Ngày đại khảo
Vân Tước đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc của vòng khảo hạch đầu tiên.
Hồ Ngọa Long nằm ở tầng thấp nhất trong dãy Cô Tuyết, ẩm khí nặng nề. Dù nắng gắt giữa trưa, vẫn cuồn cuộn sương mù dày đặc.
Sương mù ấy là linh khí trời đất hội tụ mà thành. Giao cưỡi mây mà bay, uống gió sương, không ăn ngũ cốc, ngâm mình trong nước lạnh cực độ, tẩy gân luyện cốt, tâm đạo kiên định, thấm nhuần tinh hoa nhật nguyệt, tu luyện nghìn năm, mới có thể hóa rồng mà thăng thiên.
Hồ Ngọa Long nếu không vì quanh năm hàn khí nặng nề, người thường khó chống đỡ, thì đã là nơi tu luyện lý tưởng nhất rồi.
Trời vừa hửng sáng, Thẩm Mặc Ly đã có mặt bên hồ. Trên đỉnh tuyết hôm nay có tuyết lớn, y khoác thêm áo choàng trắng thêu hoa tối màu ngoài đạo bào trắng, như mai rơi giữa tuyết, nổi bật phiêu dật.
Từ xa, y thấy vài bóng người thấp thoáng còn đến sớm hơn. Trong màn sương mờ mịt, y nhận ra y phục của các phái. Đệ tử bổn môn mặc trường sam lam nhạt, rất dễ nhận ra. Bên cạnh là đệ tử phái Chu Bội, y phục xanh trắng, ngắn hơn một chút so với bổn môn, đang tụm năm tụm ba nói cười, ồn ào đến mức khiến mấy đệ tử áo trắng, giày đỏ bên cạnh liếc nhìn — đó là trang phục của Bách Luyện Các, y phục viền đỏ sẫm rất nổi bật.
Phía ngoài cùng… Thẩm Mặc Ly đang quan sát thì bỗng thấy một bóng đen vụt qua, lập tức vận khí phóng người đến nơi, đưa mắt nhìn quanh, nhưng đã không thấy tung tích.
“Chưởng giáo Thẩm!” Một tiếng gọi vang lên, cắt ngang ánh nhìn của y. Quay đầu theo tiếng, một nam tử trung niên mặc trường bào xanh trắng, tay cầm phất trần, đang chậm rãi bước đến. Ống tay áo rộng lật phất trong gió, hoa văn mây ẩn hiện sinh động như thật, bên hông treo một khối ngọc khắc chữ “Dương”, thần sắc thân thiện, khí độ bất phàm. “Lâu quá không gặp, nghe nói chưởng giáo Thẩm gần đây bị thương, nay nhìn lại vẫn thần sắc như xưa! Ha ha ha!”
Nhìn y phục và ngọc bài, Thẩm Mặc Ly đã có tính toán trong lòng, thản nhiên đáp: “Làm phiền chưởng môn Công Tôn quan tâm rồi.”
Người đến chính là Công Tôn Dương, chưởng môn phái Chu Bội, một trong tứ đại phái. Công Tôn Dương khí lực sung mãn, giọng sang sảng, giữa sương mù dày đặc, tiếng ông vang dội, khiến đệ tử các môn xung quanh đều quay lại nhìn.
“Cung Tôn chưởng môn, người đến từ bao giờ vậy?” Thẩm Mặc Ly nhìn chăm chăm thanh đại đao vắt nghiêng sau lưng Cung Tôn Dương, dò hỏi.
“Hôm qua mới đến, trong phái có việc nên bị trì hoãn.”
Hôm qua mới đến? Vậy người cuối cùng vào động kia, vác đại đao trên lưng, chẳng phải hắn rồi. Hắn ngẫm lại, đúng là hôm qua có gặp đệ tử Chu Bội Môn bênh vực Mộc Thiến Thiến ở trấn.
“Sư tôn!” Vừa thấy Thẩm Mặc Ly xuất hiện, Tức Mặc Ảnh liền nhanh chóng nhận ra bóng dáng người, đợi y chào hỏi với Cung Tôn chưởng môn xong thì lập tức bước tới bên cạnh.
“Đây… là Mặc Ảnh sư điệt? Giờ đã là nam nhi tuấn tú rồi! Lần trước lão phu thấy còn nhỏ xíu thế này.” Cung Tôn Dương ánh mắt thẳng thắn lại đường hoàng, đánh giá Tức Mặc Ảnh một lượt, vừa nói vừa giơ tay ước lượng.
“Đệ tử Tức Mặc Ảnh kính chào Cung Tôn chưởng môn.” Tức Mặc Ảnh cung kính thi lễ.
“Tốt tốt tốt. Lúc con còn nhỏ, ta đã bảo nhất định là người có thiên phú! Nghe nói mười ba tuổi con đã kết đan rồi?” Cung Tôn Dương hạ giọng cười cợt: “Nói nhỏ với lão phu, giờ đã là Linh giả rồi đúng không? Hửm? Các người, chưởng giáo đã có người kế thừa rồi!”
“Đa tạ Cung Tôn chưởng môn đã khen, đệ tử tu vi còn nông cạn, đâu dám khoe khoang trước mặt chưởng môn.” Tức Mặc Ảnh liếc nhìn Thẩm Mặc Ly, thấy vẻ mặt người vẫn thản nhiên như thường, mới chắp tay khiêm tốn đáp.
“Hahaha! Thẩm chưởng giáo, đồ đệ ngươi không chỉ thiên tư hơn người, dung mạo xuất chúng, mà còn biết tiến lui đúng mực, phong độ đoan trang! Không biết hiền điệt đây đã có hôn ước gì chưa?” Cung Tôn Dương quay sang Thẩm Mặc Ly, cười lớn nói.
“…” Gì thế này? Thái tử Ma tộc Phong Huyền còn chưa tìm được, giờ lại tới chuyện liên hôn thế gia? Đường tu đạo của đồ nhi sao nhiều cám dỗ thế hả?
Thẩm Mặc Ly liếc nhìn Tức Mặc Ảnh một cái đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói: “Chưa từng.”
Ánh nhìn ấy khiến Tức Mặc Ảnh khẽ chột dạ, vội quay đi, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào y. Hắn không rõ vì sao mình lại thấy chột dạ.
“Này Thẩm chưởng giáo, nam nhi đại trượng phu, dựng gia lập nghiệp trị thiên hạ, mà dựng gia phải đặt lên hàng đầu! Lão phu có một đứa con gái, không dám nói là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng đoan trang hiền thục…”
“Tiểu đồ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện phong nguyệt, nên lấy tu tâm dưỡng tính làm trọng. Tấm lòng của Cung Tôn chưởng môn, bọn ta xin ghi nhận.” Thẩm Mặc Ly không để hắn nói hết, liền lạnh nhạt ngắt lời, “Tỷ thí sắp bắt đầu, bọn ta xin cáo từ trước.” Nói đoạn liền kéo tay Tức Mặc Ảnh bỏ đi như chạy.
Tiếng của Cung Tôn chưởng môn vẫn vang vọng phía sau, không chịu buông tha: “Thẩm chưởng giáo đi thong thả! Tỷ thí còn lâu mà! Có thể định trước hôn sự, đợi tụi nhỏ lớn thêm…”
Tức Mặc Ảnh nhìn tay Thẩm Mặc Ly đang nắm lấy tay mình, trong lòng dâng lên một chút vui mừng khó tả. Không ngờ sư tôn lại từ chối dứt khoát như thế, khóe môi hắn khẽ cong lên, ngoan ngoãn đi theo người đến cạnh khảo trường.
“Sao ngươi không nói gì?” Thẩm Mặc Ly bất ngờ dừng bước, quay đầu hỏi Tức Mặc Ảnh.
Tức Mặc Ảnh đang mải suy nghĩ, suýt nữa đâm sầm vào người, vội dừng lại: “Sư tôn muốn đệ tử nói gì ạ?”
Đôi mắt màu lưu ly của Thẩm Mặc Ly bình tĩnh vô sóng, biểu cảm như mặt hồ mùa thu, chẳng hề lộ ra điều gì, “Ngươi không trách ta chưa hỏi ý kiến ngươi, đã thay ngươi từ chối một mối hôn sự tốt như vậy chứ?” Hai chữ “mối hôn sự tốt” được y nhấn mạnh rất rõ.
Tức Mặc Ảnh cũng nhìn y, dù nhìn kỹ từng chút một cũng không thấy khác gì ngày thường, nhưng hắn có thể khẳng định — chủ đề khi nãy khiến sư tôn không vui.
Hắn quá quen thuộc với Thẩm Mặc Ly rồi. Từ ngày được người đưa về Cô Tuyết Sơn phái, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi thân ảnh kia, luôn quan sát, học hỏi, thấu hiểu. Thói quen cảm nhận lâu năm nói cho hắn biết — sư tôn để tâm chuyện vừa rồi. Nhưng tại sao?
Một lúc sau, Tức Mặc Ảnh nghiêm túc đáp: “Không.”
“Ồ? Chu Bội Môn và bổn phái đều là danh môn trăm năm, nếu có thể kết thân với nữ nhi của Cung Tôn chưởng môn, sau này ở cả Cô Tuyết Sơn phái lẫn Chu Bội Môn, ngươi đều là nhân vật nắm giữ đại quyền…” Nói tới đây, chính Thẩm Mặc Ly cũng cảm thấy đó là chuyện tốt trăm điều lợi mà không một điều hại. Vừa rồi y thật sự bốc đồng, sao lại không nghĩ kỹ đã từ chối? Việc này không phải tốt hơn nhiều so với để đồ nhi với Phong Huyền dây dưa sao?
“Việc sư tôn không muốn đệ tử làm…” Tức Mặc Ảnh nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt sâu thẳm ấy khiến Thẩm Mặc Ly bất giác thấy quen thuộc, như thể hắn đang hứa hẹn điều gì cực kỳ quan trọng, “Đệ tử đều sẽ không làm.”
Thẩm Mặc Ly khẽ ho một tiếng, không nhớ nổi đây là lần thứ mấy trong ngày y chột dạ. Lúc này y thật giống một đại ác nhân chuyên phá hoại tình duyên, còn đồ nhi thì như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn bị bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền, nghe lời đến kỳ lạ.
Y sắp xếp lại câu chữ, dịu giọng nói: “Hiện giờ điều ngươi cần là chuyên tâm tu hành. Đợi khi có thành tựu, tự nhiên cũng không cần lo chuyện tình duyên.”
“Sư tôn tin tưởng ta vậy sao?” Con thỏ nhỏ bị bán kia ngoan ngoãn hỏi lại.
Chẳng phải rõ rồi sao! Ngươi là nam chính mà! Không mê tình thì nhất định thiên hạ vô địch! Thẩm Mặc Ly gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Tất nhiên, ngươi là đệ tử đắc ý nhất của ta.”
“Sư tôn…” Tức Mặc Ảnh xúc động, hóa ra sư tôn không phải không quan tâm hắn, ngược lại là rất tin tưởng hắn. “Trước giờ người chưa từng nói với đệ tử, ta cứ nghĩ…” Hắn cúi đầu, lòng dậy sóng. Trước đây sư tôn chưa từng biểu lộ cảm xúc, hắn luôn cho rằng mình chưa đủ tốt, khiến người thất vọng, từ bỏ hắn. Bởi vậy khi bị đồng môn ở trưởng lão đường châm chọc, hay khi bị đệ tử các phong bài xích, hắn đều nhẫn nhịn, chỉ một lòng muốn mạnh lên, để được sư tôn nhìn đến, công nhận, để những kẻ từng khinh thường hắn không dám đến gần nữa.
“Khụ…” Thẩm Mặc Ly lại ho khan, cố gắng giữ vẻ thản nhiên, “Trước đây ta chưa từng nói sao? Ta không nhớ nữa. Vậy sau này ta nói nhiều hơn là được.”
Không nhớ, không nhớ, mất trí là cục gạch, cần đâu thì kê vào đó.
“Vâng.” Tức Mặc Ảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như vầng trăng non giữa trời đêm, ánh lên vẻ vui sướng.
“Cố gắng trong tỷ thí nhé.” Thẩm Mặc Ly vung tay áo rộng, bước về phía đài nơi Vân Tước đứng.
“Ta nhất định sẽ, sư tôn.” Tức Mặc Ảnh ngắm bóng lưng y, thân ảnh áo trắng cao gầy, dần chìm trong sương mù cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, lúc ấy hắn mới xoay người, đi về phía trường khảo hạch.
Canh Tỵ đã đến, thí sinh đã tập hợp đủ, trận đầu tiên của đại khảo tuyển chọn chính thức bắt đầu. Vân Tước đứng trên đài Ứng Long, thành thạo tuyên bố khai mạc, sau đó đọc danh sách đệ tử các môn phái tham gia khảo nghiệm.
Phía sau y là tám cột gỗ nam mộc khắc long văn, chống đỡ tám khối Thử Linh Thạch cao ngang người, hiện đều mờ xám.
Đệ tử các môn phái xếp hàng nghiêm chỉnh bên dưới, kéo dài cổ nhìn, trong lòng đầy khí thế sẵn sàng nghênh chiến.
Trước tiên là lượt của các đệ tử môn phái độc lập, bốn đại môn phái giữ vai trò kết thúc, xuất hiện sau cùng.
Thử nghiệm kỳ thực rất đơn giản: chỉ cần đặt tay lên Thử Linh Thạch, từ từ truyền linh lực bản thân vào đó. Linh thạch sẽ phát sáng theo độ tinh thuần linh lực, từ khối đá xám xịt nặng nề hóa thành quang thạch rực rỡ. Nhưng để thạch phát quang mãnh liệt lại không hề dễ, mỗi lần thử xong, linh thạch sẽ lại trở về trạng thái mờ xám ban đầu.
Cứ như vậy, linh thạch mờ tỏ cả buổi sáng, chỉ có một tán tu khiến linh thạch phát ra ánh sáng trắng chói mắt, được đánh giá hạng Giáp. Các môn phái độc lập còn lại lần lượt có vài hạng Ất, số còn lại đều thấp hơn.
Tiếp theo là lượt của các đệ tử thuộc bốn đại môn phái: Chu Bội Môn, Phương Chư Sơn phái, Bách Luyện Các và Cô Tuyết Sơn phái.
Trong đó, Chu Bội Môn trải rộng khắp tứ hải, thu nhận đệ tử đông nhất. Lại thêm chưởng môn Cung Tôn Dương là người hào sảng thẳng thắn, nên đệ tử khắp nơi đều có. Tuy nhiên môn hạ đa phần chỉ biết sơ qua nhiều lĩnh vực, hiếm người chuyên sâu. Trong giới tu chân, Chu Bội Môn bị gọi đùa là “Tạp tu môn”, là môn phái gần gũi thế tục nhất.
Số đệ tử Chu Bội Môn lên kiểm tra gần như gấp đôi tổng số của ba môn còn lại, nhưng kết quả phần lớn chỉ đạt hạng Ất trở xuống.
“Chúng ta kiểm tra gần xong rồi, sao vẫn chưa thấy tiểu sư đệ?” Chu Bội Môn môn hạ vì quá đa dạng nên hiếm người nổi bật. Trong chuyện tu hành cũng tương tự, mỗi lần tỷ thí lớn đều bị xếp chót, không mấy vẻ vang. Vì vậy những đệ tử chịu khó thường rất nổi bật. Tiểu sư đệ Ninh Tu của Chu Bội Môn chính là ngôi sao sáng được nuông chiều như bảo vật.
“Không biết à? Tiểu sư đệ được giữ làm phần kết cho môn phái chúng ta đó, cứ đợi xem.”
Thẩm Mặc Ly tai thính mắt tinh, nghe được lời thì thầm của đệ tử Chu Bội Môn, liếc về phía Mộc Thiến Thiến, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Theo như y biết, tiểu sư đệ Ninh Tu này vừa gặp đã thương Mộc Thiến Thiến, đeo đuổi không ngừng, trong một nhiệm vụ môn phái đã cứu nàng thoát nạn, khiến nàng cảm động đáp lại, cuối cùng thành đạo lữ và mang thai.
Trong sách không nhắc nhiều về cuộc sống hôn nhân của nàng sau đó, tạm thời chỉ có thể đứng ngoài quan sát…
“Người tiếp theo, dưới trướng Chu Bội Môn, tiểu sư đệ của Cung Tôn chưởng môn — Ninh Tu!”
Thẩm Mặc Ly nhìn về phía Thử Linh Thạch, một nam tử cao ráo, diện mạo tuấn tú, vận trường bào xanh trắng, đang chậm rãi bước lên.
Là hắn?
Chính là tiểu sư đệ từng bênh vực Thiến Thiến trong trà quán hôm nọ ở trấn.
Thì ra là hắn. Nếu sau này Mộc Thiến Thiến theo hắn, chắc sẽ được hạnh phúc.
Thẩm Mặc Ly thầm thấy yên lòng.
Ninh Tu đặt tay lên linh thạch, lập tức khối đá xám xịt phát sáng rực rỡ, ánh quang lấp lánh, như ngọc sáng giữa trời, khiến toàn trường trầm trồ tán thưởng. Xen lẫn là tiếng cười sang sảng của Cung Tôn Dương: “Linh lực hạng Giáp! Rất tốt! Rất tốt! Môn phái ta đâu phải không có người tài! Ha ha ha…”
“Thiến Thiến.” Thẩm Mặc Ly bỗng lên tiếng, quay sang hỏi, “Ngươi có quen vị tiểu sư đệ Chu Bội Môn kia không?”
Mộc Thiến Thiến không rõ vì sao sư tôn lại hỏi như vậy, đáp: “Không quen.”
“Thế ngươi thấy hắn thế nào?”
…
Mộc Thiến Thiến không hiểu dụng ý sư tôn, liền thuận miệng nói: “Thiến Thiến thấy hắn cao ráo, dung mạo tuấn tú, phong độ phi phàm, hẳn là rất được nữ tu yêu thích. Nhưng sau hôm nay sẽ được Chu Bội Môn nâng lên tận mây xanh, e rằng mắt sẽ mọc trên đỉnh đầu.”
“…” Thẩm Mặc Ly im lặng một lúc, nghẹn ra một chữ: “Tốt.”
“Chẳng lẽ người không định hỏi ý đó à?”
“Sư tôn là muốn hỏi sư tỷ có biết rõ nhân phẩm của hắn không thì đúng hơn.” Tức Mặc Ảnh lên tiếng.
“Ôi chao, làm ta ngại chết mất, sư tôn người phải nói rõ chứ.” Mộc Thiến Thiến che mặt làm bộ xấu hổ, đôi mắt to tròn lấp lánh, nở nụ cười tinh nghịch. “Thiến Thiến không rõ, chỉ nhìn ra được hắn là một người tu hành chăm chỉ mà thôi~”
Thẩm Mặc Ly tuy lời lẽ lạnh nhạt, nhưng lúc nói với Mộc Thiến Thiến, giọng điệu vẫn không khỏi dịu đi vài phần:
“Vậy so với ngươi thì sao?”
Mộc Thiến Thiến đảo mắt một vòng, liền kéo lấy Tức Mặc Ảnh, cười hì hì nói: “Ta thì không dám nói, nhưng nếu so với Tiểu Mặc Ảnh của chúng ta, dĩ nhiên là Tiểu Mặc Ảnh lợi hại hơn rồi, sư tôn, người nói có phải không?”
“Sư tỷ, đã nói đừng gọi ta là Tiểu Mặc Ảnh ở bên ngoài mà…” Tức Mặc Ảnh bất đắc dĩ đáp, nhưng trong lòng lại mong ngóng câu trả lời của sư tôn.
“Đó là tất nhiên.” Thẩm Mặc Ly đáp một cách hợp tình hợp lý, trong lòng thì thầm: Hy vọng sau này ngươi yêu hắn rồi vẫn còn thiên vị sư đệ mình đến thế.
Ánh mắt y nhìn về phía đài tỷ thí.
Tức Mặc Ảnh nghe Thẩm Mặc Ly nói chuyện dứt khoát như vậy, khoé môi bất giác nhếch lên, nghiêng đầu đi, trong lòng vui sướng.
“Tiểu Mặc Ảnh, đệ không nhìn tỷ thí mà nhìn đi đâu thế?” Mộc Thiến Thiến nhìn theo hướng Tức Mặc Ảnh vừa quay đầu, bụm miệng cười như thể vừa hiểu ra điều gì: “Ta bảo sao, hoá ra bên ấy là chỗ ngồi của cô nương họ Công Tôn à~”
Chưởng môn Công Tôn giọng oang oang, mấy câu đối thoại của bọn họ vừa mới nói ra miệng đã như mọc cánh mà truyền khắp nơi.
Nghe thế, ánh mắt Thẩm Mặc Ly lạnh như băng, lập tức quét tới.
“Sư tỷ, đừng nói bừa! Ta không có chút ý gì với cô nương Công Tôn cả!” Tức Mặc Ảnh hốt hoảng giải thích, dưới cái nhìn sâu sắc như suy ngẫm của sư tôn:
“Sư tôn, con thực sự không có!”
“Ha ha ha, ta trêu đệ thôi, đệ căng thẳng gì thế? Mặt đỏ hết rồi kìa!” Mộc Thiến Thiến cười trêu.
“Sư tỷ, đừng đùa nữa mà…”
“Thiến Thiến.” Giọng Thẩm Mặc Ly trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Hai sư huynh muội lập tức nhìn về phía y, thấy đôi mắt trong như hổ phách kia lúc này tràn đầy nghiêm túc: “Sau này đừng lấy chuyện như vậy ra đùa nữa, thanh danh nữ tử rất quan trọng.”
“Thiến Thiến nhớ rồi, sư tôn.” Mộc Thiến Thiến lập tức trở nên ngoan ngoãn. Lúc sư tôn nghiêm khắc, nàng thật sự rất sợ.
“Đến lượt chúng ta rồi, sư tôn, bọn ta đi chuẩn bị trước ạ.”
“Ừ, đi đi.”
Mộc Thiến Thiến kéo tay Tức Mặc Ảnh, nháy mắt đã chạy mất.
“Tiểu Mặc Ảnh, may mà ta chạy nhanh, chậm chút nữa là sư tôn phạt ta rồi.” Mộc Thiến Thiến chạy đến cạnh đài Ứng Long, thở hổn hển, “Ta vẫn nhớ lần trước đệ bị phạt, dòng thác xiết đến nỗi lưng đệ tím bầm cả mảng, phải nằm úp mấy ngày liền mới khỏi. Sư tôn nghiêm khắc như vậy, ta sợ chết đi được.”
Tức Mặc Ảnh nghe nàng nhắc đến chuyện ấy, lòng không khỏi khẽ run. Khi ấy, sư tôn như một người hoàn toàn khác so với dáng vẻ dịu dàng mấy hôm nay, như thể là chuyện của kiếp trước vậy.
“Nói nhỏ với đệ thôi đấy, đừng kể cho người khác biết nhé.” Mộc Thiến Thiến liếc quanh, ghé sát lại, thần thần bí bí nói: “Hôm trước ta vô tình nghe thấy sư bá Huyền và sư thúc Vân Tước trò chuyện, thật ra sư tôn… đã mất trí nhớ rồi.”
Thấy Tức Mặc Ảnh không có phản ứng gì, Mộc Thiến Thiến lấy làm lạ: “Đệ sao thế? Biết rồi à?”
Tức Mặc Ảnh lấp lửng đáp: “Cũng là lúc trước nghe sư thúc Vân Tước vô tình nhắc tới.”
“Sư thúc cũng thật là, sư tôn mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì không thể nói, giấu giấu diếm diếm làm gì? Sư tôn sau khi mất trí, tính cách thay đổi rất nhiều. Nếu người ngoài không rõ lại tưởng sư tôn bị đoạt xá* thì còn rắc rối hơn.”
*Đoạt xá: Một loại tà thuật dùng để cướp đoạt thân xác của người khác, linh hồn xâm nhập vào cơ thể rồi chiếm quyền làm chủ.
—Đoạt xá?
—Sư tôn bị đoạt xá?
Tức Mặc Ảnh bỗng thấy tim thắt lại, ánh mắt nhìn Mộc Thiến Thiến chợt trở nên sâu lắng và nguy hiểm. Mộc Thiến Thiến bị nhìn đến rùng mình, bèn nói tiếp: “Đệ làm gì mà nhìn ta như thế? Ta chỉ lấy ví dụ thôi mà! Hơn nữa sư thúc Vân Tước cũng từng hỏi câu tương tự đấy!”