Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 38

Chương 38: Serbes Đại nhân

Phía đường hầm bên kia.

Trương Tấn cùng với ‘chó giữ nhà” tiến vào sâu bên trong, cũng là gặp một cánh cổng.

‘Chó giữ nhà’ mũi khịt khịt, đánh hơi mùi ở bên trong.

“Cẩn thận! Bên trong có thứ gì đó”

“Ừm” Trương Tấn trả lời.

Mà khoan!

Ai vừa lên tiếng thế?

Trương Tấn gương mặt hiện lên ngốc trệ, liếc ngang liếc dọc.

“Ngươi nhìn cái gì đấy? Còn không mau đi vào” Chó giữ nhà quát.

Trương Tấn hai mắt mở to, nhìn chằm chằm con thú trước mặt

“Là ngươi....là ngươi vừa mới nói?”

“Ở đây chỉ có ta và ngươi, không phải ta nói thì còn ai vào đây?” Chó giữ nhà âm trầm.

“Ngươi thật sự biết nói?”

“Im lặng và lết cái mông của nhà ngươi vào trong kia. Không ta xé xác ngươi bây giờ” Chó giữ nhà gầm gừ.

Trương Tấn trán đổ mồ hôi, đẩy cổng bước vào

“Ta vào...”

Đập vào mắt bọn hắn là một căn phòng rộng lớn, sàn được lát đá, cách bày biện chẳng khác nào một sân thi đấu.


Ngồi trên thềm đá ở phía bên kia sân là một tên trung niên, thân thể to lớn, tóc tai bờm xờm.

“....” tên thanh niên im lặng quan sát người vừa mới tiến vào.

“Một tên rác rưởi và một con chó làm gì ở đây?” hắn ta âm trầm nói.

“Bọn ta đến tìm người. Ngươi không phiền có thể cho bọn ta qua được hay không?” Trương Tấn hỏi.

“Hahahahaaaa...” gã trung niên cười lớn.

“Muốn qua được chổ này, bắt buộc phải đánh thắng ta”

“Chúng ta có thể không đánh được không?”

“Không được. Bắt buộc đánh. Chỉ người nào mạnh hơn ta mới được phép bước qua cánh cổng này”

Trương Tấn thở dài một cái “Đành vậy” sau đó tiến ra sân đấu.

Chó giữ nhà đứng bên ngoài sân quan sát.

“Ta được dùng binh khí?” Trương Tấn hỏi.

“Tự nhiên”

Trương Tấn lấy ra binh khí, một tay cầm Tử Liên kiếm, một tay cầm Hộ Sơn Thuẫn, tư thế sẵn sàng.

Tên trung niên cười nhạt

“Trang bị tốt đấy, nhưng mà...”

Còn chưa nói hết câu, hắn liền biến mất.

Bành!

Chớp mắt hắn liền xuất hiện trước mặt Trương Tấn, một quyền đấm thẳng tới.

Trương Tấn hơi bất ngờ, liền dùng Hộ Sơn Thuẫn đón đỡ.

Cả người Trương Tấn bị đánh văng ra xa hơn mười thước.

Rắc. Rắc....

Sơn Hộ Thuẫn trên tay nứt ra.

Cả cánh tay Trương Tấn đều cảm thấy đau buốt.

“...sẽ không giúp được ngươi” tên trung niên tiếp lời.

“Một đòn có thể phá nát Sơn Hộ Thuẫn, tên này thật sự rất mạnh” Trương Tấn nhíu mày.

Tên trung niên ngón tay ngoắc ngoắc Trương Tấn

“Đến đây”

Trương Tấn vận khí tức, bộc lộ ra uy áp, triển khai Lăng Ba Vi Bộ lướt tới, vung Tử Liên kiếm chém xuống.

Keng!

Tên trung niên dùng cánh tay đỡ đường kiếm, hất văng Tử Liên kiếm khỏi tay Trương Tấn.


Liền sau đó một quyền đấm tới.

Xoạt.

Trương Tấn vận thân pháp vòng ra sau lưng hắn, đồng thời tung ra một chưởng.

“Tu La chưởng ấn”

Bành!

Chưởng ấn trực tiếp đánh vào lưng tên trung niên.

Tên trung niên quay mặt lại

“Ngươi là đang gãi ngứa cho ta đấy à?”

Trương Tấn nhăn mặt, vận thân pháp lùi ra xa.

Thân thể hắn quá cứng.

Kiếm không thể nào chém được.

Đã vậy, hứng trọn một chưởng ấn mà hắn vẫn chẳng mảy may chớp mắt.

Tên này....

Còn đang suy nghĩ thì tên trung niên liền áp sát.

“Đây là Sinh tử đài. Ngươi để đầu óc đi đâu thế hả?”

“Nhanh... nhanh quá”

Trương Tấn né sang bên vừa kịp tránh được một quyền.

Nhưng...

“Sư Trảo Vương”

Bàn tay tên trung niên bất chợt to ra, biến thành một bàn tay thú.

Rẹt!

Cánh tay Trương Tấn bị cào trúng, vết thương hiện lên bốn vệt dài từ vai xuống tới gần cổ tay, hệt như bị hung thú cào trúng, máu tuôn ra tua tủa.

Bành!

Tên trung niên liền bồi thêm một cước vào hông, đem Trương Tấn đá văng đi.

Trương Tấn văng xa hơn mươi thước, nằm rạp dưới đất, toàn thân run rẫy, máu me be bét.

“hừ... yếu kém” tên trung niên hừ lạnh một cái.

“Còn không tiếp nổi một chiêu của ta. Vậy mà còn dám vác xác đến đây”

“Chưa... vẫn chưa.. xong”

Trương Tấn chật vật đứng dậy.

“Nếu ngươi có thể tiếp được chiêu này. Ta xem như thua. Tùy ngươi xử lý” Trương Tấn nhăn mặt nói.

“Được. Đến đây” tên trung niên ngạo mạn nói.

Trương Tấn vận hết khí tức, xung quanh người hiện lên bàng bạc khí tức xanh.

Thành bại tại một chiêu.

Trương Tấn dồn hết sức lực vào chiêu này, trán nổi lên gân xanh.

Hắn thi triển ra một chưởng pháp, hét lớn

“Bàn Long Kích”

Ầm Ầm!

Luồng khí tức bao quanh thân thể Trương Tấn tập trung lại nơi cánh tay.

Trương Tấn chưởng pháp hướng tên trung niên đánh ra.

Một vuốt Rồng khổng lồ xuất hiện, hung hăng lao đến tên trung niên.

“Sư Vương quyền” tên trung niên khóe miệng cười nhạt, tung ra một quyền chống đỡ.

Bành!

Hai luồng áp lực va vào nhau.

Tên trung niên vẫn đứng nguyên tại chổ, tay áo bị xé nát đến phần vai.

“Cũng có một chút cân lượng a”

Phù...phù...

Trương Tấn thở ra mệt nhọc.

Một chưởng vừa rồi là hắn đem ra hết sức lực để thi triển, cũng chỉ là làm rách được ống tay áo của đối thủ.


Trâu. Quá trâu.

Mình không phải là đối thủ của tên này.

“Vừa rồi là đòn mạnh nhất của ngươi?” tên trung niên hỏi.

“Phải...” Trương Tấn âu sầu.

“Thế bây giờ ngươi cũng là nên chết đi” tên trung niên vận thân pháp lao tới

“Thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới được phép tồn tại”

Trương Tấn cười đắng chát.


Hắn bây giờ cũng không đủ sức để tránh né.

Đành buông xuôi hứng chịu một quyền đang lao tới.

“Chưởng môn... đệ tử vô dụng...”

Bành!

Trương Tấn nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh mình bị đánh văng đi.

Nhưng không.

Hắn vẫn ở nguyên trạng.

Từ từ mở mắt ra, gương mặt Trương Tấn hiển hiện lên đặc sắc.

Một thanh niên đang đứng trước mặt hắn, giơ tay ra đón đỡ một quyền kia.

Người thanh niên ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên trung niên kia.

“...chỉ có kẻ mạnh mới được phép tồn tại...?”

Tên trung niên thần sắc khẽ giật mình, liền thu quyền nhảy lùi ra năm, sáu thước.

“Có thể trực tiếp đỡ một quyền của ta mà vẫn bình yên vô sự. Ngươi là kẻ đầu tiên a”

Người thanh niên hừ lạnh một tiếng.

Trương Tấn đứng phía sau ngốc trệ hỏi

“Ngươi... ngươi là chó giữ nhà?”

Nhìn vào đôi tai nhọn hoắc trên đỉnh đầu người thanh niên, giống hệt với đôi tai của ‘chó giữ nhà’, Trương Tấn có thể khẳng định.

Người thanh niên quay lại phía Trương Tấn quát

“Cái gì mà chó giữ nhà hả? Gọi ta Serbes Đại nhân”

Trương Tấn khóe miệng co giật “Ser... Serbes Đại... nhân?”

“Ngươi lăn ra chổ khác. Cái rác rưởi kia để ta” Serbes xua xua tay.

Trương Tấn cười khổ, nhảy sang một bên.


Serbes quay về phía tên trung niên nói


“Nếu ngươi không tung ra hết sức sẽ rất nhanh chết đấy”

Tên trung niên nhíu mày.

Hắn có thể cảm nhận được mối nguy hiểm phát ra từ tên kia.

“Hahahaha.... cuối cùng cũng có một kẻ xứng làm đối thủ của ta” hắn cười lớn.

Toàn thân bộc phát ra khí tức.

Thân thể hắn từ từ biến đổi.

Trương Tấn bị luồng khí tức kia đẩy lui lại năm sáu bước, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra.

“Hắn..còn có thể biến hình?”

Tên trung niên sau vài giây biến hình hoàn tất.

Thân thể trở nên cao lớn, cường trán hơn rất nhiều.

Trương Tấn khóe miệng vi rút.

“Thú...nhân?”

Tên trung niên lúc này bộ dạng hoàn toàn biến đổi.

Đầu, tay, chân đều biến thành của Sư tử, phía sau cũng xuất hiện một cái đuôi.

“Đã rất lâu rồi, ta mới sử dụng trạng thái này a” Tên trung niên gầm gừ.

Serbes đứng tại chổ, gương mặt hiện lên biểu cảm chẳng quan tâm.

Ngón tay ngoắc ngoắc Sư Vương.

“Phong ngựa tới đây”

Sư vương cả giận, trán nổi gân xanh, hung hăng lao đến Serbes.

“Sư Trảo Vương”

Roạt! Roạt!

Serbes dễ dàng né tránh.

“Sư Vương Quyền”

Xoạt!


Sư vương quyền trảo liên tiếp tung ra, cũng không thể nào bắt kịp được chuyển động của Serbes.

Serbes đột ngột xuất hiện sau lưng Sư vương, một quyền đánh tới.

Bành!

Sư vương lãnh trọn một quyền vào lưng, bay vèo ra xa, đập vào vách đá.

Ầm!

Vách đá nứt ra, Sư vương nằm bẹp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

“Dám ở trước mặt ta giở ra cái loại mèo cào ấy?” Serbes âm trầm nói.

Trương Tấn ở phía xa gương mặt trở nên đặc sắc, khóe miệng giật giật

“Thể loại sức mạnh gì thế kia?”

Sư vương chật vật đứng dậy, ánh mắt giận dữ quăng đến Serbes.

“Sư Vương Nộ”

Hắn hét to.

Bàng bạc khí tức tuôn trào ra, lớn hơn vừa nãy rất nhiều.

Ở trạng thái Sư Vương Nộ tất cả sức lực, sức mạnh, lực lượng, khí tức đều được gia tăng lên gấp mười lần.

Hắn không muốn sử dụng con bài tẩy này chút nào, vì sau khi trạng thái Nộ kết thúc, cơ thể hắn sẽ bị phản phệ, hư nhược trong một khoảng thời gian.

Nhưng nếu không dùng trạng thái Nộ, hắn không tài nào đánh được gã kia.

Hắn dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng gã kia rất mạnh, mạnh hơn hắn.

“Phóng ngựa tới đây” Serbes vẫy vẫy tay.

Sư vương giận run cả người, liền thi triển quyền nhanh như chớp lao tới.

“Sư Vương Quyền”

Hắn hét to.

Serbes cũng tung ra một quyền đáp trả.

Bành!

Hai nấm đấm va chạm vào nhau.

Rắc. Rắc.

Bàn tay Sư vương gãy nát, xương cánh tay cũng vỡ nát.

Cả người bị đánh văng đập vào vách đá.

Bành!

Thân thể còn chưa kịp rơi xuống liền bị Serbes tung một cước ngay giữa bụng.

Sư vương phun ra một ngụm máu.

Bành! Bành! Bành!

Serbes liên tiếp tung ra năm sáu quyền, hướng thẳng mặt Sư vương mà đấm.

Vách đá sau lưng Sư vương vỡ nát ra.

Serbes ngừng tay.

Hừ lạnh một tiếng.
“Yếu kém!”

sau đó quay người bỏ đi.

Thân thể Sư Vương đổ sụp xuống, máu tràn lan ra đất, mệnh khí cũng không còn.


Serbes tiến về phía cổng, trở lại hình dạng lúc trước, quay mặt về Trương Tấn quát

“Ngươi còn đứng đực ra đó làm cái gì?”

“....” Trương Tấn.

Bình Luận (0)
Comment