Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 9

“Có chuyện thế sao? Trước nghe nói tiểu đồ đệ của Chưởng giáo thường bị đệ tử Ngũ Phong và Trưởng lão đường ức h**p, ta còn không tin. Dám ức h**p đệ tử của Chưởng giáo sao? Hóa ra là không được sư tôn coi trọng, bảo sao!”

Ngồi nghiêng ở mép bàn là một tên gầy gò, giọng the thé, nghe chói tai: “Ta thấy ta cược cho đại tiểu thư Vũ Văn Vấn Tuyết của Bách Luyện Các, nàng ta lợi hại cực đấy! Nghe đâu mười bốn tuổi đã kết đan, còn có tám căn linh cốt, năm nay mười bảy tuổi, tuổi tác vừa đẹp. Nhìn khắp đám con cháu thế gia tham gia đại khảo, chẳng ai đánh lại nàng ta đâu, ta dám cá, nàng ấy chắc chắn giành ngôi đầu! Các ngươi có dám cược không? Cược lớn đi!”

Nói xong, cặp mắt dài híp lại, đảo qua từng người.

“Ta nói này Lão Lục, ngươi nghe ở đâu ra tám căn linh cốt? Dám chắc thật không? Nếu dám chắc, ta cược theo ngươi nàng ấy thắng. Chứ ta định cược cho Tức Mặc Ảnh đấy, dù sao người ta kết đan còn sớm hơn tiểu thư kia nữa mà.”

Tên được gọi là Lão Lục thong thả xắn tay áo, một tay nhặt lạc rang trên đĩa bỏ vào miệng nhai rôm rốp, nhàn nhã nói: “Muốn cược thì cược, đừng lôi lão tử ra đỡ đạn, thua lại bảo ta hại ngươi! Cha nàng ta có tám căn linh cốt, nàng ta có tám căn thì sao? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra là biết đào hang! Vũ Văn Liên Hổ gần bốn mươi tuổi mới có được đứa con gái này, ngươi nói xem, nếu là ngươi, chẳng lẽ không thương đến tận trời? Dù không có, cũng sẽ tìm cách để có thôi!”

Điểm này cũng khá tinh tế. Bách Luyện Các và Cô Tuyết Sơn phái vốn đều là trụ cột của giới tu chân, nếu sau khi kết đan mà Vũ Văn Vấn Tuyết – người thừa kế của các chủ – thật sự không đạt tới mức có thể kế thừa Linh Cốt của Bách Luyện Các, vậy thì lão các chủ Vũ Văn Liên Hổ sẽ xử trí ra sao? Sẽ vì nàng mà tìm một viên Hoán Vận Đan? Hay là…

Cướp đoạt Linh Cốt của kẻ khác?

Cướp của người khác – biện pháp ấy xác suất thành công cực kỳ thấp. Bởi vì Linh Cốt từ chiếc thứ nhất đến chiếc thứ tám, năng lực tích tụ linh lực tăng theo cấp số nhân. Nếu một người vốn có năm chiếc Linh Cốt mà lại đi cướp của kẻ chỉ có bốn chiếc, thì dù phần lớn có thể cướp được, Linh Cốt tốt nhất của đối phương cũng chỉ đến mức bốn, vốn không sánh được với thiên phú năm chiếc Linh Cốt ban đầu của kẻ cướp. Mà sau khi cướp được cũng phải sắp xếp Linh Cốt theo thứ tự sinh trưởng – Linh Cốt bị cướp sẽ phải đặt vào vị trí chiếc thứ sáu.

Đến khi kẻ đoạt Linh Cốt chịu đựng thống khổ bị xé rách để dung hợp xong xuôi, chiếc Linh Cốt thứ sáu ấy chỉ có năng lực của Linh Cốt bậc bốn, hiệu quả đối với bản thân lại cực kỳ mỏng manh. Vị trí Linh Cốt thứ sáu lại bị chiếm mất vĩnh viễn, thật sự là lỗ nhiều hơn lời. Thế nên rất ít người làm vậy.

Không thể cướp kẻ yếu, chỉ còn cách nhắm đến kẻ mạnh hơn. Nhưng sự chênh lệch trời sinh về Linh Cốt – chỉ cần một chiếc – đã là vực sâu khó vượt, dù cố gắng đến mấy cũng khó bù đắp, lại còn có nguy cơ bị phản sát.

Rất khó, nhưng không phải là không thể.

Việc một cá nhân không thể làm được, nếu dốc toàn lực của một đại phái vào, có lẽ kết quả sẽ khác.

Thế nhưng để giữ gìn ổn định và trật tự, cướp đoạt Linh Cốt là điều cấm kỵ được liệt minh trong giới tu chân của các môn phái chính đạo. Là người đứng đầu một phái, Vũ Văn Liên Hổ tuyệt đối không thể không biết.

Quả nhiên, đám người nhàn rỗi ấy đã nổi lên tâm địa bát quái. Gã thanh niên áo xanh vừa rồi hạ thấp giọng nói: “Ý ngươi là… Linh Cốt của vị tiểu thư ấy, có thể không phải bẩm sinh?”

“Ê ê, ta đâu có nói vậy nha! Ngươi đừng ăn nói bậy bạ!” Lão Lục nhà họ La lập tức phủi sạch: “Chỉ là lời đồn ngoài chợ, ta nghe nói thế thôi!” Sau đó hắn lại nói: “Nhưng mà, Bách Luyện Các giàu có bậc nào, thiên tài địa bảo nhiều như cát trong sa mạc, dù vị tiểu thư ấy có thiên phú hay không, chỉ cần nhà giàu, cha cưng, điều kiện tu luyện lại tốt như vậy, tu vi chắc chắn không thể kém! So với cái gã Tức Mặc Ảnh của Cô Tuyết Sơn phái, tuy danh là đệ tử thân truyền của Chưởng giáo, nhưng xét đãi ngộ thì làm sao bằng được? Nói chung, đánh cược không?”

Nghe đến đây, Thẩm Mặc Ly càng thấy lời của La Lục chói tai. Nguyên chủ là người thanh cao đạo mạo, phong thái như tiên, được vô số người tán tụng, lẽ nào thực sự như hắn nói – đối xử với đứa bé tự tay cứu về mà tệ bạc đến vậy? Nếu đúng là như thế, Thẩm Mặc Ly đối với Tức Mặc Ảnh, đừng nói là tốt, đến chữ “tận trách nhiệm” cũng không xứng.

Trong lòng y cảm thấy hơi nghẹn lại, nhớ đến những ngày qua sống chung, tiểu đồ nhi luôn cung kính và quan tâm với y, thật sự không giống đang giả vờ…

Thẩm Mặc Ly đang suy ngẫm, thì bị đám người kia lần nữa kéo về thực tại.

“Cùng là nữ tu, đệ tử thân truyền của Cô Tuyết Sơn phái mà đem so với Vũ Văn Vấn Tuyết, đúng là kém quá xa. Mười tám tuổi mới kết đan, ngày kết đan trên núi chẳng có chút động tĩnh nào, tám phần là… có danh nhưng chưa thành Linh giả đâu nhỉ?”

“Không thể nào đâu, tương lai của tu sĩ đều đặt cả vào Linh Cốt, bảy chiếc Linh Cốt là ranh giới sinh tử rồi. Không có thiên phú tu luyện thì cố gắng đến mấy cũng vô duyên với tiên lộ, không thể phi thăng đâu…”

“Không chỉ là không thể phi thăng, ở những đại phái như Cô Tuyết Sơn, không phải Linh giả thì đến tư cách vào tông làm trưởng lão cũng không đủ!”

La Lục chen vào tiếp lời: “Tài năng có hay không thì đã sao, nàng ta là đệ tử thân truyền của Chưởng giáo kia mà! Dù thiên phú có hơi kém, người muốn cưới nàng cũng nhiều không đếm xuể. Mai này gả vào một đại môn đại phái, chẳng phải vẫn phong quang như thường sao?”

Tim Thẩm Mặc Ly khẽ đập mạnh một cái — chẳng phải đây chính là cái kế ngu ngốc mà y vừa bịa cho con chim sẻ kia sao? Giờ nghe người khác nói ra, chính y cũng thấy nó chẳng ra sao. Ai dám đảm bảo người sẽ sống cùng nàng cả đời, sẽ mãi mãi không thay lòng?

“Không đúng, La Lục! Sao đến lượt Vũ Văn Vấn Tuyết thì có thể nghĩ cách bù đắp thiên phú, đến đệ tử thân truyền của Chưởng giáo ta thì chỉ còn cách đi lấy chồng hả?”

“Ta nói này, đầu óc ngươi hẳn là có vấn đề! Chưởng giáo của Cô Tuyết Sơn ta là nhân vật như tiên giáng trần, sao lại để tâm mấy chuyện trần tục tầm thường này chứ?”

Thẩm Mặc Ly cảm thấy kinh ngạc — tên La Lục này nói chuyện như thể hắn rất hiểu rõ y, hiểu rất rõ cả môn phái của y. Nếu không phải chính mình đang ngồi đây, y thật sự suýt tin hắn nói thật. Tiên giáng trần ư? Hừ, giờ thì không còn là thế nữa rồi.

Thanh niên áo xanh kia thở dài tiếp lời: “Không phải Linh giả mà còn có thể gả vào đại tộc, đó đã là mệnh tốt lắm rồi. Nói trắng ra thì là nhờ có sư tôn của nàng làm chỗ dựa thôi. Số mệnh người với người, thật đúng là khác biệt một trời một vực. Ta từng gặp vị đệ tử thân truyền kia một lần, Mộc Thiến Thiến đúng không? Ngoại hình cũng thường thôi, đâu có sánh được với đại tiểu thư Vũ Văn gì kia.”

“Ôi dào, mặt đàn bà thì cũng là để người ta nhìn thôi, tắt đèn rồi chẳng phải như nhau cả sao?” Tên béo kia lộ vẻ dâm tà, l**m l**m môi nói tiếp: “Con Mộc Thiến Thiến ấy tuy mặt mũi không đẹp lắm, nhưng cái làn da kia… tsk tsk, trắng nõn nõn mịn màng, dáng người lại quyến rũ nữa. Dù không cao, nhưng trước lồi sau vểnh, căng tròn rắn chắc…”

“Ngươi cũng từng thấy à? Mau kể kỹ xem…”

“…”

Dù thân thể trọng thương nhưng thần thức của Thẩm Mặc Ly vẫn nhạy bén. Vì muốn nghe ngóng tin tức nên đã sớm thả thần thức phủ khắp, bất kể bọn họ nói nhỏ thế nào, từng câu từng chữ y đều nghe rõ mồn một.

Nhưng càng nghe càng thấy buồn nôn, y thật sự không chịu nổi nữa, đang định phát tác thì bỗng nghe “ầm” một tiếng chấn động. Không xa có một chiếc bàn gỗ bị bổ làm đôi, kèm theo tiếng quát giận dữ của nam nhân: “Mấy cái miệng thúi của các ngươi câm hết cho ta! Còn dám nói bậy, ta chặt lưỡi vứt cho chó ăn!”

Thẩm Mặc Ly theo tiếng nhìn lại, thấy một nam nhân thân hình cao gầy đang trừng mắt nhìn bọn người kia. Tóc đen búi cao, gương mặt tuấn tú phủ đầy giận dữ, nước da trắng trẻo đã đỏ bừng vì phẫn nộ, bàn tay dài siết chặt vỏ đao.

Một thân áo dài xanh trắng, bên hông treo ngọc bội khắc chữ, như là chữ “Tu”.

Bên cạnh hắn còn mấy tu sĩ mặc y phục tương tự gọi hắn là “Tiểu sư đệ”, xem ra là đệ tử của một môn phái nào đó đến tham gia đại khảo.

Mấy tên du thủ du thực vừa nói chuyện bậy bạ, lúc thấy đối phương là tu sĩ, lập tức im bặt. Chỉ còn tên béo không phục, trừng mắt hỏi: “Chúng ta nói chuyện của mình, nhìn ngươi ăn mặc cũng không giống người của Cô Tuyết Sơn phái, liên quan gì tới ngươi? Các ngươi là ai?”

Tiểu sư đệ kia hừ lạnh: “Thứ bẩn thỉu dơ dáy trong miệng các ngươi, các ngươi còn xứng hỏi danh tính ta? Dám bất kính với Mộc cô nương, hôm nay ta phải dạy cho các ngươi biết thế nào là quy củ!”

Thẩm Mặc Ly nhìn kỹ lại — người này dung mạo đoan chính, lại ra mặt bảo vệ Cô Tuyết Sơn phái, vậy mà y lại chẳng có chút ấn tượng nào. Chẳng lẽ nguyên chủ từng biết?

Trong lúc đang suy nghĩ, chỉ thấy bóng trắng lóe lên, một món binh khí xanh trắng quét về phía đám người đang tuôn ra lời dơ bẩn, mấy tên hoảng loạn la hét bỏ chạy tán loạn. Bàn ghế trước mặt tan thành bụi vụn. Tên béo kia vì phản ứng không kịp, cánh tay bị rạch một vết dài, máu tuôn xối xả, sắc mặt tái mét, giận dữ hét: “Ta chỉ nói vài câu thôi, Mộc cô nương nhà ngươi cũng chẳng mất miếng thịt nào! Các ngươi là tu sĩ mà lại ăn h**p người tay không tấc sắt như vậy! Còn gì là đạo tu hành?”

“Còn dám nhiều lời? Nếu ngươi là tu sĩ, cái quạt ngọc vừa rồi đã bổ nát đầu ngươi rồi! Biến!!”

Nghe vậy, đám người kia không dám ho he nữa, ba chân bốn cẳng tháo chạy. Tiểu sư đệ thu lại quạt xếp, đảo mắt một vòng khắp trà lâu. Sau vụ ồn ào vừa rồi, khách khứa bỏ đi gần hết, bàn ghế vỡ vụn, chẳng ai thèm trả tiền. Chủ quán sợ đến nỗi nấp sau quầy run lẩy bẩy.

Chỉ còn Thẩm Mặc Ly vẫn ngồi yên như cũ. Cảm giác được ánh mắt dò xét quét tới, y thầm nghĩ: Mặt mình bôi đen đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra, cho dù nguyên chủ từng biết “Tiểu sư đệ” kia, giờ hắn cũng chẳng thể nhận ra được đâu. Cứ thế mà ngồi, bình tĩnh uống trà là được.

Nam tử kia quả nhiên bước về phía Thẩm Mặc Ly vài bước: “Ngươi…”

“Tiểu sư đệ,” một tu sĩ bên cạnh hắn ngắt lời: “Chúng ta nên nhanh lên núi thôi, sư phụ và tiểu sư muội còn đang chờ.”

Bọn họ thì thầm với nhau vài câu, để lại một thỏi bạc cho chủ quán, rồi vội vã rời đi về hướng Cô Tuyết Sơn phái.

Quả nhiên là đệ tử tu sĩ đến tham gia đại khảo. Thẩm Mặc Ly nhìn phục sức của bọn họ — toàn bộ đều mặc áo dài xanh trắng, bên hông đeo ngọc bội khắc chữ — có vẻ quen mắt, nhưng vẫn chưa nhớ ra được là ai.

Rời khỏi trà lâu, y lại dạo qua khách đ**m, thư trai, cuối cùng đi ngang qua Thiên Phủ Lâu. Vừa bước qua, y vừa lẩm bẩm “Tĩnh tâm, tĩnh tâm”, nhưng đi chưa được bao xa thì dừng chân giữa phố, đứng một lúc, cuối cùng không kìm được, quay đầu trở lại, theo mùi hương cay nồng trong gió, bước vào Thiên Phủ Lâu.

“Ê ê, đứng lại! Ngươi là ăn mày từ đâu đến? Biết đây là nơi nào không mà dám xông vào hả?” Vừa bước qua bậc cửa, Thẩm Mặc Ly liền bị một tên tiểu nhị chặn lại.

“Ăn mày? Ngươi đang nói ta???” Thẩm Mặc Ly giật mình chỉ vào mũi mình xác nhận lại, bị chính màn cải trang của bản thân thuyết phục sâu sắc.

“Ở đây còn có ai khác à? Chính là ngươi đó! Nhìn cái bộ dạng rách nát này, sau lưng còn đeo kiếm, mặt thì bôi đen như đáy nồi, đúng là mèo đội lốt rồng mà chẳng ra thể thống gì! Ta nói cho ngươi biết, khách của Thiên Phủ Lâu chúng ta toàn là người giàu có quyền thế, nếu lỡ xúc phạm ai, ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi. Biết điều thì mau cút!”

“… Tiểu ca, ta nghĩ có lẽ ngươi muốn nói là ‘mặc long bào mà không giống Thái tử’ đấy” Thẩm Mặc Ly dở khóc dở cười. “Hơn nữa, ta không phải ăn mày, chỉ là hôm nay ăn mặc hơi sơ sài. Ta đến đây ăn cơm, ta có tiền.”

Tiểu nhị nheo mắt dò xét y, rồi đưa tay ra: “Có tiền à? Vậy lấy một lượng bạc đặt cọc đi, ta cho vào. Ăn xong sẽ trả lại.”

“Được thôi.” Tỉnh lại sau trọng thương, Thẩm Mặc Ly có thói quen buộc túi trữ vật ngay bên hông, lần trước đi tới Ô Y Quận cũng thế. Nhưng vừa sờ tới thắt lưng, phát hiện trống trơn. Lại mò sang tay áo, vẫn không có gì. Y không cam tâm, soát người từ trên xuống dưới, rốt cuộc vẫn tay trắng.

Lúng túng. Thẩm Mặc Ly xấu hổ đến đỏ cả vành tai, may mà mặt đã bôi đen nên không ai thấy.

Y vừa xoắn góc tay áo, vừa thở dài trong lòng — thôi vậy, hiện giờ ta là người tu đạo, tu sĩ còn ham chi sắc – thực – dục làm gì? Huống hồ ta đã bế thực rồi, còn phí tiền làm chi? Không mang bạc theo là đúng, cái mùi thơm nồng kia, quả thật lay động đạo tâm của ta, không ăn cũng được, không ăn cũng được!

Tiểu nhị trừng y, vẻ mặt khinh khỉnh như thể “quả nhiên mà”. Thẩm Mặc Ly ho khan mấy tiếng, đang định rời đi thì có một thỏi linh thạch cao cấp được đưa ra trước mặt tiểu nhị, kèm theo một giọng nam ấm áp đầy từ tính: “Dùng cái này trả tiền cơm, không cần thối lại.”

Thẩm Mặc Ly quay mặt lại, liền thấy gương mặt tuấn tú của Tức Mặc Ảnh phóng đại ngay trước mắt: “A Ảnh? Sao ngươi lại ở đây? Không phải đang ở cùng sư thúc ngươi…”

Bình Luận (0)
Comment