Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 4

Âm thanh của những từ lạnh lẽo, cộc lốc giáng vào tôi như quả đạn pháo bắn thẳng vào giữa mắt.

Vấn đề sống còn đấy, Lindsay.

Tôi đợi để Tiến sĩ Roy nói rằng tất cả chỉ là trò đùa, rằng ông đã lẫn những xét nghiệm của tôi với của ai khác. Nhưng ông vẫn tiếp tục nói:

- Lindsay, tôi muốn đưa cô tới bác sĩ chuyên khoa huyết học. Cũng như các bệnh khác, bệnh này có nhiều giai đoạn khác nhau. Giai đoạn một là khi các tế bào tan máu nhẹ. Việc này có thể điều trị bằng truyền máu mỗi tháng. Giai đoạn thứ hai là thiếu hồng cầu trong toàn bộ cơ thể. Giai đoạn ba buộc phải nằm điều trị tại bệnh viện để cấy ghép tủy. Khả năng là phải cắt lá lách.

- Thế tôi đang ở giai đoạn nào? – Tôi hỏi và hít đầy thứ không khí tù túng.

- Lượng hồng cầu của cô chỉ đo được 200/1cc máu, tức là cô đang ở mức đỉnh rồi.

- Mức đỉnh là sao?

- Mức đỉnh giữa giai đoạn hai và ba.

Có những thời khắc trong mỗi đời người khi bạn nhận ra số tiền cược đột nhiên thay đổi. Chuyến xe thảnh thơi của cuộc đời bạn đâm sầm vào một bức tường đá; tất cả những năm tháng thanh xuân sắp qua đi; cuộc sống đang đưa bạn tới nơi bạn muốn bỗng đột nhiên kết thúc. Đối với công việc, tôi có thể mường tượng thấy cảnh mọi người sẽ phải làm việc nhiều hơn.

Chào mừng đến với thế giới của tôi.

- Thế điều này có nghĩa gì? – Tôi cất giọng hỏi yếu ớt. Căn phòng lúc này như đang quay tròn.

- Lindsay, điều này có nghĩa là cô sẽ phải theo một chế độ ăn uống kéo dài theo phương pháp điều trị tăng liều.

Tôi lắc đầu.

- Điều này có nghĩa lý gì đối với công việc của tôi kia chứ?

Tôi đã làm việc cho Phòng Điều tra các vụ giết người được sáu năm, và hai năm qua tôi là Chánh thanh tra về tội phạm hình sự. Nhờ chút may mắn nào đấy, khi Trung úy của tôi được thăng cấp, thì tôi được bổ nhiệm lên thay. Phòng hình sự cần những người phụ nữ mạnh mẽ. Họ có thể tiến xa. Cho tới giờ phút này tôi vẫn nghĩ rằng tôi có thể tiến xa.

- Ngay lúc này, tôi không nghĩ điều này có vấn đề nghiêm trọng. Miễn là cô cảm thấy khỏe trong khi điều trị thì cô có thể tiếp tục công việc. Trên thực tế, đó thậm trí còn là một liệu pháp tốt là đằng khác.

Đột nhiên tôi cảm thấy các bức tường như đang tiến gần tôi hơn khiến tôi thấy ngạt thở.

- Tôi sẽ cho cô biết tên bác sĩ chuyên khoa huyết học ấy – Orenthaler nói.

Ông tiếp tục nói về năng lực của vị bác sĩ ấy, nhưng tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa. Tôi đang mải nghĩ, tôi sẽ thông báo việc này với ai trước đây? Mẹ tôi đã mất cách đây 10 năm vì ung thư vú. Bố tôi đã mất khi tôi mới 13 tuổi. Tôi có một cô em gái tên là Cat nhưng cô ấy đang sống một cuộc sống dễ chịu và giản dị ở Newport Beach, và cô ấy mới đánh được một quả kha khá trong thời điểm khủng hoảng vừa qua.

Tiến sĩ đẩy lá thư giới thiệu về phía tôi.

- Tôi biết, Lindsay. Cô sẽ giả vờ như đấy là một việc mà cô có thể giải quyết được bằng cách làm việc chăm chỉ cần mẫn. Nhưng cô không thể, đây là bệnh hiểm nghèo. Tôi muốn cô gọi cho ông ấy ngay ngày hôm nay.

Máy nhắn tin của tôi đổ chuông. Tôi lần mò trong túi xách và nhìn số nhắn. Đó là tin nhắn của Jacobi.

- Tôi cần gọi điện thoại.

Orenthaler ném về phía tôi cái nhìn khiển trách mà tôi có thể đọc được là: Tôi đã bảo cô rồi đấy, Lindsay.

- Theo đúng lời ông nói đấy, liệu pháp mà – Tôi cố nở một nụ cười lo lắng.

Tiến sĩ hất đầu về phía chiếc điện thoại trên bàn làm việc của ông rồi đi ra khỏi phòng. Tôi quay số gọi cộng sự của mình. Giọng Jacobi cộc lốc phát ra từ đường dây.

- Cuộc vui hết rồi, Boxer. Chúng ta có việc ở phòng đôi 180, khách sạn Grand Hyatt.

Đầu tôi quay cuồng với những lời của tiến sĩ. Trong sự bối rối hoang mang, tôi đã không trả lời.

- Cô có nghe thấy không, Boxer. Giờ làm việc. Cô đang trên đường tới à?

- Đúng vậy – Cuối cùng tôi cũng nói được.

- Và phải mặc cái gì trông dễ thương một tý. Giống như tới dự một đám cưới ấy – Cộng sự của tôi càu nhàu.
Bình Luận (0)
Comment