Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 20

“Long có cánh... Đây là Ứng Long sao?”

Dưới áp lực như dời non lấp biển, Thẩm Mặc Ly dần ý thức được rằng thứ đang hiện diện trước mắt y chính là thần thú được tôn xưng là Chiến Thần đệ nhất thượng cổ — Ứng Long.

Đông Hoang có núi, tên gọi Hung Khâu. Hung Khâu có long, tên gọi Ứng Long.

Tương truyền, Ứng Long từng là tọa kỵ của Nữ Oa nương nương. Bản thể của Ứng Long, mở mắt là mặt trời mọc, nhắm mắt là mặt trời lặn, cai quản thủy vực khắp tám phương sáu cõi*, hung mãnh vô song, chiến lực kinh người.

(*八荒六合 – bát hoang lục hợp: chỉ toàn bộ thế giới, bốn phương tám hướng)

“Sư tôn… người nói con thanh xà này chính là Ứng Long sao?” Tức Mặc Ảnh khó khăn mở miệng giữa cơn áp lực cuồn cuộn.

“Bí cảnh Cửu Tiêu này vốn đã có lời đồn là do long tức* hóa thành. Thứ trước mắt chúng ta, e là chỉ là tàn niệm** của thần long mà thôi.”

(*Long tức: hơi thở của rồng
**Tàn niệm: một phần ý niệm còn sót lại của sinh linh cường đại sau khi tan biến)

Chỉ một đạo tàn niệm mà uy áp đã bá đạo đến thế, Tức Mặc Ảnh thoáng suy nghĩ rồi nói: “Vì vậy nên nó mới không có dao động linh lực…”

Thẩm Mặc Ly khẽ gật đầu: “Bởi vì nó không phải yêu thú, mà là thần niệm do chân thần biến hóa mà thành.”

“Tiểu hữu là ngươi… Chúng ta lại gặp nhau rồi…” Giọng nói trầm đục vang lên như vượt ngàn năm tháng, truyền thẳng vào tai Thẩm Mặc Ly. “Vì sao ngươi lại mang theo vật xưa của bản tọa?”

Uy áp như thủy triều rút xuống, Thẩm Mặc Ly ngẩng đầu lên, thấy thần long khẽ gật đầu, đôi đồng tử sáng như minh châu đang nhìn thẳng vào y. Nó đang… nói chuyện với y?

“Tiền bối Thần Tôn, vãn bối cùng đồ nhi vô tình quấy rầy nơi nghỉ của tiền bối, thật lòng xin thứ tội. Vãn bối không lâu trước bị trọng thương, ký ức hỗn loạn, quả thực không nhớ nổi đã từng gặp qua tiền bối. Mong được lượng thứ.” Thẩm Mặc Ly cung kính trả lời. “Còn về ngọc cổ này, là vật gia truyền của đồ nhi vãn bối.”

“Ồ? Mất trí nhớ rồi sao?” Thần long hơi nghiêng người, chiếc đầu rồng khổng lồ tiến gần lại Thẩm Mặc Ly, hơi thở phả ra làm mái tóc dài của y khẽ lay động.

Thẩm Mặc Ly đứng yên bất động, để mặc nó quan sát, trong lòng sóng lớn cuộn trào. Y sợ với thần thông của nó, sẽ thấu rõ bí mật của bản thân.

“Hiện tại bên ngoài bí cảnh, là năm nào rồi?” Giọng của Ứng Long vang vọng như sấm sét cuồn cuộn từ chân trời, không nhắc gì đến chuyện khác.

“Khởi bẩm Thần Tôn, nay đã là năm Bính Thìn rồi.” Thẩm Mặc Ly thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Bính Thìn... Vậy là một vòng luân hồi đã trọn, thời cơ vừa khớp.” Thần long nâng phần thân trước lên. “Tiểu hữu đã trải qua sự việc này, thần hồn tất nhiên không ổn định, ký ức hỗn loạn, thiếu sót cũng là điều thường tình.”

Thẩm Mặc Ly chấn động, trong lòng nghĩ: Kẻ áo đen kia rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến thế, có thể khiến nguyên chủ hồn phi phách tán, đến mức dù thay đổi linh hồn cũng không thể khôi phục thần hồn sao?

Y vẫn luôn cho rằng kẻ áo đen chính là Thái tử Ma tộc Phong Huyền, vì một mục đích chưa rõ trong sách mà dùng thủ đoạn khiến Tức Mặc Ảnh đến Ô Y Quận, từ đó quen biết y, phát triển nên câu chuyện của hai người.

“Ngươi nói... tiểu tử này là tiểu đồ của ngươi?” Thần long lúc này mới như sực nhớ ra sau lưng Thẩm Mặc Ly còn có một người khác, liền chuyển mắt sang Tức Mặc Ảnh hỏi: “'Ẩn tật' là vật truyền đời của nhà ngươi, không phải giả chứ?”

Tức Mặc Ảnh đối mặt thượng cổ chân thần cũng không hề khiếp sợ, tiến lên hai bước, lớn giọng đáp: “Khởi bẩm Thần Tôn, đúng là ngọc truyền gia của vãn bối. Chỉ là vãn bối không rõ nó có tên gọi gì.”

“Khối ngọc này tuy hình thức giản phác, ánh sáng nội liễm, chẳng mấy nổi bật, nhưng dưới đáy lại hiện một vết sứt, xưa kia đã là như vậy,” thần long chậm rãi nói, “Bổn tọa nói có đúng chăng?”

Tức Mặc Ảnh và Thẩm Mặc Ly liếc nhau một cái, Thẩm Mặc Ly liền xòe tay, cẩn thận quan sát khối cổ ngọc trong lòng bàn tay, quả nhiên không sai chút nào so với miêu tả của thần long: trên thân ngọc có một chỗ khuyết nhỏ cực kỳ tinh vi, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện.

“Thần Tôn từng biết tổ tiên của vãn bối?” Tức Mặc Ảnh kinh ngạc hỏi.

“Bổn tọa không quen tổ tiên nhà ngươi, nhưng lại tình cờ có quen với đại yêu đã tặng ngọc cho tổ tiên ngươi. Vật cũ trong tay, thấy là nhớ đến cố nhân…” Thần long than thở.

“Đại yêu? Thần Tôn nói là, ngọc này vốn là vật của một đại yêu?” Tức Mặc Ảnh từ nhỏ đã mang ngọc bên mình, nhưng biết rất ít về nguồn gốc của nó. Lần trước trong động, kẻ áo đen kia vì khối ngọc này mà đến, hẳn là vật mang dị thông.

“Không sai. Yêu ấy hình dáng như dê, sinh một sừng một mắt, thường trú trên núi Thái Hí, bên dòng sông Tẩm Thủy. Tâm tính như trẻ nhỏ, bản tính thiện lương, chỉ tiếc... là kẻ si tình.” Đôi mắt thần long hướng ra mặt hồ mênh mang, như đắm mình trong hồi ức: “Bổn tọa kể cho hai tiểu bối các ngươi một chuyện vậy.”

“Ngàn năm trước, yêu ma vốn là một, không phân biệt nhau. Người thống trị yêu giới khi ấy là Linh Tôn tên 'Thanh Linh', trị vì nhân đức, bách tính an vui. Nhưng thời cuộc không dài, đến đời thứ ba của hậu duệ hắn thì tàn bạo vô đạo, sinh linh đồ thán. Chúng yêu oán than khắp nơi, muốn phản kháng nhưng không ai đủ sức chống lại.”

Nói đến đây, đôi mắt lam lục của thần long chiếu thẳng vào Tức Mặc Ảnh.

Cặp đồng tử đầy trí tuệ cổ xưa ấy thoạt nhìn như hồ thu không gợn, nhưng Tức Mặc Ảnh lại cảm nhận được một tia cảm xúc khác thường bên trong.

“Một ngày nọ, một tiểu yêu vô danh đi ngang qua Thái Hí Sơn, núi non trùng điệp, nó lạc đường vào một thôn làng trong núi. Nơi này gặp phải dịch bệnh, dân làng sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, thuốc men khan hiếm, người chữa bệnh hiếm hoi. Tiểu yêu kia biết y thuật, ở lại hái thuốc cứu người, giúp được không ít dân làng.” Đôi mắt thần long bỗng dâng lên một tia hoài niệm.

“Đêm đó, tiểu yêu nằm mộng, trong mộng gặp một con dê bị nhiễm dịch. Con dê ấy mọc một sừng một mắt, nói với nó rằng, mình không giống người thường, chính là Sơn Thần cai quản mảnh đất này. Nếu tiểu yêu cứu được nó, nó sẽ cứu sống tất cả dân làng. Nhưng cái giá phải trả là sinh mệnh của tiểu yêu.”

“Sơn Thần đó, là cố nhân của tiền bối Thần Tôn?” Thẩm Mặc Ly hỏi.

“Không sai. Nhưng y chẳng phải Sơn Thần gì cả, giống như bổn tọa khi xưa, chỉ là một đại yêu có tu vi thâm hậu mà thôi.” Thần long cười tự giễu.

Tiếp đó, thần long chậm rãi nói: “Yêu kia tu vi cao, tất nhiên không thực sự nhiễm bệnh, chỉ là muốn thử lòng tiểu yêu xem nó sẽ lựa chọn thế nào.”

“Tiểu yêu đó cuối cùng đã đồng ý, đúng chứ?” Thẩm Mặc Ly đoán.

“Phải. Cố nhân của bổn tọa cảm động bởi lòng thiện của tiểu yêu, chẳng những không lấy mạng nó mà còn tha thiết tặng cho một khối ngọc, chỉ đường nó theo suối chảy về phía nam, sẽ thoát khỏi dãy núi này mà đến được Tẩm Thủy.”

“Thì ra khối ngọc là vật trong mộng…” Thẩm Mặc Ly lẩm bẩm, “Nhưng Tẩm Thủy chẳng phải là nơi trú ngụ của các đời Yêu Vương sao? Chẳng lẽ…”

Thần long gật đầu khẽ khàng. “Tiểu yêu đó chính là vị Yêu Tôn đầu tiên sau khi yêu và ma phân rẽ.”

“Nhưng thưa Thần Tôn tiền bối, ta là người phàm, khối cổ ngọc này sao lại trở thành vật truyền đời trong tộc nhà ta?” Tức Mặc Ảnh hỏi.

“Điều đó cũng là điều khiến bổn tọa nghi hoặc... hửm…” Thần long vặn xoắn thân thể dài vô tận, giơ móng vuốt lên khẽ quát: “Khởi.”

Thân thể Tức Mặc Ảnh bỗng dưng không khống chế được, bay lơ lửng lên không, ngang bằng với đầu rồng.

Thẩm Mặc Ly cũng lập tức điều kiếm bay lên, đứng bên cạnh đồ đệ.

Thần long mở lớn mắt, đồng tử lam lục thu hẹp thành đường thẳng, rồi hóa thành màu hổ phách chói lóa, phát ra quang mang mãnh liệt, chiếu thẳng lên người Tức Mặc Ảnh.

“A a a a!” Tức Mặc Ảnh ôm đầu gào thét, ánh sáng như kim như kiếm xuyên thấu thân thể, tựa như đâm thẳng vào thần hồn, đau đớn đến mức không sao đứng thẳng nổi.

“Tiền bối làm vậy là có ý gì? Thần long mang danh Chiến Thần, hà tất phải làm khó một hậu bối?!” Thẩm Mặc Ly triệu hồi Đạp Tuyết Chí, vội vàng quát lớn.

Y biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của thượng cổ chiến thần, dù chỉ còn lại một tia tàn niệm cũng vẫn cường hãn đến mức không thể sánh bằng. Nhưng nhìn Tức Mặc Ảnh đau đớn tột độ, y không kìm được giận dữ bật thốt.

“Thì ra là vậy...” Thần long thu lại quang mang, đồng tử chuyển sang nhìn Thẩm Mặc Ly. “Tiểu hữu không cần lo lắng, bổn tọa sẽ không làm hại hắn. Tiểu đồ của ngươi chỉ là tạm thời suy yếu, điều tức một lúc là ổn.”

Ánh mắt Thẩm Mặc Ly chạm phải con mắt dựng đứng của thần long thì tim như thắt lại.

Nghe lời thần long, y còn đang ngơ ngác thì đã thả vũ khí xuống.

Thần long chăm chú nhìn Tức Mặc Ảnh đang ngã trên mặt đất, mồ hôi lạnh đổ như thác, quay sang nói với Thẩm Mặc Ly: “Tiểu tử này không phải vật trong ao, họa ẩn trong phúc, phúc giấu trong họa... Những việc có liên quan đến hắn đều biến hóa khôn lường…”

Thần long ngừng một lát, ánh mắt như xuyên thấu mọi thứ, nhìn thẳng vào Thẩm Mặc Ly, mà như chẳng phải đang nhìn y: “Tiểu hữu họ Thẩm, cho dù cái giá phải trả là không thể tưởng tượng nổi, ngươi vẫn muốn giữ hắn ở bên sao?”

“Ngươi... ngươi có ý gì!” Thẩm Mặc Ly còn chưa kịp mở lời, Tức Mặc Ảnh đã lảo đảo đứng dậy, mồ hôi rơi như mưa, da mặt màu lúa mạch ướt đẫm như vừa bị ngâm nước.

“Ngươi là Chiến Thần thượng cổ, là tiền bối, Cô Tuyết Sơn có được bí cảnh này là nhờ ngươi bảo hộ.”

Vừa nói hắn vừa bước đến bên cạnh Thẩm Mặc Ly, cẩn thận nắm lấy tay áo sư tôn, trừng mắt nhìn thần long cao lớn uy nghi: “Nhưng ngươi lại ỷ già khinh người, xúi giục sư tôn bỏ rơi đệ tử, rốt cuộc là có dụng ý gì?! Ngươi nghĩ mình sống lâu thì cái gì cũng biết chắc? Ngươi có thể nhìn thấu lòng người sao? Dựa vào đâu mà phán ta như vậy?”

“A Ảnh!” Thẩm Mặc Ly kéo hắn ra sau: “Đừng nói nữa.”

“Thằng ranh con vô lễ! Ngươi có biết chỉ cần bổn tọa nhúc nhích một ngón tay là có thể b*p ch*t ngươi không?” Thần long vặn vẹo thân hình khổng lồ, lao vút lên tầng mây.

Trong chớp mắt, gió lớn nổi lên trên mặt hồ, mưa xối xả trút xuống đầu hai người, nặng như dội nước, khiến cả hai không mở nổi mắt.

Mưa tuy lạnh, nhưng đập vào người lại đau như lửa thiêu.

Mưa mỗi lúc một dày, nện lên da thịt càng lúc càng đau rát.

Thẩm Mặc Ly cắn răng chịu đau, đưa tay kéo Tức Mặc Ảnh, dựa vào cảm giác bén nhạy và linh lực hộ thân, đỡ lấy đồ đệ nhảy lên Đạp Tuyết Chí, xẹt ngang hơn ba mươi trượng, tạm thời thoát khỏi vùng cuồng vũ.

“A Ảnh, ngươi sao rồi?”

Tức Mặc Ảnh nghe tiếng quan tâm của sư tôn, liền mở mắt.

Cơn mưa vừa rồi đã rửa trôi lớp dịch dung lộn xộn trên mặt Thẩm Mặc Ly, lộ ra gương mặt thanh tú trắng trẻo vốn có.

Khuôn mặt sư tôn đầy lo lắng gần trong gang tấc.

Y đang lo cho ta.

Trong lòng Tức Mặc Ảnh dâng lên chút chua xót, rồi nhanh chóng tan biến, thay bằng ấm áp và cảm động.

Sư tôn lo cho ta.

Người sẽ không bỏ rơi ta.

Chỉ trong nửa canh giờ, Tức Mặc Ảnh đã bị đau đớn hành hạ đến hai lần.

Thế mà hắn lại ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Thẩm Mặc Ly: “Sư tôn đừng lo, ta không sao.”

Thẩm Mặc Ly: “……” Đầu óc đứa nhỏ này có vào nước không vậy, với tu vi của ta còn thấy đau chết đi sống lại, mà nó lại còn cười được?

“Chút mưa gió, bổn tọa chẳng qua chỉ là nhẹ tay răn dạy. Tiểu tử, đối với trưởng bối thì phải biết lễ phép.” Giọng già nua lại vang lên như sấm từ chân trời.

“Hừ, ỷ lớn h**p nhỏ, ngươi tưởng thế là ta sợ ngươi chắc?” Tức Mặc Ảnh cứng đầu nói: “Ngươi có thể dễ dàng giết ta, nhưng muốn ta cúi đầu, tuyệt đối không đời nào!”

Thẩm Mặc Ly đỡ trán: “A Ảnh, hắn chỉ nói miệng thôi, ta sẽ không vì thế mà thay lòng, ngươi cần gì phải làm vậy?”

“Sư tôn…” Tức Mặc Ảnh như bị đụng vào vảy ngược, hắn không dám đánh cược.

Hắn – Tức Mặc Ảnh – từng là hoàng tử cao quý của cố Cổ An quốc, nhưng từ nhỏ đã bị đưa ra khỏi cung, chẳng còn nhớ được mặt cha mẹ ruột.

Cha mẹ nuôi đối đãi hắn rất tốt, nhưng là kính nhiều hơn thương.

Con ruột của cha mẹ nuôi, đệ đệ trên danh nghĩa của hắn, ngây thơ vô tư, thân thiết với hắn như ruột thịt, thế mà trong lúc chạy nạn, hắn lại để lạc mất người ấy.

Khi sơn hà tan vỡ, thân nhân của hắn đều chết trong loạn lạc, chỉ còn lại một mình hắn.

Sư tôn thu hắn làm đồ đệ, đưa hắn về núi, không chỉ là tái tạo ân tình, mà còn cho hắn một mái nhà mới.

Thế nhưng chẳng biết từ khi nào, giữa sư tôn và hắn chỉ còn danh nghĩa thầy trò.

Hắn tuy là tiểu đồ của Chưởng giáo, nhưng ai ai cũng có thể ức h**p, cô độc tu hành trên đỉnh núi, không ai hỏi han.

Hắn đã quá mệt mỏi với cuộc sống như vậy.

Hắn giống như một kẻ lạc lối trong sa mạc hoang vu, khô khát, đói rét, cô đơn, chẳng biết lối ra nơi đâu.

Mà Thẩm Mặc Ly luôn là ảo ảnh giữa biển cát của hắn, là niềm ngóng trông trong tim, là ánh sáng giữa đêm đen.

Dù hắn luôn tự nhủ, những điều mình mong muốn chẳng qua chỉ là vọng tưởng.

Nhưng mỗi lần thấy bóng áo trắng kia, hắn vẫn không kìm được mà hy vọng – có một ngày, sư tôn sẽ quay đầu lại, nhìn hắn một cái, nói với hắn một lời quan tâm.

Bình Luận (0)
Comment