Ba tiếng mõ canh ba vang lên, một bóng áo trắng nhẹ nhàng rời phủ Đô úy, lặng lẽ tiến về đô thành.
Trịnh Đô úy vẫn đứng trong sân, đầu óc choáng váng. Chuyện y tìm kiếm người thân suốt mười năm qua, lại nhận được tin tức trong tình huống tréo ngoe thế này, không khỏi khiến lòng dậy sóng. Ký ức thời thơ ấu ùa về, người ca ca y luôn xem như ruột thịt không những còn sống, mà nay đã là đại đệ tử của chưởng môn phái Cô Tuyết—Tức Mặc Ảnh. Bảo sao bấy lâu y điều tra tứ phía mà vẫn chẳng có tung tích.
Nhưng Thẩm Mặc Ly trước lúc đi dặn y không được để lộ thân phận của Tức Mặc Ảnh, bằng không sẽ chuốc lấy họa sát thân. Trịnh Đô úy không hiểu, nghĩa huynh cao cao tại thượng kia, đối xử với y vẫn luôn tốt, sao lại có thể làm hại ca ca y được?
Dĩ nhiên, y chẳng thể ngờ “sát thân chi họa” trong lời Thẩm Mặc Ly, không chỉ ám chỉ mỗi Quốc quân Đại Ninh.
Đô thành
Thẩm Mặc Ly đã hóa trang, đứng dưới bóng cây trước phủ Trung thư thị lang đương triều Đại Ninh, tay cầm nửa quyển 《Tào vận yếu lược》 rách nát. Trên trang giấy úa màu, nét bút vẫn còn rõ ràng:
“Ngày mồng bảy tháng tám năm Bính Ngọ, đoạn vận Lộc Thủy chuyên chở tám trăm thạch lưu hoàng, người nhận: Tham tướng Vương.”
Tham tướng Vương chính là người của Quốc quân Đại Ninh, nhưng đóng dấu cuối sổ sách, lại là hỏa ấn văn Phản ly (hình rồng xoắn)—chỉ có Bộ binh tiền triều Cổ An mới được dùng.
Bên dưới quyển sách, còn có một mảnh da dê khác, đề rõ:
“Ngày mồng chín tháng tám mở Tây môn, kẻ mặc giáp xám, không giết.”
Chỉ riêng hai mảnh giấy này, nếu là thật, thì việc Đại Ninh lấy danh nghĩa chinh phạt tiêu diệt Cổ An, đồ sát dân Lộc Thủy, e rằng vốn dĩ là một âm mưu được sắp đặt kỹ lưỡng. Kẻ nào đó đã mượn cớ chiến tranh để che giấu mục đích thật sự của mình.
Ấn hỏa văn Phản ly của Bộ binh chỉ do Bộ thượng tiền triều Triệu Nham nắm giữ. Sau khi tân quân lên ngôi, Triệu Nham từng nói: “Cựu quân hôn ám, tân quân anh minh. Kẻ biết thời mới là tuấn kiệt, ta nguyện làm thần hai triều, không sợ tiếng xấu, chỉ mong dân được an cư lạc nghiệp.”
Hắn trở thành Trung thư thị lang của Đại Ninh.
Mười năm qua, môn sinh của Triệu Nham trải khắp Hàn Lâm viện, lập ra Thanh Nghị Đường, khai mở ngân hàng “Vị Dân Trấn”, con gái ruột gả cho hoàng tử, hắn trở thành trọng thần triều đình. Dân gian cũng từ chỗ mắng hắn là kẻ phản thần b*n n**c, dần chuyển sang ca tụng hắn thanh liêm vì dân.
Thẩm Mặc Ly nghe tiếng sấm đầu đông, cuồng phong khởi động, biết thiên hạ sắp đổi vần, bèn lui về tìm nơi tạm nghỉ, chờ thời cơ hành động.
Mưa đông rơi lác đác ở đô thành, Thẩm Mặc Ly ngồi bên cửa sổ khách đ**m, nhấp một ngụm trà nhạt, mắt dõi theo dòng người vội vã ngoài phố.
Lần cuối y đặt chân đến đô thành, đã là mười năm về trước. Khi ấy Ngọc Lâm Chân Tôn vừa ngã xuống, tâm tình y sa sút. Lúc ấy y vừa tiếp nhận chức chưởng giáo, sự vụ trong phái rối ren, ngày đêm bận rộn suốt nửa năm trời mới có chút thảnh thơi, liền dẫn đại đệ tử Mộc Thiến Thiến xuống núi du ngoạn.
Dù không tinh thông thuật bói toán, Thẩm Mặc Ly vẫn tin vào cơ duyên. Khi ấy triều chính rối loạn, Đại Ninh và Cổ An đánh nhau liên miên, vận mệnh quốc gia ra sao, không ai dám đoán. Phái Cô Tuyết chỉ có quyển 《Thiên Cơ Lục》 là có thể thấy được phần nào thời cuộc, nhưng bản ấy đã thất lạc, Thẩm Mặc Ly đành đến Vực Tinh Lạc—cấm địa có bích họa xuyên thời—mong giải được đôi chút thiên cơ.
Thế nhưng những điều bích họa hé lộ lại khiến y khó hiểu. Đường vận nước Cổ An vẽ trong tranh lộn xộn đứt đoạn, theo lý thuyết sớm đã nên diệt vong, cớ sao vẫn cố níu kéo đến nay?
Bích họa khác với 《Thiên Cơ Lục》, không có chú giải, phải tự mình lĩnh hội. Y đành thở dài nhận là mình tư chất hạn hẹp, rồi theo kế hoạch ghé qua Cổ An đô thành—chính là Đại Ninh hiện giờ.
Khi y đến, quân Phiên phương nam vừa đại thắng, chiếm được đô thành. Cựu đế tự vẫn trong điện, phi tần tuẫn táng. Tân đế bước lên ngai, đổi hiệu Cổ An thành Đại Ninh.
Thẩm Mặc Ly không thể can thiệp vận nước, chỉ có thể âm thầm cứu giúp bách tính. Khi ấy Mộc Thiến Thiến vừa nhập môn y đạo, còn non nớt, nhưng cũng giúp được không ít người. Hai thầy trò gom thuốc, chữa thương, y còn tiêu hao linh lực tịnh hóa hàn khí trong thân thương binh, phòng trừ ôn dịch sau chiến tranh.
Chuyện trớ trêu là, trong lúc cứu giúp ấy, Thẩm Mặc Ly từng bị một kẻ quỳ rạp dưới chân cầu xin “Cực Lạc Phấn”. Đó là một lão già tuổi lục tuần, thân thể run rẩy, bên cạnh là một phụ nhân đầu tóc bù xù khóc lóc gọi “lão gia”. Ông ta mặc áo gấm tả tơi, quấn đầy bùn đất, bấu lấy vạt áo Thẩm Mặc Ly, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Tiên quân, làm ơn thương tình, cho ta chút Cực Lạc, chỉ một chút thôi…”
Mãi sau này Thẩm Mặc Ly mới biết, đó là Thượng thư bộ Hộ của Cổ An—một quốc gia mà ngay cả quan nhất phẩm cũng thành ra thế, y chẳng dám tưởng tượng đất nước đó đã mục nát đến độ nào.
“Cốc cốc cốc”—ba tiếng mõ đêm, đô thành cấm túc.
Đã đến giờ của Thẩm Mặc Ly.
Y thuần thục cải trang, dập đèn, từ cửa sổ phóng mình xuống.
Với tu vi của y, lẻn vào hành cung đế vương còn dễ như trở bàn tay, huống gì một phủ Trung thư thị lang nhỏ bé? Y nhanh chóng dò ra bố cục trong phủ, đến trước phòng Triệu Nham, vừa rút phù văn, liền nghe trong phòng có tiếng động mơ hồ…
"Giờ này còn chưa nghỉ ngơi?" Thẩm Mặc Ly vừa thầm oán vừa thả thần thức dò xét. Chẳng được bao lâu, từ trong phòng vọng ra những tiếng rê.n rỉ mơ hồ mà rõ ràng khiến y lập tức chết lặng tại chỗ, mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu. Xấu hổ đến cực điểm — y từng xem qua cảnh tượng này trên mạng, nhưng chưa bao giờ nghe thấy tận tai, gần trong gang tấc như thế này.
Ngay khi y còn do dự có nên chờ lát nữa quay lại hay không, chuyện xấu hổ hơn đã xảy ra: từ nơi tối gần đó vang lên một tiếng cười khẽ, "Thẩm tiên tôn cũng thích nghe xuân cung* à? Thật là hiếm có."
(*Xuân cung 春宫: chỉ những chuyện nam nữ ** *n, ý chỉ việc Thẩm Mặc Ly nghe lén cảnh giường chiếu.)
Là giọng của công tử Mộ Ly.
Thẩm Mặc Ly liền phi thân đến chỗ phát ra âm thanh, quả nhiên thấy có người mặc hắc y đứng trong bóng tối, thân ảnh như hòa vào màn đêm. Nửa khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ đen tuyền, dưới mặt nạ là đôi mắt đen láy, ánh nhìn như cười như không nhìn thẳng vào y. Tim Thẩm Mặc Ly khẽ rúng động — ánh mắt này có vài phần giống A Ảnh. Y lập tức lắc đầu: trong lúc này mà còn nhớ đến A Ảnh, đúng là sắc mê tâm khiếu* rồi.
(*Sắc mê tâm khiếu 色迷心窍: bị sắc đẹp làm mờ lý trí)
"Ngươi sao lại ở đây?" Tình cảnh xấu hổ bị người ngoài bắt gặp, giọng Thẩm Mặc Ly càng lạnh lẽo hơn bình thường.
Mộ Ly công tử làm như không cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương của y, chỉ nhún vai cười: "Đi ngang qua."
Thẩm Mặc Ly không nói, nét mặt hiện rõ hai chữ "không tin". Mộ Ly công tử đành nói thật: "Được rồi, là công tử Tức Mặc nhờ ta đến tra rõ một việc cũ. Có điều, Thẩm chưởng giáo hình như không mấy hoan nghênh ta."
"Công tử Tức Mặc? Ý ngươi là đồ nhi Tức Mặc Ảnh của ta?" Thẩm Mặc Ly nhướng mày, "Hai người quen nhau thế nào?"
"Hợp ý nhau? Vừa gặp đã thân? Nói chung tuy quen chưa lâu, nhưng quan hệ cũng không tệ. Bằng hữu nhờ vả, thật khó mà từ chối, nên ta đến đây."
Thẩm Mặc Ly vừa định hỏi thêm thì sực nhớ lần trước thấy Mộ Ly với Phong Huyền rất thân thiết, nét mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy thì công tử cứ tự nhiên, tại hạ còn có việc."
Y xoay người định rời đi, thì thấy vài ảnh vệ từ bốn phía đồng loạt rơi xuống trước mặt Mộ Ly, quỳ gối: "Công tử, toàn bộ phủ đệ đã được sắp xếp xong, không ai có thể tiếp cận phòng của Triệu Nham."
Thẩm Mặc Ly khựng bước. Nói vậy thì A Ảnh nhờ hắn đến điều tra chân tướng vụ phản quốc năm xưa của Triệu Nham?
"Ừ, biết rồi, lui xuống đi." Mộ Ly gật đầu, sau đó quay sang Thẩm Mặc Ly, mời mọc: "Thẩm chưởng giáo, đừng lạnh nhạt như vậy. Nếu không bận, cùng nhau xem một vở kịch hay chăng?"
Thẩm Mặc Ly hiểu ý, y vốn đến vì chuyện này, tất nhiên không có lý do từ chối. Liền cùng hắn đến phòng của Triệu Nham. Mộ Ly đi phía trước, dáng người cao gầy, vai rộng eo thon, từng cử chỉ đều toát ra cảm giác thân thuộc khó hiểu. Nhưng người này quá mức thần bí, địch ta chưa phân, Thẩm Mặc Ly liền âm thầm kéo giãn khoảng cách.