Juliet Thành Bạch Vân

Chương 55

Tất cả những bức phác thảo đều bằng than chì, chỉ hai mầu đen và trắng nhưng lại hoàn toàn lột tả được thần thái, khí chất cũng như tình cảm của người đàn ông này. Khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo cân xứng giống như được tạc ra từ một khối cẩm thạch, từng góc cạnh đều toát lên một vẻ đàn ông mạnh mẽ. Mày rậm hơi xếch, sống mũi cao gọn thẳng tắp hoàn hảo, đôi mắt sắc nét hơi hạ xuống che khuất bớt tròng mắt sâu thẳm mà sáng ngời như saphia đen. Môi mỏng mím lại nghiêm khắc nhưng khoé môi lại cong nhẹ lên một chút trở thành nụ cười như có như không, mái tóc đen dài như tơ dùng một dải lụa trắng cẩn ngọc buộc một phần cao lên còn lại tản ra trên bờ vai rộng, kéo dài đến thắt lưng. Ống tay áo rộng cùng tà áo dài nhẹ bay theo làn gió, trong bàn tay với những ngón thuôn dài tinh tế đưa lên là chiếc trâm bạch ngọc trạm khắc hình một đoá bạch vân vô cùng tinh sảo. Cẩn thận, dịu dàng cài vào làn tóc bồng bềnh tựa mây của một cô gái đang đứng quay lưng lại. Tuy không nhìn thấy mặt, trang phục lại là cổ trang với xiêm áo dài thướt tha nhưng bóng lưng nhỏ nhắn yêu kiều ấy lại vô cùng quen thuộc. Phía sau hai người là một rừng mai trĩu tuyết, xen lẫn đâu đó là vài cánh hoa e ấp khẽ nở, xa xa ẩn trong màn sương mờ ảo là bóng dáng của một toà thành với lối kiến trúc Trung Hoa cổ điển. Quả là một bức tranh ảo thế tuyệt đẹp cùng lãng mạng, chỉ có điều…..

- Là cây trâm ấy?

Hoàng Minh đưa tập tranh đã được xếp gọn lại đến trước mặt cô, ánh mắt sắc bén tập trung vào cây trâm trong tay người đàn ông trong bức hoạ, câu hỏi tuy là nghi vấn nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

- Phải.

Cô cũng không hề tìm cách né tránh, trực tiếp công nhận. Điều này khiến Hoàng Minh hơi bất ngờ, anh còn tưởng rằng cô sẽ giống như trước, sẽ một mực nói rằng mình không nhớ để không phải trả lời.

- Em có thể vẽ cây trâm có hoa văn phức tạp chính xác đến từng chi tiết nhưng em lại nói rằng mình không nhớ gì về quãng thời gian gần một năm qua?

- Phải.

Cô vẫn không ngẩng đầu lên, chăm chút nhìn vào cây trâm đang ánh lên ánh sáng dìu dịu ấm áp trong tay mình.

- Vậy người đàn ông đó là ai?

Hoàng Minh bắt đầu mất kiên nhẫn, ngón tay chỉ thẳng vào vào gương mặt đẹp đến hoàn hảo của người đàn ông trong bức vẽ.

- Em không nhớ.

Ánh mắt cô trở nên tan rã, nhẹ nhàng gạt đi ngón tay của anh dịu dàng thu lấy những bức vẽ ấy lại.

- Đó là kẻ đã bắt cóc em phải không?

Hoàng Minh vẫn nhất quyết không buông tha khiến cho cô thực sự không chịu nổi mà nổi khùng lên, cô giống như một con sư tử xù lông, quắc mắt gầm gừ đe doạ với anh.

- Anh thử lập lại điều ấy một lần nữa xem? Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi không bị bắt cóc càng không bị xâm hại lại không có tổn thương gì hết, anh có thể hoàn thành bản báo cáo cho cấp trên của mình được rồi đấy.

- Vậy đứa nhỏ em đang mang thì sao?

Hoàng Minh lạnh lùng, anh tuy là bạn của cô nhưng anh cũng là một người thực thi và bảo vệ pháp luật. Có thể với người khác khi thái độ đã kiên quyết như vậy anh cũng sẽ không tìm hiểu thêm làm gì, nhưng người này lại cố tình là cô. Cô gái nhỏ xinh duyên dáng trong tà áo dài trắng tinh khiết từng ngơ ngác nhìn anh trong ngày đầu tiên nhập học, cô gái từng cười khanh khách vui vẻ mỗi khi anh chêu chọc gọi cô là bà xã bé nhỏ, là cô gái từng ôm anh khóc lóc tèm nhem nhưng lại vô cùng đáng yêu trong lễ tốt nghiệp của anh…..là mối tình đầu thủa học sinh anh chưa một lần dám bầy tỏ. Một năm trước anh đã bàng hoàng khi tình cờ đọc được một hồ sơ thông báo mất tích của phía dưới quận, dù không thuộc trách nhiệm của mình nhưng anh vẫn cương quyết nhận vụ này, bởi người đó là cô gái nhỏ nhắn có đôi mắt to mơ màng vẫn nguyên si trong tâm tưởng anh từ nhiều năm về trước. Thời gian qua anh luôn nghĩ về cô, luôn để ý từng báo cáo của những vụ buôn người, tai nạn hay thậm trí cả những tử thi vô thừa nhận…. luôn hối hận rằng mình năm ấy tại sao không nói cho cô nghe tình cảm thật sự trong lòng mình, không cho cô biết những lời giỡn hớt chêu đùa cô chưa từng chỉ là nói đùa. Để đến khi linh cảm trong anh mách bảo, đi đến bệnh viện quân đội quận X xác nhận nhân thân một cô gái kỳ lại không có giấy tờ tuỳ thân thì mới sâu sắc cảm nhận được bóng hình người con gái này chưa từng phai nhạt trong tim mình. Vì vậy anh càng cố chấp, càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô, kẻ nào đã tổn thương cô. Anh không chỉ quan tâm đến cô đơn thuần, anh còn muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn…yêu thương cô nhiều hơn nữa.

- Thì sao? Nó là con của em, em có con của mình cũng phạm pháp?

Cô ngước lên nhìn anh cười trào phúng, không để ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người xung quanh đang nhìn mình và Hoàng Minh.

- Em không cần phải mang đặc thù nghề nghiệp ra để trả treo lại anh như vậy, em có con không hề phạm pháp nhưng tên kia…kẻ làm em mang thai thì có thể sẽ gặp rắc rối với pháp luật.

Hoàng Minh chống hay tay lên bàn, cúi xuống từng chữ từng chữ nói với cô.

- Để em nhắc cho anh nhớ, thứ nhất em đã không còn là trẻ vị thành niên. Thứ hai em không bị ép buộc, thứ ba em có quyền tự chủ trong mọi mối quan hệ của mình và thứ tư…anh là ai mà có quyền tra vấn về cha của con em?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chói tai đối bới anh.

- Em….được, anh không là gì. Nhưng với tư cách một người bạn, ít nhất anh cũng không muốn em phải chịu thiệt thòi khi người đàn ông kia không có trách nhiệm.

Anh nghiến răng, bàn tay đặt trên bàn đã co lại thành nắm đấm.

- Chàng…anh ấy….còn khát khao và hi vọng vào điều anh gọi là trách nhiệm ấy biết bao nhiêu, anh ấy từng như tan vỡ cả tâm can khi bọn em tưởng rằng đã mất đi đứa nhỏ. Anh ấy sẽ hạnh phúc như thế nào khi biết con của mình vẫn còn và đang lớn lên trong em từng ngày, anh ấy…anh ấy đã là người mong chờ đứa này nhất trên đời, còn hơn cả em nữa. Anh ấy đã định mang em đi, tránh xa khỏi những thị phi để em được an toàn, để bọn em có thể trải qua tháng ngày bình thản bên nhau nhưng….anh ấy vĩnh viễn không làm được điều đó….

Giọng cô du dương, nhẹ nhàng giống như đang hát một bản tình ca khi nhắc đến người đàn ông đó, người mà chắc chắn cô đã yêu, đang yêu và sẽ vĩnh viễn yêu tận đến khi nhắm mắt xuôi tay. Trái tim Hoàng Minh thắt lại, anh tưởng rằng cô chỉ là muốn bảo vệ người đàn ông đó khi không chịu nói ra thôi, không ngờ rằng….

- Tránh xa khỏi thị phi để em được an toàn? Thuỷ Linh, đó là một người đàn ông nguy hiểm phải không? Em đã bị hắn ta tẩy não rồi mới có thể nói ra những lời như vậy, chẳng nhẽ một năm qua là em bỏ đi theo hắn? Em bỏ đi nhưng lại chưa một lần gọi điện hay nhắn tin về cho cha mẹ mình, là hắn không cho em liên lạc với người thân phải không? Nói cho anh, hắn là ai?

Hoàng Minh mất bình tĩnh nắm lấy hai vai cô siết chặt, trong tư tưởng của anh cô vẫn chỉ là cô bé lớp dưới ngơ ngác ngày nào, cô như vậy hoàn toàn là do bị người khác lừa gạt, anh không dám cũng không muốn tin rằng cô đã yêu người khác.

- Một năm trước em bị tai nạn, anh ấy đã cứu và chăm sóc em. Lúc tỉnh lại em không còn nhớ gì hết, mọi việc mọi sinh hoạt hàng ngày đều phải phụ thuộc vào anh ấy. Dần dần chúng em đã yêu nhau từ lúc nào không hay, rất có thể là khi anh ấy khiên nhẫn bón cho em từng thìa thuốc, từng muỗng cháo. Hoặc cũng có thể là khi lần đầu tiên em nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa trời đêm và lạnh lẽo như hắc ngọc ấy, anh ấy không bao giờ và chưa từng là một kẻ nguy hiểm. Anh ấy tuy lạnh lùng, ít nói lại tàn nhẫn nhưng chưa từng làm điều gì hại đến bất kỳ người bình thường nào hết, anh ấy….là một người đàn ông tuy không phải là hoàn hảo nhưng lại là một người đặc biệt, đặc biệt đối với em.

Cô chậm chạp, từ tốn nói cho anh nghe. Tuy hoàn toàn là đề cập đến người đàn ông ấy nhưng lại chưa từng mội lần nhắc đến anh ta là ai, hay thậm trí chỉ là gợi ý, nghe thì chi tiết nhưng kỳ thực lại rất chung chung.

- Anh ta nhặt được một người bị tai nạn nhưng lại không thông báo cho chính quyền, anh ta chăm sóc em từng chút nhưng lại bỏ mặc em bên vệ đường trong khi đang bụng mang dạ chửa với một bộ dạng…quái dị như vậy? Em không biết lời nói của em tràn ngập mâu thuẫn sao?

Hoàng Minh mặc dù tức giận, dù quặn thắt trái tim nhưng nghề nghiệp đã thui rèn cho anh một trí óc bằng thép, luôn tìm ra những mâu thuẫn cùng kẽ hở trong lời nói của người đối diện.

- Anh nghĩ anh ấy muốn như vậy sao? Là anh ấy không thể biết, là anh ấy không thể làm gì được, bởi anh ấy….đã không còn nữa rồi. Anh đã hài lòng chưa?

Cô thét lên, nước mắt không nhịn được lại một lần nữa rơi xuống. Bàn tay nhỏ vơ vội những bản vẽ cùng cây trâm ngọc trên bàn, loạng choạng chạy ra bên ngoài để lại trong phòng khám không chỉ một mình Hoàng Minh ngẩn ngơ.

****

Một tuần sau, trường Cao Đẳng nghệ thuật thành phố A.

Trong dãy hành lang dài cổ kính, cô gái nhỏ nhắn trong tà áo dài mầu phấn hồng nhè nhẹ, dịu dàng mỉm cười với những học sinh đi ngang qua lễ phép chào mình. Sống lưng cô có chút gai gai khi cảm nhận được những ánh mắt đang lén lút quét trên thân thể cô, khi đi qua những chỗ khuất thậm trí còn có những tiếng bàn luận cố tình nói to hơn để cô có thể nghe thấy.

Xì xầm…xì xầm….

-…là bỏ nhà theo trai…

-….vác cái bụng to tướng về nhà mà thậm trí còn không biết xấu hổ vẫn tiếp tục đi dậy…

- ….ngành giáo dục làm sao chấp nhận nổi….

-….biến chất….thật là xấu hổ….

-….thật may không thuộc ban của tôi, nếu không….

-….lúc mới nhận công tác còn tưởng đâu cô ta tử tế lắm, nghe nói là nhà gia giáo người thành phố A gốc cơ đấy….

-….dậy thế nào được học sinh?….

Kìm nén lại nỗi chua xót đong đầy trong hốc mắt, cô nhẹ nhàng lướt qua, mỉm cười với những người khác, thậm trí ngay cả khi vừa nghe họ nói những điều tồi tệ về mình bởi…là do bọn họ không biết. Cô cũng không muốn tốn thời gian giải thích gì nhiều, tự trong lòng, trong tâm cô biết là được.

-….đâu có, nghe nói cô ta bị một người đàn ông nào đó lừa bán sang biên giới…

- Vậy không phải sẽ bị bán vào nhà chứa sao…

….xì xầm….xì xầm….

Để dòng nước lạnh buốt xối xuống tay mình, coi những lời đang vọng ra từ trong buồng vệ sinh kia là bụi phấn trên đầu ngón tay mà rửa trôi đi. Cô không có bất cứ phản ứng gì với những lời đồn đại càng lúc càng lan rộng, càng lúc càng biến thể phát tán trong trường. Cô không iết từ đâu họ có được những thông tin kiểu như vậy nhưng cô biết nếu cô phản ứng lại thì sẽ càng tệ hơn, cô yêu công việc của mình, cô cũng cần lo cho đứa con trong bụng mình nữa. Cô biết miệng lưỡi thế gian là như thế nào, nếu trước đây cô sẽ không để yên, sẽ đào bới xới lộn hết cả lên đến khi tìm ra những kẻ đang nói xấu mình nhưng bây giờ thì đã khác. Cô mặc kệ bởi chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa tất cả cũng sẽ lắng xuống mà thôi, sẽ lắng xuống chỉ cần ban giám hiệu nhà trường tin vào nhân phẩm của cô. Hơn nữa cô đã là giáo viên trong diện biên chế, muốn thuyên chuyển hay đình chỉ công tác của cô còn phụ thuộc vào phòng giáo dục và đào tạo của thành phố. Cô đã nghĩ như vậy nhưng đương như mọi người lại không hài lòng với thái độ im lặng ấy của cô, bằng chứng là ngay trong giờ cơm trưa đã có người tìm đến. Đó là một cô gái hơi cao, có mái tóc nâu cắt ngắn một cách cá tính cộng với thân hình uyển chuyển cân đối và khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, không một ai nghĩ rằng cô ta đã hơn ba mươi tuổi.

- Linh, chị ngồi cùng với em được không?

Nhận ra đó là Kiều My, ca sỹ kiêm giáo viên khoa thanh nhạc trong trường cô gật nhẹ đầu sau đó xích sang bên cạnh để cô ta có thể ngồi xuống.

- Em đã ổn định chưa? Sao không đợi khoẻ hẳn đã rồi hẵng đi dậy?

Kiều My vừa gắp thức ăn vừa làm như quan tâm hỏi thăm cô.

- Em khá ổn định lại rồi, môn của em giáo viên bị thiếu nên nếu em tiếp tục nghỉ nhà trường sẽ phải thuê giáo viên hợp đồng bên ngoài.

Cô lơ đãng trả lời, đột nhiên nhíu chặt mày đưa tay lên bụm miệng quay đầu đi ngăn không cho thức ăn bị dạ dày quặn thắt trào ngược ra. Kiều My thấy vậy liền vội vã đẩy đĩa cá rán trong khay thức ăn của mình ra xa, vừa vuốt lưng cô vừa nói.

- Chị xin lỗi, chị không biết em đang ốm nghén. Rõ khổ, đã ốm nghén sao còn cố đi dậy làm gì em? Thân con gái lại bụng mang dạ chửa một mình vất vả thế này, gở mồm ốm ra đấy một cái thì chết…

Cô gạt bàn tay như rắn đang trườn trên lưng mình ra, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Kiều My nhếch môi cười khẽ. Sao cô không hiểu thâm ý trong lời cô ta chứ? Nghe thì là có vẻ hết sức quan tâm, hết sức động viên an ủi nhưng kỳ thực lại vừa muốn cho mọi người biết chuyện cô có thai là thật, lại vừa muốn chỉ rõ ra cô là chửa hoang.

- Cũng không vất vả mấy, em dù sao cũng còn gia đình và cha mẹ chăm sóc. Chị mới là khổ, lần nào có thai cũng là một mình đến viện một mình về. Cha mẹ dưới quê xa không biết đã đành, chắc anh nhà chị cũng bận rộn nên mới thế. Mấy lần mẹ em gặp chị trong ca trực cũng định gọi nhưng lại sợ chị ngại nên thôi, một năm nay em không ở đây cũng không có dịp nào hỏi thăm chị, gần đây việc thai nghén của chị tốt chứ?

Im lặng….nhà ăn dành riêng cho giáo viên có sức chứa khoảng 80 người chật kín chỗ nhưng lại tuyệt đối im phăng phắc. Cô chớp chớp mắt vô cùng “vô tội” nhìn vẻ mặt vặn vẹo muốn giết người của Kiều My, cả trường này ai mà chẳng biết cô ta là gái già gả bảy lần không qua cửa. Chưa từng lấy chồng thì sao mà có thể đi khám thai được? Mà Thuỷ Linh mất tích một năm qua bây giờ mới trở về, có thai thì cũng đã sinh lâu rồi. Hơn nữa lại còn là đến bệnh viện vài lần, không cần phải nói thêm mọi người cũng đã tự có ý tưởng cho việc này là như thế nào. So với việc Thuỷ Linh không chồng mà lại ôm bom thì còn có vẻ…oanh động hơn nhiều.

- Cô…cô…cô… Cô ngậm máu phun người….

Kiều My giận run, tím mặt chỉ tay vào cô lắp bắp.

- A, chị không biết mẹ em là y tá trưởng khoa phụ sản trong bệnh viện S sao? Lần chị đến đều rất vội vàng, còn bỏ quên cả ảnh siêu âm nữa, có gì để em bảo mẹ em xem còn không thì em sẽ đem đến cho chị….à mà có lẽ cũng không cần, chị đã đăng ký “điều hoà lại chu kỳ kinh nguyệt” ngay sau đó rồi mà…aizz cần gì phải vậy chứ? Dù chỉ là hòn máu nhưng cũng có một nửa là của chị mà….

Thuỷ Linh làm như không biết đến xung quanh còn có rất nhiều người nữa, vừa nói lại còn vừa phối hợp hành động vô cùng thân thiết nắm lấy tay Kiều My, không những thế khi nói đến đọn cuối ánh mắt lại loang loáng lệ thương tiếc.

Rầm.

Khay đựng cơm canh và đồ ăn văng tung toé trên sàn nhà, Kiều My đứng sừng sững mắt như toé ra lửa, mặt vừa xanh vừa trắng lại vừa hồng nhìn vô cùng vui mắt nhìn xuống cô vẫn còn đang “ngơ ngác không hiểu chuyện gì”.

- Chị sao vậy? Lại cần phải đi “điều hoà chu kỳ kinh nguyệt”sao? Có gì cũng từ từ, đừng vội nha, doạ em giật mình thôi không sao, doạ bé con trong bụng em giật mình thì….không tốt chút nào, chị nói có phải không?

Ngoài mặt thì uỷ khuất ôm bụng sợ hãi nhìn Kiều My đang như hung thần ác sát nhưng trong lòng cô lại cười lạnh nghĩ.

“Muốn đấu với bà cô đây sao? Về mà học thêm vài khoá bổ túc nữa đi rồi hẵng đến xếp số, hậu cung phi tần, đầu bảng hoa khôi bà cô đây còn không sợ chẳng nhẽ lại sợ một bà gái già như cô? Muốn cãi sao? Nếu không phải thật bà cô đây sẽ không dám nói, còn muốn đánh sao? Hắc hắc, bà đây đang là phụ nữ có thai, động vào tội to bằng giời!”

Lúc này ánh mắt tò mò soi mói cùng xúc siểm đầu tập trung hết lên người Kiều My, cô ta vốn cũng chả được lòng mấy người nay lại thêm chuyện mất mặt đáng xấu hổ như vậy lộ ra, bằng chứng lại rõ ràng xác thực, chỉ sợ rằng danh tiếng cũng như công việc rồi đây sẽ vấp phải không ít…đá tảng đi. Gì thì gì chứ thời buổi của công nghệ thông tin, cô tin chắc chưa hết giờ ăn trưa này thông tin ca sỹ Kiều My dính bầu rồi đi giải quyết hậu quả sẽ lan đầy trên những trang mạng cá nhân. Rồi thì chưa đến giờ cơm tối nay cả cái đất nước này biết cũng nên ấy chứ, chỉ cần nhấn một cái nút, thêm vài lời bình thì câu chuyện này không biết sẽ còn đặc sắc đến mức nào nữa đây.

Vừa chậc chậc nghĩ cô lại vừa tiếp tục nhấm nháp chỗ cơm trưa thanh đạm của mình, gần đây hiện tượng ốm nghén của cô khá là nặng nếu không tranh thủ tâm trạng vui vẻ ăn nhiều thêm một chút thì thật quá thiệt thòi. Không thèm để ý đến Kiều My đã bắt đầu vác đôi guốc cao gót đến mười lăm phân của mình đi như chạy ra khỏi nhà ăn….

Reng….!!!

Tiếng chuông tan tầm buổi chiều vang lên, cô từ lớp học quay trở lại phòng hành chính, đến chỗ bàn làm việc riêng của mình để lấy áo khoác và túi sách. Bỏ qua những ánh mắt kỳ quái nhìn mình suốt dọc hành lang đông đúc, chắc lại có một cái phiên bản câu chuyện mới nào đó mà thôi. Nhẹ thở dài, bàn tay vỗ về nhè nhẹ lên chiếc bụng đã bắt đầu hơi nhô nhô nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy rõ của mình tiếp tục bước. Nhưng khi vào phòng thì mọi chuyện lại càng có vẻ kỳ quái hơn, mọi người không nói chuyện phiếm, không ngồi soạn giáo án hay phê bài như mọi khi mà đều tập trung vào cô. Đang thắc mắc, đột nhiên một đôi tay rộng vươn đến, đem áo khoá dài khoác lên vai cô, giọng nói hơi khàn khàn nhưng ấm áp vang lên từ phía bên cạnh.

- Trời lạnh như vậy em ra ngoài mà không mặc áo khoác là sao? Lần sau đừng như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến…con.
Bình Luận (0)
Comment