Edit: Mi tầnBeta: Gian phiLực công kích mạnh mẽ của người sói nhờ vào răng nanh, móng vuốt và sức mạnh dồi dào của họ.
Nhưng dù mạnh mẽ cũng có giới hạn.
Cecil rất mạnh, nhưng sự cường đại chân chính xuất phát từ lòng trung thành của ngàn dũng sĩ Lang tộc. Lang vương có thể dẫn dắt tộc nhân đánh lui lực lượng của Hắc Phù Thủy và Giáo Đình là nhờ vào sự đoàn kết một lòng nơi họ.
Nhưng sau khi gần trăm người chấp hành xâm nhập vào thế giới này, rất nhiều biến số xảy ra.
Cecil chưa trở thành Lang vương đã phải đối đầu với nhóm Cabaji của hiệp hội Hắc Phù Thủy, kết cục tàn bại gần như đã định sẵn. Đối phương có bảy người, mà Cecil, trừ hai bàn tay trắng, hắn không có gì cả.
Dưới nền trời tỏa rạng ánh sao, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ lòng bàn tay bảy người của hiệp hội Hắc Phù Thủy, tựa như xiềng xích vô hình giam kín Cecil ở trung tâm. Đêm không trăng, người sói muốn biến thân sẽ phải tiêu hao rất nhiều sức mạnh.
Cecil gào thét trong trận pháp, cánh tay không ngừng tấn công trận pháp với góc độ quỷ dị. Rừng núi tĩnh lặng, khớp xương trên người hắn dịch chuyển, biến hóa, âm thanh chuyển động của khớp xương như phóng đại nhiều lần giữa không gian tịch mịch.
Cecil mạnh mẽ thôi thúc xương cốt trong cơ thể phát triển, biến thân.
Trận chiến này, không thể đoán trước thắng bại. Nếu Meryl ở đây, nhất định sẽ ngay lập tức nhận ra trong bảy Hắc Phù Thủy có một người là người chấp hành.
Cecil hóa thành một con sói khổng lồ, giết chết bốn phù thủy, nhưng giới hạn của hắn chỉ đến vậy.
Trong hoàn cảnh bị bao vây tứ phía, hắn vẫn làm đối phương tổn thất nặng nề, xem chừng nên lấy làm tự hào. Nhưng trong đầu Cecil khi đó không có chút vinh quang nào, hắn thậm chí không biết lý do hiệp hội Hắc Phù Thủy phái những thành viên tinh anh nhất đến giải quyết một người sói hỗn huyết vô danh như hắn.
Xương đùi hắn đứt đoạn từng khúc, một vết thương sâu kéo dài từ ngực đến bụng. Cecil ngã xuống nền đất ẩm ướt, suy yếu đến mức không thể duy trì hình Sói.
Trải qua một mùa đông dài, lá cây khô héo như hòa vào bùn đất ẩm ướt. Máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ bùn đất và lá cây khô héo.
Trong tầm nhìn đã nhòe mờ vì máu tươi, hắn nhìn thấy bóng dáng Cabaji và hai người khác hờ hững rời đi. Cecil biết, hắn sắp chết.
May thay, Meryl không đi cùng hắn. Thức ăn dự trữ trong sơn động không còn nhiều, không biết cô có ngốc ngếch đến mức mãi đợi hắn trở về hay không… Cô nên rời khỏi đây, trở về thành thị nhộn nhịp, đó mới là chốn sinh hoạt của một cô bé như cô.
Trong lòng Cecil khe khẽ đau.
Hắn mấp máy môi, những mảnh nội tạng vỡ vụn lẫn vào máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng Cecil. Rừng núi tĩnh mịch không có lấy một làn gió nhẹ, đại thụ đứng lặng trong màn đêm tựa như ác quỷ chờ đợi khoảnh khắc sinh mệnh hắn đứt đoạn.
Con ngươi Cecil dần dần tan rã…
Trong khoảnh khắc trái tim hắn ngưng đập, Meryl vẫn ở lại trong hang động bị một tia sáng đỏ bắn trúng! Cô chưa kịp phản ứng đã hôn mê bất tỉnh, ngã xuống mặt đất.
Đôi gò má mềm mịn như cánh hoa dần dần bị nếp nhăn xâm chiếm, sau đó là trán, cằm, cổ, hai tay… Cuối cùng, mái tóc nâu dài cũng bắt đầu khô héo.
Meryl nhanh chóng già đi.
Giả như có người ở cạnh cô lúc này, nhất định sẽ thấy luồng tơ máu không ngừng thoát khỏi lồng ngực cô, bay về hướng Cecil.
Luồng tơ máu ấy do hàng vạn giọt huyết châu tạo thành, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Khi chúng thâm nhập vào ngực Cecil, trong khoảnh khắc, Meryl và Cecil đồng thời mở mắt!
Vết thương trên người vẫn còn, nhưng không trí mạng. Cecil cẩn thận kiểm tra toàn thân, nhưng vẫn không kết luận được nguyên do, đành rời khỏi nơi này trước hẵng.
Trước khi về nhà, Cecil vẫn gắng gượng bắt một con thú, vác lên vai. Nếu Meryl hỏi, hắn sẽ trả lời là đi săn không cẩn thận bị thương. Con gái nhỏ của hắn càng ngày càng dài dòng, nếu không thể cho cô một lời giải thích thỏa đáng thì không cần đoán Cecil cũng biết cô sẽ lải nhải bên tai hắn cả đêm.
Cõng theo con mồi, thong thả trở lại sơn động, Cecil lại không thấy bóng dáng Meryl.
Bên đống lửa có để lại một tờ thư tín. Cecil đọc đi đọc lại dòng chữ trên dưới 10 lần, hắn vẫn không dám tin con gái nuôi ngoan ngoãn hiểu chuyện của hắn cứ vậy mà đi… Lại rời đi vào đêm hắn bị kẻ khác tập kích, suýt chút mất mạng.
Cecil ngồi sững trong sơn động, tâm tình phức tạp.
Tất cả mọi người đều tưởng hắn thu dưỡng một đứa bé, cho ăn cho mặc, yêu thương che chở, cho cô một gia đình ấm áp… Nhưng, Cecil không vĩ đại như họ tưởng. Khi hắn hết lòng chăm sóc cô, chẳng phải cô cũng cho anh một mái nhà thực sự ư?
“Nếu không chấp nhận cuộc hôn nhân này thì cút cho tao! Cút về chỗ tộc nhân dã man của mày đi, ăn sống nuốt tươi, ngụ trong sơn động như chúng đi! Mang đồ đạc của mày cút đi! Nhà này không có loại con hoang như mày!”
Tiếng gào thét của thị trưởng vẫn văng vẳng bên tai. Hắn thậm chí còn không kịp nói với Angus và Elliott một tiếng, đã bị cha họ đuổi khỏi nhà.
Cecil không để tâm, rời khỏi thành Fog, một mình hắn vẫn sống tốt. Hắn nhặt được một đứa bé đáng thương. Cô bé vì hắn mà quét tước hang động, chế biến thảo dược, nhào vào lòng hắn làm nũng.
Hắn dốc hết tất cả tình yêu thương lên Meryl, tựa như Meryl thật sự là con gái ruột thịt của mình. Hắn cần Meryl, như Meryl cũng cần hắn.
Cecil siết chặt tờ giấy trong tay. Hắn không tin cô bỗng dưng bỏ đi không vì lý do gì. Họ đều là những kẻ không nhà… Núi Kihamaro rộng lớn, một cô bé như Meryl không thể dễ dàng rời núi. Nếu Meryl thực lòng muốn xuống núi, chỉ cần nói với hắn một tiếng, hắn sẽ đưa cô an toàn xuống núi. Meryl vốn không cần lén lút ra đi không từ mà biệt.
Meryl chắc chắn đã gặp chuyện không may. Cecil tìm kiếm tất cả địa điểm mà Meryl có khả năng đi tới, đều không thấy tung tích cô.
Trong lúc Cecil nôn nóng lật tung ngọn núi Kihamaro, Meryl đang từ tốn uống một tách trà nóng trong một quán trọ nhỏ tại thị trấn dưới chân núi.
Ngoài cửa sổ, dòng người qua lại náo nức. Nhờ màn đêm giấu giếm, phù thủy, người sói, ma cà rồng hòa lẫn vào dòng người. Meryl thở dài, đặt tách trà xuống. Gió đêm lay khẽ làn tóc cô, những lọn tóc trắng xám không khỏi khiến kẻ khác giật mình.
Meryl vốn chỉ vì kéo dài thời gian công lược Lang Vương mới quyết định trói buộc sinh mệnh của mình với hắn. Cô chỉ là người bình thường, tuổi thọ của người sói chí ít cũng kéo dài trăm năm. Khi thi triển lời chú này, cô chỉ cảm thấy mình hoàn toàn được lợi.
Tiếc thay, Meryl không ngờ rằng nam phụ cũng sẽ bị công kích suýt chút mất mạng. Vì vậy, hành động vô tâm của cô lại thành ra cứu mạng Cecil.
Sinh mệnh của Meryl hoàn toàn không đủ sức trung hòa hết thương tổn mà Hắc Phù Thủy gây ra, vào thời khắc mấu chốt, cô dứt khoát vứt bỏ sức mạnh phù thủy trong cơ thể mình.
Cuối cùng, cô biến thành một người phàm chân chính. Bết bát hơn là, vì phép thuật của phù thủy biến mất, liên kết cô đặt trong người Cecil cũng bị thanh trừ.
Meryl không hối hận.
Có thể cứu Cecil, bị thương chút cũng không sao. Nhưng vấn đề là, nếu hắn còn sống mà cô lại chết già, vậy thì ở lại bên người Cecil làm gì nữa?
Từ một bé loli 12,13 tuổi biến thành một bà già sắp chết, sinh mệnh bị rút cạn nhanh chóng khiến cơ thể cô còn yếu hơn người già bình thường. Nếu không nhanh chóng tìm ra phương pháp bảo trì sinh mệnh, Meryl dù có không cam lòng cũng phải chịu kết cục tử vong.
Thị trấn nhỏ này tiếp giáp với núi Kihamaro, Meryl nghĩ, cô có lẽ có thể lợi dụng thành viên của hiệp hội Hắc Phù Thủy giúp đỡ mình. Còn Cecil… Cô không hi vọng hắn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, huống hồ, dù hắn biết tình trạng cơ thể cô thì một người sói không được tộc nhân chấp nhận như hắn cũng không thể giúp đỡ gì.
Meryl dừng chân ở thị trấn rất lâu. Nhưng một bà lão tầm thường nghèo khó có thể khiến phù thủy để mắt đến? Hết lần này đến lần khác, tiền bạc trên người cô cũng cạn kiệt.
Meryl rất muốn trở về núi gặp Cecil lần cuối trước khi sinh mệnh kết thúc, nhưng cô không còn sức lực trèo lên dãy núi kia nữa…
Khi Cecil tìm được Meryl nhờ sự dẫn dắt của tiên tri tộc người Sói, hắn không còn nhận ra cô bé trong quá khứ.
Gương mặt chằng chịt nếp nhăn, da thịt nhão nhoét. Cô cuộn mình co rúc dưới mái hiên, quần áo bẩn thỉu đến nỗi không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Lòng Cecil đau như cắt, đó là cô bé của hắn, dùng sinh mệnh quý giá của mình cứu vớt sinh mệnh hắn.
Hắn đỏ vành mắt, ôm Meryl đang thoi thóp vào lòng, giọng nói kiên định: “Tiên tri, xin dùng tính mạng của tôi, cộng sinh với con gái tôi.”
“Vương! Không thể—–“ Tiên tri kinh hãi, tất cả tộc nhân phía sau đồng loạt quỳ gối.
Leo lên vị trí Lang Vương không dễ, tộc nhân phải vượt qua tầng tầng thử thách chạm đến ngai vị này. Lang Vương đời trước qua đời đã nhiều năm, ông đợi chờ hơn trăm năm mới nhìn thấy Lang Vương tiếp theo được sinh ra. Tiên tri không ngờ mệnh lệnh đầu tiên của tân vương lại là cộng hưởng sinh mệnh với người khác…
Cecil không nhìn ông, hắn ôm Meryl gầy trơ cả xương đứng dậy, trầm tĩnh đứng trước mặt họ: “Nếu đến con của mình cũng không thể bảo vệ, ta không có tư cách gì tranh đoạt vị trí này nữa.”
Meryl dường như mơ một giấc mơ, trong mơ có một giọng nói già nua hỏi cô.
“Cô muốn trở lại tuổi bao nhiêu?”
Chấp niệm không thể để Cecil thấy mình già nua xấu xí ăn sâu trong trí óc cô. Meryl không kìm được nhớ lại đêm Cecil còn chưa trở lại sơn động, Meryl nghe thấy mình suy yếu trả lời.
“12, 13 tuổi, tôi muốn trở lại 12,13 tuổi…”
300 năm sau, Meryl tha thiết muốn bóp chết mình của khoảnh khắc ấy!
12,13 tuổi cái đầu! Nếu sớm biết từ đó về sau không thể lớn lên, cô chắc chắn sẽ thay số 2 vào trước!! Cô muốn mình 22, 23 tuổi, không phải 12,13 đâu… Cái thế giới quái quỷ này lừa cô, cô vốn dĩ đã đầu hai rồi!
Rất nhiều năm sau, khi Ôn Như Thị và Angus nắm tay nhau du lịch thế giới, Elliott dẫn vợ là Belinda trốn nhà.
Meryl chân thành nắm tay Cecil, đưa ra quyết định trọng đại nhất trong sinh mệnh của mình: “Cecil, chúng ta giải trừ quan hệ cha con đi!”
Cecil thở dài, vỗ vỗ cái đầu nhỏ còn chưa cao đến ngực mình: “Năm nào cũng nói lời này, con không mệt sao? Sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Hắn lắc đầu, xoay người xuống lầu.
“Anh phải đồng ý —–“ Meryl kêu gào, nhảy lên lưng hắn, ôm cổ Cecil như một chú Koala, “Biết thừa năm nào em cũng nói, anh làm cha mà không chịu nhân nhượng một lần sao…”
Eo không cong, Cecil đi thẳng xuống tầng.
Trọng lượng trên người không hề ảnh hưởng đến hành động của hắn, hắn cõng theo Meryl vào phòng bếp, lấy một hộp sữa trong tủ lạnh, rót vào ly thủy tinh.
Sau đó lại cõng cô lên lầu, trở lại phòng Meryl, đặt sữa lên bàn, vỗ vỗ đôi chân đang quấn quanh eo mình: “Đi xuống uống sữa nào, ngày mai con còn phải đi học, ngủ sớm một chút.”
Meryl cắn răng: “Không đi học! Nếu Cecil không đồng ý, Meryl sẽ không xuống!” Cecil: “…”
Hai người đều không nhúc nhích, cuối cùng Cecil thỏa hiệp, ngồi xuống giường.
Hắn kéo Meryl qua, bất đắc dĩ hỏi: “Cha không tốt với con sao? Tất cả đều chiều theo con, con muốn đi học, cha giúp con tìm trường học, con muốn học pháp thuật, cha mời một phù thủy mỗi định kỳ đến dạy con. Con nói cái gì cha đều đồng ý, có gì không hài lòng mà nhất quyết giải trừ quan hệ với cha?”
Meryl miễn cưỡng cười, bởi vì đối xử với cô quá tốt, nên cô mới càng tham lam…
Cecil 27 tuổi, cô 12,13 tuổi.
Cecil 127 tuổi, cô 12,13 tuổi.
Cecil 327 tuổi, cô vẫn 12,13 tuổi… Cuộc sống kiểu này thực không nuốt nổi.
Cô không dám kỳ vọng mình có thể không kiêng dè sa vào bể tình như Ôn Như Thị, ân ân ái ái hưởng thụ cuộc sống với người mình yêu. Cô không có trang bị thanh trừ tình cảm sau khi rời khỏi thế giới. Meryl hiểu, nếu cô không giữ được trái tim mình, điều gì sẽ đợi cô sau khi rời khỏi thế giới này.
Cô rất sợ hãi, nhiệm vụ này quá dài. Mấy trăm ngàn năm sớm chiều làm bạn, có thể phá vỡ bức tường phòng bị như Vạn Lí Trường Thành của cô. Nếu lúc trước cô tiếp cận và lấy lòng Cecil chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ thì hiện tại, cô không thể lừa mình dối người được nữa.
Ba trăm năm nương tựa lẫn nhau, không phải 3 năm, cũng không phải 30 năm. Một người đàn ông ưu tú dốc hết tâm can đối xử tốt với mình như vậy, nói không rung động là nói dối.
Meryl từng viết thư cho Ôn Như Thị, hỏi cô, giả như người chấp hành thực sự nếm trải tình yêu trong nhiệm vụ, cô sẽ làm thế nào.
Ôn Như Thị hồi âm rất nhanh, mở ra chỉ có một tờ giấy trắng.
Thật ra Meryl biết, vấn đề này không có đáp án. Nhưng, thời gian của cô và Cecil chỉ còn mấy trăm năm. Chẳng lẽ duy trì mối quan hệ cha con đến cùng?
Bỏ lỡ người nọ, cõ lẽ cô sẽ không bao giờ gặp được người nào yêu cô như vậy, cũng được cô yêu như thế.
Meryl không trả lời hắn, chỉ chậm rãi xoa hai má Cecil.
Dung nhan hắn gần như không thay đổi so với ngày mới gặp, chỉ là nhiệt huyết khẳng khái khi xưa hóa thành thâm trầm ổn trọng.
“Sao vậy?” Cecil ôn hòa giơ tay, đặt lên mu bàn tay tay cô.
Cô vươn tay ôm lấy cổ hắn, đau thương vùi mặt vào ngực hắn: “Em không muốn làm con gái anh. Cecil, anh không cảm giác được sao? Em thích anh, không phải tình cảm của con gái với cha, mà là niềm âu yếm mà một người phụ nữ dành cho người đàn ông mình yêu.”
Meryl có thể cảm giác được thân thể gần sát mình cứng lại, mãi lâu sau Cecil cũng không trả lời.
Không khí trở nên lúng túng, hai má Meryl dần dần đỏ lên, cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hắn sẽ không biết cô dốc bao nhiêu dũng khí mới nói được những lời này.
Cô chậm rãi thu tay lại, ngồi thẳng, miễn cưỡng cười: “Không sao, coi như con vừa nói đùa.” Cô bò vào trong chăn, kéo chăn che kín mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Con muốn ngủ, ngủ ngon.”
Cecil ngồi bên giường không nhúc nhích. Thật lâu sau, cô cảm giác hắn chậm rãi đứng dậy ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, Meryl như bị tiếng động yếu ớt ấy đánh trúng trái tim. Cô kìm không được cuộn mình khóc. Hắn thật sự không thích cô, hắn chỉ coi cô là đứa trẻ, trái tim Meryl đau buốt.
Về sau, hai người đều không nhắc lại chuyện đêm đó.
Không có Ôn Như Thị, Angus, Elliott và Belinda, biệt thự trở nên trống vắng. Cecil đột nhiên bắt đầu đi sớm về muộn. Meryl cũng càng ngày càng im lặng.
Mãi đến một ngày, Meryl nhận được điện thoại từ Ceccil.
Cô ngoan ngoãn sắp xếp hành lí, xin nghỉ học một tháng. Cecil lái xe, hàng cây bên đường bị bỏ lại phía sau. Meryl không hỏi hắn định đưa mình đi đâu, cũng không hỏi khi nào trở về thành Fog.
Tất cả dường như không quan trọng nữa. Cô lẳng lặng rũ mắt nhìn làn váy thêu hoa của mình.
Trấn nhỏ dưới núi Kihamaro hoàn toàn thay đổi, đường đá mấy trăm năm trước biến thành đường cái rộng lớn, quán trọ nhỏ cô ở trước kia thay thế bằng một tòa nhà cao tầng. Nơi duy nhất không thay đổi là căn cứ của hiệp hội Hắc Phù Thủy.
Meryl im lặng theo chân Cecil tiếng vào gian phòng che kín rèm, bên trong có một phù thủy quen thuộc.
“Gloria?” Meryl kinh ngạc nhìn người mặc áo choàng đen: “Tại sao bà lại ở đây?”
Hiếm khi Gloria nở nụ cười, giọng nói vẫn khàn khàn như vậy: “Giúp cô lớn lên.”
Meryl cảm thấy đầu óc mờ mịt, cô theo bản năng nhìn sang Cecil đứng bên cạnh.
Cecil quay đầu, tránh ánh mắt cô: “Anh nghĩ, ừm,” mặt hắn có chút ửng hồng, “Có lẽ chúng ta có thể thử, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trông em không giống đứa bé.”
Meryl cong khóe miệng, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Mọi sự sau đó giống như một giấc mơ. Nhờ sự giúp đỡ của một phù thủy vĩ đại như Gloria, đồng hồ sinh mệnh của Meryl dừng ở tuổi 25. Đó là độ tuổi như hoa như ngọc của người phụ nữ.
Cô kéo tay Cecil, nhìn hai người trong gương.
Cô cao tới vai Cecil, mái tóc dài tôn lên thân hình yểu điệu, không duyên cớ tăng thêm vài phần quyến rũ.
Tuy so với hình thể hung hãn của Cecil, thân hình Meryl vẫn vô cùng nhỏ xinh, nhưng ít nhất bây giờ cô có thể tự nói với mình: rất có phong vị chim nhỏ nép vào người!
Cô nhào vào ngực Cecil, vui mừng đến vừa khóc vừa cười: “Cecil, anh yêu em phải không?” Chắc chắn hắn ngại ngùng không chịu mở miệng, mới gạt cô làm nhiều như vậy. Hành tung của Gloria bất định, dù tìm được bà, muốn bà giúp đỡ cũng phải trả cái giá tương xứng.
“Khụ khụ” Cecil mất tự nhiên ho khan, “À, chuyện đó… Có lẽ.”
Hắn sao có thể không yêu cô, thời gian mấy trăm năm gắn kết hai người với nhau. Cecil chỉ chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cô bằng mối quan hệ nào khác ngoài cha con. Nếu đây là nguyện vọng của cô thì năm tháng dài dòng sau này, hắn có thể điều chỉnh tâm tính bản thân, thử thích ứng mối quan hệ mới.
Cecil vĩnh viễn không bao giờ quên, năm đó Meryl già yếu cô độc co rúc trong một góc hẻo lánh. Từ khoảnh khắc đó, hắn thế, cả đời này không bao giờ để cô chịu thiệt thòi.
Dù là cha con hay người yêu.
Người hắn yêu, vẫn luôn là Meryl.