Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 70

Đệ tử Bách Luyện Các nhanh chóng dẫn những thường dân còn sống sót tới, hộ tống người già, phụ nữ và thương binh lên trận pháp truyền tống trước, rồi đến lượt những thanh niên tráng kiện nối gót theo sau.

Thẩm Mặc Ly từ trước đã hao tổn linh lực nặng nề tại Tịnh Cấu Linh Tuyền, lại bị Liệt Hồn Giám làm trọng thương thần hồn vốn đã khiếm khuyết, dù tu vi thâm hậu đến đâu, cũng không chịu nổi loại dằn vặt không tiếc mạng này. Truyền tống trận vừa mở được một nén nhang, cả người y đã như vừa bị vớt lên từ nước lạnh, mồ hôi lạnh thấm đẫm toàn thân.

“Nhanh lên! Tất cả mau bước vào! Trận truyền tống chỉ còn duy trì được một chén trà nữa thôi!” Tức Mặc Ảnh một tay đỡ Thẩm Mặc Ly, tay còn lại dán sát vào lưng y, không ngừng truyền linh lực vào. Thấy y trạng thái ngày càng xấu, hắn buộc lòng phải thúc giục những người còn chưa vào trận.

Dưới sự trợ giúp của Vấn Tuyết và Vân Kiếm Hô, số dân còn lại gần như là chạy nhảy mà vào. Người cuối cùng vừa mới bước chân qua, Tức Mặc Ảnh đã vội hối thúc Thẩm Mặc Ly thu trận pháp lại.

Thẩm Mặc Ly thở phào, rốt cuộc cũng buông được hơi thở bị dồn nén, đầu óc quay cuồng, hồi lâu vẫn không thể đứng lên. Tỉnh lại thì đã thấy mình bị Tức Mặc Ảnh bế lên, lao vút ra xa rồi.

“Ngươi thả ta xuống đi…” Xung quanh toàn là tu sĩ Bách Luyện Các và Phương Chư Sơn phái, y thật sự rất ngượng ngùng. Huống hồ Phù Phong đã sớm dẫn người bỏ chạy đến tòa thành tiếp theo từ lúc y mới mở truyền tống trận, còn Công Tôn Dương chẳng biết đã trốn đi từ khi nào.

“Ngươi còn chạy được sao? Đừng nghĩ ngợi nữa, cứ xem như ta đang gánh chịu hậu quả do bản thân gây ra là được.” Tức Mặc Ảnh ôm y mà lao đi như gió, không hề tỏ ra vất vả chút nào.

“…”

Âm thanh ầm ầm rung động phía sau ngày một lớn. Thẩm Mặc Ly ngoảnh đầu nhìn lại, tòa thành thứ nhất đang bị Hắc Nhật thôn phệ, biến thành đống hoang tàn.

“Chúng ta sắp đến tòa thành thứ hai rồi. Ngươi tuyệt đối không được dùng lại trận pháp truyền tống như ban nãy nữa. Nếu còn cố, chưa tới được đô thành, ngươi đã hộc máu mà chết giữa đường.” Tức Mặc Ảnh nghiêm giọng cảnh báo.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết. Ta sẽ không để ngươi tiếp tục hủy hoại thân thể của sư tôn ta nữa.”

Dù gì cuối cùng cũng là cái chết, Thẩm Mặc Ly trong lòng thầm nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra. Nếu không dùng truyền tống trận, thì dân chúng thành này phải làm sao? Y chau mày nhìn xa xa, tòa thành thứ hai đã hiện ra trước mắt, vẫn còn nguyên vẹn.

Những tu sĩ còn sống sót lúc này đều là người có tu vi và thân thủ cao cường, nên chẳng mấy chốc cả đoàn đã vượt qua thành môn.

Trong thành một cảnh thái bình thịnh thế, thị vệ trước cổng đứng thẳng nghiêm trang, ánh mắt ung dung, khách qua đường tấp nập không dứt. Chợ phiên rộn rã, hàng hóa đủ loại, ông chủ hiệu vải cười hớn hở khoe những tấm vải rực rỡ, lò rèn rực lửa vang tiếng leng keng, đám trẻ con bu quanh quầy bán kẹo hồ, tranh nhau một con kẹo hình thú sống động, trà quán thoảng hương trà, tửu lâu ngát mùi rượu, khắp nơi tiếng cười nói râm ran.

Tức Mặc Ảnh nhìn khung cảnh trước mắt, nghĩ đến chỉ một lúc nữa đây mọi thứ sẽ hóa thành tro tàn, lòng áy náy dâng đến tột độ. Hắn nhớ lại khi còn là công tử Mặc Ly, từng nhiều lần dạo chơi phố chợ, nghe dân tình bàn tán rằng hoàng đế Đại Ninh là một minh quân yêu dân như con. Giờ phút này, hắn mới thật sự thấu hiểu—dù ai làm hoàng đế, chỉ cần bách tính sống an lành, thì mới là thiên hạ thái bình thật sự.

“Tranh thủ lúc đất chưa rung, chúng ta thử tìm cách đưa dân trong thành sơ tán đến thành kế tiếp đi?” Vân Nam Tiêu hiển nhiên cũng lo cho tình trạng của Thẩm Mặc Ly, liền bỏ qua đề xuất dùng trận truyền tống, chuyển sang phương án khác.

“Nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn e rằng khó mà sơ tán hết được. Ngươi có cách gì hay sao?” Vũ Văn Liên Hổ xưa nay ít khi tiếp xúc với Vân Nam Tiêu, nhưng sau mấy phen phối hợp chạy trốn vừa rồi, phát hiện vị chưởng môn phái Phương Chư Sơn này nói ít làm nhiều, rất hợp khẩu vị của hắn.

Thực ra, Phương Chư Sơn vốn ẩn thế, ít khi xuất hiện giang hồ, Vân Nam Tiêu chẳng thân quen với ai. Bị hỏi thế, hắn lập tức lúng túng vì vốn không giỏi giao tiếp.

Đúng lúc then chốt, Tức Mặc Ảnh cất tiếng: “Ta có cách. Nhưng cần mọi người phối hợp.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu. Một tuần trà sau…

Cổng thành phía Nam bỗng vang lên tiếng hò hét hoảng loạn, phá vỡ bầu không khí yên ổn. Một ông lão ăn vận như đại phu vừa chạy vào thành vừa hét:

“Bà con ơi, có người nhiễm ôn dịch từ ngoài thành chạy vào rồi đó! Mau mau chạy đi thôi! Bệnh này lây kinh khủng, không có thuốc chữa đâu! Hắt hơi một cái là cả con phố nhiễm luôn á! Thành bên cạnh đã bị phong tỏa rồi!”

Vừa dứt lời, mấy thanh niên áo đen lập tức hốt hoảng bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: “Kinh đô có danh y! Mau chạy về kinh đô đi!!”

Phía sau bọn họ thật sự có mấy kẻ áo quần rách rưới, tóc tai rối bời, nom như dân lang thang, vừa gào rú vừa rượt theo đám thanh niên áo đen như thể muốn truyền bệnh cho bằng được.

Vở kịch vừa diễn ra, lời đồn chẳng khác nào mọc cánh mà bay. Bách tính trong thành chẳng rõ đầu đuôi nhưng vì sợ hãi, bế con dắt mẹ vội vã tháo chạy. Thành thị vốn náo nhiệt chỉ trong chốc lát đã vắng tanh lạnh lẽo.

“Cách này không tệ, có thể áp dụng như cũ, dồn dân mấy thành còn lại về kinh đô.” Thẩm Mặc Ly tán thưởng. “Chỉ là không biết bất thình lình dồn về nhiều người như thế, bên kinh đô có tiếp nhận nổi không.”

Vân Nam Tiêu cũng lo: “Mấy thành này tuy nhỏ, nhưng cộng lại cũng đủ làm kinh đô chen chúc. Kinh đô lại là nơi đương kim hoàng quân trú ngụ, trật tự nghiêm ngặt, chưa chắc ai cũng được vào.”

Vũ Văn Liên Hổ khoát tay: “Lo xa làm chi cho mệt! Câu giờ được chút nào hay chút ấy. Mau đi thôi!”

Hắc Nhật trên trời lại lớn thêm một vòng, dường như càng lúc càng gần mặt đất, áp lực cũng nặng nề hơn. Không rõ có phải vì đang ở trong hiểm cảnh mà cảm quan bị sai lệch, Thẩm Mặc Ly cảm thấy tần suất địa chấn đang tăng lên, dây năng lượng cũng ngày một dày đặc.

Điều đó nghĩa là thời gian để thở cũng ngắn lại.

Vũ Văn Liên Hổ dẫn đầu định cưỡi kiếm bay tới thành kế tiếp, Thẩm Mặc Ly liền gọi với: “Các chủ Vũ Văn, trên không còn nguy hiểm hơn dưới đất…”

Nào ngờ hắn chẳng quay đầu, như tia chớp lao đi, chỉ để lại một câu kéo dài phía sau: “Cách nguy hiểm nhất luôn là cách nhanh nhất, không còn thời gian mà chần chừ…”

Nghĩ đến còn mấy thành dân chúng đang đợi, những người còn lại cũng lần lượt rút kiếm, cưỡi gió đuổi theo.

Thành thứ ba, thứ tư, thứ năm—mọi người đều thuận lợi dùng lại cách của Tức Mặc Ảnh, đưa dân chúng hướng về kinh đô. Trên đường vấp phải hai trận địa chấn, một đợt bao vây của dây năng lượng trên không, khiến cả đoàn phải thay phiên lúc bay lúc chạy dưới đất. Đến được thành thứ sáu thì đội ngũ ban đầu đã rơi rụng tơi tả, chẳng còn lại mấy ai.

Phạm vi nuốt chửng của Huyết Trận ngày càng mở rộng, nuốt càng nhiều linh vật thì tần suất khởi động càng nhanh, trường năng lượng cũng theo đó mạnh hơn.

Vân Nam Tiêu tính toán quy luật vận hành của Huyết Trận, ước chừng một nén nhang nữa sẽ lan tới thành thứ sáu. Mọi người phân vai thành thục, chuẩn bị tái diễn màn kịch cũ.

Nào ngờ dân chúng vừa mới bắt đầu di tản, tiếng gầm rú quen thuộc đã vang lên từ xa.

“Vân Nam Tiêu! Ngươi chẳng bảo còn một nén nhang sao? Mới qua một tuần trà mà đã động trận rồi?!” Vũ Văn Liên Hổ mặt tái xanh, cách cả đoạn đường còn quay đầu gào lên.

“Ta không tính sai! Không biết vì sao lại kích hoạt sớm!” Vân Nam Tiêu sắc mặt cũng khó coi không kém.

Địa chấn ập đến quá nhanh, chưa kịp dứt lời thì một khe nứt sâu hoắm đã rạch tới ngay sát chân.

Trong thành còn hơn nửa dân số chưa kịp rời đi, đối diện với công kích dữ dội thế này thì hoàn toàn không có sức chống đỡ. Nhà cửa cong vẹo đổ sập, bụi mù cuồn cuộn. Thẩm Mặc Ly nhìn thấy trong một bức tường viện gần mình có một phụ nhân đang đứng, ôm trong lòng một hài nhi quấn tã, bên chân còn có một con mèo đen nhỏ cuộn mình sát gấu váy. Phía sau nàng, một bức tường trúc cao ngang người đã nứt toạc, một nửa tường đang lắc lư chực đổ xuống đầu hai mẹ con.

Tình huống khẩn cấp, Thẩm Mặc Ly chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức lao tới đáp xuống sau lưng người phụ nữ, một tay khoác lấy vai nàng, một tay che cho đứa bé, chuẩn bị cất thân nhảy lên.

Nào ngờ mặt đất dưới chân hai người bất ngờ nứt ra một rãnh sâu hơn thước, không thấy đáy.

Chân Thẩm Mặc Ly lảo đảo, mất thăng bằng, cả người ngã vào khe nứt. Trong cơn nguy cấp, y vặn người, dùng hết sức đẩy mẹ con kia về phía Vân Nam Tiêu ở gần nhất, phản lực khiến thân mình càng rơi nhanh hơn.

Y vừa thầm kêu “xong rồi”, liền bị một lực mạnh mẽ kéo vào vòng tay ấm áp, chỉ mấy bước đã rời khỏi viện đó.

Thẩm Mặc Ly ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt giận dỗi của Tức Mặc Ảnh.

Lúc này mới sực nhớ Tức Mặc Ảnh từng căn dặn bao nhiêu lần phải giữ gìn thân xác sư phụ hắn, liền cuống quýt phân trần: “Chuyện này… ta lúc đó cấp bách quá, thật không cố ý đâu…” Còn chưa dứt câu, đồng tử bỗng co rút, hung hăng đẩy mạnh Tức Mặc Ảnh ra.

Một sợi dây năng lượng do Hắc Nhật phóng ra đã xuyên thẳng vào vai Thẩm Mặc Ly, nếu y chậm tay một chút, chỗ bị đâm thủng lúc này hẳn là ngực Tức Mặc Ảnh.

Tức Mặc Ảnh vừa trụ vững thân hình, ngoảnh lại đã thấy sợi thứ hai c*m v** cánh tay Thẩm Mặc Ly. Những sợi tiếp theo như ngửi được mùi linh khí, điên cuồng lao tới người y.

“Thẩm Dự!!!”

Tơ năng lượng đỏ máu lao đến như điện xẹt. Nhưng Tức Mặc Ảnh còn nhanh hơn. Một bóng đen nhanh đến độ kéo dài thành tàn ảnh lao vút đến, đứng chắn trước Thẩm Mặc Ly. Tơ năng lượng dưới kiếm Cô Long Ngâm lại bị nghiền thành vô số đoạn nhỏ.

Ngay sau đó, kiếm khí như mưa giông trút thẳng lên bầu trời, xé tan làn sóng công kích kế tiếp. Tranh thủ trước khi đợt tiếp theo ập xuống, Tức Mặc Ảnh lập tức ôm ngang Thẩm Dự, lẩn vào căn nhà đổ nát gần đó.

Nói là nhà, thực chất đã rách nát thông ba mặt, chỉ nhờ mấy thanh xà gỗ gãy đỡ lấy lực địa chấn mới không bị nghiền nát, chừa lại được một khoảng hẹp vừa đủ đặt lưng.

“Ngươi thế nào rồi?” Tức Mặc Ảnh ôm Thẩm Dự chen vào góc tường đổ nát, nhẹ nhàng để y dựa vào đống củi vụn, không trách y làm tổn hại thân thể Thẩm Mặc Ly thêm lần nữa, chỉ cau mày nhìn vết thương.

Tơ máu xuyên vào thân thể sẽ hút sạch linh lực, sinh cơ và thần hồn. Dù Tức Mặc Ảnh ra tay đúng lúc, nhưng khi vén áo lên xem, vẫn thấy vùng da bị thương đã chuyển màu đen, nổi bật giữa làn da trắng nõn.

“Không ổn rồi… chết đến nơi còn nhếch nhác thế này… đúng là… khụ khụ khụ…” Thẩm Mặc Ly ho đến ướt nhòe cả khóe mắt, lờ mờ trông thấy ống tay áo Tức Mặc Ảnh cũng rách, lộ ra cánh tay phải đen sì không kém.

“Ảnh… tay ngươi…”

“Không sao. Chỉ là nhất thời cầm không nổi kiếm, chưa chết được đâu.”

Thẩm Dự nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Liên Hổ và Vấn Tuyết vẫn đang quần thảo cùng kẻ địch, cùng nhóm đệ tử Phương Chư Sơn đang tất bật cứu dân, thở dài: “Địa chấn mỗi lúc một dồn dập, Hắc Nhật cũng đánh càng lúc càng mạnh, e rằng…”

E rằng họ chưa kịp đến được kinh đô… đã toàn quân bỏ mạng nơi này.

Tức Mặc Ảnh trầm mặc hồi lâu, khóe môi chợt nhếch lên: “Chết cùng ngươi… cũng không tính là quá tệ.”

Thẩm Dự cũng bật cười, nhưng nụ cười kéo căng vết thương, y lại ho rũ rượi, máu trào khỏi miệng.

Y buông lỏng toàn bộ tinh thần luôn căng như dây đàn, hoàn toàn dựa vào đống củi sau lưng. Y thật sự quá mệt mỏi. Từ lúc khoác lên thân phận Thẩm Mặc Ly, mỗi ngày đều cẩn trọng từng bước, vừa sợ bị phát hiện, vừa lặng lẽ hưởng thụ tình yêu và sự ấm áp vốn thuộc về người kia. Vì một lời ước hẹn, y nghiêm túc gánh lấy trách nhiệm của một Chưởng giáo, sống như Thẩm Mặc Ly, chưa từng sống như chính mình—Thẩm Dự.

Nếu có thể lừa được thiên hạ suốt đời, y cũng sẵn sàng làm Thẩm Mặc Ly cả đời.

Nhưng giờ phút này… y chỉ muốn… được nghỉ ngơi một chút thôi.

Bình Luận (0)
Comment