Kẻ Giết Người

Chương 20


Dịch: Bánh
——-
“Tưu Tưu, tôi sẽ luôn ở cạnh em, cũng sẽ không để em gặp chuyện, tôi sẽ bảo vệ cho em thật tốt.”
———
“Một câu trả lời thật ngu ngốc.” Doãn Tưu trượt dài, ngồi lên sàn nhà, Lục Kính cũng ngồi xổm xuống theo cậu, dương v*t giữa hai chân hắn thật sự khiến người khác không thể nào làm lơ, Doãn Tưu không thể phủ nhận một điều rằng, Lục Kính thật sự rất hoàn hảo, cái thứ kia cũng thật sự rất đáng gờm, làm sao nó có thể đi vào bên trong cậu được nhỉ? Đúng là làm người khác phải khiếp sợ.
“Tưu Tưu, em hãy đối xử tốt với tôi một chút.” Lục Kính hôn Doãn Tưu một cái, “Chị em còn ở trong tay tôi, em quên rồi sao?”
“…… Sao lại nhắc đến chuyện này?”
“Vì tôi thấy em không ngoan lắm,” Lục Kính nhét ngón tay vào lỗ nhỏ vừa bị hắn làm, giúp Doãn Tưu đem tinh dịch bên trong ra, “Người nên lấy lòng người khác phải là em mới phải, sao tôi phải nhường nhịn em chứ?”
Doãn Tưu bắt lấy tay Lục Kính, nói: “Lục Kính, anh đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Lục Kính rút ra ngón tay, cảm giác mất khống chế dần đánh úp tới, Doãn Tưu muốn khép đầu gối, nhưng Lục Kính lại banh chân cậu ra, tinh dịch trắng đục chảy ra thành từng dòng từ trong lỗ nhỏ hồng phấn, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu dần trở nên khô nóng, Doãn Tưu nhắm mắt, ý bảo hắn cút đi.
Lục Kính chậm rãi cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào giữa hai chân Doãn Tưu, hắn liếm môi, mở lời: “Tưu Tưu, lần sau tôi sẽ liếm cho em, liếm cho tới khi em bắn, được không?”
“Cút! Không được…… Đừng nhìn!” Doãn Tưu đẩy Lục Kính ra, Lục Kính chen vào giữa hai chân cậu, hắn câu lấy vòng cổ, bắt cậu phải hôn môi cùng mình.
“Tôi biết rồi,” Lục Kính ở hôn một cái lên gương mặt vẫn chưa hết đỏ ửng của Doãn Tưu, “Em sợ mình sẽ triều xuy có đúng không? Tôi đã hỏi Triệu Hoài rồi, thân thể của em có rất nhiều nước, đặc biệt là vào lúc em phát tình.

Chỉ cần tôi nỗ lực, em sẽ mềm nhũn thành một bãi nước.

Tưu Tưu….

khi nào thì em phát tình? Tôi thật muốn một Tưu Tưu mềm mại.”
————–
Chu Yên được đưa từ nhà giam đến biệt thự, Lục Kính đã cẩn thận hết mức, nhưng nguồn tin vẫn bị rò rỉ ra ngoài, bên viện kiểm sát cũng đánh hơi được
Lục Kính thức dậy rất sớm, hắn phải đến quân doanh, còn phải đi gặp Nguyễn Trường Lĩnh, ăn mặc chỉnh tề rồi, hắn đứng bên mép giường nhìn thật lâu vẫn chưa chịu đi.

Bờ vai trắng nõn gầy guộc của Doãn Tưu đang ở trước mắt hắn, xương cột sống ẩn hiện, còn có cả vòng eo nhỏ nhắn.

Lục Kính đưa tay vuốt ve, rồi lại hôn lên phần xương xinh đep kia, hắn hôn dần lên trên, là tuyến thể mới lành của Doãn Tưu, mùi Hàn Lan làm Lục Kính bỗng có vài phần dịu dàng, pheromone của Omega có tác dụng trấn an, hóa ra điều này là sự thật.

Lục Kính tự cho rằng mình sẽ không cần đến mấy thứ đó, nhưng thật sự thì, hắn vô cùng thích pheromone của Doãn Tưu.
“Nghe nói anh gặp rắc rối?” Người kia tỉnh dậy dưới những cái vuốt ve, giọng mũi nghe thật mềm mại.
Lục Kính ngồi vào mép giường, cúi người ôm lấy Doãn Tưu: “Rắc tối to.

Nhưng mà……”
“Vậy anh sẽ phá sản, sẽ phải ngồi tù sao? Hoặc là…… sẽ chết sao?”
“Không biết nữa,” Lục Kính hôn vào má Doãn Tưu, vén tóc mái bên tai cậu lên, khẽ quấn vài vòng, “Tưu Tưu, tôi sẽ luôn ở cạnh em, cũng sẽ không để em gặp chuyện, tôi sẽ bảo vệ cho em thật tốt.”
“Thôi được rồi, tôi đi đây.”
Lục Kính đóng cửa lại, Doãn Tưu trở mình, nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, pheromone của Lục Kính vẫn đang chiếm cứ trong toàn bộ căn phòng này, Doãn Tưu gãi tóc, nhìn cánh cửa một hồi lâu, cậu cũng không biết mình nên nghĩ đến chuyện gì, hay làm chuyện gì nữa.
Chỉ vì muốn đánh dấu mình mà Lục Kính phải tốn công như thế ư.
————
Phía viện kiểm sát yêu cầu Lục Kính phải xử tử Chu Yên ngay lập tức, Lục Kính không ngờ Nguyễn Trường Lĩnh cũng có mặt, hắn bị đám người kia hỏi đến đau đầu, Nguyễn Trường Lĩnh thấy thế, nói đỡ cho Lục Kính vài câu, bảo bọn người kia lui xuống trước, y sẽ nói chuyện riêng với Tổng tư lệnh.
“Giờ chỉ còn hai người chúng ta, nói thẳng ra đi, ngài đang muốn làm cái gì đây? Chu Yên là tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, phía cảnh sát đã chuyển giao qua cho bên ngài, ngài không những không dùng hình tra khảo, mà còn đưa cô ta về nuôi trong biệt thự là có ý gì? Còn có cả Doãn Tưu nữa, dù cậu ta là do nhà họ Lục bắt được trước, phía cảnh sát không có quyền can thiệp, nhưng có phải ngài đang rêu rao quá hay không? Ai ai cũng biết Lục Tổng tư lệnh quyền cao chức trọng lại đi nhìn trúng một tên tội phạm giết người, nhốt cậu ta ở trong nhà cung phụng như bảo vật.”
“Lục Kính à,” Nguyễn Trường Lĩnh nói tới mức miệng khô lưỡi khô, y nhấp một ngụm nước, nói lời sâu xa, “Quyền lực trong tay ngài, không phải để phục vụ cho lợi ích cá nhân của ngài đâu.”
Lục Kính nhìn về phía Nguyễn Trường Lĩnh, ánh mắt lạnh nhạt: “Nếu cậu đã biết tôi Doãn Tưu là bảo bối của tôi, thì đừng khuyên tôi phải công tư phân minh làm gì, từ trước đến nay, Lục Kính tôi chưa bao giờ nói mình muốn đóng góp bất cứ điều gì cho cái xã hội rối ren này.

Quyền lực trong tay tôi, nếu không dùng để phục vụ cho tôi, thì tôi còn muốn nó làm cái gì?”
“Thế nếu tôi nói cho ngài biết, tôi muốn thay đổi thế giới, tôi muốn lập lại trật tự trên thế giới này, tôi cần ngài, ngài nguyện ý giúp đỡ tôi sao?”

“Không,” Lục Kính nói, “Giờ không phải đang rất ổn sao, Alpha nắm giữ hết thảy, không có gì không tốt.”
“Nếu những gì mà tôi điều tra được là đúng, thì Doãn Tưu chính là Chu Tân, mà Chu Tân là một trong những nhà lãnh đạo phong trào đòi quyền bình đẳng, sự khổ sở của cậu ta chính là do nhà họ Lục của ngài gây ra, ngài cảm thấy cậu ta sẽ tha thứ cho mình sao?”
“Em ấy có tha thứ cho tôi hay không, không cần kẻ khác phải nói cho tôi biết, em ấy sẽ hiểu được sự chân thành của tôi.” Lục Kính nhíu mày, hắn không thích chuyện Doãn Tưu bị người khác theo dõi.
“Nhưng tôi có thể giúp ngài đoạt được trái tim của cậu ta thật nhanh, chúng ta đôi bên đều có lợi, thế không phải sẽ tốt hơn sao?” Nguyễn Trường Lĩnh vẫn luôn giữ nét cười đạo mạo đó, “Tất nhiên là Alpha sẽ luôn luôn cao quý, nhưng chúng ta chỉ cần cho quần thể Omega một chút ngon ngọt, cho Beta thêm một chút phúc lợi, khiến cho bọn họ có thể yên tĩnh lại, sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái mà đúng không?”
“…… Thông minh lắm,” Lục Kính có chút khó chịu, nhưng cũng phải công nhận Nguyễn Trường Lĩnh, “Chức Chủ tịch nước, là của cậu.

Thế nhưng tôi cảnh cáo trước, tránh xa Doãn Tưu và người nhà của em ấy ra, khi cậu đắc cử rồi, viện kiểm sát sẽ được giao qua dưới trướng của cậu, nhớ bảo đám râu ria bên trong đừng đến khoa chân múa tay trước mặt tôi nữa, cậu cũng nên biết yên phận, nếu không….

tôi có thể đá cậu khỏi ghế Chủ tịch nước bất cứ lúc nào.”
“Tất nhiên rồi,” Nguyễn Trường Lĩnh cười tươi, “Lục Tổng tư lệnh, dù tôi có ngồi cao, cũng không dám động vào người của ngài.”
————
Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___ hoặc Wo/r/dp/r/ess peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!
————
Năm ngày sau, cả nước tổ chức lễ mừng thật long trọng, Nguyễn Trường Lĩnh được ngồi vào địa vị cao theo những gì mà y mong muốn.
“Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa”*, điều đầu tiên mà y làm chính là ban hành “Nghị quyết sửa đổi hình phạt dành cho tội phạm hiếp dâm”, sửa điều “Ngoại trừ những thủ phạm là Alpha” thành “Nếu thủ phạm là Alpha, xử chết ngay tại chỗ.”
*Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: ý chỉ những quan chức mới được bổ nhiệm nên làm một vài điều gì đó có ảnh hưởng để thể hiện tài năng cũng như năng lực của mình.
Đây là điều mà Lục Kính đến tìm Nguyễn Trường Lĩnh lúc nửa đêm để tiến hành thương lượng bổ sung.

Vốn dĩ bản nghị quyết đã hoàn thiện, yêu cầu này của Lục Kính làm Nguyễn Trường Lĩnh tự hỏi thật lâu, cuối cùng vẫn thêm vào.
Tuy Alpha vẫn có những ưu tiên so với hai quần thể còn lại, nhưng nếu là tội phạm hiếp dâm, nhất định phải bị xử với mức án cao nhất.
Lục Kính vẫn nhớ rõ hình ảnh Doãn Tưu sợ run rẩy trong lòng hắn, hận đến nỗi khóc rống lên, hắn đã không thể làm gì thêm nữa trong chuyện Doãn Tưu bị xâm phạm, thế thì tặng cậu món quà này coi như là chuộc lỗi đi.
Kết thúc lễ kỉ niệm, những hoạt động chống phá quả nhiên đã suy yếu rất nhiều, nhưng đám quý tộc Alpha lại như muốn vỡ tung, đa số bọn chúng đều là những kẻ chỉ cần thích là sẽ túm đại một Omega hay Beta nào đó để làm tình, ở trên phố, trong bụi cỏ, thậm chí là hẻm nhỏ, tất nhiên là sẽ không dễ gì chấp nhận nổi chuyện này.

Lục Kính nhìn bọn họ dậm chân làm mình làm mẩy, nhìn Nguyễn Trường Lĩnh miễn cưỡng cười vui đi chịu đựng mấy lời sỉ vả của đám quý tộc kia, hắn bỗng nghĩ, nếu Doãn Tưu có mặt tại nơi đây, người kia sẽ làm gì nhỉ?
Có lẽ là không nói không rằng, giơ súng lên giết sạch hết thảy, cũng có thể là cầm dao, dùng từng nhát dao phanh thây mấy tên quý tộc ăn thịt người ghê tởm này.
Nhưng mà chỉ có một mình Doãn Tưu thôi, em ấy sẽ bị thương mất.
Hắn cầm găng tay lên, chào tạm biệt Nguyễn Trường Lĩnh, đội mũ rồi đi ra ngoài ngồi vào xe, đi về căn nhà có Doãn Tưu đang ở.
Doãn Tưu có xem TV không? Em ấy có nghe được nghị quyết này không? Em ấy… có nhìn thấy mình, nghe được những gì mình nói sao?
Mở cửa, người làm hỏi hắn đã ăn cơm chưa, hắn cũng không nhớ nổi mình đã ăn hay chưa, hắn chỉ muốn nhìn thấy Doãn Tưu, cơm nước thì có quan trọng gì.
Thế là Lục Kính nói mình ăn rồi, dặn người làm dọn dẹp mọi thứ đi rồi vội vã bước lên lầu, tiếng bước chân đùng đùng làm hắn cũng khẩn trương theo, Lục Kính đẩy cửa phòng ra, trên TV vẫn còn đang chiếu đoạn clip Nguyễn Trường Lĩnh đọc quyết định ban hành nghị quyết, Doãn Tưu đang ngồi ở dưới đuôi giường, trước mặt còn có một dĩa nho đang ăn dở, cậu xem rất chăm chú, ánh đèn mềm mại chiếu vào trên gương mặt người nọ, Lục Kính nghĩ chắc cậu đang cảm thấy rất vui.
Hắn đi đến bên cạnh Doãn Tưu, ngồi sát vào cậu, cùng cậu xem TV trong yên lặng.

TV chiếu tới cảnh hắn phát biểu.
“Lúc anh phát biểu luôn lạnh nhạt như vậy sao?”
“Tôi sẽ không cười,” Lục Kính nhìn hình ảnh của mình trên TV, rồi lại quay qua nhìn Doãn Tưu, “Lần nào cũng là bộ mặt than.”
Doãn Tưu quay đầu qua, nhìn Lục Kính đang quan sát mình, vạch trần hắn: “Nhưng mà tôi thấy anh cười rồi.”
“Đó là khi ở trước mặt em,” Lục Kính giữ cằm Doãn Tưu, khẽ hôn vào đôi môi mọng nước của cậu, hắn không nhịn được hôn thêm vài cái rồi cười khẽ, “Tưu Tưu, ở bên cạnh em thật sự rất hạnh phúc, khiến tôi không kiềm lòng nổi, không tự chủ được mà cảm thấy vui sướng.”
Doãn Tưu níu lấy quần áo của Lục Kính, hỏi: “Anh đang muốn tranh công trước mặt tôi sao? Giống Lăng Phong thế?”
“Em thích Lăng Phong?”
“Thích.”
“Thế tôi là Lăng Phong đây,” Lục Kính cảm thấy Nguyễn Trường Lĩnh xứng đáng làm Chủ tịch nước một trăm năm, mưu kế của hắn đúng là rất được.

Hắn bắt chước Lăng Phong, liếm tay rồi lại liếm môi Doãn Tưu, “Vậy thì em cũng thích tôi rồi.”
Thính giác của Lăng Phong hôm nay lại nhạy bén hơn bình thường, đang nằm ở dưới sảnh lại nghe được tiếng chủ nhân gọi tên mình, vẫy đuôi chạy như bay lên trên lầu, nó quá hưng phấn, quên luôn cả lời cảnh cáo của Lục Kính, nhào vào giữa hai người đang hôn nhau, liếm mặt Doãn Tưu.
“Lăng Phong! Đi ra!” Lục Kính vô cùng ghét bỏ mà lau nước miếng của Lăng Phong đang dính trên tay mình, nạt nó một tiếng.
Lăng Phong rúc vào trong ngực Doãn Tưu, nhìn Lục Kính đầy oan ức.

Doãn Tưu đưa tay ra muốn sờ đầu nó, con vật quả nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước mà cọ cọ vào mặt cậu, cái đuôi xoay như chong chóng.
“Ngồi đi,” Doãn Tưu nhìn bộ dạng bất lực của Lục Kính, cảm thấy vô cùng buồn cười, “Anh ta không dám đánh mày đâu.”

Mấy hôm nay Lăng Phong đã biết trong cái nhà này, Doãn Tưu mới là nóc nhà, địa vị của cậu còn cao hơn cả Lục Kính, giờ đã có người chống lưng, nó cũng không kiêng nể gì nữa.
“Tưu Tưu, đừng như vậy.” Lục Kính vuốt tóc, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Doãn Tưu hôn lên đầu Lăng Phong, nói: “Lăng Phong rất ngoan, sờ nó thì có sao?”
“…… Đi ra ngoài.” Lục Kính nhìn Doãn Tưu, đưa chân đá vào mông Lăng Phong, ra vẻ tức giận lặp lại thêm một lần nữa, “Đi ra ngoài!”
Lăng Phong sợ tới mức co rụt, cụp đuôi lại đi ra ngoài cửa.
“Đóng cửa lại.” Lục Kính nghiêng đầu nhìn Lăng Phong đang buồn héo úa, cảm thấy vô cùng hả giận.
Lăng Phong gâu một tiếng, ra khỏi cửa liền nhảy dựng lên cắn tay cầm giúp bọn họ đóng cửa lại.
Lục Kính bế Doãn Tưu vẫn còn đang ngồi dưới đất lên trên giường, rũ mắt nhìn cậu: “Em còn như thế nữa, tôi sẽ giết Lăng Phong mất.”
“……”
Doãn Tưu cạn lời.

Chân cậu có hơi tê, đành nằm ngửa ra trên giường, “Lục Kính, những chuyện anh làm tôi đều thấy được, nếu anh chỉ vì muốn lấy lòng tôi, thì mấy thứ đó đối với tôi không có tác dụng gì mấy đâu, tôi sẽ không thấy biết ơn anh, mà sẽ chỉ cảm thấy anh thật ấu trĩ.”
“Nhưng nếu anh thật sự muốn thay đổi thế giới này, tôi sẽ cảm thấy điều anh làm là đúng, đáng được khen ngợi.”
Ngón tay của Lục Kính dạo chơi từ đầu gối của Doãn Tưu đi lên, mãi cho đến khi hắn sắp vén áo cậu lên khiến Doãn Tư phải đưa tay ra ngăn lại rồi nhìn hắn, người đàn ông mới lên tiếng: “Nhưng tôi không có hứng thú với thế giới này, tôi chỉ hứng thú với mỗi mình em.”
“Thôi được rồi, không nói anh nổi.” Doãn Tưu chịu, cậu hất tay Lục Kính ra nằm qua một bên mép giường, muốn đi ngủ.
Người đang ngồi ở đuôi giường khẽ cử động, đi vòng qua bên mép giường phía cậu, bóng dáng cao lớn ngồi xổm xuống, trên lưng Doãn Tưu có thêm một bàn tay lạnh lẽo, vuốt ve từ sau cổ đến sống lưng, đúng là không bao giờ biết mệt là gì.
Doãn Tưu đành phải quay lại nhìn hắn, Lục Kính đang ngồi trên sàn nhà, tựa vào mép giường nhìn cậu, trong mắt hắn đều là những cảm xúc Doãn Tưu hiểu nhưng lại vờ như không hiểu, cậu mở miệng, hỏi: “Ngủ đi, anh muốn cái gì nữa?”
“Tôi chưa ăn cơm.” Lục Kính cũng vừa muốn đi ngủ thật, nhưng bụng lại phát ra vài tiếng kêu khiến hắn nhận ra mình còn đang đói.
“Đã 11 giờ rồi,” Doãn Tưu không hiểu, “Lục Tổng tư lệnh, anh quyền lực tới mức cơm cũng không có ai nấu cho mà ăn sao?”
“Không có,” Ngón tay của Lục Kính bò lên tới trên mặt Doãn Tưu, vuốt ve từ gò má cho đến môi cậu, hắn lại càng thấy đói, “Ngoại trừ em ra, không ai nguyện ý nấu cơm cho tôi ăn.”
“Tôi cũng đâu có muốn, tôi mệt.” Doãn Tưu lạnh lùng quay nguời lại, không muốn nhiều lời với hắn.
Lục Kính duỗi tay ôm Doãn Tưu thật chặt, hôn vào lưng cậu từ ngoài lớp áo, nói: “Thế tôi ăn em vậy, ăn em cũng rất ngon.”
“Thôi để tôi làm cho.” Doãn Tưu tránh khỏi cái ôm của hắn, bật dậy đi xuống giường, “Chắc là trong tủ lạnh vẫn còn đồ.”
Hai tiếng sau, một đĩa thịt gà xào khoai tây cùng măng tây xào thịt, cùng với một chén canh sườn hầm củ cải được dọn lên trên bàn, trông rất đơn giản, bụng Lục Kính đã kêu réo ầm ĩ, hắn ăn một bữa thỏa thích dưới sự chứng kiến của Doãn Tưu..

Bình Luận (0)
Comment