ẩn mình trong đêm tối.

Eyebrow cũng từng thử tìm hiểu sâu hơn, và biết được một tin tức vô cùng khiếp sợ.

Thế Giới Ngầm được cai quản bởi thống lĩnh tối cao, kẻ được toàn bộ tổ chức đồn đại rằng sở hữu khả năng bất tử.

Chỉ riêng thông tin này thôi cũng đủ làm hắn ta sợ hãi suốt cả một thời gian dài.

Không hẳn Eyebrow không muốn tìm hiểu thêm, mà là hắn vô vọng có thể làm thế.

Nói một cách thẳng thừng thì hắn cũng chỉ nằm ở tầng dưới chót bên trong ‘bộ máy’ mà thôi.

Không nghi ngờ gì, Eyebrow là thành viên của tổ chức. Kể cả vậy, nó vẫn là một ẩn số không thể giải khai cho dù đối với hắn ta.

Gác lại vấn đề này sang một bên. Vì lúc này, Mo Gang đang trong trạng thái vô hình, đứng lẳng lặng trên mái của ngôi nhà và nheo mắt nhìn xuống.

Nếu muốn đột nhập vào nơi này thì cũng chẳng phải mục tiêu khó khăn gì. Vốn dĩ ngôi nhà được xây dựng một cách lộ thiên (liễu) nên những kẻ có chức nghiệp Assassin's như Mo Gang rất dễ dàng xâm nhập.

Hiện tại, nhìn vài tên thuộc hạ của Eyebrow ngồi đó xúm xít lại cười đùa với nhau, Mo Gang đang âm thầm tính toán xem bản thân nên bắt đầu từ đâu.

Đúng là một lũ tự đại, nhìn chúng mà xem, bọn chúng cũng chẳng mảy may đề phòng cảnh giác.

Dù hiện tại rất muốn xả cơn bực tức trong lòng và chỉ muốn chém ai đó, nhưng không vì vậy mà Mo Gang hành động một cách thiếu khôn ngoan.

Trước mặt anh ta hiện đang có sáu mục tiêu. Đúng vậy, nhưng bản thân sẽ không tấn công bây giờ.

Bởi vì cho dù có công kích bất ngờ, chớp nhoáng đi chăng nữa, thì Mo Gang không chắc mình sẽ xử lý được chúng kịp thời, trước khi một trong sáu tên kịp thét lên và thông báo cho mấy tên còn lại.

Chuyện đấy không được phép xảy ra.

Vì vậy trước tiên, nên dò xét và tìm hiểu kỹ lưỡng kẻ địch. Vì một sát thủ giỏi, cần phải có kế hoạch hoàn hảo cho riêng mình.

Suy nghĩ, Mo Gang bước tới rồi thả người rơi xuống.

Ngay khi đôi chân tiếp xúc với mặt đất, Mo Gang cố gắng để cho âm thanh hạ thấp xuống mức nhỏ nhất. Dù vậy, tiếng động phát ra là không thể tránh khỏi.

“Hm?”

Nghe thấy tiếng động lạ bất chợt truyền vào đôi tai mình, một trong sáu tên thuộc hạ của Eyebrow đang ngồi tán gẫu bỗng phản ứng, sau đó ngẩng đầu nhìn lại như một phản xạ có điều kiện.

“...”

“Buston, gì vậy?”

“Suỵt—! Tụi bây có nghe thấy gì không?”

Sau khi nói ra điều đó, khuôn mặt gã trở nên cảnh giác hơn, hai hàng lông mày ít ỏi bỗng nhíu lại trên gương mặt đầy bặm trợn của gã.

Nghe thế, năm tên còn lại cũng cẩn thận quan sát xung quanh.

Nhưng đập vào mắt chúng vẫn là một bức màn đen của đêm tối vốn luôn được bao phủ như mọi ngày.

Kẻ tên là Buston ấy, đồng dạng cũng là gã thốt lên đầu tiên bỗng bắt đầu đứng dậy, gã bước chậm đến nơi âm thanh vừa phát ra.

Mo Gang đứng bất động tại chỗ, sự hồi hộp thoáng gia tốc khiến nhịp tim anh đập vội hơn. Mặc dù chán ghét cha mình, nhưng hiện tại Mo Gang lại có chút hối hận vì đã chẳng học được các kỹ thuật tiếp đất của Assassin's khi còn bé.

Có lẽ từng lãnh trọn cú đòn đau từ Tall Bonbon, nên kinh nghiệm mà Mo Gang rút ra được từ đó chính là hạn chế di chuyển.

Buston vừa cảnh giác tiến tới, vừa thận trọng thi triển kỹ năng: “『Vision Support』.”

Ngay khi gã dứt câu, ma lực ẩn tồn bên trong cơ thể như một dòng khí lưu tràn thẳng vào đôi mắt. Có thể phân biệt được, hai mắt của gã vì thế chợt sáng lên thấy rõ.

Kỹ năng mà Buston thi triển chính là skill cải thiện tầm nhìn, một ma thuật hỗ trợ rất có lợi cho việc nhìn đêm.

Có lẽ Mo Gang không nhận ra, sự lo lắng của anh là thừa thãi, bởi vì skill gã kia sử dụng cũng mới chỉ lv 4 mà thôi, và khả năng nhìn trong đêm cũng chỉ được tăng cường 20%.

Nhưng kể cả có là skill cải thiện tầm nhìn cao cấp đi chăng nữa thì cũng sẽ vô dụng trong việc tìm ra Mo Gang. Ngược lại, nếu đổi lại đó là một skill hỗ trợ thính giác cấp thấp thì may ra sẽ có hiệu qủa khi nghe thấy hơi thở loạn nhịp của Mo Gang lúc này.

Chả có gì cả!

Qủa nhiên, sau khi đơn giản nhìn lướt qua một lượt thì Buston từ bỏ và lui về.

Đôi tay đang đặt lên bộ vũ khí của Mo Gang cũng vì thế chậm rãi buông lỏng.

Lúc này, hai bóng người thấp thoáng đi ngang qua từ căn phòng bên hông thu hút sự chú ý của chúng.

Đó là một nam và một nữ.

Người nam giới nắm lấy khủy tay của cô gái và lôi kéo cô bước đi theo mình trong sự ép buộc.

“Khà khà! Ngươi thật sự mang con ả lên cho gã ta sao?”

“Ngươi có ý kiến nào khác không? Nếu vậy thì ta rất sẵn lòng muốn nghe đây.”

“Con ả là một món hàng có giá trị đấy, nếu bị tên mập kia vùi dập thì thật là uổng phí!”

Chỉ thấy gã này sau khi nói xong, ánh mắt hữu ý đảo lên người cô gái rồi ngắm nghía từ trên xuống dưới, trong miệng bất giác còn phát ra âm thanh như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nào đó.

Cô gái này tên là Riva, một nô lệ thuộc chủng tộc Elf, đồng thời cũng là mục tiêu cống hiến cho Robert.

Riva cúi gầm mặt, dường như phát giác ra ánh mắt bất thiện ấy, cô trở nên run rẩy theo bản năng một cách không thể kiểm soát.

Vốn dĩ, sau khi được tháo sợi xích sắt vẫn gắn liền với đôi chân gầy gò và cởi bỏ bộ quần áo nhem nhuốc trên người. Riva được cho tắm rửa và được yêu cầu khoác một bộ váy ngủ. Cô biết, điều này có nghĩa rằng một chuyện khủng khiếp nào đó đang đợi chờ cô ở phía trước.

Dẫu vết bẩn đã được tẩy sạch trên cơ thể Riva và hiện tại trông cô chẳng khác nào một mỹ nữ. Nhưng đôi mắt khoét sâu của cô, cùng nước da trắng bệt khác hẳn so với một người khỏe mạnh là rõ rệt nhất.

Không chỉ vậy, cô còn gầy gò thấy rõ.

Bên ngoài vùng biên giới có rất nhiều khu rừng hoang sơ, và Riva là đến từ một trong số các ngôi làng nhỏ ở đấy. Ngôi làng cô sinh sống nằm ở vị trí cách hơn 50 dặm khu rừng của tộc tiên — Những sinh vật nhỏ bé được bảo hộ bởi cây Thánh Mẫu. 

Một nơi địch cư đáng mong ước và cũng đáng ghen tỵ đối với bất kỳ một chủng tộc nào cần được bảo vệ.

Cây Thánh Mẫu, đó giống như một thần thụ có thể tạo kết giới và ngăn cách khu rừng với mọi thứ bên ngoài. Không một ai có thể vượt qua được kết giới ấy, một lằn ranh an toàn tuyệt đối.

Nhưng đáng tiếc rằng, ngoài các sinh vật tộc tiên ra thì chẳng một chủng tộc nào khác có thể đi vào được bên trong.

Nhưng những điều đấy đã không còn quan trọng nữa, ngôi làng của cô bị một nhóm Nhân loại lạ mặt tấn công, họ thiêu rụi tất cả mọi thứ mà mình nhìn thấy, và bắt giữ hết tất cả mọi người trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Từ người già cho đến trẻ em, toàn bộ đều bị phân tán khắp mọi nơi. Và cũng chính cái ngày hôm ấy, cuộc đời của họ đã không còn do chính mình quyết định nữa.

Thật bất công.

Tại sao cuộc sống lại không công bằng cơ chứ.

Riva cứ thế cúi gầm mặt, những giọt nước mắt tủi thân không thể kìm nén bất giác rơi ra từ khóe mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.

Những giọt nước mắt trong suốt ấy, chúng rơi xuống một cách đầy tĩnh lặng, và vỡ vụn nơi mũi chân của cô.

Bình Luận (0)
Comment