Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 10

Chương 10: Cơ duyên.

Ngoại viện Thương Sơn phái.

Lục Thiên Cầm lặng lẽ đứng nhìn dòng thác chảy cuồn cuộn từ trên đỉnh Thương sơn.

Lúc này, nàng cảm thấy trống rỗng, cảm thấy bị bỏ rơi, cảm thấy bất lực.

Rất nhiều cảm xúc đan xen nhau.

Nàng ở Ma Thần tông từ nhỏ, sớm đã nhiều quen cảnh quen người.

Là đệ tử chân truyền của Tông chủ, một tay Tông chủ chăm sóc, truyền đạt.

Nàng xem Tông chủ như phụ thân, xem Ma Thần tông như là nhà mình.

Nàng rất cố gắng tu luyện, nỗ lực hết mình, chỉ muốn cho Tông môn phát huy quang đại, chia sẻ phiền muộn cùng Tông chủ.

Bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu cố gắng, cuối cùng nàng cũng bước lên chức Thánh Nữ, dưới một người, trên vạn người.

Nhưng chỉ vì một câu nói, Tông chủ liền đem nàng gia nhập môn phái khác, thậm chí còn là Thập lưu môn phái, nhất cái môn phái hạ lưu tầng thấp nhất.

Nàng mất tất cả, mất nhà, mất người thân, mất luôn cả uy nghiêm.

Nàng không cam tâm.

“Cầm nhi”

Nàng giật mình.

Quay lại.

Liền nhìn thấy Tông chủ từ từ đi tới.

“Tông chủ!”

“Ngươi là đang làm gì?” Tử Lân đi đến bên cạnh.

“Đệ tử chỉ đang ngắm cảnh” nàng nhỏ nhẹ.

“Đừng giấu bản tọa, ngươi là đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy, đúng không?”

“Đệ tử....” Nàng cuối đầu.

“Cầm nhi. Ngươi theo bản tọa từ nhỏ há không rõ tính tình của bản tọa?” Tử Lân âm trầm.

“Đệ tử hiểu rõ. Chỉ là..” nàng ngập ngừng.

“Chỉ là như nào?” Tử Lân nhíu mày.

“Đệ tử không hiểu tại sao Tông chủ đối với một cái chưởng môn thập lưu phái lại nhường nhịn, thậm chí cung kính, sợ hãi như thế?”

Tử Lân chợt nhìn đệ tử bằng ánh mắt nghiêm nghị.

“Xin tông chủ bỏ qua. Là đệ tử nhiều lời” Nàng sợ hãi quỳ xuống.

“Đứng lên” Tử Lân ra lệnh.

“Trước nay bản tọa đã bao giờ đối xử tệ với ngươi?"

“Chưa từng"

“Bản tọa để ngươi gia nhập Thương Sơn phái, đi theo Vương chưởng môn là muốn tốt cho ngươi”

“Muốn tốt cho đệ tử?” nàng thắc mắc.

“Dần dần ngươi sẽ hiểu. Tin tưởng bản tọa lần này”

“Được. Ta tin Tông chủ” Thiên Cầm gật đầu.

“Sáng sớm mai bản tọa cùng Hắc Bạch La sát sẽ trở về Ma Thần tông. Ngươi ở lại, cố gắng trợ giúp Vương chưởng môn. Đừng làm bản tọa thất vọng” Tử Lân quay người bước đi.

“Đệ tử tuân mệnh”.

Sáng sớm hôm sau, tại Sơn môn Thương Sơn phái.

“Vương chưởng môn. Cáo từ” Tử Lân ôm quyền.

Sau đó cùng Hắc Bạch La sát lao đi.

Thiên Cầm đứng trông theo bọn người rời đi.

Phút chốc.

“Ngươi còn định đứng đó tới bao giờ?” Vương Nhất Tự hỏi.

Hắn quay người đi vào

“Triệu tập tất cả chúng đệ tử. Bản tọa có việc cần giao phó.”

Một lát sau, tại Diễn võ tràng, một trăm đệ tử đứng xếp hàng ngay ngắn chờ lệnh.

An tọa bên trên Đại điện, đứng bên cạnh là Mẫn Nhi, Thiên Tuyết cùng Thiên Cầm, Vương Nhất Tự nói.

“Các ngươi vừa mới gia nhập Thương Sơn phái. Theo điều lệ môn phái, đều trợ thành đệ tử Ngoại môn. Thời gian sau này, đạt được thành tựu nhất định, bản tọa sẽ cân nhắc các ngươi vị trí Nội môn đệ tử. Hiện tại, Đệ tử nội môn sẽ chỉ gồm ba người: Mẫn Nhi, Thiên Tuyết và Thiên Cầm”

“Sư đệ (muội) tham kiến ba vị sư tỷ” chúng đệ tử đồng thanh hô.

“Đây là 10 vạn Linh thạch, phần thưởng nhập môn của các ngươi.”

Nói đoạn đem không gian giới chỉ phân phát cho từng người.

“Đa tạ chưởng môn ban thưởng!” bọn người hô.

“Được rồi! Giải tán! Tập trung tu luyện!”

“Rõ”

“Ba người các ngươi theo bản tọa vào trong bàn việc” Vương Nhất Tự đi vào trong Đại điện.

Phía bên trong, Vương Nhất Tự lấy ra một tờ giấy

“Thiên Tuyết, ngươi cùng Mẫn Nhi, dẫn theo 10 sư đệ, đến Hàn Vân thành tim mua những thứ bản tọa liệt kê trong này. Đây là 1000 vạn kim tệ. Ngươi cầm lấy.”

Hắn lại đưa cho Thiên Tuyết một không gian giới chỉ.

“Đệ tử tuân lệnh”

“Đi thôi”

Hai người liền rời đi.

Lúc này chỉ còn lại Thiên Cầm.

“Thiên Cầm. Để ngươi phải chịu thiệt thòi.” hắn chống cằm.

“Ý chưởng môn là như nào?” nàng lạnh lùng.

“Từ Thánh nữ Ma Thần tông lại trở thành đệ tử Nội môn thập lưu phái, há chẳng phải thiệt thòi” hắn nói.

“Là do ai?” hệ thống gầm thét.

“Ta phụng mệnh Tử tông chủ, ở bên cạnh trợ giúp ngươi, dù là thiệt thòi cũng không sao.”

“Haha... bản tọa biết rõ, đối với một tên chưởng môn của một cái thập lưu môn phái ngươi vôn không để vào mắt.” Vương Nhất Tự cười.

“....” Thiên Cầm im lặng.

“Bản tọa hỏi ngươi vài câu, được chứ?”

“Chưởng môn có việc gì cứ hỏi”

“Ngươi Căn cốt là phẩm gì?”

“Là Thượng phẩm Căn cốt” nàng tự hào.

Điều này không hề sai.

Căn cốt Thượng phẩm ngàn người chỉ tìm được một người.

Nàng có quyền tự hào.

Lại nói, Căn cốt là cái cơ bản để có thể tu luyện, tựa như phàm phẩm thì con đường tu luyện sẽ rất gian nan và tốn rất nhiều thời gian.

Để đọc giả dễ hiểu.

Một người Căn cốt phàm phẩm, cần ít nhất trăm năm để đạt tới Võ Sư đỉnh tiêm, nếu có đủ tài nguyên để tu luyện.

Nhưng người với Thượng phẩm Căn cốt chỉ cần một hai năm là có thể.

“Chả trách đã là Võ Tôn đỉnh tiêm” Vương Nhất Tự thông suốt.

“Để bản tọa cho ngươi một chút niềm tin, rằng đi theo bản tọa là rất đúng đắn”

Thiên Cầm hơi nhíu mày.

Vương Nhất Tự lấy ra hai viên Đan dược, sau đó đưa một viên cho Thiên Cầm

“Đây là Trung cấp Căn cốt đan, sau khi phục dùng sẽ giúp ngươi nâng Căn cốt lên một cấp”

'Vớ vẫn! Căn cốt là mặc định, từ khi sinh ra đã có, không thể nào thay đổi.

Một viên Đan dược lại có thể nâng cao Căn cốt. Rõ ràng là gạt người' nàng suy nghĩ, tâm tình biểu lộ ra khinh dễ Vương Nhất Tự.

Nhưng nàng vẫn nhận lấy sau đó cho vào miệng.

'Tông chủ đã ra lệnh phải theo hắn trợ giúp. Dù có là độc dược cũng phải uống' nàng âm thầm nghĩ.

Đan dược vừa trôi, hiệu quả tức thì.

Lúc này nàng cảm thấy cả người nóng ran, cả người liền bị bao quanh bởi khí tức.

Thoáng chốc một cốt khí mênh mông bộc phát.

Thiên Cầm cảm nhận được thay đổi rõ rệt, nàng cảm giác được trong không khí từng tia từng tia dao động thiên địa linh khí.

Căn cốt càng cao, khả năng hấp thụ thiên địa linh khí càng cao.

Rõ ràng là so với trước kia tăng lên rất rất nhiều.

“Đây là... loại Đan dược gì?” nàng run rẫy.

Từ Thượng phẩm Căn cốt, sau khi phục dùng Đan dược, Căn cốt một bước được nâng lên thành Vương phẩm.

Làm sao có thể?

Chuyện này là không thể.

Nàng cả thân người run lên.

Còn đang lúc mộng, nàng chợt giật mình, trấn tỉnh lại khi nghe Vương Nhất Tự nói

“Tốt tốt a! Còn lại một viên ngươi cùng dùng nốt đi” đưa cho Thiên Cầm viên Đan dược thứ hai, Vương Nhất Tự cười gian trá.

Hai tay run run cầm lấy Đan dược. Tiếp tục phục dùng.

Xẹt xẹt! Ầm Ầm...

Thiên Cầm đứng hình.

Nàng đan điền trong khí xoáy Linh năng, bắt đầu tự vận hành, số lượng mặc dù giảm bớt nhưng độ tinh thuần lại từng bước nâng lên.

Theo khí Linh năng trở nên tinh thuần, cảnh giới một đường tiêu thăng, cuối cùng dừng lại ở Nhất phẩm Võ Vương.

Thiên Cầm ngồi xếp bằng quanh thân tràn ngập ra tấn cấp chi thế, khí thế cuồn cuộn thế như chẻ tre tăng lên.

Võ Vương, ta cuối cùng cũng có thể tăng lên đến Võ Vương.

Ta tốn năm năm trời tìm cách đột phá, nhưng vẫn là không thể, cứ kẹt mãi ở Võ Tôn đỉnh tiêm. Đây là tình huống như nào?

Một viên Đan dược trực tiếp đem Căn cốt tấn cấp.

Viên thứ hai là đột phá hẳn lên Võ Vương?

Ngưu bức. Hết sức ngưu bức.

Lại nói về tu vi.

Nếu như là Võ Đồ cấp bậc, muốn tăng lên từ nhất phẩm tới Cửu phẩm hoặc đỉnh tiêm, chỉ cần chăm chú tu luyện, cảnh giới sẽ tự nâng cao.

Nhưng nếu muốn tấn thăng cảnh giới lớn, ví như Võ Đồ muốn đột phá lên Võ Sư, lại là chuyện hoàn toàn khác.

Muốn đột phá cảnh giới lớn, trong lúc tu luyện, phải tìm ra được cơ duyên trong Võ đạo, theo cơ duyên chăm chú tu luyện, mới có thể tấn cấp.

Thiên Cầm là không thể tìm ra được cơ duyên nên mãi vẫn cứ kẹt lại ở Đỉnh tiêm Võ Tôn.

Cảnh giới càng cao, tỉ lệ bộc phát ra cơ duyên càng thấp, vì thế, có rất nhiều lão nhân gia, tu luyện hằng mấy ngàn năm, cũng không thể tấn cấp cảnh giới, đó là vì không tìm ra được cơ duyên.

Thiên Cầm gương mặt đặc sắc.

Vang vọng bên tai lời nói của Tử Lân “Bản tọa đệ ngươi gia nhập Thương Sơn phái, đi theo Vương chưởng môn là muốn tốt cho ngươi”

Lời này cuối cùng Thiên Cầm bây giờ đã thông suốt.

Nàng dù đi theo Tử tông chủ thì người cũng không thể giúp nàng, tu luyện là tự do bản thân nàng.

“Tông chủ, Cầm nhi hiểu được ý của người...” nàng khóe mắt ứa lệ.

Phốc!

Vương Nhất Tự, phóng đến trước mặt, ngón tay gạt đi hạt lệ trên má Thiên Cầm

“Vui mừng đến phát khóc luôn sao? Bản tọa là không nỡ lòng nhìn nữ nhân khóc, nhất là một đại mỹ nhân”

“Đa tạ cưởng môn” Thiên Cầm vội vàng quỳ xuống.

Nàng lúc này đã ý thức được Vương Nhất Tự không phải người bình thường, chắc chắn là một đại cường giả, tu vi cực cao.

Chỉ có thể mới có thể giải thích về hai viên Đan dược vừa nãy.

“Đệ tử nguyện đi theo chưởng môn phát huy quang đại môn phái, dầu sôi lửa bỏng cũng không từ”

“Hahaha...tốt tốt a!” Vương Nhất Tự sảng khoái ngữa mặt lên trần nhà cười lớn.

Bình thường trở lại, Vương Nhất Tự đưa tay dìu Thiên Cầm đứng lên ôn tồn nói

“Đây xem như phần thưởng nhập môn bản tọa ban cho ngươi, về sau chăm chú tu luyện nâng cao cảnh giới, tài nguyên bản tọa sẽ hết sức hỗ trợ”

“Đệ tử minh bạch” nàng ôm quyền.

“Còn nữa. Bản tọa ở đây có một cái vũ khí, đã lâu không xài đến, sợ là để lâu rỉ sét, tặng cho ngươi phòng thân”

“Vũ khí phòng thân đệ tử đã có” nàng đáp, sao đó từ không gian giới chỉ lấy ra một thanh Lam kiếm.

Vương Nhất Tự trông thấy kiếm ánh lên Lam sắc, vô cùng sắc bén liền hỏi

“Đây là?”

“Đây là Lưu Ly kiếm, Trung phẩm cấp, được chính tay Trung Đại sư rèn đúc.”

Thiên Cầm ung dung nâng kiếm lên, gương mặt lộ ra vẻ tự hào.

Trung Nhất Cư, một đại cường sư rèn đúc trang bị, vũ khí do hắn rèn ra, cấp bậc dù chỉ Sơ cấp cũng ngàn vàng khó có thể sở hữu.

Thiên Cầm lại sở hữu một thanh Trung phẩm cấp do người này làm ra, đã là khiến vạn vạn người ghen tỵ.

“Ồ! Hảo kiếm, hảo kiếm a” Vương Nhất Tự xuýt xoa.

“Bản tọa còn định tặng kiếm này cho ngươi, Nhưng ngươi đã có thế thì đành tặng cho người khác vậy”

Hắn nói, sau đó lấy ra một thanh Đại kiếm, quơ quơ trước mặt Thiên Cầm.

Thiên Cầm khóe miệng giật giật, sắc mặt ngưng trọng.

“Thanh Đại kiếm trên tay chưởng môn sao lại phát ra hào quang và khí tức đáng sợ như vậy?” nàng chợt lùi lại dăm ba bước.

“Chưởng môn... kia... kia là kiếm gì?” luồng uy áp từ thanh Đại kiếm lan tới, bao quanh thân thể, khiến nàng run rẫy.

“Đây là Ỷ Thiên kiếm, do chính tay bản tọa rèn đúc” Vương Nhất Tự hếch mũi.

“Whatttt? Nói dối không chớp mắt. Tự rèn cái rắm!” hệ thống gào thét.

“Lăn”

“Ngươi đến thử kiếm một chút”

Vương Nhất Tự đưa kiếm tới trước mặt Thiên Cầm.

Nàng cất Lưu Ly kiếm vào không gian giới chỉ. Sau đó hai tay run run nhận lấy Ỷ Thiên kiếm.

Kiếm vừa trao tay, nàng cảm giác được một luồng khí tức xâm nhập cơ thể, cuộn trào, bàng bạc như sóng biển. Khiến toàn thân nàng run rẫy.

Uy áp lập tức bao quanh thân, đem tới cho nàng cảm giác cường hãn, tu vi tựa như được nâng cao lên mấy phần.

Ngọa tào.

Nàng liền giơ kiếm lên chém một phát.

Kiếm khí liền bộc phát, xé rách không gian.

Rầm!

Thiên Cầm đứng hình.

Trước mặt nàng, hiện lên một đường cắt sâu, hằn lên trên sàn nhà, gạch đá xung quanh vỡ nát, xé vụn cả Chưởng môn tọa nằm xa hơn mươi thước.

Kiếm này.... một chém sao lại có thể bộc phát ra sức tàn phá kinh người như thế?

Đây là nàng chưa vận khí, chỉ là quơ đại một kiếm.

Nếu như nàng vận dụng khí lực, một kiếm này e là sẽ bay đứt luôn một nữa Đại sảnh phía trước.

Ngưu bức! Thật sự ngưu bức.

Lưu Ly kiếm so với Ỷ Thiên kiếm giống như là con dao gọt vỏ trái cây cùn lẳng.

Đứng chếch về bên phải ba bước, Vương Nhất Tự gương mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu, vết chém san sát bên cạnh hắn.

Nếu hắn không phản ứng

Bình Luận (0)
Comment