Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 113

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Gian phi

Trong người Hậu Khanh có một túi càn khôn. Túi càn khôn chia làm nhiều ngăn, một ngăn đựng tiên thảo, một ngăn cho động vật có da thịt mỏng manh, một ngăn để tiên đan và linh dược, ngăn còn lại là vũ khí và tạp vật.

Ôn Như Thị bị ném vào ngăn tạp vật, chui rúc chung một chỗ với đủ thứ vật phẩm linh tinh.

Nàng ngửi thấy mùi thơm của tiên đan tiên thảo ngay sát vách. Chỉ hận mình chưa tu thành hình người, nếu không nàng thề sẽ gặm sạch toàn bộ tài sản của tên ngốc thiếu gia giáo này. Ôn Như Thị không mảy may tự hỏi liệu hình người của thạch yêu có thể ăn uống hay. Dẫu có phải ăn vào rồi nôn ra nàng cũng cam lòng, không thể để hắn dễ chịu!

Trong lúc Ôn Như Thị tức tối nghĩ cách khiến Hậu Khanh gặp xui xẻo, hắn chia tay thuộc hạ của Hoàng Đế, ngự phong về động phủ của mình.

Nam tử dung mạo tuyệt thế, bạch y trong gió, tóc bạc như tơ, đạp mây đạp gió mà đi. Trên đảo Phù Không, dưới tàng cây Lăng Dao, hai tiểu đồng đang im lặng đợi trước cửa.

Hoa Lăng Dao ba màu hồng, trắng, tím xen vào nhau tung bay trong gió, cảnh đẹp như mộng. Hậu Khanh ung dung thả bước giữa mưa hoa, bước chân chủ tử chưa tới gần, hai tiểu đồng áo xanh đã bước lên đón chào.

Hậu Khanh phất tay áo, giơ tay tỏ ý không cần hành lễ. Hắn vừa đi vừa nói, miệng ngọc vừa cất lời, hình tượng thanh nhã của hắn sụp đổ trong nháy mắt, “Thanh Hạc, Minh Uyên, mang dụng cụ nấu nướng của ta ra đây, cẩn thận chút, xây xước chỗ nào thì cẩn thận bộ da của các ngươi đấy.”

Thanh Hạc và Minh Uyên nhìn nhau.

Ở thần giới, Hậu Khanh nổi tiếng thích mỹ thực. Nhưng với xuất thân và vũ lực của hắn, chút đam mê cỏn con ấy chẳng ảnh hưởng gì. Đến Hậu Thổ  còn không ngăn cản, huống gì hai tiểu đồng dựa vào Hậu Khanh mới có ăn.

Những nữ thần ái mộ hắn lại càng vui lòng. Thỉnh thoảng các nàng lại mang theo ít gia vị hiếm gặp hay nguyên liệu nấu ăn tới cửa xin gặp. Chỉ cần trên tay đối phương có thứ gì lọt vào mắt Hậu Khanh, hắn bỗng dưng sẽ trở nên cực kì dịu dàng với họ.

Hai người nhìn nhau một lát, không dám nhiều lời, vội vàng nghiêm mặt chạy  vào kho hàng.

Dụng cụ nấu nướng của Hậu Khanh đều do hắn tự rèn. Không những không rèn từ vàng ngọc quý giá gì, hình dáng cũng rất kì lạ, với mỗi món ăn lại sử dụng dụng cụ nấu nướng khác nhau. Thanh Hạc không biết hôm nay chủ nhân chuẩn bị nấu món gì, chỉ có thể hai tay nâng hộp quý để Minh Uyên lần lượt đặt từng thứ lên bàn trà trước mặt Hậu Khanh.

Hậu Khanh nghiêng người dựa vào gối mềm, không chỉ định một dụng cụ như thường ngày. Hắn bỗng nghĩ đến khối đá cuội lưu ly, cười khẽ, “Đốt bếp lò, nướng khối đá này trên vỉ nướng.”

Thanh Hạc sững sờ đón lấy Ôn Như Thị, chần chừ nói, “Viên lưu ly này đã có linh trí, nếu nướng trực tiếp chỉ sợ….”

Hậu Khanh liếc xéo hắn, thấy hắn vội ngừng lời cúi đầu tuân mệnh mới giãn lông mày, chỉ vào một chiếc nồi nhỏ rộng chừng một thước. Không đợi Hậu Khanh sai phái, Minh Uyên đã thu dọn những dụng cụ không dùng đến.

Lửa trong lò cháy hừng hực, Ôn Như Thị im lặng đắm chìm trong lò lửa. Không phải nàng không nỡ vứt bỏ liêm sỉ để xin tha, chỉ là lửa này đốt quanh tảng đá, không mảy may tổn thương đến nàng, cùng lắm chỉ có nhiệt độ cao làm nàng khó chịu.

Ôn Như Thị muốn biết hắn định làm gì. Lại nói, ngoại trừ cú đá lần đó, nàng và Hậu Khanh không thù không oán. Nhưng trong cánh rừng đêm mưa xối xả hôm đó, Hậu Khanh vừa liếc mắt đã nhìn thấy nàng. Không những thấy, hắn còn nhặt nàng từ trong lùm cây, lau khô rồi cất đi.

Ôn Như Thị không tin Hậu Khanh không nhận ra nàng không phải viên đá bình thường. Thần lực của hắn và lão Rùa Tiên ở bờ sông tựa như trăng sáng trên cao với đom đóm dưới đất. Rùa Tiên còn nhận ra, Hậu Khanh không thể không biết. Biết rõ nàng là thạch yêu nhưng vẫn mang về phủ, rốt cuộc tên ngốc chỉ được mã ngoài này có ý đồ gì?

“Thanh Hạc, vào vườn hái ít gia vị, rửa sạch rồi xếp sẵn. Minh Uyên, lấy một miếng mỡ trăn, khi nồi bắt đầu nóng thì thả vào, sau đó xử lý miếng thịt rắn.” Hậu Khanh nhàn nhã sai sử hai tiểu đồng, còn hắn lấy một bình rượu quý từ túi càn khôn, rót vào ly ngọc.

Minh Uyên ngoan ngoãn bê nồi ra ngoài, đi tới cửa bỗng quay đầu hỏi, “Có giữ đầu rồng kia lại không ạ?”

“Ai bảo ngươi đó là đầu rồng?” Hậu Khanh nhíu mày, nhếch môi, “Dẫu hoàng huynh có hỏi, ngươi cũng phải khăng khăng một mực khẳng định đó là rắn, chúng ta ăn thịt rắn. Thịt rắn, hiểu không?”

Minh Uyên mím môi, ngập ngừng lặp lại câu hỏi lúc nãy, “Vậy rồng…. đầu rắn này có giữ lại không ạ?”

“Tìm bừa một chỗ nào đó, đốt, chôn gì cũng được, đừng để ai thấy là được.” Hậu Khanh tùy ý phất tay, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve miệng ly, rượu ngon trong ly sóng sánh, “Nhớ thái thịt thành lát mỏng, sau đó dùng đá tẩm dầu nóng lăn qua, đảm bảo thịt ngon và co dãn.”

Ôn Như Thị cũng ngu luôn rồi, nàng không khỏi muốn đưa tay móc lỗ tai, xác nhận mình không nghe nhầm. Dùng đá chế biến món ăn? Thưở hồng hoang đã có trò này rồi à? Chẳng phải thuở hồng hoang thịt để miếng lớn hầm chung với một nồi thập cẩm, không nêm nếm gia vị rồi cứ thế ăn luôn ư? Dẫu thần tiên lâu ngày ăn gió uống sương muốn đổi khẩu vị cũng không đột phá đến mức ấy chứ?

Ôn Như Thị không kìm được, “Ngươi nhặt ta về để làm nóng thịt?”

Hậu Khanh cụp mắt, nhấp một ngụm rượu, nở nụ cười dịu dàng, “Tất nhiên là ta thích ngươi, vậy mới mang ngươi về.”

“Không phải, thế gian ti tỉ hòn đá, sao ngươi phải nhặt ta?” Ôn Như Thị hỏi bậy. Lát nữa nàng sẽ bị tẩm dầu, nhiệt độ ghê gớm hơn ngọn lửa dưới người nhiều. Sẽ rất đau!

“Bởi vì ngươi sắp thành yêu,” Hậu Khanh trả lời, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, con ngươi màu xám trong suốt, dập dờn như sóng biển khi lên khi xuống, càng toát ra vẻ mê hoặc chúng sinh, “Đá tu thành yêu không nhiều, huống chi là đá lưu ly lấp lánh.”

Tất nhiên nàng là thạch yêu xinh đẹp nhất. Nàng tốn không ít sức lực để tu dưỡng bản thân. Ôn Như Thị ngẩn ngơ gật đầu, sau đó đột nhiên thảng thốt!

Suýt chút  bị dắt mũi bởi một câu nói! Ôn Như Thị giận run người, “Vì dung mạo ta đẹp hơn các thạch yêu khác, ngươi định dùng ta làm nóng thức ăn?”

Hậu Khanh cười, “Không phải vật gì cũng lọt vào mắt ta đâu, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”

Ôn Như Thị còn đang loay hoay tìm cách phản kháng, Thanh Hạc đã dùng một cái kẹp gắp lấy nàng, đặt vào nồi đã bỏ sẵn thịt và gia vị. Không chờ nàng kịp cất tiếng, mỡ trăn nóng bỏng đã rót xuống.

Ôn Như Thị chỉ cảm thấy lớp da bên ngoài đau nhói, tiếng dầu sôi xèo xèo không ngừng. Lát sau, mùi thanh nhẹ của thịt bắt đầu lan tỏa trong không gian. Lăn lộn trong dầu sôi, Ôn Như Thị thấy một đôi đũa ngọc lại gần, gắp miếng ‘thịt rắn’ gần nàng. Hậu Khanh sung sướng hé miệng thổi thổi, sau đó đưa vào miệng, “Nếu có thêm ít nguyên liệu thì mùi vị càng ngon.”

Ôn Như Thị không còn sức phản bác lại lời hắn.

Sức nóng từ dầu mỡ thông thường nàng có thể gắng gượng chịu được, nhưng con rắn kia thật ra là Đông Hải Long tộc. Hậu Khanh nếm thử sơn hào hải vị khắp thế gian, quái thú gì cũng không chừa, chỉ trừ có thịt rồng chưa thử. Lần này lấy danh nghĩa Hoàng Đế bắt một con ở trận doanh của Xi Vưu về nếm thử.

Hắn không dám để lộ việc mình giam giữ thuộc hạ của người ta, sau khi bắt về sào huyệt, hắn lập tức đánh về nguyên hình, lột da rút gân chặt thịt cả đêm để che giấu, đợi ngày sau tìm được nguyên liệu thích hợp rồi chế biến.

Hậu Khanh ăn uống no say, chỉ thương thay tiểu yêu Ôn Như Thị bị dày vò trong dầu rồng. Nàng dùng linh lực gắng gượng một chốc, cuối cùng không cố gắng nổi nữa, mặt mũi sa sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Chậc,” Thấy ánh sáng của viên đá trong nồi nhạt dần, Hậu Khanh nhíu mày dùng đũa ngọc chọc chọc, “Nếu không sáng nữa thì không xứng với nồi thịt này đâu.”

Ôn Như Thị không nhúc nhích. Thấy chủ nhân không buồn không lo, Minh Uyên khom lưng, cẩn thận nói, “Có lẽ đạo hạnh của tiểu yêu chưa đủ, không áp được uy lực của rồng?”

Hậu Khanh nghe vậy, không khỏi buồn chán. Thức ăn ngon phải đủ sắc hương vị, đá lưu ly vốn rất lộng lẫy, càng tôn lên thịt rồng óng ánh. Giờ thì hay rồi, mới nấu được một món viên đá này đã ngất xỉu, một viên đá cuội bình thường sao xứng đặt trên bàn ăn của hắn?

Hắn gác đũa ngọc, lắc đầu thở dài, “Vớt nó ra ngâm vào thiên thủy, yếu như vậy, sao sử dụng được mấy lần nữa?

May thay Ôn Như Thị không nghe thấy, nếu không cũng tức đến mức ngất thêm lần nữa.

“Mấy ngày qua ta không ở đây, có gì đặc biệt không?” Thấy Minh Uyên mang thạch yêu ra ngoài, Hậu Khanh quay đầu hỏi Thanh Hạc.

Thanh Hạc biết không thể chối, chỉ đành cúi đầu trả lời, “Hôm qua Hoàng Đế Hậu Thổ sai người đến nói với chủ nhân một câu…”

Hậu Khanh đợi mãi không nghe thấy câu sau, cau mày, “Nói.”

Thanh Hạc làm mặt đưa đám, “Nguyên văn là, ‘Các ngươi nói với thằng nhóc Hậu Khanh hư hỏng kia, nếu hắn có gan lén trở lại thì bò lên đây cho ông, không lên không được!”

Hậu Khanh nhếch môi, hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phòng ngủ, “Đi đường lâu như vậy, có chút buồn ngủ, ngươi trả lời thay ta, đợi ta rảnh sẽ lên.”

Thanh Hạc muốn khóc, không dám ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn phẩy tay áo bỏ đi. Kẹp giữa hai anh em quyền thế này, ngày tháng trôi qua thật khó khăn.

Mấy ngày sau, Ôn Như Thị nằm trong suối thiên thủy mát lạnh, nhỏ giọng hỏi thăm Minh Uyên đang phân loại tiên thảo, “Hậu Khanh đi rồi à?” Bây giờ nàng là thịt trên thớt, mặc người chém giết.

Minh Uyên sửa lời nàng, “Phải gọi là chủ nhân, ngươi còn gọi như vậy thì cẩn thận hậu quả.”

Ôn Như Thị hừ nhẹ, cơn giận của nàng còn chưa tan, “Ta không bán mình cho hắn, cớ gì phải gọi hắn là chủ nhân?”

“Lên nghỉ một lát, ngâm nước mãi cũng không tốt.” Minh Uyên vớt cô từ trong nước, đặt lên trên lá sen bên cạnh. Lá sen xanh thẳm đỡ viên lưu ly to bằng bàn tay, càng tôn nổi ánh sáng trên người Ôn Như Thị.

Minh Uyên không nhìn nàng, trở lại chỗ cũ, “Ngươi thông minh thì nên nghe lời, chủ nhân đối xử với người mình rất tốt. Không nói đâu xa, trên thiên giới chỉ có năm dòng suối thiên thủy, vậy mà chủ nhân để ngươi ngâm nước suối dưỡng thương hàng ngày.”

Hắn dừng một lát, nhìn Ôn Như Thị trên lá sen, “Nếu ngươi dỗ chủ nhân vui vẻ, chưa biết chừng sẽ sớm hóa thành hình người. Nếu định không nghe lời thì quyết cho nhanh, chớ lãng phí nước suối quý. Ngươi đó, tự suy nghĩ cho kĩ.”
Bình Luận (0)
Comment