Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 24

Chương 24: Tàng Viêm cốc

Ở Tinh không Đại lục có rất nhiều Cấm địa, là những nơi Hung thú, Yêu thú, Ma thú tập trung rất đông, cũng có rất nhiều tài nguyên như Linh thạch, khoáng mạch có thể xuất hiện bên trong.

Những Tu tán, là những người tu luyện võ đạo, nhưng không có môn phái, thường tập trung lại với nhau, tìm đến những Cấm địa kia để kiếm chác, hòng đổi được tài nguyên, tiền bạc.

Những môn phái, tông môn, cũng nhắm vào những Cấm địa, một đường là vì tài nguyên, cũng một phần có thể cho đệ tử ra bên ngoài tu luyện.

Tiến vào Cấm địa, tinh thần phải vững vàng, nếu không rất dễ gặp nguy hiểm.

Nguy hiểm có thể đến từ hung thú, rắn rết, thực vật có độc...v.v.v... nhưng nguy hiểm cũng có thể đến từ những Võ giả khác, vì lòng tham, sẵn sàng giết người để tranh cướp.

Tàng Viêm cốc ở Thanh Dương quận cũng nằm trong số Cấm địa đó.


Tàng Viêm cốc, cửa vào.

Có khoảng bốn năm tên Tu tán đang bàn bạc với nhau về kế hoạch sắp tới khi tiến vào cốc.

Bọn hắn phân chia công việc với nhau. Thảo luận về vấn đề chia chác.

Bất giác, bọn chúng ngừng lại, nhìn về phía đám người đang đi đến.

Là bọn người Vương Nhất Tự.

“Các ngươi nhớ kỹ, chuyến đi lần này, chủ yếu là để các ngươi rèn luyện bản thân. Nếu như không gặp tình huống nguy hiểm, bản tọa sẽ không ra tay. Các ngươi tùy thân vận động. Đã rõ chưa?” hắn vừa đi vừa căn dặn bọn đệ tử.

“Đã rõ”

Liền sau đó, hắn quay lại phía Trương Tố Tố dặn dò “Nàng cũng phải luôn theo sát ta, không được tự ý rời đi”

Tố Tố nhẹ nhàng gật đầu.

Tay khoác tay phu quân.

Vương Nhất Tự đối với nàng lúc nào cũng là nhất mực che chở, kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng thế.

Bọn người Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Thiên Cầm cũng không phản ứng gì.

Rời Thương Sơn phái đến đây, trên đường đi bọn họ ăn cũng đã no thức ăn cho chó.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt cũng là đi theo.

Chợt có một Tu tán đi đến trước đám người, cất lời hỏi

“Các hạ, phía trước là Tàng Viêm cốc, không biết các hạ đến để làm gì?”

Vương Nhất Tự nhìn dáng vẻ người này đoán hẳn là một Tán tu, liền thản nhiên nói

“Bản tọa là dẫn đệ tử đến đây lịch luyện”

Liếc nhìn đám người phía sau, nam có, nữ có.

Tên Tán tu lại nói “Không biết các hạ thuộc môn phái nào?”

“Thương Sơn phái”

Suy nghĩ một khắc, chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nói tiếp

“Thì ra là Thương Sơn phái, các hạ đây hẳn là Vương chưởng môn?”

Chuyện giữa Tinh Vẫn phái và Thương Sơn phái hắn ở Hàn Vân thành đã có nghe nói qua.

Nhìn người thanh niên trước mặt tự xưng bản tọa, hắn đoán y hẳn là Vương chưởng môn.

“Là bản tọa”

“Tàng Viêm cốc bên trong nguy hiểm trùng trùng, Vương chưởng môn chỉ dẫn theo bấy nhiêu đây đệ tử, e là sẽ gặp nguy hiểm a” tên Tu tán thành thật nói.

“Đa tạ đã lo lắng. Bản tọa tự có lòng tin vào các đệ tử. Bản tọa cũng là đang gấp, xin các hạ nhường đường”

Tên Tu tán né sang một bên, nhìn theo đám người Thương Sơn phái nhập cốc, lắc đầu.

Mấy tên Tu tán khác cũng đi lại.

“Đám người đó là ai?”

“Là Thương Sơn phái”

“Bọn hắn chỉ có bấy nhiêu người, lại dám tiến vào Tàng Viêm cốc, đúng là không sợ chết a”

“Biết đâu may mắn, lại trở ra được một, hai người”

“Theo ta thấy là không có khả năng a”

Đám Tán tu bàn luận với nhau.


Vừa bước vào Tàng Viêm cốc, đám đệ tử liền triển khai di chuyển đội hình.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt cầm Sơn Hộ Thuẫn đi phía trước, nếu có hung thú xuất hiện, hai người sẽ là lá chắn cho toàn đội.

Chính giữa đội hình là ba đệ tử Nội môn, theo sau là những đệ tử khác, trên tay đều cầm Tử Liên kiếm và Sơn Hộ Thuẫn.

Vương Nhất Tự và Tố Tố đi sau cùng.

Đám người lập thành một đội ngũ hình tam giác, từ từ tiến vào sâu bên trong.

Đám người đi được chừng năm sáu trăm bước, liền cảm nhận được xung quanh cây cối có chuyển động, liền dừng lại, hai mắt để ý tập trung.

Ngao ô!

Hàng loạt tiếng sói tru vang lên.

Liền sau đó xuất hiện rất nhiều Lang thú.

“Là Địa Viêm Lang” một tên đệ tử lên tiếng.

Tiếp sau đó là rất nhiều Lang thú xuất hiện.
Hơn một trăm con.

“Là Địa Viêm Lang bầy. Mọi người cẩn thận” Trương Tấn hô lớn.

Đám đệ tử hai tay sẵn sàng vũ khí.

Ngao ô!

Cả bầy Địa Viêm Lang trực lao tới đám người.

Bành!

Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn cầm khiên lao tới hai con Lang thú trước mặt, hất văng đi.

Hai con Lang thú bị một lực lượng cực mạnh đập trúng người, văng ra xa, nằm im không động đậy.

Đám đệ tử phía sau cũng bắt đầu lao lên chém giết.


Chỉ có Lục Thiên Cầm là đứng yên, nàng không ra tay.

Chưởng môn đã căn dặn, nếu không cần thiết, cứ để bọn sư đệ sư muội tự thân vận động.

Lý Liên Hoa, tính tình nhút nhát, nàng là đệ tử Ngoại môn, hàng ngày đều cùng các sư huynh đệ tu luyện ở môn phái, đây là lần đầu nàng đối mặt với hung thú, không khỏi có chút hoảng sợ.

Một con Địa Viêm Lang lao tới nàng, vì giật mình, nàng liền lấy Sơn Hộ Thuẫn, vận sức đẩy nó ngã ra.

Sau đó nhắm mắt mà cầm Hộ thuẫn đập tới tấp lên người Lang thú.

Con thú bị nàng đập thành đống bùn nhão, máu tươi bắn tung tóe.

Thập phút sau, hơn một nữa số Địa Viêm Lang nằm gục dưới lưỡi kiếm của đệ tử Thương Sơn.

Máu tươi chảy ra lênh láng.

Ngao ô!

Chợt một tiếng sói tru vang lên.

Cả bầy Lang thú chợt ngưng tiến công, nhảy về sau cách xa bọn người.

“Là Địa Viêm Lang Vương” Âu Dương Kiệt nhíu mày, nhìn về phía gò đất cao cách hơn hai mươi thước.

Địa Viêm Lang Vương ra lệnh cho cả bầy lui lại, trực phỏng hỏa cầu về phía bọn người.

Mấy chục con Lang thú cũng vận lực phóng hỏa cầu.

“Lập trận” Trương Tấn hô lớn.

Đám đệ tử nhanh chóng tụ lại thành trận hình tam giác.

Tay đưa Sơn Hộ Thuẫn ra phía trước, sẵn sàng đón đỡ hàng chục hỏa cầu đang lao tới.

Ting! Ting!

Âm thanh du dương vang đến.

Liền bao quanh đám người xuất hiện một màn chắn Hộ giáp.

“Là Hộ giáp màn chắn” Trương Tấn ngạc nhiên.

Đám đệ tử đều quay người lại, nhìn vế phía sau, gương mặt ngốc trệ.

Cách đó tầm mười thước, Trương Tố Tố đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Vương Nhất Tự, Thiên Ma Cầm đặt trên bàn ở trước mặt nàng, ngón tay nàng chạm chạm vào dây đàn.

Bàn ghế là Vương Nhất Tự lấy ra từ không gian giới chỉ.

Hắn là muốn ngồi quan sát đám đệ tử, cũng là để tiện cho Tố Tố.

Hai người chỉ thiếu một phần bắp rang và hai ly Coca là y chang đang ngồi rạp xem phim.

Là Sư nương?

Không ngờ cầm nghệ của Sư nương lại có thể khởi động ra màn chắn Hộ giáp.

Bọn đệ tử thầm kính phục.

Mẫn Nhi, Thiên Tuyết cùng Thiên Cầm cũng là rất ngạc nhiên.

Nhưng mà không phải chưởng môn đã nói là sẽ không ra tay trừ khi thật sự nguy cấp sao?

“Bọn ngươi nhìn gì đấy? Kẻ địch ở kia kìa. Bản tọa nói là không giúp, đâu phải phu nhân ta không được giúp” Vương Nhất Tự chỉ chỉ tay về phía đám Địa Viêm Lang nói.

Đám đệ tử lấy lại tập trung, nhìn về kẻ địch trước mặt.

Có Sư nương giúp, bọn hắn không việc gì phải sợ.

Bọn hắn lao lên đối mặt với hỏa cầu phóng tới.

Tất cả hỏa cầu đều bị đánh văng bởi Sơn Hộ Thuẫn, cũng như tiêu tán khi đánh vào màn chắn Hộ giáp.

Giây lát sau, đám người áp sát Lang bầy, từng con từng con gục ngã.

Địa Viêm Lang Vương toan bỏ chạy cũng bị Thiên Tuyết một nhát kiếm bổ vào đầu.

Hoàn toàn là nghiền ép.

Sau một hồi chém giết.

Toàn bộ bầy Địa Viêm Lang hơn trăm con đều bị tàn sát.

Cả đám đệ tử quần áo ai cũng dính máu bê bết.

Chỉ có Lục Thiên Cầm là quần áo không hề dính bẩn, vì nàng không hề ra tay.

Vương Nhất Tự hài lòng, liền ra lệnh cho đám đệ tử

“Mau lấy Tinh hạch, những thứ khác đều bỏ lại”

Đám đệ tử nhao nhao đến rạch bụng Lang thú, lấy ra Tinh hạch.

Lại nói, trên thân húng thú thì Tinh hạch là giá trị nhất, nhưng dù là lông, thịt hay xương, tất cả đều bán được.

Nhưng Vương Nhất Tự đem theo không gian giới chỉ không nhiều, vì thế ra lệnh cho đám đệ tử chỉ lấy đi Tinh hạch.

“Chưởng môn. Cả thảy 130 viên Tinh hạch”

Thiên Tuyết đưa không gian giới chỉ cho Vương Nhất Tự.

“Tốt a. Tiếp tục tiến lên phía trước”

Đám người lần nữa hình thành đội hình tiếp tục tiến lên.


Đám người đi đến một khu rừng rập rạp, u ám.

Mùi máu tươi phản phất, xương người cùng xương thú nằm ngổn ngang. Xung quanh tiếng hung thú gầm rú.

Chợt một bóng đen to lớn xuất hiện, chặn ngay lối đi.

“Hắc Bì Báo” Trương Tấn nói.

Ở phía sau, Vương Nhất Tự hô lên “A Kiệt, lên”

Âu Dương Kiệt liền lao đến, trong chớp mắt một quyền nhắm thẳng đầu Hắc Bì Báo, nhấn xuống đất.

Con thú còn chưa kịp làm gì lại bị giáng thêm cho mấy quyền.

Bành! Bành!

Hắc Bì Báo bốn chân run run cựa quậy, hai mắt trắng dã, hồn lìa khỏi xác.

Âu Dương Kiệt hằng ngày tập trung toàn lực vào Tố Tạo Phòng và Dịch Cân Kinh, bây giờ nhục thân, gân cốt, cùng thân pháp đều là rất cường hãn.

Hắn tuy chỉ mới là Khai mạch lục đoạn, nhưng dựa vào sức mạnh cơ bắp vẫn có thể dễ dàng miễu sát Hắc Bì Báo đẳng cấp Đỉnh phong Võ Đồ.

Hung thú đánh hơi được mùi nhân, cứ thế tìm đến, cũng cứ thế mà dâng Tinh hạch cho Vương Nhất Tự.

Bình Luận (0)
Comment