Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi

Chương 12

Hóa ra người đó không phải không đến, chỉ là bị cha mẹ cản chân.

 

Tôi lại khóc.

 

Những ngày qua, tôi tưởng mình đã cạn nước mắt. Nhưng khi người đó run giọng gọi "Uẩn Nhi", tôi lại không nhịn được khóc.

 

Chúng tôi đều bất đắc dĩ, chúng tôi đều không thể lựa chọn, chúng tôi... có duyên không phận.

 

Có lẽ biết được đối phương cuối cùng vẫn yêu thương nhau, là kết cục tốt nhất giữa chúng tôi.

 

Tôi buông bỏ, tôi tự an ủi mình như vậy.

 

Nhưng tôi thực sự buông bỏ chưa?

 

Tôi không biết.

 

[Hậu ký của Tam di thái]

 

Tôi không có tên.

 

Tôi là người khổ mệnh, sinh ra đã không có cha.

 

Mẹ tôi thời trẻ là đầu bài của Di Hồng viện, khách làng chơi vô số, không ai biết cha tôi là ai. Tôi lớn lên ở Di Hồng viện, ước mơ lớn nhất là kiếm tiền chuộc mẹ.

 

Nhưng trước khi tôi đủ tuổi kiếm tiền, Di Hồng viện đã đóng cửa, mẹ tôi cũng vì bệnh hoa liễu mà qua đời trong đau đớn.

 

Mười tuổi, tôi lang thang đầu đường, khi đói đến mức thoi thóp, một ông chủ gánh hát nhặt tôi về, cho tôi bát cơm. Cũng là duyên, thuở nhỏ tôi từng theo mẹ học hát mấy năm, dù chỉ toàn những bài ca d@m đãng, nhưng ít nhiều cũng có căn bản.

 

Thế là tôi trở thành thành viên gánh hát, từ nam hát đến bắc.

 

Tôi yêu một sư huynh chất phác trong gánh, mười bốn tuổi có con với sư huynh, tôi muốn cùng sư huynh rời đi sống cuộc sống bình thường. Nhưng lúc đó tôi đã trở thành cây tiền hốt bạc của gánh hát nhờ thân hình giọng hát, bao địa chủ hào phú ném tiền chỉ để mua nụ cười của tôi, làm sao tôi có thể đi được?

 

Chủ gánh thuyết phục sư huynh, lừa tôi uống thuốc phá thai.

 

Tôi đau lòng tuyệt vọng, sinh bệnh, hát không được mấy năm thì sức khỏe suy kiệt.

 

Tôi trở nên vô dụng liền bị gánh hát bỏ rơi, chủ gánh bán tôi vào nhà họ Lâm với giá năm lạng bạc.

 

Ban đầu làm người hầu, sau đó từng bước trở thành di thái.

 

Thân hình tôi mềm mại, tính tình dịu dàng, lại biết hát, hoàn toàn khác với Đại phu nhân già nua và Nhị phu nhân ngang ngạnh.

 

Lâm Lão gia rất sủng ái tôi, ban thưởng như nước chảy vào viện.

 

Tâm đã nguội lạnh của tôi bỗng sống dậy.

 

Lão gia chỉ có một, nhưng phụ nữ thì vô số.

 

Nhờ thân hình giọng hát, tôi trở thành người ở lâu nhất ngoài hai vị phu nhân.

 

Nhưng tâm tôi mãi không yên.

 

Tôi không biết sự sủng ái này kéo dài bao lâu, cũng không biết ngày nào sẽ bị chia sẻ.

 

Tôi chỉ có thể dựa vào phán đoán thô thiển nhất, cẩn thận khiến mọi người hầu có thể được Lão gia để mắt biến mất.

 

Tôi không cho phép ai trở thành tôi.

 

Tôi nhất định phải trở thành người phụ nữ đặc biệt nhất trong lòng Lão gia.

 

[Hậu ký của Lục di thái]

 

Tôi là Lục di thái.

 

Trước khi thành Lục di thái, tôi từng bị người ta gọi là tiểu thiếp đào hoa.

 

Trước khi làm thiếp, tôi là Lý Thị Phương.

 

Trước khi thành Lý Thị Phương, hình như tôi tên Nhị A, cũng hình như tên Nhị Hoa.

 

Tôi có một chị, ba em gái và một em trai.

 

Ngoại trừ em trai, tên mấy chị em tôi đều không khác nhau mấy.

 

Mười tuổi, nhà không có cơm ăn, tôi bị bán đến nhà họ Lý làm con dâu nuôi từ bé.

 

Cơm có thể no bụng, bụng tôi cũng to lên.

 

Mười hai tuổi, tôi được chẩn đoán có thai.

 

Mẹ chồng mắng tôi không biết xấu hổ, chưa cưới đã dụ dỗ đàn ông.

 

Tôi hơi oan ức, tôi không muốn, thậm chí cảm thấy rất đau, nhưng tôi không nói được, cũng không cựa quậy được.

 

Đêm đó tôi được bọc trong một tấm vải đỏ, che khăn che mặt đỏ.

 

Tôi trở thành Lý Thị Phương.

 

Đứa con đầu không sống được.

 

Tôi kêu la cả đêm, giọng khản đặc, nhưng không ai mang cho tôi bát nước.

 

Tôi rất đau, đau hơn cả lúc đó.

 

Mẹ chồng mắng tôi giả vờ, mắng tiếng khóc của tôi làm phiền bà ngủ.

 

Tôi không dám kêu nữa.

 

Trong nhà này, tôi không có quyền khóc lóc.

 

Từ ngày đầu bước vào cửa, tôi đã biết.

 

Con sinh ra, nhưng không sống được.

 

Lão lang trung nói thân thể tôi tổn thương, không thể sinh con nữa.

 

Đêm đó tôi lại được bọc tấm vải đỏ.

 

Mẹ chồng bán tôi đến lầu xanh.

 

Đến lầu xanh, cơm không chỉ no mà còn ngon.

 

Gương mặt tôi ngày càng đầy đặn, nét mắt dần tươi tắn.

 

Có người rất thích vẻ phúc hậu ngọt ngào này, liền chuộc tôi ra.

 

Tôi trở thành tiểu thiếp đào hoa trong miệng thiên hạ.

 

Hạnh phúc ngắn ngủi, tiểu thiếp bị vợ cả phát hiện.

 

Tôi lại bị chuyển tay.

 

Tôi đã quen rồi.

 

Nhưng tôi mệt, tôi không muốn bôn ba nữa.

 

Tôi quyết định bám rễ ở nhà tiếp theo.

 

Khi đến nhà họ Lâm, hậu trạch chỉ có hai vị phu nhân và một di thái.

 

Theo quan sát, vị di thái đó là đối thủ lớn nhất.

 

Tôi và Tam di thái nhìn nhau, trong mắt nhau đọc được điều tương tự.

 

Cuộc chiến của chúng tôi bắt đầu.

 

Tranh không phải tiền bạc, không phải đất đai, mà là tình yêu của Lâm Lão gia.

 

[Hậu ký của Xuân Hoa]

 

Tôi là Xuân Hoa, sinh ra đã tên Xuân Hoa.

 

Tôi là con nhà nô bộc.

 

Cha tôi là người hầu ngựa nhà họ Lâm, mẹ là đầu bếp nhà họ Lâm.

 

Từ khi sinh ra, tôi đã ở nhà họ Lâm.

 

Từ huyện theo đến kinh thành.

 

Theo đến cuối cùng, chỉ còn mình tôi.

 

Cha mẹ tôi đều chết, đều vì làm phật ý quý nhân.

 

Thuở nhỏ, cha mẹ từng dặn đi dặn lại, chủ nhân trong phủ là quý nhân, họ chỉ là kẻ hèn mọn, kẻ hèn không được làm phật ý quý nhân, nếu không kết cục rất thảm.

 

Tôi luôn ghi nhớ trong lòng.

 

Nhưng sao cha mẹ lại không nhớ?

 

Rõ ràng ban đầu là họ dạy tôi mà.

 

Tôi theo hầu Đại phu nhân làm người hầu quét dọn.

 

Đây còn là việc cha mẹ dành nửa năm lương mới xin được, mẹ nói Đại phu nhân khoan hậu nhân từ, theo bà là phúc phận nhất của nô bộc nhà họ Lâm.

 

Mẹ luôn mong tôi trở thành người hầu thân cận Đại phu nhân, khi đó mẹ trong phủ cũng có thể ngẩng cao đầu, mặt mũi rạng rỡ.

 

Cha mẹ chết, Đại phu nhân gặp tôi, hỏi tôi muốn làm việc lớn không.

 

Tôi luôn nhớ kỳ vọng của mẹ, liền gật đầu.

 

Đại phu nhân cười, khen tôi là đứa trẻ ngoan.

 

Tôi rất vui.

 

Tôi nghĩ, nếu mẹ biết Đại phu nhân khen tôi, chắc cũng vui lắm.

 

Theo sắp xếp của Đại phu nhân, tôi trở thành người hầu thân cận của Tam di thái.

 

Tam di thái tính tình thất thường, hơi không vừa ý liền đánh mắng, người tôi gần như không còn chỗ lành lặn.

 

Bị đánh đau, tôi tự an ủi, đây là Đại phu nhân rèn luyện tôi, nếu tôi có thể hầu hạ tốt cả Tam di thái khó chiều nhất, chắc chắn sẽ khiến Đại phu nhân hài lòng.

 

Thế là tôi càng hết lòng hết sức, Tam di thái đánh tôi cũng ngày càng ít.

 

Nhưng khi nào Đại phu nhân mới ra lệnh cho tôi về?

 

Tôi ngày đêm mong ngóng, nhưng ngày đó mãi không đến.

 

[Hậu ký của Thu Thực]

 

Tôi tên Thu Thực, do Tam di thái đặt.

 

Tôi vốn tên Vương Tiểu Tang.

 

Tôi rất thích tên cũ của mình.

 

Vì nhà tôi nuôi tằm, trong sân trồng nhiều cây dâu.

 

Tằm thích ăn lá dâu, dâu là thứ quý giá nhất nhà.

 

Cha mẹ chắc rất yêu tôi, mới đặt tên này.

 

Tôi có ba em trai, Kim Bảo, Ngân Bảo, Đồng Bảo.

 

Mấy năm đó đại hạn, cây dâu chết khát, tằm cũng sắp chết đói.

 

Hũ gạo nhà cũng thấy đáy.

 

Cha mẹ ngày ngày than thở.

 

Sau đó, tôi bị đem đi đổi với mấy bao gạo vào nhà họ Lâm.

 

Ngày xa nhà, cha mẹ bảo tôi, khi cây dâu lại ra lá, sẽ đón tôi về.

 

Tôi yên tâm, thu vài bộ quần áo theo người buôn về.

 

Đến nhà họ Lâm, tôi được phân cho Tam di thái làm người hầu nấu nước.

 

Tam di thái tính tình tàn bạo, đối đãi với nô bộc không tốt, nhưng không hiểu sao lại thiên vị tôi.

 

Tôi vui mừng nghĩ, chắc cha mẹ ngày đêm cầu nguyện, trời cao nghe thấy.

 

Trong sân Tam di thái cũng trồng cây, tiếc không phải cây dâu.

 

Tôi ngày ngày ngồi dưới gốc cây, qua từng tầng lá nhìn lên bầu trời vuông vắn.

 

Lá vàng, lá rụng, lại xanh.

 

Lá đã xanh năm lần, nhưng cha mẹ vẫn chưa đến.

 

"Cha, mẹ, cây dâu trong sân chưa ra lá sao?"

 

Tôi thầm hỏi.

 

"Nhưng con đã không nhớ rõ mặt cha mẹ rồi, phải làm sao?"

 

Tôi lại khóc nữa rồi.

 

(Hết)

Bình Luận (0)
Comment