Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 76

“Thiếu… thiếu gia!”. thím Hoàng thở hổn hển chạy lên, “Âu Dương… Âu Dương tiên sinh…” Bà lại thở hổn hển thêm hai cái nữa, chỉ chỉ vào Âu Dương Mộc đang đứng ngẩn người, rồi lại chỉ xuống dưới nhà.

“Có chuyện gì?”. Sắc mặt Lâm Mạc Tang rất khó coi nhìn Âu Dương Mộc. Chết tiệt, sao cậu ta lại lên đây?!

Giọng điệu u ám của Lâm Mạc Tang đánh thức Âu Dương Mộc dậy, cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế mà hắn chậm chạp phát hiện ra rằng, mình đã phá hỏng chuyện tốt của lão Đại, thôi xong rồi…

“Tuyết nhi có việc cần tìm anh…” Âu Dương Mộc run run da đầu, cố gắng nói hết lời.

Nếu không phải vì Âu Dương Tuyết dùng nhược điểm của hắn để ủy hiếp hắn, ép hắn đưa con bé đến đây, thì hắn đâu ăn no rửng mỡ mà chạy tới chọc vào người đàn ông này chứ! Hiện giờ Âu Dương Mộc hối hận chết đi được.

Cô ta tìm anh thì có cái rắm gì chứ?! Lâm Mạc Tang rất muốn chửi thề!

“Em xuống dưới nhà rót cốc trà.” Tô Y Thược chỉ ước Lâm Mạc Tang mau mau ra ngoài nên mới thuận theo tình thế nói. Cô vẫn không thể ở riêng một mình với anh, cô rất căng thẳng.

Cô ấy lại đang né tránh. Từ sau khi tìm thấy cô, cô vẫn luôn né tránh anh, vì sao?! Anh làm cho cô mất tự nhiên như thế sao?! Trong lòng Lâm Mạc Tang bỗng bùng lửa giận.

Vừa rồi Tô Y Thược vẫn bị Lâm Mạc Tang che khuất, nên đến lúc này Âu Dương Mộc mới nhìn rõ mặt cô.

“Sao cô lại ở đây?”. Âu Dương Mộc kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình thản kia. Hắn không ngờ cô vẫn còn ở bên anh ấy, chưa từng có cô gái nào có thể ở gần anh ấy như thế!

Tô Y Thược lập tức đi xuống dưới nhà, không để tâm tới câu hỏi của Âu Dương Mộc.

Thấy Âu Dương Mộc bị lờ đi, cơn giận của Lâm Mạc Tang mới giảm đi một chút, nhưng vẫn mang vẻ mặt thối hoắc đi xuống nhà theo Tô Y Thược, để lại một mình Âu Dương Mộc đứng chỏng chơ ngoài cửa.

Tô Y Thược đứng trước tủ lạnh, chậm rãi uống nước, tầm mắt bất giác liếc về phía người đang ngồi trong phòng khách.

“Tang!”. Giọng con gái khiến người ta nổi da gà vang lên.

Gọi thân mật thế làm cái gì?! Trong lòng Tô Y Thược chợt thấy hơi khó chịu, uống nước còn cố tình phát ra tiếng to hơn một chút.

Từ lúc Tô Y Thược vừa xuống nhà, Âu Dương Tuyết đã nhìn thấy cô rồi. Không ngờ cô ấy lại xuất hiện trong nhà Lâm Mạc Tang, từ trước đến giờ cô ta còn chưa từng tới lần nào, hơn nữa, nhìn cô ấy coi nơi này như nhà của mình, ánh mắt Âu Dương Tuyết đầy vẻ ghen tị, nhìn chằm chằm Tô Y Thược như con rắn độc.

Sự xuất hiện của Tô Y Thược đã quét sạch niềm vui sướng khi được đến đây của cô ta đi, không còn sót chút nào.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Mạc Tang đi sau Tô Y Thược, cô ta lập tức giấu đi vẻ mặt ghen ghét, cười dịu dàng với Lâm Mạc Tang.

Vì vậy, trong nhà lập tức xuất hiện tình cảnh, Âu Dương Tuyết không ngừng bắt chuyện với Lâm Mạc Tang, Lâm Mạc Tang lạnh mặt, còn Tô Y Thược thì len lén quan sát ba người họ.

Lâm Mạc Tang sắp chịu không nổi sự lắm điều của Âu Dương Tuyết, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm ai đó, sau khi vô tình bắt gặp hành động ‘lén lút rình xem’ của Tô Y Thược, đôi mắt cáo thoáng đảo một vòng.

Âu Dương Tuyết ra sức ra hiệu cho Âu Dương Mộc để hắn đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi. Âu Dương Mộc quan sát vẻ mặt trầm lặng của Lâm Mạc Tang, quyết định chậm rãi di chuyển phương hướng hoạt động về phía Tô Y Thược.

Điều này làm sao thoát được ánh mắt của Lâm Mạc Tang, Âu Dương Mộc chợt thấy lạnh cả người, cơ thể bỗng bất động như bị đóng băng. Ánh mắt của lão Đại sao cứ như muốn nuốt sống mình thế, khiến hắn dựng hết cả tóc gáy.

Tô Y Thược cảm thấy việc mình đứng đây uống nước có vẻ không được sáng suốt lắm, vở kịch này xem thế cũng đủ rồi, đang chuẩn bị thu binh…

“Bà xã ~~~”. Giọng nói của Lâm Mạc Tang lọt vào tai Tô Y Thược cứ như tiếng nói của ma quỷ vang lên vậy. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế này trước mặt người khác.

Tô Y Thược suýt nữa phun hết nước ra ngoài. Sao đột nhiên anh lại kéo cô vào chứ? Trước ánh mắt khó tin của hai người kia, Tô Y Thược gắng gượng đáp lời khe khẽ một tiếng, rồi dùng khẩu hình lén hỏi anh: Anh muốn gì?!

Âu Dương Mộc có cảm giác như sắp ngất, hắn có nghe nhầm không? Vừa rồi không phải Lâm Mạc Tang gọi cô gái họ Tô kia đấy chứ?!

“Bà xã ~~~”. Lâm Mạc Tang lại dùng tiếng nói câu hồn gọi tiếp lần nữa, còn nhấc chân đi về phía Tô Y Thược.

Lần này thì Âu Dương Mộc nghe rất rõ ràng. Lâm thiếu kết hôn bao giờ?!

Lâm Mạc Tang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Y Thược, nhìn nàng đầy thâm tình.

Người đàn ông này lại nổi điên cái gì thế?! Bàn tay phía sau của Tô Y Thược ra sức nhéo vào cánh tay Lâm Mạc Tang, vừa dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy để đe dọa anh. “Buông ra.”

“Hai người kết hôn bao giờ?!” Khuôn mặt trẻ con xinh xắn của Âu Dương Tuyết như vỡ vụn, câu hỏi sắc bén vang lên trong phòng khách. Tô Y Thược nóng nảy: “Anh buông ra!”. Cô không muốn bị người khác hiểu lầm!!!

“Chính em đồng ý làm bà xã của anh rồi mà, đúng không?”. Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược đầy ẩn ý, hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp của cô.

Bàn tay đang nhéo cánh tay Lâm Mạc Tang của Tô Y Thược chợt khựng lại.

— “Anh muốn nhờ Y Thược em giúp anh một chuyện.”

— “Đến thành phố Quyết Hoa, anh cần có một thân phận mới, thế nên, em có thể cùng anh dùng thân phận vợ chồng để vào thành phố Quyết Hoa không?”.

— “Ặc… vậy… thôi được.”

Đoạn đối thoại này chính họ đã nói trước khi đến Quyết Hoa. Tô Y Thược có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình. Hiện giờ Lâm Mạc Tang có dịp dùng cô để ngăn chặn người khác, cuối cùng cô lại mơ mơ hồ hồ trở thành lá chắn của anh!

Âu Dương Tuyết phát hiện ra trong mắt Tô Y Thược rõ ràng có vẻ không cam lòng, liền nảy ra ý hay.

“Chị ~~~”. Âu Dương Tuyết giấu hẳn vẻ oán hận khi vừa nhìn thấy Tô Y Thược đi, thân mật gọi.

Thấy em gái mình đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, Âu Dương Mộc càng ngày càng cảm thấy tình hình rất quái dị. Hắn nhớ là từ trước đến giờ ngay cả đàn ông muốn tiếp cận với Lâm Mạc Tang đều bị cô ta hành cho không sống yên ổn được, chẳng lẽ con bé nghĩ thông suốt rồi sao?

“Em xem rồi xử lý đi.” Lâm Mạc Tang vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười dịu dàng, như đang thì thầm điều gì đó rất ngọt ngào với Tô Y Thược.

Tô Y Thược vốn muốn lánh mặt ngay lập tức, nhưng nhìn bộ mặt gợi đòn của Lâm Mạc Tang, bước chân của cô lại không nhấc lên được. Lúc này, Âu Dương Tuyết đã kéo lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Tô Y Thược.

“Chị ~~~”. Giọng nói thanh thanh như tiếng chuông nghe rất thu hút, tiếc là Tô Y Thược chỉ cảm thấy đáng ghét mà hoàn toàn không cảm nhận được sự ấm áp như khi Ôn nhi gọi cô là chị.

Tô Y Thược lẳng lặng rút tay ra khỏi tay Âu Dương Tuyết, bực bội nhìn Lâm Mạc Tang đang thảnh thơi đứng xem kịch bên cạnh.

Diễn kịch phải không? Được, vậy cô diễn cùng anh, ai sợ ai?!

Tô Y Thược ‘dịu dàng’ ôm lấy cánh tay Lâm Mạc Tang, ‘cười’ nhìn anh: “Ông xã ~, bà thím này là ai vậy?”. Tô Y Thược ngây ngô chỉ Âu Dương Tuyết hỏi.

Bà thím?! Mặt Âu Dương Tuyết đen đi, cô ấy lại dám gọi mình là bà thím à? Cô ta mới có 19 tuổi có biết chưa hả?!!!

Sự chủ động của Tô Y Thược khiến Lâm Mạc Tang hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô gọi anh ‘dịu dàng’ như thế, tuy rằng bàn tay đang ôm tay anh cũng không ngừng nhéo anh, anh dám chắc rằng tay mình hiện giờ tím bầm cả rồi. Có điều, vẫn đáng giá!!!

“Chị, em mới 19 mà ~~~”. Âu Dương Tuyết ngân ngấn lệ nhìn Tô Y Thược, khiến người ta không kìm được mà muốn yêu thương cô ta.

“Ồ, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo.” Tô Y Thược bình luận như thấy chuyện lạ đời.

Dù là kẻ ngốc cũng biết Tô Y Thược đang châm biếm cô ta. Môi Âu Dương Tuyết hơi run lên, cô ta chỉ muốn xé rách miệng cô gái này ngay lập tức. Cô ta vốn muốn châm chọc Tô Y Thược một phen, không ngờ cuối cùng còn bị cô chọc tức ngược lại.

Âu Dương Mộc không ngờ Tô Y Thược không hề nể mặt Âu Dương Tuyết chút nào hết, mà rõ ràng Lâm Mạc Tang lại hoàn toàn để mặc cô muốn làm gì thì làm. Rốt cuộc anh dung túng cho cô đến mức nào chứ? Ngay cả Âu Dương Mộc luôn tự tin rằng mình rất hiểu Lâm Mạc Tang, lúc này cũng không đoán được suy nghĩ của Lâm Mạc Tang.

“Thím này, thím còn chuyện gì không? Cũng không còn sớm nữa, tôi và… khụ khụ… ông xã tôi phải đi ngủ.” Khi nói đến hai chữ ‘ông xã’, chính Tô Y Thược cũng tự sặc.

Tiếc là Âu Dương Tuyết đang mải giận dữ, đâu có chú ý tới.

“Thím Hoàng, tiễn khách.” Tô Y Thược không để tâm tới phản ứng của Âu Dương Tuyết, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.

“Tôi đưa em gái tôi về trước.” Âu Dương Mộc nhìn Tô Y Thược đầy vẻ nghiền ngẫm, rất biết điều rút lui.

Lâm Mạc Tang nhìn theo người đang bị Âu Dương Mộc kéo ra ngoài cửa, cùng với vẻ mặt cố nhịn cười của thím Hoàng. Cô nhóc này càng ngày càng có nhân khí hơn, anh không ngại cô nổi giận với anh, anh muốn cảm nhận được hỉ nộ ái ố của cô, tình trạng vô cảm như búp bê của cô luôn khiến anh đau lòng tới cùng cực.

“Xem kịch đủ chưa?”. Chờ Âu Dương Mộc và Âu Dương Tuyết vừa đi khuất mắt, Tô Y Thược lập tức buông tay đứng cách xa Lâm Mạc Tang ba bước.

“Không tệ.” Lâm Mạc Tang đáp lại hai chữ đó rồi đi thẳng lên lầu.

Nhìn theo bóng Lâm Mạc Tang, mọi sự tức giận của Tô Y Thược đều nghẹn lại trong lòng. Có phải anh ấy đang cười lén không?! – Tô Y Thược nghĩ – Bờ vai anh run lên rõ rệt!!!
Bình Luận (0)
Comment