Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 34


Nguyên Soái lúc này xin nghỉ phép kỳ thực cũng không dễ dàng, làm đơn xin phép xong còn phải trải qua các cấp phê duyệt, sau đó phải tìm người thích hợp tạm thời tiếp quản công việc, xong xuôi mới yên tâm rời.

Niếp Duy An tự nhiên chờ không kịp.

Nguyên Soái ngay lập tức chuyển báo cáo cho Đại đội trưởng Trần.

Trần đội cau mày: “Tại sao cậu lại rời đi vào lúc này? Tiểu An và Tiểu Tuyết phải về nhà, Trạm y tế cũng không có nhiều việc, có bác sĩ Tống trông coi ở đó là được… Nhưng trong đội hiện tại các binh lính cũng đang nghỉ phép, cậu cứ như vậy rời đi, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Nguyên Soái mặt không chút thay đổi mở miệng: “Đại đội trưởng, tôi có việc cá nhân rất quan trọng!”
Trần đội giương mắt trừng anh: “Chuyện gì gấp như vậy?”
Nguyên Soái nghĩ nghĩ một chút, đáp: “Không phải ngài vẫn luôn kêu tôi nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân sao… Lần này tôi chính là đi giải quyết vấn đề cá nhân đó đấy.


Đại đội trưởng Trần ngay lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt hóng chuyện hỏi: “Ồ? Cậu thích cô gái nào à? Là người nào, ta quen không?”
Nguyên Soái gật đầu: “Lần này tôi đưa cô ấy về nhà.


Đại đội trưởng Trần vô cùng thích thú vuốt cằm: “Nha đầu Tiểu Tuyết rất được, bộ dạng xinh đẹp, vừa đáng yêu…”
“Thực xin lỗi, Trần đội!” Nguyên Soái mặt không chút thay đổi đánh gãy lời ông, “Tôi cùng Tiểu Duy về nhà!”
Đại đội trưởng Trần hơn nữa ngày mới nhận ra “Tiểu Duy” trong miệng Nguyên Soái là ai, nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn anh, sau một lúc lâu mới không thể tin được hỏi: “Cậu thích tiểu An?”
Nguyên Soái gật đầu.

Đại đội trưởng Trần kìm nén hồi lâu mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lắc đầu cười nhạt: “Cậu cư nhiên thích con bé… Tôi thật không biết nên khâm phục dũng khí của cậu hay là nên khâm phục mắt nhìn người của cậu! Tiểu An thực sự là cô gái tốt hiếm có.

Nhưng có thể rước được con bé về nhà thì… Nguyên Soái, tôi nghĩ rằng con đường phía trước của cậu rất khó đi đấy…”
Nguyên Soái cau mày phản đối: “Có vấn đề gì sao?”
Trần đội mỉm cười cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nước rồi nói: “Hai người tính cách rất giống nhau, đều rất mạnh mẽ… Vợ chồng sống là phải bổ sung cho nhau! Các người vậy, tương lai sẽ có rất nhiều gập ghềnh!”
Nguyên Soái im lặng một lúc, kiên quyết lắc đầu, khẳng định nói: “Không! Cô ấy là một quân nhân ưu tú, có thể hiểu được tôi, cho dù tôi lâu không về nhà, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy mình bị xem nhẹ!”
Nguyên Soái đột nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Công việc của tôi… rất nguy hiểm! Có thể gây ra quá nhiều phiền toái cho gia đình tôi! Tiểu Duy thì khác, cô ấy là người có thể ở bên cạnh tôi, cô ấy không cần tôi lúc nào cũng phải ở bên cạnh để bảo vệ cô ấy.



Khi yêu thương một người nào đó, người đàn ông sẽ muốn đặt cô ấy dưới đôi cánh của mình để luôn bảo vệ cô ấy, giữ cho cô ấy được bình yên và hạnh phúc… Nhưng là một bộ đội đặc chủng, mỗi ngày anh phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhất định Nguyên Soái không thể làm một người chồng bình thường luôn ở bên cạnh chăm sóc cô được.

Nhưng Niếp Duy An thì khác, cô cũng là một quân nhân nên cô hiểu trách nhiệm của một quân nhân, cô sẽ không oán trách chồng vì đã hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô vì nhiệm vụ.

Cô cũng sẽ không thất vọng về cuộc sống và cũng sẽ không cảm thấy oán hận.

Tâm không sinh oán hận thì mới không có thống khổ.

Hơn thế nữa, cô đủ mạnh mẽ để cầm súng và sát cánh chiến đấu cùng với anh để bảo vệ đất nước và quê hương của họ.

Trần đội đột nhiên im lặng, ông đương nhiên hiểu ý của Nguyên Soái.

Nghĩ đến đứa con trai vừa mới trưởng thành của mình, Trần đội luôn cảm thấy có lỗi, đã nhiều năm như vậy, con trai ông lớn lên không có cha bên cạnh, già trẻ lớn bé, gánh nặng cả gia đình đều đổ lên vai vợ… Ông xứng với quốc gia quân đội, nhưng cuối cùng lại hổ thẹn với gia đình mình…
Nguyên Soái chậm rãi mở miệng: “Nếu chuyện này thành… Ngài đã giải quyết được vấn đề quan trọng đấy!”
Trần đội ngẩn ra, không biết nên khóc hay nên cười.

Đúng vậy, Nguyên Soái có thể cùng Niếp Duy An tu thành chính quả, vậy hai vấn đề cá nhân của hai thiếu tá cấp dưới ông đã được giải quyết!
Đại đội trưởng Trần bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt giật mình nói: “Không đúng, ta nói tiểu tử cậu lúc trước lại kiên quyết tiến cử Tiểu An như vậy… Cậu đã có âm mưu từ trước rồi đúng không? Nói đi! Cậu coi trọng con gái người ta từ khi nào?”
Lúc trước Niếp Duy An bị bệnh viện xử phạt, lão Niếp muốn đưa con gái trở về quân đội nên có nhờ ông giúp… Nhưng lúc đó Đại đội trưởng Trần cũng đang ở thế khó, sau đó vẫn là Nguyên Soái nhờ quan hệ trong nhà, mới thuận lợi làm cho Niếp Duy An trở thành thiếu tá.

Nhớ lại năm ngoái, Nguyên Soái đã chủ động yêu cầu Niếp Duy An hỗ trợ huấn luyện tân binh…
Đại đội trưởng Trần vẫn có vài điểm không rõ!
Nguyên Soái ngậm chặt miệng không đáp, đứng lên nói: “Tôi còn có việc… Trần đội, chuyện báo cáo làm phiền ngài rồi!”
Mặc dù Đại đội trưởng Trần đang rất tò mò muốn buôn chuyện nhưng ông biết cấp dưới của mình rất kín tiếng nên ông chỉ có thể bất đắc dĩ cười mắng: “Xú tiểu tử! Mau cút đi, nhìn chướng khí a!”
Nguyên Soái hành lễ, sau đó mượt mà phắn đi.


Có Trần đội giúp, báo cáo của Nguyên Soái rất nhanh đã được phê duyệt, vào ngày hôm sau, anh đặt hai vé máy bay và lên đường đến Thành phố L cùng Niếp Duy An.

Thành phố L gần biển, rất phồn hoa, mùa này đã rất ấm áp.

Sau khi rời sân bay, Niếp Duy An đeo chiếc kính râm lớn, xách một chiếc túi và hỏi: “Anh đã đặt khách sạn chưa?”
Nguyên Soái cau mày, ra vẻ khó xử nói: “Không… Tôi hiện tại ở khách sạn không tiện.


Niếp Duy An nhíu mày, nghĩ đến Nguyên Soái lần này đi là có nhiệm vụ trong người, vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

“Vậy anh định ở đâu? Nếu không tôi lấy CCCD của tôi đăng ký giúp anh một phòng nhé?”
Nguyên Soái suy nghĩ một chút, sau đó áy náy nhìn cô: “Không biết nhà cô… có tiện cho tôi ở mấy ngày không?”
Niếp Duy An lúc này không nói nên lời, nếu trước đây cô sẽ ngay lập tức đồng ý, nhưng bây giờ cô đã biết được tâm tư của Nguyên Soái, khiến cho cô không thể không nghi ngờ động cơ của anh.

Niếp Duy An nhíu mày: “Không phải là không được… Nhưng tôi lần này trở về không định gặp mặt lão ba của tôi! Nếu anh muốn ở nhà tôi thì tôi có thể nhờ anh trai tôi sắp xếp cũng được!”
Nguyên Soái cảnh giác nhìn cô: “Ủa, cô không ở nhà thì cô ở đâu?”
Niếp Duy An quay quay chiếc chìa khóa đang móc trong ngón tay, không chút để ý nói: “Ờ, tôi tự thuê phòng ở riêng lâu rồi…”
Nguyên Soái nhanh chóng quay xe: “Vậy không nên phiền toái nhà cô… Không bằng tôi ở nhờ nhà trọ cô hai ngày đi!”
Niếp Duy An muốn trêu chọc anh, nín cười nói: “Không, không, sao có thể vậy được… Chỗ của tôi rất nhỏ, làm vậy tôi cảm thấy có lỗi với anh!”
“Cứ quyết định vậy đi!” Nguyên Soái làm ra vẻ không thể cự tuyệt quyết định, chính trực nói, “Chúng ta là quân nhân, ra khỏi doanh trại không cần khách sáo như vậy, không có lỗi hay áy náy gì cả!”
Niếp Duy An trong lòng thầm phỉ nhổ, trên mặt lại ra vẻ khó xử: “Vậy thì… Chắc anh phải ngủ sô pha!”
Nguyên Soái vung tay lên, không chút do dự nói: “Được!”
Niếp Duy An được cô út nuôi dưỡng, từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội cho nên đối với chuyện nam nữ tự nhiên không quá chú trọng.

Niếp Duy An và Nguyên Soái gọi một chiếc taxi ở cổng sân bay và vội vã về nhà.


Hôn lễ của Ngụy Triết sẽ diễn ra vào ngày hôm sau, họ chỉ còn chút thời gian để chuẩn bị.

Căn hộ Niếp Duy An thuê thực sự không lớn, một phòng ngủ, trang bị rất đơn giản, ngay cả TV cũng không có, phòng khách ngoại trừ một chiếc ghế sô pha nhỏ, một chiếc bàn cà phê và một chiếc bàn ăn góc hình tam giác, cũng không có gì khác.

Nguyên Soái bất động thanh sắc đánh giá một vòng, bỏ ba lô xuống, lịch sự kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống.

Nguyên Soái thân hình cao lớn vạm vỡ, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, tay chân thon dài không thể buông lỏng, dáng vẻ vô cùng ủy khuất, giống như một con gấu lớn bị oan ức, nhìn rất buồn cười.

Niếp Duy An rót cho anh một ly nước: “Đừng khách sáo… Anh ngồi trên cái ghế đó không thoải mái sao? Ngồi trên sô pha đi!”
Nguyên Soái yên lặng nâng lên mông, ngồi vào sô pha, thoải mái duỗi tay duỗi chân.

Niếp Duy An lấy đồ vệ sinh cá nhân sạch sẽ từ trong tủ, mang vào phòng tắm và đặt chúng lên, đi ra nhìn đồng hồ treo tường trên tường, lịch sự hỏi: “Có đói bụng không, có muốn ra ngoài ăn chút gì không?”
Nguyên Soái bỗng nhiên mỉm cười: “Không cần phiền toái như vậy, cô nấu tạm cái gì đó để ăn là được rồi.


Niếp Duy An nháy mắt đen mặt, cái gì kêu là cô nấu tạm cái gì để ăn?
Rất được, một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Nguyên Soái giống như lơ đãng tiếp tục nói: “Tài nấu ăn của cô không tệ, lần trước nấu mì tuy rằng có chút nhạt… Nhưng có thể lấp đầy bụng.


Không nhắc tới thì thôi, nói tới lại khiến Niếp Duy An nhớ lại việc bị anh hố một vố lúc trước.

Thù cũ hận mới, Niếp Duy An cười ‘hắc hắc’: “Được rồi! Tôi nấu mì cho anh!”
Nửa năm không ở, mặc dù có Niếp Duy Bình giúp đỡ chăm sóc căn hộ, nhưng hiện tại phòng bếp không có gì để ăn được.

Niếp Duy An lục lọi trong tủ bát nửa ngày mới tìm được một gói mì sợi.

Sau khi kiểm tra hạn sử dụng xem còn ăn được không, cô liền bật lửa đun nước.

Mì luộc trong nước, không hành, gừng và tỏi.

Niếp Duy An dùng đũa khuấy một cách hung tợn, cầm chiếc thìa nhỏ trong hộp gia vị, dùng sức xúc muối, và trong tích tắc… cán thìa gãy làm đôi.


Niếp Duy An mặt không chút thay đổi ném chiếc thìa vào thùng rác, chỉ cầm hộp gia vị lên và đổ gần hết muối vào nồi.

Niếp Duy An tắt lửa, lấy ra một cái bát lớn, đổ mì vào bát, bưng ra khỏi bếp và đặt trước mặt Nguyên Soái.

Niếp Duy An ôn nhu đưa cho anh chiếc đũa, cười nói: “Tranh thủ còn nóng ăn đi…Tôi đảm bảo lần này nhất định, không, nhạt!”
Nguyên Soái kẹp đũa, nhìn bát mì nước canh trong veo trước mặt, đột nhiên cảm thấy… no rồi.

Niếp Duy An híp mắt, nở nụ cười nguy hiểm: “Sao không ăn? Không ăn liền thua! Từ nay về sau không nợ anh bữa mì này nữa!”
Nguyên Soái một phen tranh đấu nội tâm dữ dội, sau khi cân nhân kỹ lưỡng về lợi và hại, rốt cuộc vẫn vươn chiếc đũa ra, gắp một ít mì, há miệng ăn với vẻ bi thảm.

Nguyên Soái thần sắc kỳ quái uống mấy ngụm nước miếng, đặt đũa xuống ho khan một tiếng: “Hơi mặn!”
Không phải hơi mặn… Là mặn lòi mới đúng!
Niếp Duy An cười chế nhạo, khịt mũi, “Thật khó hầu hạ! Lúc chê nhạt, lúc chê mặn… Anh còn hay thay đổi hơn cả phụ nữ!”
Nguyên Soái yên lặng cúi đầu, không nói lời nào vùi đầu ăn mì… À không ăn muối.

Niếp Duy An tâm tình vui sướng ngồi ở đối diện, thưởng thức cảnh Nguyên Soái gian nan nuốt vào… muối.

Sau khi ăn một bát mì lớn dưới ánh nhìn không chớp mắt của Niếp Duy An, Nguyên Soái thê thảm không nói nổi.

Cổ họng như bốc hỏa, nhưng anh lại không thể uống nước vì quá no, trong cơ thể anh có quá nhiều muối, thậm chí anh còn cảm thấy nước bọt như giảm bớt, giống như toàn bộ nước trong cơ thể đều bận rộn chạy đi để đào thải muối hết rồi.

Nguyên Soái duỗi đôi chân dài ra, móc bàn chân vào dây đeo ba lô, mở khóa kéo bên hông, lặng lẽ lấy ra hai thanh sô cô la quân dụng, xé mở vỏ bọc ra và ăn.

Sô cô la do quân đội cung cấp là loại đặc biệt để bổ sung năng lượng, ngọt đến đòi mạng, nếu không phải bất đắc dĩ thì Nguyên Soái rất hiếm khi ăn nó…
Niếp Duy An rốt cục vừa lòng, vừa ngâm nga vừa bê bát vào phòng bếp rửa chén.

— Hết chương 34 —
 
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment