Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 17

Tổng bộ tập đoàn tài chính Ôn thị, Thẩm Văn hãn vẻ mặt lạnh lùng, ngồi ngay ở giữa nhóm thành viên hội đồng quản trị trên năm mươi tuổi có vẻ đặc biệt gây chú ý.

Trong phòng họp rộng lớn gần như không còn chỗ ngồi, trừ vị trí Tổng giám đốc.

Hôm nay là ngày tốt Thẩm Văn Hãn đường đường chính chính tiến vào ban hội đồng quản trị của tập đoàn tài chính Ôn thị. Mặc kệ những lão già kia có nguyện ý chấp nhận hay không, anh vẫn nhận được kết quả anh muốn.

Giờ phút này, Thẩm Văn Hãn rất muốn biết, khi Ôn Như Thị bước vào căn phòng này, nhìn thấy anh, trên mặt sẽ là biểu cảm thế nào.

Nhưng thẳng đến thời gian dự tính mở hội nghị đã qua nửa tiếng, Ôn Như Thị vốn nên ngồi ở ghế trên từ sớm lại không từng xuất hiện.

Bên trong phòng lớn như vậy bắt đầu có tiếng thì thầm vang lên, mấy thành viên lâu năm không nhịn được sai sử thư ký đi văn phòng tổng giám đốc giục vị nữ thế gia không hiểu chuyện kia.

Chỉ có Thẩm Văn Hãn là im lặng ngồi yên một chỗ không hề động, cũng không nhúc nhích. Chỉ cần Ôn Như Thị còn có chút cái nhìn về đại cục thì sẽ không tự do thoải mái ném một đám cựu thần quan trọng ở trong này, một câu nói cũng không có.

Nhưng lần này Thẩm Văn Hãn đã đoán sai, Ôn Như Thị thật là dám ném toàn bộ đổng sự trong công ty ở đây hóng gió, chỉ phái Lâm Đạt chủ trì hội nghị thay cô.

Đợi phụ tá riêng của Ôn Như Thị tuyên đọc quyết định xong, ánh mắt của toàn trường đều dồn về phía thành viên mới tấn chức kia.

Không có ai sẽ hoài nghi, đây là ra oai phủ đầu mà tiểu thư nhà họ Ôn nhằm vào Thẩm Văn Hãn.

“Két –” Một tiếng két chói tai do chân ghế ma sát mặt đất vang lên, Thẩm Văn Hãn bỗng nhiên đứng dậy, đầu cũng không quay lại rời khỏi phòng.

Thư ký mặt mày dũng mãnh của anh vội vàng thu thập đồ đạc đuổi sát theo sau, khi ra đến cửa còn thương hại quay đầu nhìn một đám lão già đang trợn mắt há hốc mồm một cái.

Ông chủ nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Thẩm Văn Hãn sắc mặt xanh mét đã quên thư ký còn đang chạy đuổi theo sau mình, lúc anh ta còn chưa kịp đụng đến cửa xe đã đạp mạnh cần ga, một đường như bão táp phóng thẳng về nhà lớn nhà họ Ôn.

Ôn Như Thị cứ chán ghét anh chạm vào sản nghiệp nhà họ Ôn đến vậy à?!

Trong lòng anh có tức giận cùng phẫn nộ không nói ra được, mười ngón tay cằm vô lăng trắng bệch.

Kim đồng hồ đã chỉ đến 180km/h, Thẩm Văn Hãn vẫn cứ cảm thấy chưa đủ nhanh.

Một chiếc lại một chiếc ô tô bị anh vung đến phía sau, vô số tiếng còi cùng tiếng mắng từ phía sau truyền đến, anh vẫn mắt nhìn phía trước, có tai như điếc.

Nhà họ Ôn trừ mấy người làm, cũng chỉ có mẹ Lý ở nhà.

Đối việc Thẩm Văn Hãn đột nhiên trở về, quản gia già trung thành biểu hiện ra vui sướng khi việc thành, thẳng đến khi anh từ đầu đến đuôi đều không đáp một lời, lúc này bà mới phát hiện không thích hợp, vội vàng gọi điện thoại cho tiểu thư nhà mình.

Chuông điện thoại vang lên một lần lại một lần, nhưng Ôn Như Thị thủy chung không nhận.

Thẩm Văn Hãn ngồi trong phòng cô, đợi từ chiều đến đêm khuya, lại từ khuya đến rạng sáng… Ôn Như Thị cũng không trở lại nhà.

Điện thoại không nhận, bưu kiện không trả về, công ty, nhà họ Ôn, hội sở, tất cả những nơi có thể cô sẽ đi toàn bộ đều không tìm được bóng dáng Ôn Như Thị.

Trừ giao cho Lâm Đạt giao nghiệp vụ công ty cho đổng sự mới nhậm chức là Thẩm Văn Hãn toàn quyền xử lý ra, cô gái này như bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên biến mất.

Từ lúc mới bắt đầu phẫn nộ, đến khủng hoảng, cuối cùng thành không biết làm sao, Thẩm Văn Hãn như là đã đi qua luyện ngục ba ngày.

Tất cả thám tử của tập đoàn Nhạc Hâm đều được phái ra, hắc bạch lưỡng đạo đều được chào hỏi, chỉ cần nghe ngóng được tung tích của cô, Thẩm Văn Hãn lấy danh dự đảm bảo, nguyện ý trả tiền thưởng cao cho tin tức này.

Mọi người trên đường nói Thẩm Văn Hãn điên rồi, người nhà họ Ôn đối anh vốn không tốt, nếu đổi lại người con rể này là y, sớm ước gì cả nhà họ Ôn chết sạch, một mình độc chiếm Ôn thị, làm sao có thể ngu ngốc như vậy, bất kể đại giới khắp nơi tìm người.

Thẩm Văn Hãn đúng là điên rồi.

Ban ngày thì điên cuồng làm việc, buổi tối lại điên cuồng lái xe chạy dọc theo từng đoạn đường một trong thành phố, buồn ngủ thì nằm ngủ trên xe.

Buổi sáng trực tiếp trở lại công ty, ở trong phòng nghỉ tư nhân tắm rửa, đổi một bộ quần áo sạch xong lại tiếp tục lặp lại hành trình hôm trước.

Không phải anh không biết mình làm như vậy có bao nhiêu buồn cười, nhưng anh không dám dừng lại. Chỉ cần dừng lại, Thẩm Văn Hãn phảng phất như có thể nhìn thấy nụ cười sáng rực rỡ trên miệng Ôn Như Thị dần nhạt đi.

Cho đến bây giờ cô vẫn luôn là một người lo lắng chu đáo, từ khi kết hôn đến nay, Ôn Như Thị chưa từng có một lần giống như bây giờ, cái gì cũng không quản không giao đãi mà rời khỏi.

Mà ngay cả anh chuyển ra khỏi nhà họ Ôn lâu như vậy, cô vẫn cứ ngày ngày mưa gió không thay đổi trước khi ngủ gọi điện thoại cho anh. Mặc dù phần lớn thời gian đều là một mình cô lầm bầm lầu bầu.

Thẩm Văn Hãn rất hối hận, hóa ra Ôn Như Thị trong lòng anh đã chiếm cứ địa vị trọng yếu như vậy, nhưng anh vẫn ngốc đến nỗi đẩy cô ngày càng xa…

Trong thành phố một cục rối loạn, đối với tất cả chuyện này, Ôn Như Thị ở xa ngoài ngàn dặm hoàn toàn không biết gì cả.

Bầu trời xanh biếc vạn dặm không mây, nước biển trong suốt thấy đáy đẩy một nhành hoa trắng tinh lên bờ cát, tiếng sóng dạt dào liên tiếp như một khúc hát ru cổ xưa không đổi.

Ôn Như Thị cứ vậy ngủ say sưa trên ghế bên bờ biển, chiếc dù che nắng to thay cô chặn lại ánh nắng mặt trời lóa mắt, sợi tóc tán loạn nhẹ bay theo gió biển nhẹ nhàng mát mẻ.

Một quyển sách theo tay cô rơi xuống trên bờ cát, nghiêng nghiêng ngã vào cát biển mềm mịn.

Nhân viên hộ lý bưng một ly đồ uống đến gần, đặt chiếc khay trong tay xuống bàn trà tròn nhỏ bằng gỗ bên cạnh, nhặt quyển sách rơi xuống lên phủi phủi, xong rồi mới nhẹ giọng gọi cô: “Ôn tiểu thư, nên trở về rồi, sau bốn giờ gió biển rất lạnh, thân thể của cô sẽ không chịu nổi.”

Ôn Như Thị chậm rãi mở mắt ra, sững sờ một hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Cô thế nhưng quên mất, mình bây giờ không phải đang trong ngôi nhà quen thuộc. Nơi này cũng không có lục đục khiến người mệt nhọc quá độ, cũng không có Tần Hiểu Lăng cùng Tống Ti Cật đáng ghét, không có ba Ôn mẹ Ôn, cũng không có Thẩm Văn Hãn.

Cô trôi qua cuộc sống mình đã từng thích nhất.

Mặt hướng biển lớn, xuân về hoa nở.

Không có internet, không có điện thoại, ngăn cách.

Đáng tiếc, không có người đàn ông mà yêu cô sâu đậm ở bên cạnh. Thế sự quả nhiên luôn không như ý muốn.

Sau bốn giờ gió biển rất lạnh? Ôn Như Thị hơi hơi ngoéo khóe miệng một cái, cô còn chưa suy yếu như vậy.

Cô nhẹ giật giật ngón tay, thấp giọng nói: “Để tôi ở đây thêm một lát nữa đi, tôi thích chỗ này.”

“Tối đã chỉ có thể ở thêm nửa giờ nữa.” Nhân viên hộ lý làm hết phận sự nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Thuận theo gật đầu rời đi, “Muộn chút tôi sẽ đến đón cô.”

Ôn Như Thị không trả lời, chỉ nhìn mặt biển nhìn như ôn hòa ở cách đó không xa, dưới bề ngoài rộng lớn của nó, không biết cất dấu bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt.

Cũng không biết Lâm Đạt ngoài miệng không tha người có chống cự được áp lực đến từ Thẩm Văn Hãn hay không, người đàn ông kia hản là sắp tức chết rồi nhỉ!

Gặp phải một cô vợ như vậy, Ôn Như Thị cũng có chút khổ sở thay anh.

Cô mở to mắt nhìn, hơi nước biến mất trong mắt.

Cô rất nhớ Thẩm Văn Hãn, rất nhớ rất nhớ, nhưng lúc này Ôn Như Thị chỉ có thể trốn ở nơi không ai tìm được này, chờ đợi thẩm lí và phán quyết sau cùng.

Nếu không thể đạt tới kết cục cô mong muốn, cô nhất định sẽ khiến số sáu vì vậy trả giá trầm trọng. Mặc kệ anh ta là dưới tình huống nào mới gieo nguyền rủa ác độc như vậy lên người Thẩm Văn Hãn.

Phàm là anh yêu, cuối cùng sẽ mất đi, phàm là anh sở cầu, cuối cùng sẽ hủy diệt, cầu mà không được, có bất hạnh, kiếp sau anh sinh, không hết không dừng….

Đây là ‘đoạt tình’.

Tổn hại trực tiếp sẽ không xuất hiện trên người mục tiêu nhiệm vụ, nhưng lại có thể phụ trợ.

Mà cái này đối mọi người trên thế giới sinh ra tỷ lệ ‘tiên đoán’ rất lớn, chỉ có một phần vạn có thể sẽ ứng nghiệm trên người thi hành.

Cực kỳ không may, Ôn Như Thị chính là tên xui xẻo một phần vạn kia.

Muốn dùng nguyền rủa này nhất định phải dùng đặc quyền một lần, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ của mười thế giới mới được một danh ngạch đặc quyền.

Đoạt tình đồng dạng có thể dùng đặc quyền hóa giải, nhưng là, Ôn Như Thị không có.

Từ khoảnh khắc nhiệm vụ mục tiêu của nhiệm vụ đầu tiên tử vong, cô đã dùng cơ hội có thể chiếm được đặc quyền dùng hết trên một cái trang bị mà ai cũng sẽ không đi mua.

Bất kể là thông qua mười nhiệm vụ, hay là một trăm nhiệm vụ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể lại lấy được bất kỳ đặc quyền nào.

Có lẽ duy nhất đáng được an ủi chính là, chỉ có cô gái được Thẩm Văn Hãn yêu sâu đậm mới sẽ ngày ngày dần suy kiệt dưới sự vô vọng của thuốc và châm cứu.

Người đàn ông mà cô yêu, cũng yêu cô sâu sắc, cho dù là sau khi cô làm ra nhiều việc đả thương người như vậy.

Thật tốt.

Ôn Như Thị nhẹ híp mắt, nhàn nhạt cười nhìn bầu trời xanh như ngọc.

Bên ngoài mảnh đất trống hai mét, ánh sáng bỗng bắt đầu vặn vẹo. Không qua mấy giây, hai ảo ảnh chỉ có cô có thể nhìn thấy xuất hiện trước mặt Ôn Như Thị.

Trợ lý quen thuộc cung kính hướng cô cúi người chào, sau đó lui về phía sau thẩm phán, chờ đợi y làm theo phép mở ra một trang giấy, tuyên đọc kết quả mà cao tầng họp đưa ra.

“Người chấp hành số sáu dưới tình huống bị nam phụ mục tiêu tàn nhẫn hành hạ đến chết, mới căm phẫn dùng nguyền rủa. Mặc dù về tình có thể tha thứ, nhưng xét thấy anh đối người chấp hành nhiệm vụ cấp cao tạo thành cục diện không thể vãn hồi, công ty quyết định, miễn trừ tất cả công trạng trước đó, đánh về số một trăm bắt đầu lại từ đầu.”

Ôn Như Thị không nhịn được phất phất tay, cắt đứt người thẩm phán đang thao thao không dừng: “Ông chỉ cần cho tôi biết, công ty tính bù lại tổn thất ở thế giới này cho tôi thế nào.”

Người kia cũng không muốn ngỗ nghịch, biết nghe lời thu hồi bản án, cung kính hướng cô gật đầu: “Hai lựa chọn, một là trực tiếp phán định nhiệm vụ của cô hoàn thành, tùy thời đều có thể trở lại thế giới hiện thực. Một lựa chọn khác là tạm thời ở lại, cho cô một tuần thời gian để từ biệt.

Về phần thế giới này, chúng tôi sẽ lấy lý do không thể cứu vớt để tiêu hủy. Mặc kệ cô lựa chọn thế nào, sau khi trở về cô đều sẽ nhận được một đặc quyền được chia từ số 6.”

Đặc quyền đến tay chỉ có thể bắt đầu sử dụng từ thế giới tiếp theo, điểm này, cho dù cao tầng công ty cũng vô pháp thay đổi.

Đôi môi Ôn Như Thị hơi giật giật, vẻ mặt phức tạp nói khẽ: “Nói cách khác, các người hoàn toàn buông tha cho Thẩm Văn Hãn, đúng không?”

Người thẩm phán ngẩn người, khó xử đáp: “Một thế giới chỉ có thể có ba thời điểm tiến vào, cho dù là công ty đồng ý không nhìn trình tự, lại phái người tiếp theo đi qua cũng sẽ khiến thế giới này hỏng mất. Mỗi một người chấp hành đều là tài phú trân quý, chúng ta không thể không nhìn sự sống chết của bọn họ.”

Ôn Như Thị chậm rãi đứng dậy, váy dài bohemian uốn lượn trên đất, trong thân thể mảnh khảnh phảng phất như chứa năng lượng vô tận.

Cô từng bước ngạo nghễ đến gần ảo ảnh người thẩm phán, làn váy sa mỏng đón gió phấp phới tung bay.

“Kéo dài tuổi thọ của tôi thêm 5 năm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”

Cho dù bọn họ thỏa hiệp, thời gian tương lai của cô sẽ có hơn phân nửa là vượt qua trong giấc ngủ, cuộc sống như thế, có sống lại cũng có ý nghĩa gì? Người thẩm phán ngạc nhiên vừa định mở miệng đã bị lời nói như đinh chặt sắt của cô cắt đứt.

“Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ vớt nhơ nào dính trên chiến công của tôi, càng sẽ không đồng ý cho các người mưu đồ đóng cửa thế giới tôi đã trải qua!”

Ôn Như Thị hất cao cằm ánh mắt lạnh thấu xương.

“Tôi là người chấp hành cao cấp nhất, chưa từng thất bại một lần!” Ánh mặt trời chiếu lên thân thể cô, giống như hiện đầy vinh quang kiêu ngạo.

“Nếu các người không muốn mất đi, không muốn để tôi chôn theo thế giới này, tốt nhất là đáp ứng điều kiện của tôi!”

Cho dù chết, cô cũng muốn chết trong lòng Thẩm Văn Hãn!!
Bình Luận (0)
Comment