Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 46

Chương 46: Phụng Hoàng Cổ trấn.

“Đúng như vậy. Gia gia ta hơn một năm trước đã tạ thế” nữ nhân kia nói.

Vương Nhất Tự cùng đám người trở nên âm trầm.

“Phu quân...” Tố Tố nói.

Vương Nhất Tự giơ tay ngăn lại.

Nhìn về phía nữ nhân kia.

“Cô nương có thể cho bản tọa biết tên?”

Ngẫm nghĩ một chút, nữ nhân kia liền nói

“Ta tên là Liễu Doanh”

“Trương Tấn, cỡi trói cho Liễu cô nương. Chúng ta cũng là nên rời đi thôi” Vương Nhất Tự đứng lên, vẻ mặt sầu não.

Cả đám người không ai nói với ai lời nào, cũng đứng dậy, trực bỏ đi.

Cả đám bước ra khỏi cửa.

“Khoan đã”

Liễu Doanh gọi đám người Vương Nhất Tự

“Biết đâu ta có thể giúp đệ tử của ngươi”

Vương Nhất Tự quay mặt lại hỏi

“Cô nương có thể sao?”

“Ta dù gì cũng được đích thân gia gia dạy dỗ từ nhỏ. Đối với Y thuật cũng không hề thua kém gia gia là bao”

Như người sắp chết đuối bổng dưng vớt được một cái pháo cứu sinh.

Gương mặt Vương Nhất Tự nếp nhăn giãn ra.

“Liễu cô nương, vì sao lại muốn giúp bản tọa?”

“Ta cảm thấy các ngươi không phải là người xấu. Nếu như là người xấu, thì lúc ta ngất xỉu đã ra tay hại ta...” Liễu Doanh nói.

Vương Nhất Tự mỉm cười “Đúng là vậy a”

Đám người quay trở lại vào nhà.


Đám người Vương Nhất Tự ngồi quanh bàn cùng với Liễu Doanh.

Sau khi Vương Nhất Tự kể rõ sự tình của Thiên Tuyết, Liễu Doanh liền lắc đầu.

“Chi thể gần như bị tách ra khỏi cơ thể, sau đó nhập lại, sẽ dẫn đến tình trạng không thể hòa hợp với thân thể như lúc đầu được. Cần phải có cách đặc biệt để làm cho cơ thể và chi thể hòa hợp lại...”

“Liễu cô nương có cách cứu được Sư tỷ ta?” Thiên Cầm hỏi.

Liễu Doanh lần nữa lắc đầu

“Ta biết cách cứu, nhưng ta không làm được...”

Đám người gương mặt trở nên đặc sắc.

Vương Nhất Tự trầm ngâm.

“Liễu cô nương, như vậy là ý gì?” Tố Tố hỏi.

“Các ngươi đã bao giờ nghe nói đến Dạ Thảo Liên Hoa chưa?” Liễu Doanh hỏi.

Đám người Vương Nhất Tự lắc đầu.

“Dạ Thảo Liên Hoa là một bông hoa hấp thụ thiên địa linh khí hơn ngàn năm. Có thể giúp cải tử hồi sinh”

“Lợi hại như vậy?” Mộc Phiến La ngạc nhiên.

Liễu Doanh gật đầu.

“Chỉ cần có được bông hoa đó. Tên đệ tử kia của ngươi chắc chắn sẽ được cứu”

“Liễu cô nương có biết bông hoa đó ở đâu không?” Vương Nhất Tự nói.

“Ở... trên đảo này...”

“Tốt quá rồi. Chưởng môn, chúng ta chỉ cần lấy được bông hoa đó là sẽ cứu được sư tỷ a” Lý Liên Hoa mừng rỡ nói.

“Không. Các ngươi không thể lấy được” Liễu Doanh lắc đầu.


“Tại sao?” Vương Nhất Tự nhíu mày.

“Gia gia ta cả đời đi tìm bông hoa đó. Người sau khi biết được nó ở trên hòn đảo này, liền mang ta đến đây, hòng tìm kiếm. Gia gia và ta đã nhìn thấy được Dạ Thảo Liên Hoa, nhưng không thể nào chạm được vào nó...”

“Rốt cuộc là như thế nào?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Ở phía bên kia đảo, có một thành trì đã bỏ hoang từ rất lâu, tên là Phụng Hoàng Cổ trấn, ở giữa trấn là một hồ nước nhỏ, Dạ Thảo Liên Hoa chính là mọc ở hồ nước đó. Nhưng mà, canh giữ hồ nước là hai con Đầu lĩnh rất mạnh. Gia gia ta tìm đủ mọi cách cũng là không thể tiếp cận được” Liễu Doanh kể.

“Không chỉ có Đầu lĩnh thú canh giữ. Hơn một năm trước đây, ở đó bỗng dưng xuất hiện một đám người thần bí, cũng là đến đoạt hoa. Gia gia... là bị... đám người đó hại chết...” Liễu Doanh ngưng một chút

“Đám người đó tỏa ra khí tức giống hệt như người này...” Liễu Doanh chỉ tay vào Mộc Phiến La nói.

“Ra vậy. Thế nên Liễu cô nương mới nhầm bọn ta với đám đó” Vương Nhất Tự thông suốt.

“Đúng là vậy” Liễu Doanh nói.

Phiến La liền ghé tai phu quân nói nhỏ

“Phu quân. Bọn người đó rất có thể là Yêu tộc”

Vương Nhất Tự khẽ gật đầu.

“Liễu cô nương, bông hoa hiện tại vẫn còn ở đó?” Trương Tố Tố hỏi.

“Vẫn còn... đám người kia cũng không thể đánh bại được hai Đầu lĩnh thú kia. Nhưng mà...” Liễu Doanh ngập ngừng.

“Nhưng mà sao...?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Bọn người đó hình như còn có kế hoạch gì khác...”

“Liễu cô nương sao lại nói vậy?”

“Bọn hắn.... bắt các ngư dân... giết hại dã man... sao đó lấy máu của họ...rãi xung quanh Phụng Hoàng Cổ trấn. Dạ Thảo Liên Hoa vì hấp thụ phải máu đó, trở nên vô cùng lạ, nó tỏa ra một loại khí tức hắc ám, bao trùm cả hòn đảo, làm cho không khí đảo thay đổi, những hung thú trên đảo cũng bị biến đổi, hình dạng trở nên to lớn hơn...” Liễu Doanh nói.

Vương Nhất Tự trở nên trầm ngâm.

“Ra vậy. Luồng Yêu khí mà chúng ta cảm nhận được khi tới đảo thì ra là do Dạ Thảo Liên Hoa tỏa ra” Phiến La cùng Tố Tố thông suốt.

“Rốt cuộc ý đồ của bọn chúng là gì?” Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy nghĩ.

“Ta không biết” Liễu Doanh lắc đầu.

“Phu...quân...” Hoa Vi Nghi lúc này mới lên tiếng.

“Nàng biết được gì sao?” Vương Nhất Tự hỏi.

Hoa Vi Nghi ấp úng nói

“Nếu như... thiếp đoán không lầm... bọn người đó.. có thể là đang mượn sức mạnh của... Dạ Thảo Liên Hoa... để biến cả hòn đảo này thành... Cửa thông vào Yêu giới...”

Đám người khóe miệng co giật.

“Cửa Yêu giới?” Liễu Doanh, Lý Liên Hoa.

“Sư nương. Điều này có thể sao?” Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng hỏi.

Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố thì trầm ngâm.

“Cũng chỉ có thể là thế” Mộc Phiến La đồng ý.

“Liễu cô nương, liệu có thể dẫn bọn ta đến Phụng Hoàng Cổ trấn hay không?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Tất nhiên là được” Liễu Doanh gật đầu.

“Bản tọa rất muốn xem xem, cái đám người kia rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì” Vương Nhất Tự ánh mắt nghiêm nghị nói.


Sáng hôm sau.

Đám người lên đường tiến về Phụng Hoàng Cổ trấn.

Không khí ở bên kia đảo có phần ngột ngạt hơn rất nhiều.

Đám người Vương Nhất Tự đi theo một con đường mòn, xung quanh cây cối cũng thưa thớt hơn nhiều.

“Phụng Hoàng Cổ trấn nằm phía sau ngọn đồi đó” Liễu Doanh chỉ vào ngọn đồi ở phía xa.

Đám người lại tiếp tục di chuyển.

Càng đến gần Phụng Hoàng Cổ trấn, lượng Yêu khí càng lúc càng dày đặc.

Đứng trên đỉnh đồi, Liễu Doanh chỉ tay nói

“Kia là Phụng Hoàng Cổ trấn”

Hiện ra trước mặt đám người Vương Nhất Tự là một thành trì đã đổ nát, những bức tường, những ngôi nhà đa số đã sụp đổ, gạch đá ngổn ngang.

Xung quanh lan tỏa ra nhiều luồng hắc khí u ám, đáng sợ.

Ực....

Bốn đệ tử nuốt nước bọt.

“Thật là đáng sợ a” Hoa Vi Nghi ôm lấy cánh tay Vương Nhất Tự.

“Chúng ta đi thôi. Tiến vào bên trong” Vương Nhất Tự nói.

Đám người đi xuống đồi, đến trước cổng trấn.

Mùi máu nồng nặc lan tỏa tới.

“Thật...thật là kinh tởm...” Tố Tố nhăn mày.

Mặt đất xung quanh cổ trấn, trên tường đều mang một màu đỏ của máu.

“Không biết là đã có bao nhiêu người bị giết” Thiên Cầm nhíu mày.

“Chúng ta tiến vào trong” Vương Nhất Tự nói.

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không đi vào trong đó”

Một tiếng nói âm trầm vang lên phía sau, đám người Vương Nhất Tự liền quay mặt lại.

Đứng ở phía xa hơn mười thước có ba nam nhân y phục màu đen đang đứng.

Một người thanh niên dáng vẻ đạo mạo, trên tay cầm một cái quạt.

Hai người đứng sau, một trung niên thân thể to lớn, hai tay cầm chùy.

Một tên nhỏ con, ánh mắt gian xảo, cầm trên tay một lưỡi cưa dài.

Cả ba đều tỏa ra một luồng Yêu khí đáng sợ.

“Là bọn chúng” Liễu Doanh nói.

Vương Nhất Tự nhíu mày.

Bốn đệ tử rút vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.

“Thì ra ngươi là kẻ đứng sau việc này” Mộc Phiến La ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên cầm quạt.

“Nàng biết hắn?”

“Hắn là Cửu Trôn Đẳng, một tướng quân của Cổ Độc Yêu Vương” Phiến La nói.

“Hahaha... thì ra là Mị Yêu Nữ Vương Mộc Phiến La. Thất lễ thất lễ...” tên cầm quạt cười nói

“Không biết Nữ Vương đến đây là có việc gì?”

“Ta đến để lấy cái mạng chó nhà ngươi” Phiến La giận dữ, bộc lộ ra khí tức, vung chưởng lao đến Cửu Trôn Đẳng.

Bành!

Cửu Trôn Đẳng dùng quạt đón đỡ chưởng pháp, thân thể lùi ra sau năm, sáu bước.

Hắn nhíu mày.

Hai tên kia thấy vậy liền động thủ.

Tên to lớn vung chùy đánh tới Phiến La.

Tên nhỏ con cầm lưỡi cưa quật tới.

Keng! Đùng!

Trong chớp mắt, Âu Dương Kiệt và Lục Thiên Cầm xuất hiện.

Người đỡ chùy, kẻ đỡ lưỡi cưa.

Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa cũng lao đến.

“Sư nương, giao hai tên này cho đệ tử” Âu Dương Kiệt nói.

Mộc Phiến La gật đầu, vận thân pháp lướt đến Cửu Trôn Đẳng.

Cửu Trôn Đẳng ánh mắt ngưng trọng, phất quạt hướng về Phiến La, xuất ra chục đạo âm khí bay đến.

Viu...viu...

Phiến La vận thân pháp né tránh ám khí, sau đó một chưởng hung hăng lướt đến.

“Rút!” Cửu Trôn Đẳng ra lệnh cho hai tên thuộc hạ.

Cả ba liền hóa thanh một luồng Yêu khí, nhanh chóng bay mất.

Phiến La gằn giọng “Muốn chạy?” trực đuổi theo.

“Cứ để bọn hắn đi” Vương Nhất Tự cản nàng lại.

Mộc Phiến La hừ lạnh một cái

“Lần sau nếu còn để ta gặp được. Ngươi chắc chắn sẽ phải chết một cách đau đớn”

“Các người rốt cuộc là ai?” chứng kiến cảnh vừa rồi, Liễu Doanh gương mặt đặc sắc hỏi đám người.

“Liễu cô nương không cần bận tâm. Chúng ta vào trong thôi” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Đám người tiến vào cổng trấn.

Liễu Doanh đi trước dẫn đường.

Đường phố, chổ lồi chổ lõm, gạch đá ngổn ngang, cây cối ở trong trấn cũng héo khô.

Không khí tràn ngập Yêu khí. P

hía trên bầu trời, mây đen vần vũ, bắt đầu xuất hiện ánh chớp.

Khác gì đang tiến vào địa ngục chứ? Trương Tấn và Lý Liên Hoa âm thầm nói.

Đi được một lúc, Liễu Doanh ra hiệu cho đám người dừng lại, giữ im lặng.

Nàng đi vào bên trong một ngôi nhà chỉ còn lại một bờ tường.

Đám người Vương Nhất Tự cũng theo sau.

Liễu Doanh nấp sau bờ tường, chỉ tay về phía trước.

Phía trước, cách hai ba dãy nhà là một sân trống trãi, rộng lớn, ở giữa là một cái hồ nhỏ, giữa hồ có một bông hoa tựa như hoa sen được bao bọc bởi hào quang nhiều màu, đang tỏa tỏa Yêu khí.

Từ chổ đám người có thể nhìn thấy rõ Dạ Thảo Liên Hoa.

“Kia chính là Dạ Thảo Liên Hoa” Liễu Doanh nhỏ giọng nói.

“Chúng ta tới lấy nó thôi” Trương Tấn nhanh nhảu, liền bị Liễu Doanh ngăn lại.

“Không được! Ngươi không thể tới đó được. Nhìn xem”

Liễu Doanh chỉ tay về cái thứ đang chậm chạp đi xung quanh hồ nước.

Đó là một Đầu lĩnh thú.

Hình dáng tựa như nhân, thân thể cường tráng, da vẻ một màu xanh, ngực trần, cao năm, sáu thước, phía sau lưng cõng một cái trống rất to, hai mắt bị quấn bằng một dãy vải ố màu.

“Đó là Thủy Phỉ Đầu lĩnh” Liễu Doanh nói.

Sau đó chỉ tay về phía một bức tượng cao năm, sáu thước.

“Kia là Ma Đồng Đầu lĩnh”

Bức tượng kia hình dáng cũng như nhân, nhưng đầu có tới bốn khuôn mặt ở bốn phía, có sáu cái tay, hai tay trên cùng cầm một vật như cái trống nhỏ và cái dùi, bốn tay còn lại cầm kiếm.

“Là hai Đầu lĩnh canh giữ Dạ Thảo Liên Hoa” Liễu Doanh nói.

“Thế thì chúng ta chỉ cần đánh bại nó là được” Trương Tấn nói.

“Các ngươi có thể thử” Liễu Doanh nói.

“Bốn người các ngươi cùng lên đi” Vương Nhất Tự ra lệnh.

Bốn đệ tử rút ra vũ khí, vận thân pháp bằng nhanh nhất lao đến chổ tên Đầu lĩnh.

Thủy Phỉ Đầu lĩnh cảm thấy có động, cánh tay lập tức gõ mạnh vào cái trống trên lưng.

Đùng!

Âm thanh vang dội khắp Phụng Hoàng Cổ trấn, không gian như bị dao động dữ dội.

Bốn tên đệ tử gần tiếp cận được liền trước mắt không gian trở nên chói lóa.

Chớp mắt một cái, bốn đệ tử, và cả đám người Vương Nhất Tự liền xuất hiện ở ngay tại cổng trấn lúc trước.

Đám người gương mặt hiện lên ngốc trệ.

Tình huống gì vừa mới xảy ra?

Chúng ta tự dưng sao lại đứng ở đây?


Bình Luận (0)
Comment