Juliet Thành Bạch Vân

Chương 6

Thuỷ Linh ăn, ngủ, uống thuốc… uống thuốc, ngủ, ăn trong hơn một tháng thì bắt đầu tự mình đi lại được, chỉ khâu đã được tháo từ 15 ngày trước. Ngoại trừ Đoạt thần y thi thoảng quấn lấy nàng hỏi han linh tinh về những kiến thức y học của nàng ra thì rất nhàn nhã, kiến thức sinh học mù mịt thời đi học của nàng đối với hắn lại rất là cao thâm, nếu không phải có Thanh Y nhẹ nhàng nhắc nhở hắn sẽ quấn nàng như bạch tộc không buông! Nàng thấy rất là kỳ quái, nàng ở đây cũng đã thấy rất nhiều võ lâm nhân sỹ hay người có tiền có thế đến nhờ Đoạt thần y cứu giúp nhưng thái độ của hắn rất….biến thái đi! Đúng! Là “Biến thái” a.

Hắn cứu sát thủ người ta khỏi trúng độc, nhận vàng không ít nhưng lại lưu lại cánh tay của người đấy nói làm mẫu vật, vậy mà tên kia lại cám ơn rối rít như hắn là phụ mẫu tái sinh của mình.

Hay như hắn nhận chữa bệnh cho một vị thương gia nọ song lại bắt hắn phải đi làm ăn mày nhưng cấm không được mở miệng 3 năm, ai cho gì thì hắn đc ăn nấy! Tạm thời khống chế bệnh, sau 3 năm quay lại hắn sẽ chữa. Vài ngày sau người nhà của người ta kêu khóc khiêng xác của vị thương gia kia đến thấy toàn thân máu me ghê người, hắn lúc đấy mới vỗ trán kêu “Ai nha! Ta quên mất không dặn vị đại gia này rồi, nếu mở miệng nói thì sẽ kích thích một loại chất độc trong thuốc, làm mọi lỗ chân lông trên người nở ra thoát hết máu của hắn mới thôi! Ta đã dặn không được nói rồi không nghe sao? Số khổ, đi sớm vài năm vậy ha”… =”=!!

Lại có một thiếu phụ nọ khóc lóc cầu xin hắn chữa bệnh lạ cho phu quân nàng ta, hắn nhận lời nhưng điều kiện là nàng ta phải cắt một miếng thịt trên mặt làm thuốc dẫn kèm theo ở lại đây 5 năm. Nàng đồng ý, phu quân của nàng được cứu nhưng một tuần sau hắn lại thống khổ bò đến xin cứu chữa, tình trạng còn thê thảm hơn trước cả chục lần! Đoạt thần y khinh thường sai người hất hắn ra khỏi cửa. Thả người thiếu phụ về, cho nàng thuốc bôi để khôi phục vết thương trên mặt và cho nàng biết phu quân nàng đã cưới tiểu thiếp muốn bỏ nàng nên hắn mới bị như vậy. Người thiếu phụ vẫn cầu xin cứu tên kia lần nữa nhưng Đoạt thần y lắc đầu, miếng thịt trên mặt nàng chính là thuốc dẫn cũng là thuốc độc, phu quân của nàng chỉ cần thân cận với người đàn bà khác ngoài nàng thì nọc độc sẽ phát ra tàn phá…

Nàng nhìn thấy người được hắn cứu sống vui vẻ cũng có, thê thảm hay đau buồn tiếc hận cũng có! Thái độ của hắn với người khác luôn khinh thường lãnh đạm như kẻ đứng trên cao nhìn xuống hồng trần ngổn ngang. Nhưng với Thanh Y và nàng thì lại hoàn toàn khác, hay nói chính xác là đối với vị Diệp công tử kia hoàn toàn khác thì đúng hơn. Sau hôm nàng được Đoạt thần y thi trâm ” hành xác” thì Diệp công tử kia cũng đi, chỉ để lại Thanh Y và 2 hộ vệ bên người nàng. Nàng nghĩ chắc do gia sự, không tiện hỏi nên cũng kệ! Vậy mà hôm nay nha đầu Thanh Y này lại cuống quýt bắt nàng đổi đổi quần áo, đổi đổi kiểu tóc, đẩy đẩy nàng ra ngoài cửa nói rằng công tử của nàng ta quay lại. Quay lại thì quay lại liên quan gì đến nàng đâu? Nàng là ân nhân của hắn nha, có cần phải tiếp đón hắn như vậy không? Là hắn phải đến vấn an nàng nha, ầy vấn an sao? Nghe như hoàng thái hậu ấy nhỉ kaka. Nàng yy tự sướng ngồi dưới tàng mai ngây ngốc cười.

Diệp công tử bước vào Tranh Mệnh gia trang nhìn thấy là hình ảnh ấy, dưới tàng mai trắng thiếu nữ mặc y phục phớt hồng nhẹ nhàng, áo choàng lông bạch điêu hờ hững trên vai, mái tóc gợn sóng mầu nâu dùng một dải lụa bạch thắt lại một nửa ánh lên dưới nắng làm xung quanh nàng như toả ra vầng sáng dịu dàng. Đôi mắt to hơi híp lại mơ màng, làn mi cong vút khẽ lay động, khuôn mặt trắng bệch giờ đã phơn phớt hồng khoẻ mạnh, gò má mịn như trái đào non. Đôi môi căng mọng hồng nhuận hơi hơi mở ra khẽ nhếch thành một đường cong ngọt ngào, tay nàng cầm một nhành mai phe phẩy theo đôi chân đang đung đưa. Tuyết trắng sáng chói, hàn mai trắng muốt, ánh nắng vàng rỡ, thiếu nữ hồng y mơ màng dưới gốc cây… Đẹp đến không thực, hút tầm mắt của tất cả mọi người. Hắn nhẹ bước trên tuyết đến bên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng thôi.

Gió cuốn tà áo của hắn phiêu phiêu làm nàng chú ý, ngiêng đầu ngước đôi mắt tròn tròn lên nhìn, hắn luôn thanh lãnh như vậy. Một thân bạch y phiêu dật như thiên tiên, cao ngạo như mai, lạnh giá như tuyết… Có lẽ ánh nắng mùa đông làm nàng thấy mọi thứ trở nên dịu dàng, sao nàng lại thấy ánh mắt hắn nhìn mình mềm mại như vậy chứ? Không khí xung quanh vô cùng ngại ngùng, hắn không nói gì chỉ nhìn nàng như vậy làm nàng không biết làm sao, nhìn hắn lại nhìn hoa mai trong tuyết nàng chợt nhớ đến hai câu thơ của Nguyễn Trãi.

- Ái mai, ái tuyết, ái duyên hà?

Ái duyên tuyết bạch, mai phương khiết..

( Yêu mai, yêu tuyết bởi vì đâu?

Yêu vì tuyết trắng, mai thơm và tinh khiết)

Nàng ngâm nho nhỏ, khe khẽ cười. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nhìn nhành mai trong tay nàng bạc thần không tự chủ được cũng phải vươn lên thành một nụ cười mê người khiến nàng nhìn xem mà tim đập tăng tốc.

- Phải! Là “ái duyên tuyết bạch, mai phương khiết”

Nàng đứng lên cười tươi với hắn.

- Diệp công tử, đã lâu không gặp.

Hắn nhẹ gật đầu, thu lại vẻ ôn nhu nhưng trong giọng nói vẫn có chút ấm áp dù lời lẽ hết sức khách sáo!

- Cô nương ở đây tốt chứ? Tại kinh thành còn việc nên lần trước không từ mà biệt, thất lễ.

Hắn từ trước đến nay luôn không quan tâm đến ng khác nghĩ gì, nhưng lại không muốn nàng hiểu lầm. Nhưng hiểu lầm cái gì hắn cũng không thể nghĩ ra, kỳ thực là hắn muốn dùng công việc để thoát khỏi những kỳ lạ mà nàng gây ra cho hắn, không muốn bị nàng ảnh hưởng. Một tháng thời gian hắn cùng hoàng đế và Tuyết giải quyết rất nhiều việc, tiêu diệt rất nhiều phản loạn. Khi tâm đã tĩnh lại hắn đến đây thăm nàng, không ngờ chỉ nhìn thấy nàng thôi cũng đủ để lòng hắn dâng lên từng đợt dồn đạp. Hắn cũng không hiểu mình làm sao nữa, hắn chưa bao giờ chịu ơn của ai cả! Vì thế hắn để ý nàng nhiều hơn sao? Ở kinh thành hắn đã vẽ lại chân dung của nàng, phái người đi tìm hiểu nhưng tuyệt không có một chút manh mối nào hết. Nàng thật sự như từ trong không khí bước ra, thật sự là từ trên trời rơi xuống sao?

Nàng dô dô miệng không vui chớp mắt, hắn dù sao cũng là người đầu tiên nàng quen tại đây! Hơn nữa nàng vì hắn lĩnh một kiếm, coi như có dính dáng đến nhau đi! Hứn khách sáo như vậy nàng không thích!

- Đừng cô nương này, tiểu thư nọ nữa! Ta nghe Thanh Y và Đoạt lang băm kia kêu hoài ngán muốn chết.

Hắn nhướn mi. Hai người bắt đầu nhàn nhã đi vào trong trang.

- Đoạn lang băm?

- Còn không phải sao? Hừ tám mươi mốt trâm đau đòi mạng mà hắn kêu chỉ vài trâm thôi! Mà công tử gọi tên ta đi, ở đây ai cũng léo nhéo cung cung kính kính ta không quen.

Hắn đau lòng hơi cau lại đôi mày kiếm nhưng mặt vẫn bình lặng như cũ, ánh mắt lại lần nữa nhu hoà.

- Vậy gọi là Tiểu Linh nhé.

Nàng le lưỡi rụt cổ, cũng bắt đầu nói chuyện kiểu cổ nhân.

- Chỉ có mẫu thân ta mới gọi như vậy, nghe như hài tử! Gọi Linh Linh đi, nghe như tiếng chuông rất vui tai.

Hắn nhìn nàng đáng yêu gật đầu, lại không kìm được làm như vô tình thuận miệng hỏi.

- Linh cô nương niên kỷ cũng không lớn! Song thân còn tại?

Nàng liếc hắn một cái, hắn không phải người đầu tiên hỏi nàng như vậy, Thanh Y cũng đã vài lần “vô tình” hỏi đến thân thế của nàng nhưng nàng cũng chỉ cười trừ. Nàng cũng không phải con nít 3 tuổi để không thấy họ có ý nghi ngờ nàng nhưng nàng thật sự không biết trả lời thế nào! Nói rằng nàng sống cách bọn họ cả nghìn năm, bị tóm lên thiên đình rồi bị đạp xuống đây? Có cơ sở để tin rằng họ sẽ thiêu sống nàng luôn… ít nhất trung cổ Châu Âu sẽ làm vậy! Ở đây chắc là…thả trôi sông hay chọi cà chua đến chết đi! Mà còn lão Đoạt lang băm kia nữa, hắn không tiến hành giải phẫu nghiên cứu mới là lạ! Rùng mình hư hư… . Nàng dừng lại bên ao sen đã đóng một lớp băng mỏng trên mặt di di chân đá hòn sỏi nhỏ rơi xuống mặt ao làm xuất hiện vô số vết nứt. Thoáng buồn nghĩ đến cha mẹ và các em ở nhà, ngước lên nhìn nam nhân mê người bên cạnh. Hắn lúc này đứng đợi nàng trả lời bên bờ ao xác xơ băng tuyết đóng đầy, đầu ngẩng cao dõi mắt ra xa, một tay cầm kiếm buông thõng theo thân người, một tay đặt sau lưng, tóc đen như mực một nửa trong kim quan cài trâm bạch ngọc một nửa buông dài phiêu động theo làn gió nhè nhè. Lúc nào cũng một thân y bào trắng kể cả áo choàng, cả người thả lỏng nhìn hết sức thanh nhã như thể trong tay hắn là một cây quạt và nơi hắn đứng là bên bờ Tây Hồ _ Hàng Châu. Nam nhân này luôn toát ra một loại khí tức băng lãnh, tiêu điều và …tịch mịch! Nhưng không hiểu sao nàng luôn an tâm khi ở cạnh hắn, là hội chứng chim non sao? Hắn là người đầu tiên nàng thấy khi rơi xuống đây nên vô thức tin tưởng hắn sao? Nàng luôn tin tưởng vào trực giác của mình, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng. Có thể hắn….cũng sẽ tin nàng? Ngập ngừng nàng nhẹ giọng.

- Ta… năm nay hai mươi ba tuổi, có cha có mẹ! Chính là phụ thân và mẫu thân. Dưới ta còn có một em trai và một em gái, cha ta làm thầy giáo dậy toán…như phu tử dậy học vậy nhưng ông không dậy thi từ mà dậy về những con số. Mẹ ta làm y tá, là giống như phụ tá của đại phu. Còn ta, ta cũng giống như cha mình làm giáo viên nhưng là dậy mỹ thuật. Là hoạ sư nếu nói theo cách ở đây… Nhà ta ở rất xa, xa vô cùng! Có đi đến cuối chân trời cũng chưa chắc đến được. Công tử chắc thấy khó tin lắm nhỉ? Ta không chắc có ai sẽ tin tưởng không nữa! Nhưng đấy là thật sự, ta cũng không hi vọng dời xa người thân của mình….

Nhìn kiều nhỏ thân mình hơi co lại, đứng trong nắng nhưng lại tản mác ra một loại hương vị cô đơn chọc tâm người ta co rút.

- Ta tin!

Chỉ hai chữ! Nhưng làm lòng nàng tràn đầy ấm áp, nàng không biết hắn hiểu được bao nhiêu hay hắn nói tin là thật hay giả. Nhưng hắn nói chữ “tin” kia ra một khắc ấy nàng đã biết trực giác của nàng là đúng!

Hắn cũng không hỏi thêm về người thân nàng nữa, hắn luyến tiếc nàng khổ sở! Nhưng là hắn kinh ngạc, nàng luôn có khả năng làm hắn kinh ngạc, nàng 23 tuổi! Nhìn khuôn mặt mượt mà non nớt hắn nghĩ nói nàng là hài tử mới phát dục hắn cũng sẽ tin, nàng cùng lắm chỉ 17,18! Nàng đi học chưa nói, dĩ nhiên lại là một cái phu tử. Nhà của nàng ở rất xa ư? Tây Vực hay Triều Tiên, Phù Tang hay Tái Ngoại? Mông Cổ ?… Hắn nói ra suy nghĩ của mình nhưng nàng cười khổ lắc đầu. Nàng ngước nhìn lên trời xanh, ánh mắt lay động.

- Ở trên đấy, lên được trên đấy ta sẽ về được đến nhà. ..Là ta đắc tội với một lão đầu chết tiệt nên bị ném xuống đây!

Nàng nói câu sau tựa hồ như là nghiến răng nghiến lợi mà nói, có người tin làm nàng cảm thấy mình không cô độc nữa. Tảng đá to trong lòng buông xuống thì tức giận dồn nén bùng phát! Hung tợn chỉ thẳng tay lên trời rống to.

- Lão già chết tiệt kia, giết người diệt khẩu không thành! Có giỏi thì một đạo lôi đánh chết ta luôn đi bằng không ta lên được trên đấy sẽ đốt trụi râu lão, xuống âm phủ ta sẽ kiện vượt cấp cho lão bị đánh xuống làm tiểu tiên trông cửa thì thôi…..

XOẸT…ĐÙNG……ẦM

Nàng chưa kịp dứt lời một đạo lôi rẽ mây mà xuống bổ thẳng đúng chỗ nàng vừa đứng, không phải Diệp công tử phản ứng nhanh nhẹn, thấy trời đột nhiên tối sầm theo từng lời nàng nói mà lao vào ôm nàng bay ra thì nàng hiện giờ chỉ còn là cái xác khô! Nhìn mặt đất lõm hẳn vào một hố, đất cháy đen tung toé, 10 thước xung quanh xám tro, tuyết tan thành nước lõng bõng nàng hai mắt trợn tròn, mặt trắng bệch không còn chút máu run run tóm chặt lấy y bào trước ngực hắn. Ngay cả hắn trời không sợ, đất không sợ kinh qua bao nhiêu sóng to gió lớn giờ phút này cũng phải nghĩ lại! Cúi xuống nhìn nàng vẫn còn đang lắp bắp run rảy trong lòng mình, hắn siết chặt nàng hơn. Thiếu chút nữa …thiếu chút nữa là không kịp! May mà hắn đã có kinh nghiệm về đạo lôi đánh sụp mái hoàng cung lần trước. Nhìn nàng bị doạ hắn nghĩ hay là thôi đi, đừng nhắc đến thì hơn!

[Lão thần tiên trên thiên đình khoái trá nhìn xuống, thổi thổi ngón tay lẩm bẩm.

- Tiên sư nó, nha đầu chết tiệt! Ta cho ngươi khỏi về luôn! Fu...fu...fu..fu

Cười âm hiểm đóng cửa sổ lại, mọi người trong văn phòng lão đen mặt một nửa!]

Lúc mọi người trong trang chạy đến thấy nàng run lập cập túm chặt lấy Diệp công tử không buông, mà hắn thì cũng ôm siết lấy nàng lạnh mặt đứng trong hành lang nhìn cái hố cháy xém đen sì phía trước ao sen… Nhìn hắn như vậy không ai dám tiến lên hỏi chuyện gì, Đoạt lang băm và Thanh Y chạy đến sau nhìn thấy tình cảnh như vậy đành phải lên tiếng.

- Diệp thành….Diệp công tử chuyện gì xảy ra? Cái gì nổ, cái gì nổ…

Đoạt lang băm léo nhéo.

- Chủ nhân, tiểu thư bị doạ rồi mau mau đưa về hậu viện…

Thanh Y lo lắng.

Mọi người lao xao cả lên, Hắn lúc ấy mới để ý đến những người cung quanh. Ôm nàng đi nhanh về hậu viện, hắn có thể dùng khinh công nhưng sợ nàng không chịu thêm được kinh hách nữa. Lúc quay đi hắn lạnh giọng phán phó.

- Dọn! Không được nhắc đến!

Đoạt thần y và Thanh Y nhìn nhau, nhanh chân theo đến hậu viện, đám người còn lại bắt đầu chia nhau ra dọn dẹp! Diệp công tử đã có lệnh, nếu muốn sống lâu hơn chút thì nên biết điều! Chuyện kỳ thế này chứ cho dù có thần long tướng hổ xuất hiện đánh nhau tại đây thì cũng phải mắt điếc tai ngơ, coi như gió thoảng chưa từng thấy gì! Aizzz ai bảo người ta là đại ôn thần ngay cả Hoàng Đế lão tử cũng phải kiêng nể 3 phần đâu? Bọn họ là người thường, sinh mệnh bé bỏng nga~~~ bị liếc một cái cũng đủ đông lạnh!
Bình Luận (0)
Comment