Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 69

Khi trên đầu Tô Y Thược hiện lên bảy chữ “Thê tử của Nhược Thủy Tam Thiên”, đột nhiên cô có cảm giác như đang ở trong mộng. Cô đã từng nghĩ mình sẽ luôn một thân một mình trong game, đột nhiên ở bảng phu thê lại xuất hiện tên một người khác, cảm giác kỳ quái không nói rõ được thành lời lại xen thêm chút vui vẻ. Đúng, là vui vẻ, sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

Tiếp theo là tân lang tân nương vào động phòng, quá trình động phòng trong Vân Du Tứ Hải là hai người cùng ở bên nhà trai, ở trong phòng một tiếng đồng hồ không được ra ngoài.

Biển Xanh Một Tiếng Cười và Hân Duyệt Thành Phục làm phù rể phù dâu ở lại để tiếp đón khách mời trong Đào Nguyên cư, Nhược Thủy Tam Thiên và Nhất Thược bị hệ thống đẩy vào trong phòng. Người chơi khác đương nhiên muốn nhân dịp này để tìm kiếm thú quý hiếm thích hợp với mình ở Thế Ngoại Đào NGuyên, dù sao, một con thú nuôi bình thường nhất ở đây cũng tốt hơn bên ngoài kia hàng vạn lần.

Căn phòng trong game của Lâm Mạc Tang cũng gọn gàng sạch sẽ y như phòng của anh ở ngoài đời. Một vài nhành quân tử lan lẳng lặng treo bên cửa, trên cửa sổ dán chữ hỷ, ở trên bàn, cây nến đỏ đang cháy, bên cạnh còn có thêm hai ly rượu nữa, bày biện hoàn toàn giống hôn lễ thời xưa.

Tô Y Thược lại ngẩng đầu ngắm nghía xung quanh.

Hồi trước khi Lâm Mạc Tang sang phòng cô, thấy trong phòng Tô Y Thược rất “gọn gàng”, chỉ có mình cô thôi còn chẳng có gì khác, nên ngày hôm sau liền mang một đống đồ gia dụng sang chất đầy bên nhà cô, cô kháng nghị thế nào cũng không có tác dụng gì. Cuối cùng anh còn nói đây là anh cho cô mượn tiền để mua trước, Tô Y Thược viết cả giấy vay nợ rồi mới chịu nhận đồ. Cũng từ lần đó, cô chợt cảm thấy anh thật sự rất độc tài!!!

Trong phòng của Nhược Thủy Tam Thiên ở trong game rất yên tĩnh, mà ở ngoài đời, trong phòng Tô Y Thược cũng rất yên tĩnh. Cô không biết phải nói gì, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.

“Em muốn rời khỏi đây.” Tô Y Thược như đang nói đến một chuyện chẳng có liên quan gì đến mình, cô cũng không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh hai người đang ngồi cạnh nhau trên một chiếc giường.

“Đi đến thành phố Quyết Hoa.” Tô Y Thược ngừng lại hai giây rồi nói tiếp, giọng điệu rất kiên định.

“Ừ.” Lâm Mạc Tang hơi ngạc nhiên, cô tới đó làm gì?!

Quả nhiên, anh không bận tâm… Tô Y Thược thầm thở dài, anh nghe thấy cô nói muốn rời đi mà cũng đáp lại một chữ…

Tuy thành phố Quyết Hoa cách thành phố A không xa, nhưng dù sao cũng không ở cùng một chỗ, có thể sau này họ sẽ càng ngày càng ít liên hệ với nhau, chưa biết chừng, họ sẽ quên mất nhau nữa, ánh mắt Tô Y Thược ảm đạm hẳn.

Không nỡ rời xa một thành phố, chỉ bởi vì ở đó có một người…

Những lời này đã nói lên chính xác tâm trạng hiện giờ của Tô Y Thược.

“Bao giờ?”.

“6h sáng ngày kia.” Chữ hỷ đỏ dường như khiến mắt Y Thược hơi cay cay.

“Anh đưa em đi.” Giọng điệu vẫn không có chút thay đổi, cứ như sự ra đi của cô căn bản không có liên quan gì tới anh vậy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một tiếng cũng sắp hết, Tô Y Thược bỗng muốn nói hết tất cả mọi chuyện với Lâm Mạc Tang. Cô sống bao nhiêu năm nay, đã từng tức giận, đã từng oán trách, đã từng hận thù, nhưng chưa từng tâm sự với bất cứ ai, chỉ vì cô không biết phải nói với ai, mà Lâm Mạc Tang lại khiến cô tin tưởng và dựa dẫm vào anh đến lạ kỳ.

“Em muốn đi tìm ông ấy, Tống Cao Tường nói ông ấy ở đó.” Tô Y Thược nhỏ giọng nói, người khác nghe thấy nhất định sẽ nghĩ cô đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng Lâm Mạc Tang biết, cô đang giải thích với anh.

Lâm Mạc Tang vỗn đang chuẩn bị tìm thời cơ sẽ rời khỏi thành phố A để đến thành phố Quyết Hoa giải quyết công việc. Nếu Tô Y Thược cũng qua đó, thì thời gian ở bên nhau của họ càng nhiều hơn, đương nhiên anh cũng muốn cô đi cùng anh.

“Anh cũng định chuyển tới đó.” Lâm Mạc Tang chờ mong vẻ mặt kinh ngạc của Tô Y Thược.

Nghe Lâm Mạc Tang nói xong câu đó, chỉ hai giây sau, Tô Y Thược ngẩng vụt đầu lên, trong mắt đầy vẻ khó tin, cô có nghe nhầm không?

“Anh muốn chuyển đến thành phố Quyết Hoa.” Lâm Mạc Tang nghiêm túc lặp lại lần nữa.

“Ơ…”. Lần này đã nghe rõ ràng, Tô Y Thược á khẩu luôn. Bảo sao vừa rồi khi cô nói sẽ đi đến thành phố Quyết Hoa, anh lại chẳng hề có phản ứng gì cả, nhưng mà anh chuyển tới đó làm gì? Ở đó có người nào rất quan trọng đối với anh sao?

Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang đầy nghi hoặc.

“Giải quyết một vài chuyện.” Lâm Mạc Tang cầm cốc café lên, đây là cái cốc lần trước cùng cô đi mua ở siêu thị, là cốc đôi với cái đang ở trên tay cô.

[Hệ thống] Thời gian động phòng kết thúc.

Nhược Thủy Tam Thiên và Nhất Thược lại lần nữa xuất hiện trong Đào Nguyên cư.

[Thế giới] Một Đời Một Kiếp: Hoan nghênh người đẹp Nhất Thược vào bang Thần Long.

[Thế giới] Thận Hư Công Tử: Bang chủ, xuống tay nhanh thật đấy!

Vị Thận Hư Công Tử này là trưởng lão trong bang, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.

[Thế giới] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Sao hả, mấy cậu ghen tị à? ~~~

[Thế giới] Hư Không Công Tử: Đúng thế đúng thế… Bao giờ cậu cũng cưới Hân Duyệt Thành Phục về đi ~~~

[Thế giới] Hân Duyệt Thành Phục: Hư Không, anh chán sống rồi à?!

Hư Không chợt im re không dám nói gì nữa.





Từ một dược sự trầm lặng, Tô Y Thược nháy mắt trở thành phu nhân bang chủ bang đệ nhất Vân Du Tứ Hải, cảm xúc của cô lúc này thật sự rất kỳ quái.

“Bà xã ~~~”. Đột nhiên Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược với vẻ mặt rất chân thành, dáng vẻ đáng thương khiến Tô Y Thược thoáng đề cao tinh thần cảnh giác. Tô Y Thược đã rút ra một quy luật, chỉ có lúc nào Lâm Mạc Tang bày ra gian kế mới dùng giọng điệu kiểu này.

“À… Anh cứ gọi em là Y Thược đi.” Tô Y Thược khéo léo nhắc nhở Lâm Mạc Tang.

“Nhưng chúng ta kết hôn rồi mà… Em nói thế là chê anh sao?”.

Dù Tô Y Thược có bình tĩnh đến mấy thì lúc này cũng rất muốn chửi thề, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy? Anh cứ khuấy đảo tâm tư tĩnh lặng của cô đến ba chìm bảy nổi là thế nào.

“Tùy… tùy anh…”. Tô Y Thược quyết tâm dùng thái độ không bận tâm để đối phó.

“Anh muốn nhờ Y Thược em giúp anh một chuyện.” Lâm Mạc Tang cũng chợt đổi thái độ, nghiêm túc nhìn Tô Y Thược.

Tô Y Thược hơi choáng váng với tốc độ chuyển biến của anh, ngoan ngoãn gật đầu.

“Đến thành phố Quyết Hoa, anh cần có một thân phận mới, thế nên, em có thể dùng thân phận vợ chồng để vào thành phố Quyết Hoa cùng anh không?”. Câu nói này của Lâm Mạc Tang nửa thật nửa giả, đúng là anh cần có thân phận mới, nhưng trong nội bộ đã sắp xếp ổn thỏa, có điều vừa rồi anh đột ngột đổi ý thôi.

“Ớ…”. Tô Y Thược không nghĩ tới là Lâm Mạc Tang lại đưa ra kế hoạch này. Vì sao anh lại cần có một thân phận mới thì mới bước vào thành phố Quyết Hoa được? Thân phận của anh bây giờ là gì? Hơn nữa, cô vẫn mơ mơ hồ hồ có cảm giác rằng hình như anh cố tình tiếp cận cô, mục đích của anh là gì? Đột nhiên Tô Y Thược phát hiện ra mình chẳng hề biết gì về anh cả, nhưng ngược lại, anh biết quá rõ về cô.

“Coi như em giúp anh được không?”. Thấy Tô Y Thược không từ chối thẳng thừng, Lâm Mạc Tang biết vẫn còn hy vọng.

Tô Y Thược hơi khó xử, về nguyên tắc cô không có khả năng đồng ý với anh, nhưng nghĩ đến trước đây dù là ở trong game hay ở ngoài đời, anh đều giúp cô rất nhiều chuyện. Lần trước, tuy rằng vì anh nên cô mới bị Mộ Dung Ngữ Yên tấn công, nhưng anh lại bất chấp tính mạng của bản thân, đỡ đạn thay cô khiến cho cô không thể không cảm động. Cô không phải người dễ mềm lòng, nhưng điều cô không muốn nhất đó là thiếu ân tình của người khác. Có điều, đối với anh, dường như tất cả không chỉ dừng lại ở hai chữ “ân tình”.

“Không phải em cũng cần có một tấm khiên che chở để đi tìm ông ấy sao?”. Người đã ở trong thành phố Quyết Hoa chắc chắn không phải là một nhân vật nhỏ, Tô Y Thược đột ngột bước vào đó một thân một mình chắc chắn sẽ rất bất lợi cho việc tìm người sau này. Coi như Lâm Mạc Tang đắp một bậc thang để Tô Y Thược bước xuống.

“Anh bảo đảm sẽ không làm gì em cả.” Mặt Lâm Mạc Tang tỏ vẻ như đang tổn thương vì bị cô nghi ngờ.

“Ặc… thôi được!”. Cuối cùng Tô Y Thược cũng bỏ vũ khí đầu hàng dưới sự tấn công dồn dập của Lâm Mạc Tang.

Nụ cười trong mắt Lâm Mạc Tang càng sâu hơn.

Tô Y Thược không nhìn thấy nụ cười quỷ dị của anh, cô còn đang suy nghĩ đến cuộc sống sau này ở thành phố Quyết Hoa, một thế giới rất khác. Đối với nơi cô đã sống hai mươi mấy năm này, cô thực sự rất muốn nói hẹn gặp lại…

Không phải Tô Y Thược không nỡ rời đi, nhưng vẫn có chút buồn bã, cuối cùng cô vẫn thiếu nợ bọn họ…
Bình Luận (0)
Comment