Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 75

Chương 75: Anh tài Luận võ bảng Hạ.

Tửu lâu khách điếm.

“Sư tỷ, ngươi không dùng nữa à?” Tạ Phong hỏi.

Mẫn Nhi hai tay chống cằm

“Ta ăn đủ rồi...”

Đám Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Tạ Phong sau khi đi bằng hết Tô Châu thành, cuối cùng là về khách điếm trước tiên.

“Không biết Tam muội cùng Âu sư đệ đã đi đâu nhỉ?” Mẫn Nhi hỏi.

“Chắc cũng như chưởng môn với mấy Sư nương, cũng cần có không gian riêng a” Thiên Tuyết gắp thức ăn, nói.

“Trước đây đệ có nghe qua chuyện của Âu sư huynh. Thật không ngờ huynh ấy có thể vực dậy, đoạt lấy quán quân Môn phái Luận võ...” Tạ Phong nói.

“Tất cả là nhờ có chưởng môn. Nếu không có người chỉ dạy, Âu sư đệ cũng sẽ không đạt được như hôm nay” Thiên Tuyết nói.

“Đúng là thế. Nếu không có chưởng môn, ta bây giờ hẳn là vẫn còn thang thang ở Hàn Vân thành” Mẫn Nhi thêm vào.

“Mạng của ta cũng là do chưởng môn cứu...” Thiên Tuyết nói.

“Hai sư tỷ có thể kể về chưởng môn cho đệ nghe được không?”

“Bọn ta cũng không biết gì nhiều. Chỉ biết là chưởng môn rất mạnh, e là trên Đại lục này không ai là đối thủ của chưởng môn. Lần đi Yêu giới vừa rồi, đệ cũng đã chứng kiến rồi đấy...” Thiên Tuyết nói.

Tạ Phong gật đầu

“Đúng là vậy...”

Ở Yêu giới, Tạ phong đã tận mắt chứng kiến chưởng môn diệt đi một Tà chủ đơn giản như thế nào, làm cho một Tà chủ khác run sợ như thế nào.

Việc như thế, ở Đại lục này còn ai khác làm được?

Không.

Không ai làm được cả.

Điều đó làm Tạ Phong rất là sùng bái chưởng môn.

“Các ngươi đang nói xấu gì bản tọa đấy?” Vương Nhất Tự đi đến hỏi.

“Chưởng môn...”

Mẫn Nhi, Thiên Tuyết cùng Tạ Phong đứng lên, hai tay ôm quyền.

“Ngồi xuống đi” Vương Nhất Tự vẫy tay.

“Chưởng môn, nha đầu kia là...?”

Tạ Phong nhìn thấy một nữ hài tử đang khép nép phía sau năm Sư nương.

“Là bản tọa nhặt được đấy”

Hắn quay về phía Vũ Nhi

“Đến đây. Ngươi cũng đến ăn chút gì đi”

Vũ Nhi từ từ đi đến phía bàn ăn.

Minh Anh ngồi xuống cạnh nàng.

Bốn phu nhân cùng Vương Nhất Tự cũng ngồi xuống sau đó.

“Muội tên là gì?” Thiên Tuyết hỏi.

“Ta tên Mạc Vũ Nhi”

“Chuyện của nha đầu này, hồi nữa các Sư nương sẽ kể bọn ngươi nghe. Giờ cứ để nha đầu ăn cái đã” Vương Nhất Tự nói.

“Vâng” Ba đệ tử gật đầu.

“Thiên Cầm và A Kiệt đâu?” Phiến La hỏi.

“Hai người đó vẫn chưa về...” Mẫn Nhi buồn chán nói.

“Chắc là trốn đi đâu đó rồi...” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Nhưng vừa nói dứt lời thì Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt cũng vừa xuất hiện.

“Chưởng môn” hai người ôm quyền nói.

“Ai nha. Vòng tay đẹp đấy”

Vương Nhất Tự nhìn vào cổ tay Thiên Cầm giễu.

Thiên Cầm vội rụt tay lại, gương mặt hơi đỏ.

“Hai ngươi đi chơi có vui không?” Vương Nhất Tự hỏi.

“Cũng khá vui...” Âu Dương Kiệt nói.

Chợt A Kiệt khựng lại khi cảm nhận được Thiên Cầm đang lườm mình.

“Chưởng môn, đệ tử hơi mệt, có thể lên phòng trước?” Thiên Cầm hỏi.

“Ừm” Vương Nhất Tự gật đầu.

Âu Dương Kiệt ngồi xuống cạnh Tạ Phong.

“Chưởng môn, nữ tử này là...?” Hắn hỏi.

“Là Mạc Vũ Nhi. Tí nữa bản tọa sẽ kể chuyện của nha đầu này cho ngươi nghe”

“Vâng” Âu Dương Kiệt gật đầu.

“Sư đệ, ngươi kể chuyện của ngươi đi. Hôm nay ngươi và sư muội đi những đâu vậy?” Mẫn Nhi hỏi.

Âu Dương Kiệt khóe miệng hơi giật.

“Thật là không kể không được a” Vương Nhất Tự phụ họa.

“Phu quân, thiếp muốn có vòng tay...” Phiến La nói.

“Thiếp cũng muốn...” Tố Tố và Liễu Doanh cũng nói.

Minh Anh và Vi Nghi ngồi bên cạnh cũng giật tà áo Vương Nhất Tự

“Hai nàng cũng muốn có sao?”


Hôm sau.

Võ Đài trung tâm Tô Châu thành.

Dân chúng, Võ giả, Tán tu từ khắp nơi đã có mặt đông nghịt trên khán đài.

Phía khán đài đối diện Cổng vào là nơi dành cho những trưởng lão, cao tầng các tông môn, môn phái.

Chổ ngồi cũng là được xếp theo cấp bậc của môn phái, từ dưới lên.

Vương Nhất Tự, năm phu nhân ngồi ở dưới cùng, vì là Thất lưu môn phái.

Ở trung tâm sân là một Võ đài rộng lớn, hai trọng tài và một người nữa đang bước lên.

Là Hiệu Thanh Quán, thành chủ của Tô Châu.

Một màn hình lớn hiện ra.

Hiệu thành chủ xuất hiện trên màn hình.

Đây là loại Trận pháp đặc biệt có thể trình chiếu trực tiếp những gì đang xảy ra ở Võ đài này đến với các thành trì khác, nếu như những thành trì đó có trả phí.

Hàn Vân thành cũng là có một cái.

Vào lúc này đây, tại quảng trường lớn, dân chúng Hàn Vân thành cũng là đang dõi theo qua màn hình lớn ấy.

Tạ thành chủ ngồi trên lầu cao, bên cạnh là quản gia Tạ gia.

“Gia chủ, hôm nay bảng Hạ khởi tranh, thiếu gia chắc chắn sẽ đạt được thành tích cao a” Lão quản gia nói.

Tạ Ứng Thành lắc đầu.

“Rất khó. Anh tài Luận võ khác xa với Môn phái Luận võ. Chỉ cần vượt qua được vòng một cũng đã là kỳ tích...”

Nhiều năm trước, Hàn Vân thành cũng có cử người đến Tô Châu thành tham gia luận võ Anh tài.

Nhưng đều là bị nhân ngược ở ngay vòng đầu tiên.

Lần nhiều như vậy, các môn phái ở Hàn Vân thành cũng không còn thiết tha gì với Anh tài Luận võ.

Cái dớp ‘không qua được vòng một’ luôn đeo bám người ở Hàn Vân thành.

Vì thế những năm gần đây, đã không có môn phái nào ở Hàn Vân thành đến để tham gia.

Đó cũng là lý do Tạ Ứng Thành phải đích thân đến Thương Sơn phái.


“Các vị, Anh tài Luận võ năm nay chính thức khởi tranh. Hôm nay sẽ tiến hành tranh tài bảng Hạ....” Hiệu thành chủ nói lớn.

Sau một bài diễn văn dài dòng.

Các thí sinh chính thức của bảng Hạ tiến lên trên Võ đài, để bốc thăm chia cặp đấu loại trực tiếp.

Phía xung quanh khán đài các Võ giả cũng nhao nhao bàn tán về các cặp thi đấu.

“Đệ tử Thương Sơn phái, Tạ Phong đối đầu với Đệ tử Kim Thất Quang Môn tông môn, Tự Kính” trọng tài thông báo.

Khán đài bỗng chốc im bặt, sau đó lại rộn ràng lên.

“Đệ tử Thương Sơn phái...Thương Sơn phái là một cái Thất lưu phái...gần đây có tin đồn là đã diệt đi ba tông môn lớn...?”

“Không phải tin đồn đâu. Chuyện đó là thật...”

“Đúng vậy... Kim Thiền Nguyệt Quang, một Nhị lưu tông môn ở Tô Châu thành này cũng là bị Thương Sơn phái diệt đi...”

“Có thật không vậy?”

“Làm sao một cái Thất lưu lại có thể làm được chuyện đó...?”

“Người ta còn nhìn thấy dòng chữ viết bằng máu trên tường Đại điện Kim Thiền Nguyệt Quang tông, không lẽ lại sai hay sao?”

“Ta nghĩ chắc có ai đó không muốn lộ thân phận nên mới lưu lại tên một cái Thất lưu môn phái. Chứ không thể nào có chuyện Thất lưu lại diệt đi Nhị lưu được...”

“Cũng rất có lý...”

Bên trên, Hà Phương trưởng lão cũng nhíu mày nhìn xuống Vương Nhất Tự.

Tin tức Thương Sơn phái diệt ba tông môn lớn trong một ngày ả cũng được biết, nhưng lại không tin.

Ả vốn không để một cái Thất lưu môn phái trong mắt.

Đám người trên khán đài nhao nhao lên bàn luận về Thương Sơn phái, nhưng họ lại không để ý đến tên đệ tử đối thủ, Kim Thất Quang Môn cũng là một Nhị lưu tông môn.

Phịch!

Tạ Ứng Thành ngồi bệt xuống ghế, thở ra một hơi nặng nề khi nghe trọng tài thông báo đối thủ của nhi tử hắn.

“Đúng là không thể nào vượt qua được...”

Tên quản gia đứng phía sau gương mặt cũng rầu rỉ.

‘Thiếu chủ ngay vòng đầu tiên đã phải gặp Nhị lưu tông môn, e là...’

Dân chúng ở Hàn Vân thành đang tập trung ở quảng trường lớn theo dõi cũng cùng chung một tâm trạng.

“Là Nhị lưu tông môn...”

“Xem ra lần này lại giống như những lần trước rồi...”


Ngồi trên khán đài, Vương Nhất Tự nở một nụ cười, truyền âm cho đệ tử hắn

“Tạ Phong, bản tọa cho phép ngươi đánh hết sức mình”

Ánh mắt Tạ Phong lóe sáng, tràn đầy tự tin.

‘Anh tài bảng Hạ nhất định phải đoạt được quán quân’.


Bình Luận (0)
Comment