Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 32

Nghe vậy, Thẩm Mặc Ly liếc nhìn thanh kiếm gài tay tinh xảo đặt trên bàn, trông như được rèn từ huyền thiết, toàn thân đen sẫm, phát ra hàn khí âm u. Hắn cầm lên xem kỹ, phát hiện chuôi kiếm có thiết kế cơ quan bấm, có thể điều khiển lưỡi kiếm bật ra hoặc thu lại, tuy ngắn gọn nhưng sắc bén vô cùng.

“A Ảnh, ta nhớ trước khi xuất môn ngươi đã đưa thanh kiếm đeo bên mình cho Đại tiểu thư Vũ Văn để hoàn thành lời hứa?” – Thẩm Mặc Ly xoay đầu hỏi.

“Phải. Nàng nói ít thì một tháng, lâu thì vài năm, khó mà nói chính xác khi nào hoàn tất.”

Độc từ yêu quái chưa từng trích luyện, lại là độc từ đại yêu, biến số vốn nhiều, sau khi lấy được còn phải tẩm rèn vào thân kiếm, e rằng thời gian chẳng thể đoán định.

Thẩm Mặc Ly gật đầu, sau khi nghe chủ tiệm báo ra một cái giá giật mình vẫn mặt không đổi sắc mua kiếm, vừa ra khỏi tiệm liền thuận tay đưa cho Tức Mặc Ảnh.

“Tạ ơn sư tôn. Nhưng dẫu không còn Cô Long Ngâm, ta cũng có thể dùng kiếm thường mà.” – Tức Mặc Ảnh vui mừng thấy rõ.

Thẩm Mặc Ly nhìn dáng vẻ hắn hớn hở, cũng bật cười: “Biết là ngươi lợi hại. Chỉ là ta thấy thanh đoản kiếm này bề ngoài giản dị, bên trong lại sắc bén, rất giống Cô Long Ngâm, cũng giống ngươi, hợp lắm.”

Tức Mặc Ảnh càng cười rạng rỡ hơn, nâng kiếm quan sát kỹ, thu vào trong tay áo: “Sư tôn, ta cũng có một món muốn tặng người.”

“Là gì?”

“Chờ chúng ta về rồi ta nói.” – Tức Mặc Ảnh thần thần bí bí, không chịu tiết lộ.

Giữa lúc ấy, trên phố bỗng ồn ào hẳn lên. Một nhóm nam tử mang đao, ăn mặc như quan sai, tay cầm bức họa, vừa đi vừa kéo người đối chiếu, từng nhà từng tiệm đều tra xét. Chẳng bao lâu đã đến trước mặt hai người, tên cầm đầu đánh giá sơ qua, chẳng nói lời nào liền xoay người vào lại tiệm rèn ban nãy.

Thẩm Mặc Ly giữ lại một tên đi sau, dò hỏi: “Quan gia, chúng ta là khách phương xa, không biết các vị đang tìm ai vậy?”

“Hai vị đạo gia, đây là việc trong nội địa của Ô Y Quận, chẳng dám làm phiền chư vị.” – Người kia thấy hai người ăn mặc kiểu tu sĩ, tuy không muốn tiết lộ, song thái độ vẫn khách khí.

“Không giấu gì các hạ.” – Tức Mặc Ảnh tiếp lời, hạ giọng nói nhỏ: “Quận thủ các ngươi, Trần Đức đại nhân, vốn là cố nhân của ta. Chuyện đợt trước trong thành có nam tử mất tích ấy, chẳng phải cũng là nhờ bọn ta ra tay xử lý sao?”

Tên quan sai mặt nhỏ mắt tròn, nghe tới đó thì vui mừng: “Thì ra hai vị là tiên tôn của Cô Tuyết Sơn phái! Vô lễ, vô lễ! Quận thủ đại nhân rất mực ngưỡng mộ quý phái, chẳng hay lần này tiên tôn hạ phàm là có nhiệm vụ gì từ tông môn chăng?”

“Không có, nghe nói lễ hội Trung Thu ở đây náo nhiệt nên đến xem thử.” – Tức Mặc Ảnh nhớ lại cảnh thảm hại lần trước, chẳng muốn nhận nhiệm vụ gì thêm.

“Hiếm thấy tiên tôn hứng thú như vậy! Chi bằng theo tại hạ hồi phủ, quận thủ đại nhân tất sẽ tiếp đãi long trọng!”

“Không cần phiền phức. Ta chỉ tò mò các ngươi đang tìm gì, nếu cần giúp, cứ nói.” – Thẩm Mặc Ly vừa có vẻ xa cách, lại vừa nhiệt tình, khiến quan sai kia động tâm. Đúng lúc đồng bọn vừa đi ra tay trắng, hắn bèn mở lời kể.

Thì ra Ô Y Quận vì giao thông tiện lợi, thương nghiệp phát triển nên thường thu hút các tán tu ghé lại nghỉ chân, bổ sung đan dược, vũ khí, y phục hay vật dụng thường ngày.

Hai tháng trước, có mấy tán tu vào thành. Quan binh giữ cổng đã quá quen với cảnh này, chẳng ai lưu tâm. Nhưng từ khi bọn họ vào thành, liền bắt đầu xuất hiện dấu vết của Cực Lạc Phấn.

Thứ này vốn tên là Trấn Thống Phấn, từng là linh dược quý hiếm trong cung đình cổ quốc Cổ An, chỉ cần một chút là có thể xoa dịu cơn đau dữ dội. Thế nhưng sau một lần dùng quá liều, người ta phát hiện nó khiến người dùng nghiện. Dù có là hán tử chín thước thiết cốt, một khi nhiễm phải cũng sẽ thành kẻ như xác không hồn. Vậy mà nó lại khiến người ta không thể dứt ra.

Người từng dùng nói rằng khi hấp thụ Cực Lạc Phấn, sẽ sinh cảm giác mãn nguyện tột độ, đầu óc mơ hồ, quên hết phiền não trần gian, tựa hồ lên tiên giới. Từ đó, Trấn Thống Phấn đổi tên thành Cực Lạc Phấn.

“Nói vậy thì mấy tán tu ấy còn tu hành làm chi? Ngày ngày ôm lấy thứ này là cũng đắc đạo rồi! Nghe đã thấy tà khí!” – Tức Mặc Ảnh hừ một tiếng nói.

Lúc này tên đội trưởng quan sai cũng đi tới, chắp tay nói: “Tiên quân của Cô Tuyết Sơn nói rất đúng. Cực Lạc Phấn ngoài hiệu quả an thần, còn có hậu quả cực lớn. Dùng nhiều sẽ mê ngủ, trì độn, xuất hiện ảo giác. Nặng hơn nữa là thân thể tổn hao nghiêm trọng, lại sinh lệ thuộc, phàm nhân nếu dính vào thì khó lòng tự thoát.”

“Cực Lạc Phấn chẳng phải đã bị quốc quân cấm triệt sao?” – Thẩm Mặc Ly từng chịu khổ vì nó, đương nhiên rõ mối hại.

“Đúng vậy. Khi Đại Ninh Quốc vừa lập quốc, quốc quân đã liệt việc buôn bán và sử dụng Cực Lạc Phấn vào quốc pháp cấm tuyệt. Nhờ vậy, tình hình mới dần cải thiện. Chỉ tiếc Cổ An Quốc để lại tai họa ngầm quá sâu, tới nay vẫn chưa diệt hết…” – Đội trưởng vừa nói vừa thở dài.

Thẩm Mặc Ly cắt lời: “Vật này không rẻ nhỉ? Bằng không cũng chẳng khiến người ta buôn lén không ngừng. Mấy tán tu kia ngoài mặt là nghỉ chân, thực ra là làm ăn Cực Lạc Phấn. Đã là tu sĩ mà chẳng tu đạo lại ham lợi?”

Quan sai mặt nhỏ chen vào: “Tiên quân nói đúng! Thứ này đắt vô cùng, một khối linh thạch cao giai chỉ mua được một gói nhỏ, bằng tới năm trăm lượng bạc! Tiệm binh khí ban nãy, năm trăm lượng là đủ mua hết đồ bên trong rồi! Lợi nhuận khủng khiếp thế, khiến bao kẻ mạo hiểm. Hai tháng nay chúng ta muốn bắt mấy tán tu kia mà chân muốn rã!”

Thẩm Mặc Ly nghe vậy, liếc nhìn Tức Mặc Ảnh, hỏi lại: “Ngươi nói một khối linh thạch cao giai… đủ mua hết binh khí trong tiệm kia?”

Quan sai nhỏ mặt gục gặc: “Đúng thế, tiên quân. Nói cách khác, số binh khí trong tiệm ấy chỉ bằng một túi Cực Lạc Phấn! Quá đáng chưa? Từ khi ba gã đạo sĩ kia tới đây, tội phạm trong thành cũng tăng, ta sáng chưa kịp ăn đã đi tuần, tối tăm mặt mũi mới về nổi nhà…”

Thẩm Mặc Ly chẳng buồn quan tâm hắn gọi “đạo sĩ mũi trâu” có ám chỉ gì mình không, xoay sang nhìn Tức Mặc Ảnh: “Thanh đoản kiếm khi nãy, ta nhớ là…”

“Một khối linh thạch cao giai.” – Tức Mặc Ảnh đáp không chút do dự.

“…"

Chủ tiệm lòng đen như mực, rõ ràng là coi họ như mấy tán tu kia mà chém một nhát cho thốn. Thẩm Mặc Ly cạn lời, bèn quay sang nói với quan sai dẫn đầu: “Dẫn chúng ta đến gặp quận thủ Trần Đức. Chuyện tán tu gây loạn, Cô Tuyết Sơn phái cũng nên nhúng tay.”

Người kia mừng rỡ: “Nếu tiên tôn có thể giúp, thật không còn gì bằng! Tại hạ lập tức dẫn đường!” Hắn vừa nói vừa cuộn tranh truy nã lại.

“Khoan, đưa ta xem qua bức họa đã, xem thử có nhận ra ai không.” – Thẩm Mặc Ly cản lại.

Mở tranh ra, Thẩm Mặc Ly và Tức Mặc Ảnh cúi đầu xem kỹ ba chân dung vẽ lại dựa theo đặc điểm tu sĩ, xác nhận chưa từng gặp qua. Tức Mặc Ảnh liền cuộn lại trả cho đội trưởng, rồi cùng bọn họ đi về hướng quận phủ trong thành.

“Đợi đã.” – Thẩm Mặc Ly đột ngột dừng bước – “Ta nghĩ, nếu các ngươi hành động nhanh, có thể bắt được một trong số mấy tán tu đó.”

Quan sai mặt nhỏ quay đầu: “Tiên tôn nói… bọn chúng đang ở đâu?”

“Tiệm rèn khi nãy ngươi nói có thể bao trọn.” – Thẩm Mặc Ly trầm ngâm – “Chủ tiệm ấy không phải chủ thật. Nếu ta đoán không lầm, đó chính là một trong ba kẻ các ngươi đang truy.”

Đội trưởng chần chừ: “Tiên tôn chắc chắn chứ? Nhỡ bắt nhầm người…”

“Không sao, sai thì ta đích thân xin lỗi.” – Thẩm Mặc Ly đầy tự tin.

“Nhưng mà…”

“Đừng chần chừ, lỡ thêm chút nữa là thật sự bắt không kịp đâu.” – Tức Mặc Ảnh thúc giục.

Thấy hai người quá kiên định, đội trưởng ngẫm nghĩ rồi gật đầu với thuộc hạ, ra hiệu lập tức quay lại. Sau đó kéo Thẩm Mặc Ly hỏi: “Tiên tôn, có thể nói rõ hơn chăng?”

Thẩm Mặc Ly xoay người bước đi, ra hiệu hắn theo sau: “Đừng đứng đó, vừa đi vừa nói. Đám người kia không dễ đối phó đâu.”

“Ta và đồ nhi vừa nãy có vào tiệm đó.” – Trên đường, Thẩm Mặc Ly giải thích – “Tiệm ấy có nuôi một con mèo. Khi chúng ta vào, tiệm không có ai, con mèo thấy chúng ta tuy không thân thiện, nhưng chỉ tránh đi, ngồi nhìn từ góc. Rõ ràng nó là mèo nhát, song cũng quen thấy người.”

Tức Mặc Ảnh lập tức hiểu ra: “Thì ra là vậy. Khi ta gọi cả buổi mới thấy ‘chủ tiệm’ ra, nhưng nếu hắn là thật chủ nhân, sao con mèo lại tránh hắn?”

“Chính xác.” – Thẩm Mặc Ly gật đầu – “Mèo vốn linh tính. Người này không phải chủ tiệm, mà còn có khí tức bất thiện. Vậy nên ta ngẫm lại, kẻ này tám phần là một trong ba tán tu kia cải trang giả mạo.”

Đang trò chuyện, mấy người đã quay về tiệm rèn. Còn chưa kịp bước vào đã nghe bên trong vang lên tiếng binh khí va chạm. Cả bọn lập tức xông vào ứng chiến.

Tình hình bên trong rõ ràng nghiêng hẳn về một phía. Tên “chủ tiệm” cường tráng mặc tạp dề, đang đánh nhau thong dong với hai quan sai. Mấy tên còn lại thì nằm lăn dưới đất, không nhúc nhích. Hắn thấy người mới xông vào, sắc mặt biến đổi, lập tức vén rèm chạy vào gian sau.

“Ai, đuổi theo!” – Không rõ ai hô lớn một tiếng, ba người liền lao theo.

Tiệm nhìn bên ngoài nhỏ hẹp, nhưng gian trong lại mở ra một khoảng sân đầy dụng cụ rèn sắt, chồng chất lộn xộn như một mê cung bằng sắt thép.

Thần thức của Thẩm Mặc Ly tản ra, cảm nhận được ngoài ba người bọn họ, trong viện còn có ba kẻ mang linh lực khác, phân bố ở phía đông, phía tây và phía trước, tạo thành thế trận tam giác phòng ngự vững chãi.

“Hẳn đây là chỗ trú ẩn của ba tán tu các vị đang truy bắt.” Thẩm Mặc Ly quay đầu nói với vị đầu mục tuần tra: “Ba người đều ở trong viện, cẩn trọng hành sự. Ta cùng tiểu đồ chia nhau sang hai bên, đại nhân đi chính diện, ý kiến thế nào?”

Được gật đầu đồng thuận, ba người liền chia nhau hành động. Thẩm Mặc Ly hướng về phía đông lao đi, khi gần tới cuối sân thì trông thấy tên tán tu vừa rồi giả dạng ông chủ cửa tiệm.

Gã thấy hắn đuổi theo, lập tức rút đại đao ra: “Thẩm chưởng giáo quả là tâm tư tinh tế, mới gặp một lần đã bị người vạch trần thân phận.”

“Khách sáo. Một thanh túi kiếm mà ngươi đòi ta một viên linh thạch thượng phẩm, thật là tham không biết chán. Ngươi thân là tu sĩ mà lại tham luyến phồn hoa chốn nhân gian, uổng phí thiên phú, thời gian, sức lực, tự hủy tiền đồ, tu chân giới có loại tán tu như ngươi quả thực bất hạnh.”

“Nực cười! Ngươi tuy là chưởng giáo, nhưng ta đâu phải đệ tử Cô Tuyết sơn phái. Đường ta tự chọn, ngươi quản được chắc?”

“Tu đạo lấy tu tâm làm gốc, tu năng là thứ yếu. Ổn định sinh linh vốn là trách nhiệm của tu chân giới. Ngươi thân là tu sĩ, lại bán Cực Lạc Phấn, hại người mưu lợi, đương nhiên ta phải quản.” Thẩm Mặc Ly xuất phù trong tay: “Hàn khí hiện sương, băng tuyết kết hình!”

Mười mấy tấm phù theo tiếng chú hóa thành những mũi băng nhọn, lao thẳng về phía gã giả làm tiểu nhị.

Tên kia vung đao hộ thân, những mũi băng tưởng như giòn mỏng, vậy mà va vào đao lại phát ra tiếng lanh canh, chấn động khiến hắn liên tục lùi lại, hai tay tê dại.

Một đợt công kích qua đi, gã giơ đao lên nhìn, thấy mặt đao lồi lõm, toàn là vết châm do băng châm tạo thành, đã hoàn toàn hỏng mất. Gã dứt khoát ném đao như giáo lao thẳng về phía Thẩm Mặc Ly, rồi nhân lúc hắn nghiêng mình né tránh, lập tức rút ra cặp song đao trong đống sắt vụn gần đó, xông đến tấn công.

Thẩm Mặc Ly không dùng binh khí, chỉ nghiêng người né tránh, không hề hoàn thủ. Qua vài chiêu, hắn mở miệng hỏi: “Ngươi nói mình là tán tu, vì sao lại dùng đao pháp của Chu Bội môn?”

“Ta vô môn vô phái, Chu Bội môn gì đó, chưa từng nghe đến!”

Thẩm Mặc Ly càng thêm chắc chắn gã từng là đệ tử Chu Bội oonn: “Ngươi dù cố tình biến chiêu, nhưng đao pháp vẫn một lối. Trong tu chân giới, còn ai không biết Chu Bội môn là một trong tứ đại phái? Ngươi giả vờ đến mức này cũng quá lố rồi.”

Gã không đáp, chỉ đánh càng thêm hung hãn, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn ra sau Thẩm Mặc Ly. Thẩm Mặc Ly cảm nhận được đầu mục đã bắt được tên tán tu ở chính diện, đang tới hợp lực với hắn.

Hắn quay đầu nói: “Đại nhân động tác thật nhanh. Chờ ta một chút, sắp xong rồi.”

“Thẩm chưởng giáo, để ta giúp ngài.” Đầu mục trói chặt tên tán tu vừa bắt được bằng Phược Tiên Thằng【dây trói chuyên dùng với tu sĩ】, đẩy sang một bên, bước lên.

Thẩm Mặc Ly không từ chối, lại rút thêm vài tấm phù: “Hóa phù thành luyện, linh thằng—”

Chú chưa dứt, một miếng vải thô có mùi lạ đột ngột bịt chặt miệng mũi hắn, toàn thân hắn lập tức mất hết khí lực. Cố sức quay đầu lại, hắn thấy vị đầu mục ném bịch mê dược, ánh mắt hắn dần mờ đi, nghe đầu mục nói: “Thẩm chưởng giáo, chúng ta không phải đối thủ của ngài, đành phải dùng Mông Hãn dược【thuốc mê cực mạnh】 thôi.”

Trước khi hôn mê, trong đầu Thẩm Mặc Ly chỉ còn một ý niệm: nhất định phải đòi lại cổ ngọc từ Tức Mặc Ảnh đeo lên người, ngày nào cũng trúng độc thế này thì sống sao nổi.

Bình Luận (0)
Comment