Cửa nhà vệ sinh bị ai đó đá bật ra.
Lục Thần mặc đồ bệnh nhân, lười nhác đi ra ngoài.
Lục Thần nhìn thằng bạn đội băng kia, cười khẩy một tiếng:
“Xin lỗi, Dư Kiều Kiều không thích người xấu trai.”
Lục Thần kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua tay cậu bạn đang nắm lấy tay tôi.
Cảm nhận được khí thế đe dọa, cậu bạn lập tức rụt tay lại.
Nhưng vẫn cố gắng chống chế: “Cậu thì biết cô ấy thích kiểu gì chứ?”
Lục Thần liếc tôi một cái: “Biết chứ. Cô ấy thích loại như tôi.”
Cậu bạn đội băng tuy tức muốn c.h.ế.t nhưng chẳng phản bác được câu nào.
Bởi nếu người khác nói câu đó chắc chắn sẽ bị cười vào mặt.
Nhưng... người nói là Lục Thần.
Dù bây giờ, một mắt của anh ấy đã mù.
60
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Thần.
Anh ấy lau mặt, cắt móng tay, chải tóc cho tôi.
Động tác thành thạo đến mức khiến tôi cũng phải ngẩn người.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót.
Lục Thần đi kéo rèm ra, rồi lại ngồi về bên giường.
Anh ấy khẽ nhéo mặt tôi, giọng trầm thấp: “Dư Kiều Kiều, mặt trời lên đến m.ô.n.g rồi. Dậy đi.”
Một luồng lực hút kéo linh hồn tôi trở lại cơ thể.
Tôi mở mắt.
Lục Thần đang xoa bóp chân cho tôi, như cảm nhận được gì đó, anh quay đầu nhìn sang.
Trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của anh thoáng qua một tia mừng rỡ đầy phức tạp và mất kiểm soát.
Nhưng tôi vẫn thấy rõ... đuôi mắt bên phải của anh có một vết sẹo mờ đỏ.
Đồng tử bên đó, tĩnh lặng như nước chết.
Mắt phải của Lục Thần... đã mù.
Tôi khàn giọng, nói không ra hơi: “Tại sao... không cho em dùng đạo cụ cho anh...?”
Lục Thần lấy tăm bông thấm nước, nhẹ nhàng bôi lên môi tôi: “So với em, mắt có là gì đâu?”
Anh đặt ly nước xuống, ôm tôi chặt vào lòng.
Từng chữ, từng chữ dằn xuống đáy tim tôi: “Dư Kiều Kiều, em khó khăn lắm mới biết thế nào là thích một người. Vậy nên, sau này đừng lo lắng, cũng đừng bận tâm gì cả. Những việc này... là chuyện bạn trai phải làm.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ vết sẹo nơi đuôi mắt anh: “Nhưng... mắt của anh...”
Lục Thần cười nhạt: “Anh có ăn cơm bằng mắt đâu, mù một mắt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến độ đẹp trai của anh cả.”
Tôi bật cười.
Anh nói tiếp: “Sau này nếu em chọc giận anh, anh cũng tiện... mở một mắt, nhắm một mắt.”
Là câu đùa vô duyên, nhưng tôi cười đến đau cả eo: “Ây... đau... haha... đau eo quá...”
Lục Thần bỗng nghiêm túc hẳn lên: “Eo đau chỗ nào?”
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên eo tôi.
Dù cách một lớp áo bệnh nhân, tôi vẫn cảm thấy bỏng rát.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh nhẹ nhàng lần lên: “Đau ở đây? Hay là chỗ nào? Đau bên trong à? Anh gọi bác sĩ.”
Tôi vội nắm lấy tay anh: “Chỉ là cười nhiều quá, mỏi eo thôi... anh... đừng nhân cơ hội mà giở trò...”
Lục Thần lúc này mới sững ra.
Anh hừ một tiếng, vươn tay ôm lấy tôi, nhẹ bẫng rơi vào vòng tay anh.
Bàn tay lớn của anh lại lần nữa xoa lên eo tôi, khiến tôi nín thở.
Lục Thần cười khẽ: “Đây mới gọi là... giở trò.”
…
(Hết)