[Karma X Nagisa] Hạt Giống

Chương 52

"Yashiro, nghe lời anh. Em hành động thế này có khác gì tên bắt cóc kia. Anh chỉ đồng ý với em sẽ ở lại cho đến khi vết thương kép miệng, giờ anh đã khỏe, bạn anh cũng đã đến nơi tìm rồi. Anh không thể sống với em mãi, anh cũng có gia đình của mình, bọn họ đang chờ anh" Nagisa không ngừng phản kháng, đồng thời khuyên nhủ cậu chàng

"Nhưng Nagisa là gia đình của em" Yashiro dịu dàng nhìn cậu, rồi khẽ khom người, ấn một nụ hôn trên trán Nagisa "Xin lỗi Nagisa, nhưng trời đã ban anh cho em, kéo em khỏi những cô đơn này, em ghét cái cảm giác lạnh lẽo đó, em không thể mất anh được"

"Yashiro, nghe lời anh. Thả anh ra, thỉnh thoảng anh sẽ trở về đây thăm em được không? Em sẽ không cô đơn nữa. Anh vẫn là bạn của em mà" Nagisa bắt được trọng tâm trong lời nói của cậu chàng, hít sâu một hơi rồi dịu dàng giải thích

"Không, không thể như vậy được Nagisa. Anh là của em, là bảo vật trời ban cho những cô đơn của em. Em muốn có được anh toàn vẹn...." Đôi mắt Yashiro lóe lên ánh kiên định, môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng nhưng rơi vào đáy mắt Nagisa, tất cả chỉ kéo theo sợ hãi

Cậu chàng nói đến đây thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, Nagisa thấy thuyết phục đã trở nên vô dụng, đương định gào lên thì bị một miếng vải nhét vào miệng, thanh âm phát ra chỉ còn là những âm tiết vụn vặt "ưm ưm" nhỏ như tiếng muỗi

"Đáng yêu quá" Yashiro mỉm cười vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn "Đợi em một chút, bọn họ đi rồi em sẽ thả Nagisa ra ngay thôi" Nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài, khóa chốt cửa lại

Nagisa nhìn ánh sáng khép dần, lòng càng trở nên tuyệt vọng. Khóe mắt chợt nóng hổi song những giọt lệ lại kiên quyết không rơi

Xuyên qua cánh cửa, cậu thấp thoáng nghe được giọng nói quen thuộc mà bao đêm vẫn mòn mỏi mong chờ

"Chúng tôi đến để điều tra một vụ bắt cóc. Mong cậu hợp tác" Giọng Karma vang lên âm trầm, mạnh mẽ nhưng vẫn xen lẫn chút mỏi mệt

Trên mặt hắn đã hiện lên rõ ràng quần thâm, đã biết bao nhiêu tiếng đồng hồ hắn điên cuồng tìm kiếm cậu. Lòng ngập tràn tự trách, không cho phép bản thân mình dù chỉ một phút nghỉ ngơi

Ban đầu là thầm oán cậu đi chơi không biết đường về nhưng định thần suy nghĩ lại thì đó không phải là tác phong của cậu. Nagisa dù có về trễ vài phút cũng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin báo về cho hắn, huống hồ là đi đến khuya thế này. Lòng chợt nảy lên một cỗ dự cảm chẳng lành, hắn điên cuồng gọi cho cậu nhưng điện thoại vẫn không nhấc máy

Cậu chỉ mới biến mất chưa được 48 tiếng, vẫn chưa đủ thời gian để báo cảnh sát. Lòng hắn chộn rộn, khó chịu như có lửa thiêu đến tận sáng. Ngồi ngốc trên sofa cả một đêm mà cậu vẫn chưa về, lúc này thì hắn đã chắc chín phần là cậu đã xảy ra chuyện.

Vì vậy lợi dụng chức quyền mưu việc riêng, hành hạ Wanabe cũng như cục cảnh sát không ngừng tìm kiếm cậu, nhưng cũng vì vậy mà đạt hiệu quả kinh người. Tối hôm đó đã tìm được tung tích, nghe được Wanabe báo tin giáo viên ở nhà trẻ năm xưa cùng một ông chủ tiệm cơm nhỏ đã từng nhìn thấy cậu, hắn liền cấp tốc tìm họ thẩm vấn. Cuối cùng truy ra được cậu đã từng đi cùng Sakura.

Cô bé năm xưa đang học đại học ở tỉnh kế cận, hắn chạy xe suốt đêm không nghỉ, bộ dạng chật vật chặn người ngay trước cổng kí túc xá, còn suýt bị bảo vệ mời đi. Sau đó lại nhận được tin cậu mang theo cơm hộp rẽ vào một ngõ nhỏ gần tiệm cơm nọ. Lòng hắn mới thầm phát quang, có lẽ đã xác định được hiện trường gây án, quay một cuộc điện thoại về huy động người tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được dấu vết ở hiện trường.

Lại thêm vài ngày tiếp theo lần mò, có mấy chỗ dường như đã đứt manh mối nhưng hắn vẫn chưa một lần bỏ cuộc. Hắn không dám dán báo cáo tìm người thất lạc, vì sợ mẹ Shiota nhìn thấy sẽ lo lắng, một mặt cũng không muốn bứt dây động rừng. Cuối cùng cũng tìm được đến một khu chung cư bỏ hoang ở ngoại ô, đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhào đến ôm chặt lấy cậu, lại chỉ thấy tên tội phạm bị trói lại, bỏ đói đến mức suýt về chầu trời cùng một con dao và mặt đất đầy vết máu khô. Lúc xác định được vết máu đó là của cậu, hắn càng thêm điên cuồng, muốn lao đến róc xương tên béo đó đồng thời mở rộng phạm vi tìm kiếm khu vực xung quanh, thầm nghĩ với vết thương như vậy có lẽ cậu cũng chưa đi được bao xa

Cuối cùng chuyển hướng sang những căn hộ gần đó, hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng cũng khẩn trương đến sắp lạc đi

......

Yashiro chăm chú quan sát người trước mặt, ra đây là bạn bè mà Nagisa nhắc tới, vẻ mệt mỏi cũng không thể giấu đi khí thế bức người. Trông điệu bộ như là sếp sòng ngồi ở nơi quyền cao chức trọng, có thể vì một người mà huy động lực lượng điều tra hùng hậu thế này, hẳn cũng có địa vị xã hội không nhỏ đi – Cậu chàng âm thầm đánh giá

"Được" Yashiro nhìn năm sáu cảnh sát phía sau Karma cùng một thanh niên đeo kính tỏ vẻ tri thức nhưng mặt mày lại hùng hùng hổ hổ, đổi giọng hồ hởi

"Không biết cậu đã từng gặp qua người này" Karma đưa cho cậu ta một bức ảnh chụp của Nagisa

Yashiro nhận được thì chăm chú không rời mắt, tay còn khẽ miết bức ảnh

Karma không bỏ qua chi tiết đó, thiếu kiên nhẫn khi cậu ta im lặng quá lâu: "Sao? Cậu từng gặp qua rồi à, trầm tư lâu như vậy?"

Yashiro có chút lưu luyến đưa lại bức ảnh, trong chốc lát khôi phục vẻ hồ hởi lắc đầu: "Không, chỉ thấy người trong ảnh đặc biệt xinh đẹp" Dừng lại một lúc rồi chêm vào câu hỏi đánh lạc hướng: "Là con gái sao?"

Karma nghe vậy cũng hơi tin tưởng, lắc đầu: "Là nam"

"Nam cũng có thể xinh đẹp như vậy" Yashiro sảng khoái cảm thán

"Cảm ơn cậu đã hợp tác" Hắn đã có dấu hiệu rời đi! Những lời này rơi vào tai Nagisa cách đó một vách cửa càng khiến cậu giãy dụa thêm mãnh liệt, động phải một lõi giấy vệ sinh rơi xuống đất vang lên tiếng lộp bộp

Yashiro thoáng nhíu mày

Karma lại nhanh chóng tăng thêm nghi ngờ, hỏi: "Trong nhà còn có ai sao?"

"Tôi sống với bà" Yashiro đáp, không có vẻ gì là mất tự nhiên "Tôi đi làm suốt, chỉ có bà quán xuyến công việc nhà thôi. Anh xem, một mình bà cả ngày quét tước nhà cửa sạch sẽ thế này. Vừa nãy thì bà bảo muốn đi vệ sinh, không ra tiếp các anh được, bà cũng già rồi, lại bị còng lưng, với lấy mấy lốc giấy mới cất trong tủ chắc không cẩn thận làm rơi ấy mà"

Karma chăm chú quan sát người trước mặt như đang phán đoán tính xác thực trong lời nói của cậu ta, mất một lát mới cất giọng cáo từ: "Xin lỗi đã làm phiền gia đình cậu. Gửi lời hỏi thăm của chúng tôi đến bà"

"Cảm ơn các anh. Giờ tôi phải vào trong giúp bà một tay, xin lỗi không tiễn được" Yashiro mỉm cười hòa ái

Nghe những tiếng bước chân khuất dần, Nagisa lại một lần nữa nếm trải mùi vị đớn đau trong vô vọng, nước mắt chực trào rồi mà vẫn không rơi. Cậu vô lực ngửa mặt nhìn trần nhà, chớp mắt rồi lại thở dài ngao ngán

Tiếng bước chân Yashiro cũng đến gần, trong lòng Nagisa ngoài phẫn hận cậu ta vẫn dư lại một chút thương cảm. Thôi thì phen này cứ tạm yên ổn ở lại, lấy lại lòng tin tưởng ở cậu ta đã rồi về sau lại tìm thời cơ bỏ trốn. Việc đã tới nước này cũng chẳng còn trông cậy vào ai được, chỉ còn cách tự cứu lấy mình thôi

Nhưng suy nghĩ của cậu chỉ mới dừng ở đó thì tiếng bước chân của Yashiro cũng khựng lại "Anh...?" Giọng cậu ta truyền đến từ sau cánh cửa, có ngạc nhiên cũng có hốt hoảng

"Rời đi mà không đợi người lớn ra chào quả là không phải phép. Không biết có thể đợi gặp bà một chút rồi rời đi không?" Giọng Karma gần kề, lởn vởn bên tai Nagisa, nhen nhóm trong cậu một lần nữa tia sáng hy vọng

"Xin lỗi, bà tôi tính tình không dễ chịu lắm, thường tránh né tiếp xúc với người lạ" Giọng Yashiro đã bắt đầu mất kiên nhẫn

"Vậy sao?" Karma ngừng lại một lúc. Nagisa nghe như vậy thì càng cố sức vẫy vùng nhưng vẫn không tạo được tiếng động lớn

"Xin thứ lỗi" Yashiro nhìn vào mắt hắn, điệu bộ nho nhã rất tự nhiên

Không! Khỉ thật, không được... - Nagisa vùng vẫy kịch liệt, phẫn nộ đến muốn chửi thề. Karma lần này lại bỏ đi nữa, cậu nhất định sẽ cùng hắn tuyệt giao

"Vậy...." Thanh âm hắn truyền đến từ bên ngoài có chút ngập ngừng, một chốc lại cất cao giọng, gọi với vào trong "Một tiếng chào nể mặt cháu cũng không được sao bà?"

Nagisa thôi việc vùng vẫy vô ích, quyết đánh cược lần này

"Anh thấy đó, bà thôi quả thật....." Giọng Yashiro từ tốn truyền đến nhưng chưa nói hết câu thì "Ầm.." Một tiếng, ai kia đã nhấc chân, dùng vũ lực hung hăng đạp văng cánh cửa

Ánh sáng một lần nữa tràn về trong con ngươi xanh biếc, đập vào mắt là thân ảnh quen thuộc. Nagisa thấy tim mình chợt khựng lại ở khoảnh khắc ấy, lòng chợt trỗi lên một cỗ nghẹn ngào không tên

Nhưng chưa kịp vui sướng lâu thì từ đằng sau, Yashiro đã móc ra một con dao găm, ánh sáng bạc lóe lên từ lưỡi dao ánh qua tầng nước trong mắt cậu. Nagisa hoảng hốt trừng lớn mắt, lắc đầu ra hiệu với Karma nhưng hắn vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh bước về phía cậu như không cảm nhận được sát ý cuồn cuộn phía sau

Sợi dây thừng vì bị Nagisa vùng vẫy nên hằn lên thịt túa máu nhưng ngược lại đã có dấu hiệu đứt ra. Cuối cùng, trong khoảnh khắc tua chậm ấy, cắn răng chịu đựng đau đớn, Nagisa như gồng hết sức lực một đời giật phăng sợi dây. Không kịp lấy ra mảnh vải nhét trong miệng, cậu vươn tay lao về phía Karma, bộc phát ra sát ý mãnh liệt khiến vạn vật sững người

Kéo mái đầu đỏ qua một bên, trong kí ức xoẹt qua một đòn võ học được từ Karasuma – sensei. Cậu nghiêng người tránh thoát đà tới của lưỡi dao, nhanh chóng đánh vào khuỷu tay Yashiro khiến cậu ta đau đớn thả con dao xuống, lại lách người về phía sau cậu ta làm một đòn khóa cổ chế trụ

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, đến lực lượng cảnh sát đằng xa đã vào tư thế chuẩn bị sẵn cũng sợ đến ngây người. Wanabe đứng ngay sau Yashiro còn khoa trương hơn, cánh tay giơ ra định tóm người khựng lại giữa không khí, ánh mắt trừng to, miệng há hốc lắp bắp thốt ra vài chữ: "Đứ.....đứng...yên"

Karma nhìn một loạt hành động đó của cậu cũng không kềm được sững sờ, thầm cảm thán sao hắn lại vớ phải một tên ngốc lợi hại như vậy, cậu cho rằng hắn là kẻ chủ quan khinh địch đến thế sao? Mà con dao găm của thằng điên kia cũng có thể chạm vào hắn?

Khẽ thở dài sao bao nhiêu mệt mỏi, hắn bước đến cạnh Nagisa, lấy miếng ra vải sát phong cảnh đang nhét trong miệng, hậm hực lôi tên kia ra khỏi lòng cậu, một chưởng vào gáy đánh ngất, lại đá Wanabe một cái cho tỉnh ra, rồi thô bạo ném tên tội phạm vào mặt thư kí. Ngay sao đó thỏa mãn khao khát ôm người vào lòng, hung hăng hôn cho một trận, mặc kệ quần chúng xung quanh chói lóa đến mù mắt.

Bình Luận (0)
Comment