Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 39

“Giờ còn cười được, xem lúc rút xương có còn cười nổi không!” Phù Chi liếc hắn một cái, phất tay áo rời đi.

“Sư tôn có kế hoạch gì không?” Đợi Phù Chi khuất bóng, Tức Mặc Ảnh ghé sát tai Thẩm Mặc Ly hỏi nhỏ.

Giọng nói ngay bên tai khiến Thẩm Mặc Ly hơi ngứa, nhưng hắn lại chẳng muốn né tránh, cũng nhỏ giọng đáp: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Đây hẳn là hang ổ cuối cùng của hắn rồi.”

Tức Mặc Ảnh gật đầu, liếc nhìn dây Phược Tiên Thằng trên cổ tay Thẩm Mặc Ly, muốn nói lại thôi. Thẩm Mặc Ly biết hắn định hỏi gì, chỉ lười giải thích, khẽ phất tay: “Chưa đến lúc.” Rồi ung dung tìm một góc ngồi xuống.

“Sư tôn.” Tức Mặc Ảnh xé một mảnh tay áo, phủi bụi rồi đưa qua: “Ngồi lên đi, đất bẩn.”

Thẩm Mặc Ly sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt đồ nhi nghiêm túc, chẳng giống đùa cợt. Lời “ta đâu yếu ớt đến vậy” ra đến miệng lại nuốt trở vào. Tức Mặc Ảnh vẫn kiên trì đưa tay ra, mắt trong vắt phản chiếu bóng hình hắn, cứ như nếu không nhận thì đồ nhi sẽ đứng đó mãi. Trong lòng Thẩm Mặc Ly khẽ run, n** m*m m** nào đó như bị chạm đến, sống mũi cũng hơi cay. Hắn cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Được.”

Phòng giam được chia bằng chấn song thép tinh luyện lạnh như băng, giống như từng chiếc lồng sắt nhốt lại từng con chim hoàng yến bị chặt cánh, tay đều mang xiềng Phược Tiên Thằng.

Tức Mặc Ảnh ngồi sát cạnh sư tôn, Thẩm Mặc Ly thì đang âm thầm quan sát người giam trong phòng bên cạnh: một nam tử trung niên, áo bào xanh trắng bạc màu, thắt lưng đeo ngọc bài, dù nét chữ không rõ trong bóng tối nhưng trang phục đúng là người của Chu Bội Môn.

Thẩm Mặc Ly thầm nghĩ, Ninh Tu vừa bị đưa đi, vị tán tu dùng đao pháp kia cũng là Chu Bội Môn, giờ trong ngục lại toàn là người môn phái này, thật sự trùng hợp đến lạ.

“Đạo hữu là người của Chu Bội Môn?” Thẩm Mặc Ly hỏi.

Từ lúc hắn và Tức Mặc Ảnh bước vào, ánh mắt từ khắp nơi đã đổ dồn về, có hiếu kỳ, có thương cảm, cũng có thờ ơ. Chỉ có người này là không hề nhúc nhích, không liếc nhìn lấy một cái, cứ thế ngồi im, mắt nhắm không động. Đến khi Thẩm Mặc Ly lên tiếng hỏi, y vẫn như không nghe thấy.

“Đạo hữu?” Thẩm Mặc Ly nhíu mày, nâng giọng hỏi lại.

Vẫn không phản ứng.

“Ngươi thật vô lễ! Sư tôn ta đang hỏi ngươi đó!” Tức Mặc Ảnh nhíu mày, không chịu được thái độ kia.

“Nhị vị đạo hữu không cần chấp. Người đó trước bị Phù Chi sai kẻ giả danh tiếp cận, hại thảm một lần, từ đó mới…” Có người trong phòng đối diện nhỏ giọng giải thích, nhưng chưa nói hết, người trung niên kia đã mở mắt, ánh nhìn sắc như điện quét tới, chặn ngang lời kẻ kia.

“Chuyện đó có liên quan gì đến chúng ta?” Tức Mặc Ảnh chẳng quan tâm hắn từng bị lừa, chỉ cần vô lễ với sư tôn, hắn không thể nhịn. Hắn giễu cợt: “Cùng là đồng môn, Ninh công tử còn nhỏ tuổi mà còn biết lễ độ, không giống hạng vô học như ngươi.”

Nghe vậy, ánh mắt như băng của người kia lại quét tới, khóa chặt lấy hắn.

“Nhìn ta làm gì? Ta nói sai chỗ nào? Ngươi rõ ràng…” Tức Mặc Ảnh chẳng hề sợ, đang nói thì đối phương bỗng ngắt lời: “Ngươi vừa nhắc đến Ninh công tử, là ai?”

“…” Cái người này đúng là chẳng theo lẽ thường.

Thấy Tức Mặc Ảnh im lặng, y lại cao giọng: “Tiểu huynh đệ, ngươi nói vị Ninh công tử kia là…”

“Ai là tiểu huynh đệ của ngươi? Hỏi thì giả điếc, đến lúc cần lại muốn người ta trả lời, ta nợ ngươi à?”

Người trung niên khựng lại, hướng về phía Thẩm Mặc Ly khom người thật sâu: “Là ta thất lễ.”

Thẩm Mặc Ly lười so đo, khẽ phất tay hoàn lễ, quay đầu nhìn đồ nhi, Tức Mặc Ảnh bấy giờ mới gật đầu hài lòng, đáp: “Ta nói là Ninh Tu công tử của các ngươi.”

Khuôn mặt như tượng đất của người kia cuối cùng cũng hiện chút cảm xúc, ánh mắt lo lắng, giọng trầm: “Các vị gặp nó ở đâu? Nó… có ổn không?”

“Không ổn.” Tức Mặc Ảnh không chút nể tình: “Hắn cũng bị Phù Chi bắt, giam ở nơi khác.”

Sắc mặt người kia trắng bệch theo từng lời, đến câu cuối thì “phịch” một tiếng quỳ rạp dưới đất, miệng liên tục lẩm bẩm: “Là ta sai, đều tại ta…”

Thẩm Mặc Ly đoán được phần nào: “Theo ta biết, kẻ ở lại căn cứ này đều bị Phù Chi uy h**p, lợi dụng điểm yếu mà khống chế. Ngươi là gì của Ninh công tử?”

Dường như bị đả kích quá nặng, y chẳng nghe chẳng thấy, vẫn lẩm bẩm không thôi.

Thẩm Mặc Ly liếc nhìn đồ nhi trách móc, rồi lại hỏi: “Sư phụ của Ninh công tử là chưởng môn Chu Bội Môn — Công Tôn Dương, ta có quen biết. Ngươi không phải sư phụ hắn, nhưng lại lo lắng như vậy, chẳng lẽ là sư thúc? Nhưng hắn có vị sư thúc nào thân thiết như vậy sao? Hay là… cha hắn?”

Vừa dứt lời, thân hình trung niên run lên, nước mắt dâng đầy hốc mắt. Thẩm Mặc Ly nhíu mày: “Thật là cha hắn à?”

Hắn và đồ nhi nhìn nhau, Tức Mặc Ảnh lên tiếng: “Ninh sư thúc đừng quá thương tâm, ta còn chưa nói hết. Ninh Tu tuy bị bắt, nhưng đã được sư tôn cứu rồi.”

Người kia lập tức quay lại, ánh mắt sáng rực: “Thật sao?”

Tức Mặc Ảnh nghiêm giọng: “Lúc nãy vì ngươi vô lễ với sư tôn nên ta cố tình không nói rõ. Ninh Tu cùng sư tỷ ta đã được đưa đi bằng truyền tống trận do sư tôn thiết lập, rời khỏi nơi này rồi. Ninh sư thúc yên tâm.”

“Đa tạ! Thật sự đa tạ các vị!” Ninh sư thúc kích động đứng dậy, tay nắm chặt song sắt tinh cương lạnh lẽo giữa hai gian ngục, kêu to: “Đạo hữu đại nghĩa! Dám hỏi tôn danh quý tính? Tại hạ xin ghi lòng tạc dạ, suốt đời không quên!”

“Không cần khách sáo. Tại hạ là Thẩm Mặc Ly, chưởng giáo phái Cô Tuyết Sơn, còn đây là tiểu đồ ta – Tức Mặc Ảnh.” Thẩm Mặc Ly giơ ra tín vật chưởng giáo Cô Tuyết Sơn. Vật này chỉ có thể được truyền thừa qua các đời chưởng giáo, tuyệt đối không thể giả mạo.

“Thì ra là Thẩm chưởng giáo của Cô Tuyết Sơn! Tại hạ Ninh Nghĩa, đệ tử đời thứ năm của Chu Bội Môn. Công Tôn Dương chính là sư huynh ta. Khi nãy thật thất lễ, mong Thẩm chưởng giáo thứ lỗi. Chỉ vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với tu vi của Thẩm chưởng giáo, sao lại cũng bị yêu tu kia bắt được?”

Nghe đến danh Thẩm Mặc Ly, Ninh Nghĩa lập tức như được khai mở, nói như trút bầu tâm sự.

Thì ra nửa tháng trước, Phù Chi đưa một tu sĩ bị bắt vào đây. Bị bắt chỉ là giả, kỳ thực là thám tử cài vào. Kẻ đó giả làm bằng hữu với Ninh Nghĩa, moi ra không ít cơ mật của Chu Bội Môn. Phù Chi sau khi phát hiện lập tức bắt một loạt môn nhân của Chu Bội Môn về căn cứ, người thì bị ép làm tay sai, kẻ thì bị rút linh cốt thành phế nhân. Những gì Thẩm Mặc Ly thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

“Thảo nào, ở đây lại gặp nhiều người của Chu Bội Môn đến vậy.” Thẩm Mặc Ly trầm ngâm: “Nửa tháng trước, đúng là lúc chưởng môn Công Tôn dẫn đệ tử Chu Bội Môn đến Cô Tuyết Sơn ta tham gia đại khảo.”

Đợi đến khi Công Tôn Dương thi xong trở về, tra ra chân tướng, dù Ninh Nghĩa có thoát thân hay không, e cũng khó thoát trách nhiệm.

Thẩm Mặc Ly đang nghĩ ngợi, thì thấy Ninh Nghĩa lui lại vài bước. Hắn bị trói hai tay, động tác có phần khó khăn, rút ra một thanh đao lớn nặng trĩu, đưa tới trước: “Thẩm chưởng giáo, tại hạ muốn nhờ người một việc. Thanh đao này là quà sư tôn tặng ta khi kết đan. Không phải bảo vật hiếm có, nhưng đã theo ta nửa đời người. Sư tôn từng hứa, nếu ta có tâm nguyện khó thành, chỉ cần tế thanh đao này, người nhất định giúp ta hoàn thành một điều. Xin hãy mang thanh đao này, đưa cho Ninh Tu – hài tử của ta. Nguyện vọng đó, là cha tặng con. Tương lai nếu nó gặp chuyện khó xử, hãy cầm đao này đi cầu sư tổ nó giúp đỡ.”

“Ninh Nghĩa, ngươi đây là…” Thẩm Mặc Ly vừa nghe liền hiểu rõ dụng ý, chau mày định khuyên: “Không cần phải như vậy…”

“Thẩm chưởng giáo,” Ninh Nghĩa cắt lời, lắc đầu khẽ, cười khổ: “Ta nhẹ dạ tin người, để lộ bí mật bổn môn, khiến đồng môn bị hại thảm, tội lỗi nặng nề, khó lòng tha thứ. Nhưng Tu nhi… nó còn nhỏ, nếu mai sau người đời biết cha nó là kẻ gây họa cho Chu Bội Môn, nó còn chỗ nào dung thân? Thiên địa tuy rộng, nơi dung thân lại hẹp. Có người cả đời cũng chỉ cầu một chốn yên ổn, mà thành điều xa xỉ…”

Tức Mặc Ảnh nghe vậy, khẽ cúi đầu, chẳng rõ đang nghĩ gì.

“Nhưng chuyện này vốn không phải ý ngươi, còn sống thì còn cơ hội chuộc lỗi.” Thẩm Mặc Ly vẫn không muốn bỏ mặc.

“Thẩm chưởng giáo còn trẻ, có lẽ chưa hiểu. Đợi khi người có con, tự khắc sẽ biết. Cha mẹ yêu con, thì nghĩ cho nó từ lâu dài. Dù sai cũng là sai, không kể động cơ thế nào, kết quả không thay đổi. Ta sẽ không rời khỏi đây. Xin Thẩm chưởng giáo giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, được không?”

Ánh mắt mong mỏi của Ninh Nghĩa khiến Thẩm Mặc Ly nghẹn lời, chỉ có thể khó khăn cất tiếng: “Ngươi làm sao biết ta có thể ra ngoài được?”

Ninh Nghĩa đáp rất thản nhiên: “Tuy tu vi ta không bằng người, nhưng cũng là tôn giả hóa bảy cốt, ngu độn thật nhưng tai mắt lại rất thính. Lúc các ngươi mới tới, nói nhỏ cỡ nào ta cũng nghe rõ cả.”

“Ta thật không biết Chu Bội Môn có vị tôn giả đồng bối với chưởng môn tên là Ninh Nghĩa.” Thẩm Mặc Ly khô khan nói, đầu óc lại cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Tức Mặc Ảnh vừa rồi lén đưa tay áo cho hắn, mặt bắt đầu nóng lên.

May sao trong ngục tối đen như mực, chẳng ai thấy được. Tức Mặc Ảnh khẽ hích khuỷu tay hắn một cái, gọi: “Sư tôn.” Thẩm Mặc Ly quay đầu, thấy y đang nhìn Ninh Nghĩa, khẽ nói: “Người cứ đồng ý đi.”

Trong lòng Thẩm Mặc Ly khẽ lay động. Hắn nghĩ có lẽ y đã nhớ lại chuyện cũ – thân phận y là nhi tử của quốc quân Cổ An và sủng phi, nhưng bị vứt bỏ, đưa ra khỏi cung sống nhờ người khác. Cha mẹ nuôi tuy không ruột thịt, nhưng yêu thương như con đẻ, đến chết cũng bảo vệ hắn và đệ đệ đến cùng. Có lẽ y động lòng trắc ẩn, thấy mình trong Ninh Nghĩa.

“Được. Ta hứa với ngươi, nhất định sẽ đích thân giao đao tận tay Ninh Tu.”

Nghe Thẩm Mặc Ly nhận lời, Ninh Nghĩa đưa đao ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười – nụ cười đầu tiên kể từ khi hắn bị giam nơi đây. Tâm nguyện cuối cùng cũng đã trọn vẹn: “Thẩm chưởng giáo, các ngươi nên đi sớm đi. Ta từng giao thủ với Phù Chi, biết rõ tính cách hắn. Nếu hắn biết ngươi mở truyền tống trận đưa người ra ngoài, quyết chẳng bỏ qua. E lúc này hắn đã cho người lùng bắt rồi.”

Nghĩ đến nhóm người vừa được đưa đi – ngoài Ninh Tu và Mộc Thiến Thiến ra, toàn là người già yếu phụ nữ, Thẩm Mặc Ly lập tức gật đầu: “Được, chúng ta đi ngay.”

Dứt lời rút ra một tấm bùa khôi lỗi từ ngực áo, lại lấy lửa từ túi càn khôn châm lên, vừa niệm chú vừa đánh ra, thân thể bị trói của Thẩm Mặc Ly liền hóa thành một bó cỏ cây. Chân thân hắn xuất hiện bên cạnh, cầm lấy thanh đao vừa nhận, chém đứt dây trói của Tức Mặc Ảnh và Ninh Nghĩa.

“Phù chú có linh lực lại phối hợp với lửa?” Ninh Nghĩa thấy hắn hành động lưu loát, hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, tán thưởng: “Thẩm chưởng giáo tâm tư linh hoạt, thuật phù chú cũng đã đạt cảnh giới điêu luyện.”

Bình Luận (0)
Comment