Thẩm Mặc Ly tỉnh lại.
Mọi thứ trong mộng vẫn rõ ràng như vừa xảy ra ngày hôm qua. Thế nhưng, trước đó hắn lại chẳng nhớ được chút gì. Ngẩng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã xuống núi, hắn không rõ bản thân đã ngủ bao lâu, liền gọi tới Tức Mặc Ảnh.
“...Sư tôn, người tỉnh rồi?” Tức Mặc Ảnh trông có phần mệt mỏi, quầng mắt đen sì một mảng.
“Bây giờ là lúc nào? Ta đã ngủ bao lâu?” Giọng Thẩm Mặc Ly mang theo chút lười nhác vừa tỉnh mộng.
“Người đã ngủ hơn một ngày rồi. Thân thể thấy khá hơn chút nào chưa?” Tức Mặc Ảnh tiến đến bên giường, cẩn thận quan sát sắc mặt sư tôn.
“Ta mơ một giấc mộng… mộng thấy… Thôi không nói vội, bên chỗ Thiến Thiến có tin gì chưa?” Những cảm giác còn sống động trong mộng khiến hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mê.
Tức Mặc Ảnh khẽ lắc đầu: “Lại đợi thêm chút nữa. Có tin ta sẽ lập tức bẩm báo. Ta làm chút đồ ăn, vẫn đang hâm nóng trong bếp nhỏ ở biệt viện, sư tôn có đói bụng không?”
Thẩm Mặc Ly khẽ gật đầu, Tức Mặc Ảnh liền ra ngoài mang tới mấy món ăn kèm cùng một nồi cháo nóng.
“A Ảnh cùng ăn đi, trông ngươi hiện giờ, đúng là rất cần mỹ thực dưỡng hồn.”
“Ta không đói...”
“Nhưng ta muốn ăn cùng ngươi.” Thẩm Mặc Ly nhìn y đầy mong đợi, dịu giọng: “Cùng ăn một chút được không?”
Ánh mắt và giọng điệu ấy, Tức Mặc Ảnh chẳng thể cự tuyệt, đành theo Thẩm Mặc Ly ăn vài miếng, sắc mặt cũng nhờ đó mà có chút khởi sắc.
Ăn xong, dưới sự cưỡng ép mềm mỏng của sư tôn, Tức Mặc Ảnh bị kéo lên giường nghỉ ngơi. Bốn ngày bốn đêm không ngủ, giờ mới lần đầu khép mắt.
Chờ đến khi nghe tiếng hô hấp của đồ nhi trở nên đều đặn, Thẩm Mặc Ly mới lặng lẽ rời khỏi phòng, hướng về Nam Phong.
Nghe tin Huyền Thu Thuỷ vẫn giam mình trong phòng Mộc Thiến Thiến, không để ai quấy rầy, hắn liền chuyển hướng tới tàng thư các của Nam Phong. Danh y và đan sư đều phải có tích luỹ lý luận sâu dày, cất giữ đủ loại hồ sơ bệnh án và đan phương. Đặc biệt Huyền Thu Thủy, là một đan tu, y tu danh chấn thiên hạ, nên ngoài đại tàng thư các của phái, ở Nam Phong cũng có một thư các riêng, lưu giữ sách vở và phương thuốc của nàng. Nàng vốn tính lãnh đạm, không ưa ồn ào, người trông coi nơi này cũng chỉ có một đệ tử nội môn tên Nam Thuỷ. Tuy chỉ là một tiểu cô nương, song tay chân lanh lẹ, quét tước chỉnh tề, phân loại sách vở rành rẽ, đâu vào đấy.
“Tham kiến chưởng giáo!” Nam Thuỷ đang dọn một xấp đan phương, vừa thấy Thẩm Mặc Ly liền lập tức bỏ việc đứng dậy hành lễ.
Thẩm Mặc Ly chỉ phẩy tay, ý bảo miễn lễ, rồi tự mình đi xem sách.
Nam Thuỷ thủ tàng thư các quanh năm, hiếm khi được gặp chưởng giáo một lần. Nơi đây vốn yên tĩnh, nếu Huyền Thu Thủy không tới, thì mười ngày nửa tháng chẳng thấy bóng ai, Thẩm Mặc Ly lại càng hiếm.
Nàng không phải dạng hoạt bát, nhưng lại nhiệt tình, cách mấy bước liền hỏi: “Chưởng giáo cần tìm sách gì, đệ tử quen thuộc nơi này, có thể giúp người tìm nhanh hơn.”
Thẩm Mặc Ly dừng lại, như tuỳ tiện hỏi: “Gần đây phong chủ các ngươi luyện loại đan gì?”
Nam Thuỷ lúng túng đáp: “Phong chủ xưa nay không để ai hỏi chuyện mình luyện gì, đệ tử thật sự không rõ…”
“Phải rồi, ta quên mất, sư tỷ tính tình vẫn vậy, nên ta đáng ra nên hỏi thẳng nàng mới đúng.” Chưởng giáo dịu dàng dễ gần như vậy khiến Nam Thuỷ thấy mình như được sủng ái, cúi đầu thầm nhủ, người ta đều bảo chưởng giáo lạnh lùng khó gần, hoá ra lời đồn không thể tin hết.
“Chưởng giáo muốn nhờ phong chủ luyện đan sao? Vậy đệ tử có thể chuẩn bị sẵn đan phương, đến lúc luyện đan sẽ thuận tiện hơn.” Nam Thuỷ nghiêng đầu hỏi.
“Gần đây… A Ảnh nói y thường hay mệt, đôi lúc linh lực ngưng trệ… lại nhiều mộng.” Thẩm Mặc Ly chậm rãi lựa lời, ngầm quan sát phản ứng của Nam Thuỷ.
Nam Thuỷ lập tức nói: “Nghe giống chứng ly hồn. Gần đây phong chủ hay luyện ‘Cố Hồn Đan’. Ta còn từng thắc mắc không biết ai bị bệnh, thì ra là Tức Mặc sư huynh.”
Nàng từ xấp đan phương mới sắp kia rút ra một tờ, đưa cho Thẩm Mặc Ly: “Đây chỉ là phương thuốc cơ bản, phong chủ khi luyện thường sẽ thêm bớt tuỳ theo triệu chứng cụ thể của người dùng.”
Thẩm Mặc Ly nhận lấy, thấy trên tờ giấy đề rõ mấy chữ ‘Cố Hồn Đan Phương’, giấy đã cũ, hiển nhiên là phương thuốc lâu năm, không phải vừa viết: “Đây thực là phương của Cố Hồn Đan?”
“Chắc chắn! Đan phương làm giả, là sẽ mất mạng đấy!” Nam Thuỷ cam đoan vỗ ngực.
“Ngươi nói phong chủ khi luyện sẽ thêm dược liệu, nếu thêm độc dược thì sao?” Thẩm Mặc Ly cố làm ra vẻ chỉ tán gẫu vu vơ.
“Sao được chứ!” Nam Thuỷ hoảng hốt: “Sao có chuyện vừa cứu vừa hại? Đã muốn hạ độc, cần gì phí sức luyện đan, không luyện thì chết càng nhanh!”
“Ly hồn chi chứng… chết nhanh sao?” Thẩm Mặc Ly chưa từng nghĩ đến điểm này.
“Tất nhiên rồi. Người mắc ly hồn phần lớn từng chịu thương tổn cực lớn, dẫn đến thần hồn không ổn. Mà nếu hồn rời khỏi xác, thì chẳng bao lâu sẽ tắt thở. Cố Hồn Đan cưỡng ép giữ hồn phách trong thân thể, kéo dài sinh mệnh.” Nam Thuỷ nghĩ một lát, thở dài: “Tức Mặc sư huynh hẳn từng bị trọng thương?”
Kẻ gây khổ cho đồ đệ – Thẩm Mặc Ly – không trả lời, mà hỏi điều luôn canh cánh trong lòng:
“Cố Hồn Đan giữ được hồn của chính mình, vậy có thể giam giữ hồn kẻ khác trong thân thể mình không?”
Nam Thuỷ trợn tròn mắt: “Chưởng giáo, người đang nghi ngờ… Tức Mặc sư huynh bị đoạt xá?!”
“Không có gì đâu,” Thẩm Mặc Ly vỗ vai nàng, “Chỉ nghĩ rằng nếu Cố Hồn Đan có năng lực đó, thì dễ bị biến thành tà dược, hỏi chơi vậy thôi.”
“Chưởng giáo nghĩ thật chu toàn… Nhưng đệ tử chưa từng nghe qua chuyện này, e là nông cạn.” Nam Thuỷ vốn đang tự tin rạng rỡ, giờ bị đả kích đến gần như mất niềm tin vào bản thân.
Huỷ diệt hoàn toàn là khi Thẩm Mặc Ly tiếp lời:
“Vậy hai hồn không liên quan… có thể dung hợp trong một thân xác không? Ngươi có ta, ta có ngươi?”
Nam Thuỷ hoàn toàn sụp đổ. Vì… nàng vẫn không trả lời được.
Thẩm Mặc Ly dặn nàng giữ kín chuyện, nàng còn sốt sắng hơn cả hắn, vì nàng tuyệt đối không muốn để ai biết mình… học nhiều mà vô dụng.
—
Ngay lúc hắn vừa bước khỏi tàng thư các, đã có người của Huyền Thu Thủy phái tới báo tin: Mộc Thiến Thiến cứu được rồi, bảo hắn mau tới.
Thẩm Mặc Ly vội vã tới phòng bệnh của Mộc Thiến Thiến, thấy Tức Mặc Ảnh đã ở đó, giọng khàn, mũi nghẹt nặng, hiển nhiên mới tỉnh. Thẩm Mặc Ly khẽ gật đầu, cùng y bước vào.
Mộc Thiến Thiến vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng sắc mặt đã có chút huyết sắc so với lần trước. Huyền Thu Thủy ngẩng đầu, mắt mỏi mệt, chỉ lạnh lùng nói:
“Giữ được mạng rồi, nhưng khi tỉnh lại thì chưa rõ.”
Hai người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mặc Ly khuyên nàng đi nghỉ, Huyền Thu Thủy không khách sáo, lập tức đóng cửa nằm xuống, để hai người lại tự xử.
Hắn còn vô số lời muốn hỏi, nhưng lúc này chưa phải dịp, đành mang Tức Mặc Ảnh về biệt viện Cô Tuyết.
---
Chớp mắt đã gần đến đại khảo vòng ba, chưa tới mười ngày. Môn nhân các phái tạm nghỉ một lượt, rồi lại tụ hội ở trấn dưới chân Cô Tuyết Sơn, đợi ngày thi sẽ cùng lên núi. Dưới núi náo nhiệt vô cùng, trên đỉnh núi lại đầy lo âu.
Vân Tước đi thăm Mộc Thiến Thiến, Thẩm Mặc Ly dặn dò hắn lo hết mọi chuyện lớn nhỏ của vòng thi.
Huyền Thu Thủy mặt lạnh như tiền, mọi sự đều không quan tâm.
Sau khi Vân Tước đi, nàng mới chần chừ nói với hai người:
“Dù Mộc Thiến Thiến có tỉnh, tu vi cũng sẽ như ta dự đoán—tận diệt. Trở thành phế nhân.”
Dù Thẩm Mặc Ly đã sớm chuẩn bị tâm lý, vẫn thấy khó chấp nhận, ánh mắt không nỡ rời khỏi gương mặt đang mê man của nàng.
Tức Mặc Ảnh thì như bị đánh trúng, ngẩn người hồi lâu, mới khó nhọc mở miệng: “Sư bá… không còn cách nào khác thật sao? Bất cứ cách gì cũng được, đệ tử có thể giúp…”
Huyền Thu Thủy cười nhạt: “Nếu có, chẳng cần ngươi nói, ta sẽ bắt ngươi đi lên đao xuống biển lửa. Tiếc rằng—ta cũng vô phương cứu chữa.”
Thẩm Mặc Ly không nỡ thấy hắn lại bị giễu cợt, giọng chậm rãi: “Sư tỷ.”
“Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đại đệ tử của ngươi vừa nhặt lại được cái mạng, giờ đã thành phế nhân, ta nói vài câu thì sao?” Huyền Thu Thủy liếc mắt lườm hắn, tiếp lời: “Ta khó nhọc dạy dỗ được một mầm non kế thừa y bát*, nếu không phải vì hắn…”
“Sư tỷ!” Mặc Ly cắt lời, trầm giọng: “Bỏ đi.”
Huyền Thu Thủy nhìn hắn chằm chằm như muốn moi móc điều gì trên gương mặt kia. Một lúc sau, nàng đổi đề tài: “Đan dược của ngươi, có thể uống rồi.”
“Cố Hồn Đan chẳng phải mỗi tháng chỉ dùng một lần? Vài hôm trước ta mới…” Mặc Ly ngẩng lên, nhìn thấy sắc mặt Huyền Thu Thủy, đành sửa lời: “Được, ta uống là được.”
Huyền Thu Thủy liền đưa hắn một viên đan dược, dõi theo hắn nuốt xuống, ánh mắt trầm ngâm một lát rồi nói: “Còn một cách nữa... nhưng cực kỳ nguy hiểm.”
Tức Mặc Ảnh lập tức lên tiếng: “Là cách gì? Dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ!”
Mặc Ly liếc nhìn hắn, nghe Huyền Thu Thủy hừ nhẹ: “E là sư tôn của ngươi luyến tiếc không nỡ để ngươi vào chỗ dầu sôi lửa bỏng ấy. Sắp tới vòng ba đại khảo tuyển chọn, nếu ngươi có thể đoạt được đầu bảng, đoạt lấy Hoán Vận Đan…”
Tức Mặc Ảnh làm như không nghe thấy lời châm chọc, mắt mở to: “Ý của sư bá là, Hoán Vận Đan có thể giúp sư tỷ khôi phục tu vi?”
“Không những khôi phục, có khi còn mạnh hơn trước” Huyền Thu Thủy xoay lưng, chẳng muốn nhìn hắn: “Còn mười ngày nữa, ngươi chuẩn bị cho tốt. Lấy được đan thì đến gặp nàng, không lấy được thì khỏi đến!”
Ánh mắt Tức Mặc Ảnh lộ ra vẻ mừng như chết đuối vớ được bè: “Ta nhất định sẽ đem Hoán Vận Đan về, cầu xin sư bá cứu sư tỷ!”
Huyền Thu Thủy hừ lạnh, không nói thêm lời. Tức Mặc Ảnh quay sang nhìn Mặc Ly, thấy sư tôn khẽ gật đầu, liền thức thời rời đi.
“Giờ có thể nói rồi chứ?” Mặc Ly nhìn bóng dáng đồ đệ rời xa, cất tiếng hỏi.
“Nói gì?” Huyền Thu Thủy liếc hắn.
“Chẳng phải sư tỷ nói còn một cách, nhưng cực kỳ nguy hiểm? Vẫn chưa nói là nguy hiểm thế nào.”
Huyền Thu Thủy quay đầu lại nhìn thẳng hắn: “Sao ngươi biết ta nói "nguy hiểm" không phải chỉ vòng ba thử luyện mà hắn phải đối mặt?”
“Ta không phải hắn, chưa đến mức vì áy náy tự trách mà đầu óc mụ mị.” Mặc Ly thản nhiên đón lấy ánh mắt dò xét kia.
“Hắn gặp nguy hiểm hay không, can gì tới ta?” Huyền Thu Thủy nói gằn. Mặc Ly biết tính nàng ngoài lạnh trong nóng nên cũng không vạch trần, nghe nàng nói tiếp: “Là tình hình của Thiến Thiến mới thật sự nguy hiểm, chưa chắc trụ được tới sau đại khảo.”
“Nếu không chờ được?”
“Vậy thì nàng sẽ mãi mãi là một phế nhân.”