Ba mươi sáu,
Giao Dịch thấy Hoà Đồng đi vào, không chút biến sắc lặng lẽ giấu cái gì đó trên bàn đi, thản nhiên nói:"Về rồi? Nói chuyện sao rồi?"
Hoà Đồng không phát hiện động tác mờ ám của Giao Dịch, rút ra một điếu thuốc, cắn trong miệng,"Không có chuyện gì đâu, chả là Tiêu Trì khiến người ta phạm tội ấy mà."
Hoà Đồng mơ hồ, Giao Dịch nghe khong hiểu lắm nhưng không có ý hỏi tiếp, gật đầu, nói:"Không có việc gì thì tốt rồi."
Hoà Đồng ừ một tiếng, chậm rãi phà một hơi thuốc.
Giao Dịch thấy Hòa Đồng không chú ý, lại len lén cẩn thận thả cái thứ trong tay xuống rồi dùng chân đá vào trong tấm màn ghế nhằm che kín.
Giao Dịch vừa lén lén lút lút vừa bắt chuyện nói:"Mà, Bạch Thừa An là ai?"
Thấy mặt Hoà Đồng khác thường, Giao Dịch vội vàng bổ sung nói:"Không muốn nói cũng không sao."
"Không sao, chuyện này có gì đâu." Hoà Đồng dụi tắt thuốc lá, thản nhiên nói:"Năm đó tôi không cẩn thận đụng phải một tên não tàn mà thôi."
Giao Dịch cẩn thận hỏi:"Có thể nói rõ chút không?"
Hoà Đồng cười như không cười nhìn Giao Dịch:"Hóa ra anh tò mò thế à?"
Giao Dịch khụ khụ, điều chỉnh sắc mặt.
Hoà Đồng dụi thuốc lá vào gạt tàn, nói:"Nếu anh muốn nghe, tôi nói cũng không sao cả."
Giọng nói Hoà Đồng trong trẻo như nước, nói:"Hai năm trước, tôi gặp Bạch Thừa An ở công viên. Lúc ấy là buổi chiều, không có ai qua lại. Anh ta đang đau đớn cuộn mình trên ghếcông viên. Thấy vậy tôi đi qua, lấy di động ra, rồi vỗ vỗ anh ta,"Anh sao thế? Số điện thoại người nhà anh là gì, cần tôi gọi 115 hay không?""
"Bạch Thừa An không đáp lời, lúc tôi sốt ruột muốn gọi điện thoại, vừa bấm 115 thì bỗng nhiên Bạch Thừa An giữ chặt góc áo của tôi."
Hoà Đồng dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:"Bạch Thừa An giữ chặt góc áo của tôi, nói -"Ba, con đau đầu quá.""
Trong chớp mắt, vẻ mặt của Giao Dịch trở nên cực kì vi diệu.
Hoà Đồng bình tĩnh tiếp nói:"Bạch Thừa An mất trí nhớ, chẳng nhớ được bất kì ai trong nhà. Muốn dẫn anh ta đi đồn cảnh sát thì anh ta sống chết không chịu, do đó tôi đành dẫn anh ta về nha."
"Chăm sóc anh ta được khoảng 2 tháng, anh ta thanh minh được một tí, thay đổi rõ ràng nhất là anh ta không kêu tôi là ba nữa, mà là anh trai."
Giao Dịch ngừng cười.
Hoà Đồng giật giật cơ mặt, nói tiếp:"Qua tháng nữa, anh ta không gọi tôi là anh trai nữa, mà gọi tôi là bà xã."
Giao Dịch không cười nổi nữa.
Hoà Đồng không phát hiện Giao Dịch khác thường, chỉ bình tĩnh đến kỳ lạ mà nói:"Sau này, lại qua một tháng, anh ta đã hoàn toàn nhớ hết rồi, nhưng lại không biểu hiện ra, do đó tôi cũng không phát hiện."
"Cho đến một ngày tôi về nhà, phát hiện trước cửa trong phòng chất đầy hoa tươi, có một viên kim cương không biết bao nhiêu cara đặt ở giữa một bó hoa, Bạch Thừa An cầm bó hoa đó lên, quỳ gối xuống trước mặt tôi, nhìn tôi nói:"Hoà Đồng, tôi thích cậu, cậu có thể sống cùng với tôi hay không?""
"Sau đó thì sao?" Giao Dịch vội vàng hỏi.
Hoà Đồng bưng một chén nước lên, thấm giọng cái rồi nói:"Tôi nhận lấy bó hoa đó, anh ta vui mừng lấy viên kim cương ra, sau đó trước mặt của anh ta, tôi nhét viên kim cương vào miệng anh ta.."
Bỗng nhiên sống lưng Giao Dịch chợt lạnh.
Hoà Đồng nói:"Được rồi. Nói xong rồi."
Giao Dịch không cam lòng truy hỏi:"Vậy xong rồi? Anh ta không quấn lấy cậu à."
Hoà Đồng xì một tiếng,"Anh ta là nam, tôi cũng là nam, dùng cái gì để quấn được đây? Chả lẽ ép buộc được được tôi? Với lại anh ta có trở lại đi nữa tôi cũng dùng cách tương tự để đáp lại."
Giao Dịch nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi:"Bị một người đàn ông tỏ tình, cậu rất ghê tởm sao?"
Hoà Đồng thờ ơ nói:"Ghê tởm chết ấy."
Đột nhiên tâm Giao Dịch lạnh phân nửa.
Ba mươi bảy,
Trên con đường tương tư, miễn mình cứ từ từ theo đuổi khắc có ngày thành công.
Đây là ý nghĩ ba năm trước đây của Giao Dịch.
Yêu phải một người hung tàn như thế, không bẻ cong được thì phải làm sao bây giờ! QAQ
Đây là ý nghĩ hiện tại của Giao Dịch.
Haiz...
Hỏi người sầu được bao nhiêu?
Sông xuân vẫn chảy một chiều về đông.
(*Đây là bài từ cuối cùng trong đời Lý Dục, bày tỏ nỗi lòng đau cắt ruột, căm phẫn tột độ, thê thảm bi ai trước cảnh mất nước.)Ba mươi tám,
Làm một sinh viên, dĩ nhiên Hoà Đồng không thể mỗi giờ mỗi khắc đều ở nhà.
Sau khi nghỉ ngơi thỏa mãn, Hoà Đồng liền bắt đầu thu xếp đồ đạc về lại trường. Thuận tiện hỏi Giao Dịch đã ở lại đây hai ngày:"Tôi phải về trường rồi, anh không về công ty sắp xếp chuyện làm ăn sao?"
Giao Dịch thoáng thương tâm nói,"Do phải về công ty nên mới ở chực nhà cậu mấy ngày này đó."
=> ý lười)Hoà Đồng nhìn Giao Dịch:"Nói như vậy, anh không muốn về công ty thật à?"
Dĩ nhiên rồi, nếu về đâu còn được gặp cậu.
Giao Dịch gật đầu:"Ừ, chuyện công ty nhiều lắm, tôi mà về liền lết không ra được."
Hoà Đồng:"Ồ."
Hai người lặng im.
Giao Dịch nhịn không được hỏi:"Có lẽ tôi sẽ bận rộn mấy tuần, thậm chí mấy tháng không có thời gian rảnh luôn đấy, cậu không có gì nói với tôi à?"
Hoà Đồng nghĩ nghĩ:"Tôi đang rất hiếu kì là anh theo dõi tôi 3 tháng lẻ 7 ngày liên tục mà sao công ty anh không phá sản cơ."
Giao Dịch:"......"QAQ
Ba mươi chín,
Từ ba tuần trước, sau khi Giao Dịch đi, ba tuần kế Hòa Đồng không gặp anh ta qua.
Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến Hoà Đồng chút nào.
Giao Dịch trong lòng Hoà Đồng rất có nhiều biệt danh, ví dụ như là tên biến thái theo đuôi mình- người bạn không tệ mới quen một ngày- nấu cơm rất ngon- người làm ăn giàu có- còn cả- cái tên có ham mê biến thái lúc ngủ.
Nhưng mà, dù nhiều biệt danh là vậy, nhưng không có cái nào quan trọng cho lắm.
Còn trong lòng Giao Dịch, biệt danh của Hòa Đồng thì đơn giản hơn nhiều, như là người yêu mình muốn theo đuổi- người yêu khá lười biếng- người yêu khó hầu hạ, và- người yêu rất khó theo đuổi được.
Tuy rằng nhiều biệt danh, nhưng cái nào cũng quan trọng.
Có câu tục ngữ nói: Không phải oan gia không chạm đầu; Cũng có tục ngữ nói: Thẳng nam khó cong, khó như lên trời.
Không biết khi nào, Giao Dịch có thể lên trời đây
Bốn mươi,
Trong phòng làm việc, Giao Dịch u oán trừng máy tính, cấp dưới thì đang gõ bàn phím không ngừng.
Trong lòng Giao Dịch bi thương như sông chảy ngược dòng, ba tuần rồi! Ba tuần rồi chưa được gặp Hoà Đồng nữa! Lỡ như Hoà Đồng quên mình mất thì......
Giao Dịch nhịn không được cầm lấy khung ảnh cạnh máy tính, vừa cẩn thận vừa thành kính nhẹ nhàng hôn người trên tấm ảnh đó.
May mắn trước lúc rời khỏi nhà Hòa Đồng lấy trộm được bức ảnh này...... Không thì sao có thể chịu nổi ba tuần này chứ.