Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 23

Ánh trăng sáng rọi, chiếu thẳng vào căn phòng trống rỗng, gió đêm lướt qua giấy vụn trên mặt đất, ánhl lên bóng dáng Thẩm Văn Hãn đang ngồi yên, tô thêm tịch liêu cho cảnh tượng này.

Tiếng chuông điện thoại chói tai lại lần nữa vang lên, ánh sáng lạnh màu trắng soi rọi lòng người, phảng phất như biết anh không muốn nghe, tiếng điện thoại lại một lần một lần cố chấp vang lên.

Thẩm Văn Hãn phiền muộn không thôi cầm điện thoại lên đang định tắt máy lại nhìn thấy cái tên vốn không nên xuất hiện trên màn hình.

Anh không dám tin nhấn nhận rồi đặt đến bên tai.

“…. Văn Hãn, thật xin lỗi.” Giọng nói quen thuộc từ trong loa truyền đến.

Đôi môi Thẩm Văn Hãn mấp máy một hồi lâu, lại không nói ra được câu nào, tất cả hận ý đều biến mất gần như không còn trong một câu nói của cô.

“Như Thị, về đi.” Hầu kết anh chuyển động, trong mắt tràn đầy chua xót đau đớn, “Về đi, xin em.”

Anh không bao giờ buộc cô nữa, chỉ cần cô đồng ý trở lại bên cạnh anh.

“Như Thị, đừng đi, trở về…” Thẩm Văn Hãn lặp đi lặp lại câu nói không mạch lạc, nếu cầu xin có thể làm cô mềm lòng, anh cũng có thể buông tha cho cao ngạo tự tôn của mình.

Bên kia Ôn Như Thị khóc không thành tiếng: “Ông xã, em ở sân bay.” Cô lau nước mắt, ủy khuất tiếp tục khóc.

Tình yêu sẽ biến người mềm yếu trở nên kiên cường, cũng sẽ biến người kiên cường trở nên yếu đuối.

Cô cho là mình có thể một mình sinh con, cô sẽ kiêu ngạo thắng lợi mang kết tinh tình yêu của bọn họ trở về.

Nhưng khi tiếng thông báo đăng kí thường lệ vang lên, Ôn Như Thị lại sợ. Cô sợ cô sẽ cứ như vậy cô đơn chết trên bàn phẫu thuật, cô sợ lần này cô đi, đến chết cũng không thể gặp lại anh một lần.

Rõ ràng đều đã qua cửa kiểm tra, Ôn Như Thị lại không cách nào bước về phía cửa đăng kí nửa bước.

Thẳng đến khi người ở phòng đợi máy bay đều đi hết, cô vẫn không nhịn không được bấm số điện thoại của Thẩm Văn Hãn.

“Khắp nơi đều đóng cửa, em vừa lạnh vừa đói lại mệt.” Tựa như là tìm được người lớn có thể dựa vào, Ôn Như Thị ngồi trong phòng đợi máy bay, khóc bừa bãi.

“Đừng khóc, ngoan ngoãn ở đó chờ anh, anh lập tức đi đón em,” Thẩm Văn Hãn nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe cùng ví tiền liền phi ra ngoài, “Chúng ta đi ăn ngon, em thích ăn gì chúng ta sẽ ăn cái đó, ăn xong rồi về nhà ngủ.”

“Đừng khóc, Như Thị.”

Thẩm Văn Hãn một đường phóng như bay không nhớ rõ chính mình vượt qua bao cái đèn đỏ, khi chưa thật sự nhìn thấy cô, trái tim treo cao của anh không cách nào rơi xuống.

Khi Ôn Như Thị quần áo mỏng manh nhào vào lòng anh, đau thương tựa một đứa bé đi lạc, Thẩm Văn Hãn xót xa nghĩ, cô hình như là khắc tinh trong cuộc đời anh.

Muốn sống thì sống đi, cùng lắm thì anh lại đi tìm bác sĩ phụ khoa, anh chấp nhận hết.

Ôm lấy Ôn Như Thị đang khóc thút thít lên xe, Thẩm Văn Hãn trước tiên mở máy sưởi lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô xoa bóp: “Em cũng không phải không biết nhiệt độ bên bờ biển ngày đêm chênh lệch nhiều, vì sao không lấy thêm áo khoác?”

Ôn Như Thị bĩu môi, bây giờ mới cảm thấy mất mặt: “Sợ bị anh phát hiện, đi vội quá nên quên mất…”

Động tác tay của Thẩm Văn Hãn dừng lại, vừa bực mình vừa buồn cười, càng nhiều hơn là khổ sở.  Sao có thể nói hoàn hoàn không để ý hành vi của cô? Anh cũng có cảm giác, anh không có trái tim làm bằng kim cương không có cảm giác, anh cũng sẽ bị thương.

Khóe miệng anh giật giật, lại cười không nổi: “Đã đi rồi tại sao còn gọi điện cho anh?” Cái kiểu quăng hết tất cả được ăn cả ngã về không này quả thực khiến trái tim anh lạnh giá, đặc biệt, vào thời điểm anh chính là thứ bị quăng đó.

Ôn Như Thị giật mình, buột miệng hỏi: “Anh không nhìn thấy thư em để lại cho anh à?”

Thẩm Văn Hãn trừng mắt: “Anh xé rồi.” Nhìn cô viết cô yêu đứa bé kia thế nào, yêu đến không cần cả anh hay sao? Không, anh không muốn nhìn.

“Sao anh ngốc vậy chứ!” Ôn Như Thị khịt khịt mũi, lại muốn khóc.

Đây chính là cô suy nghĩ thật lâu mới viết được, đời này cô chưa từng viết qua bức thư nào buồn nôn lại tình chân ý thiết như vậy đâu, anh thế nhưng nhìn cũng không nhìn một cái đã xé mất, “Cũng không phải là không trở lại, trong đó em đã nói ngày ngày đều sẽ gọi điện nhắn tin cho anh mà… Sớm biết vậy đã không viết thư tình cho anh rồi.”

“Thư tình?” Thẩm Văn Hãn kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, không phải thư từ biệt à?

Ôn Như Thị trợn mắt nhìn anh, bĩu môi nói: “Xé rồi thì thôi, phí bao nhiêu tâm sức của em.”

Thẩm Văn Hãn ảo não quay đầu liền cho xe chạy: “Chúng ta về nhà đi!” Chỉ mong giấy vụn bị ném trên sàn phòng khách chưa bị gió thổi đi.

“Anh đã nói là mua đồ ngon cho em trước mà!” Ôn Như Thị giận, cô cũng sắp chết đói rồi.

“Đóng gói mang về.” Thẩm Văn Hãn quả quyết đề nghị, bàn chân đạp chân ga phóng đi.

Cuối cùng Thẩm Văn Hãn có tập hợp đủ mảnh nhỏ của bức thư tình kia hay không Ôn Như Thị không biết.

Dù sao cô ngồi trên ghế, tâm tình rất tốt ăn bát mỳ mĩ vị, vẻ mặt vui vẻ nhìn anh cầm chổi tỉ mỉ quét hết phòng khách một lần.

Cô dám khẳng định, đời này Thẩm Văn Hãn cũng chưa từng quét dọn sạch sẽ như vậy.

Ăn xong bữa khuya, Ôn Như Thị hài lòng trèo lên chiếc giường êm ái, cao giọng hướng phòng khách hô một tiếng: “Trong thư em còn viết cảm thụ lần đầu tiên ngủ chung với anh khi ở trên núi đấy, chậc chậc, tiếc là anh không thấy.”

Tiếng động ngoài cửa dừng lại, sau đó chính là một loạt tiếng động dọn bàn.

Ôn Như Thị có chút hả hê chui vào trong chăn, cọ cọ gối đầu, nhếch miệng cười rồi nhắm mắt lại. Xứng đáng! Cho anh nhìn cũng không nhìn đã dám xé thư cô viết.

Sắc trời hơi sáng, người phụ nữ bên trong ngủ an ổn, người đàn ông ngoài cửa vẫn ưỡn thẳng sống lưng ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc góp từng mảnh nhỏ, sau đó dính lên mấy tờ A4 mới tinh.

Lần đầu tiên viết thư tình, Ôn Như Thị viết hẳn ba trang, Thẩm Văn Hãn hài lòng cầm tờ thư chắp vá cẩn thận quan sát, quyết tâm sau này nhất định phải thường xuyên cổ vũ cô làm nhiều việc có ích đến cả thân lẫn tâm như này.

Dù sao, loại ‘thư nhà’ có thể truyền cho con cháu như này, nếu vừa lục ra, nhìn qua thấy rách nát như vậy, quả thật không quá lên được mặt bàn.

Anh cũng không thể sau này về già rồi nói với con mình, ba cậu lúc trước bởi vì hận mẹ cậu bỏ rơi chính mình, cho nên trong cơn tức giận đã biến bức thư tình đầu tiên mẹ cậu viết cho ba cậu thành bộ dáng này đúng không.

Rất tổn hại đến hình tượng.

Thẩm Văn Hãn dè dặt gấp thư lại cất vào trong một hộp nhỏ, sau đó bỏ vào tủ đầu giường.

Ôn Như Thị mặt mày cong cong, ngay cả trong mơ cũng đang cười. Anh cúi đầu nhẹ nâng cánh tay lộ ra ngoài của cô đặt lại trong chăn, dịch dịch góc chăn, xoay người ra ngoài.

Muốn hai mẹ con cô bình an, anh còn rất nhiều việc cần phải làm, không thể thiếu được chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia chăm sóc sức khỏe, nhân viên hộ lý, còn có một bác sĩ khoa sản chuyên nghiệp có thể ứng đối với các loại tình huống bất ngờ.

Thẩm Văn Hãn lấy ra điện thoại di động, như có điều suy nghĩ nghĩ, có lẽ vị chuyên gia kia có thể đề cử người được chọn thích hợp.

Trải qua hai lần Ôn Như Thị bỏ nhà đi thất bại, tầng lụa mỏng chắn ở giữa kia đã hoàn toàn bị chọc thủng, nhưng quan hệ của hai người trái lại càng thêm dung hợp đến kỳ dị.

Ít nhất, trước mặt nhau bọn sẽ không lại giấu diếm cảm thụ chân thật của mình với người còn lại, cũng không cần tránh né về bệnh tình của cô như trước đây.

Dường như là biết rõ mẹ mình vất vả, bảo bối nhỏ đặc biệt tri kỉ im lặng đợi, không tìm phiền toái gì đến cho Ôn Như Thị.

Mấy tháng đầu cô thậm chí ngay cả nôn nghén cũng không có, cũng không có gì không khỏe, nhưng theo bụng cô càng lúc càng lớn, tệ đoan dùng thân thể suy nhược dựng dục sinh mệnh mới càng ngày càng rõ ràng.

Ôn Như Thị lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng gầy đi, mặc kệ cô mỗi ngày ép mình ăn bao nhiêu thứ, ăn đến ghê tởm cũng không cản được đứa bé này từng chút từng chút vét hết chất dịnh dưỡng trong cô.

Thẩm Văn Hãn không thể không đồng ý để người ta truyền dịch hàng ngày cho cô để bổ sung dinh dưỡng mà cô bị hấp thụ đi.

Mỗi khi cô nhìn thấy Thẩm Văn Hãn nhăn mày, Ôn Như Thị sẽ giơ mu bàn tay phủ đầy vết lỗ kim đến trước mặt anh, tự hào cười xưng là ‘huân chương vinh dự’.

Sau đó anh sẽ hôn lên mu bàn tay mang theo vị thuốc của cô, nói chờ đứa bé ra ngoài rồi anh muốn dẫn cô đi ăn bữa tiệc lớn, còn muốn mang cô đi xem phong cảnh đẹp nhất, cũng không thiếu được muốn thu thập tiên nhóc thúi kia.

Ôn Như Thị sẽ luôn cười híp mắt nghe anh nói, liên tục gật đầu.

Cô biết Thẩm Văn Hãn đau lòng, giống như Thẩm Văn Hãn cũng hiểu rõ sự kiên trì của cô vậy.

Sáu tháng sau Ôn Như Thị đã không có cách nào xuống giường đi lại, tra tấn cô không chỉ là hai chân sưng vù cùng đau đớn khi bị rút gân cả đêm, còn có khung xương càng lúc càng yếu ớt.

Mái tóc dài đẹp tuyệt trần của cô đã sớm cắt, hai gò má vốn mượt mà cũng lõm xuống, Ôn Như Thị đã rất lâu rồi không soi gương, người phụ nữ xa lạ trong gương, xấu đến ngay cả chính cô cũng thấy chướng mắt.

Bắt đầu từ khi có một lần cô vô tâm tự giễu, chờ sau khi cô mất đi, Thẩm Văn Hãn có thể tìm một cô vợ khác xinh đẹp hơn, để đền bù tổn thất mấy tháng này, còn anh lại lặng lẽ ôm cô rơi nước mắt, Ôn Như Thị cũng không dám lại tùy tiện nói giỡn kiểu này nữa.

Xế chiều mỗi ngày Thẩm Văn Hãn sẽ ôm cô bụng to ra bờ cát phơi nắng, nghe nói như vậy có thể bổ sung canxi.

Mỗi khi cô ngủ quê trong tiếng đọc sách trầm thấp của anh, sau khi tỉnh lại luôn có thể nhìn đến ánh mắt đau thương của Thẩm Văn Hãn.

Ôn Như Thị không xác định được mình có thể sống sót qua nổi kiếp nạn này không. Ai làm mẹ rồi đều nói, khoảnh khắc sinh con ra như là đã chết qua một lần. Cô không biết lần chết này của mình còn có thể sống lại như các cô ấy hay không.

Nhưng là chưa đợi đến ngày sinh dự tính, Ôn Như Thị bị gãy xương, không phải bị ngã, thậm chí còn không xuống giường, mà chỉ là xoay người một cái, khung xương yếu ớt của cô đã gãy mất một cái.

Đứa nhỏ mới được bảy tháng, Ôn Như Thị đã bị đẩy lên bàn mổ.

Cô đau đến trên trán hiện đầy mồ hôi to chừng hạt đậu, ý chí nói cho cô biết cô phải thanh tỉnh, tầm mắt lại từ từ trở nên mơ hồ.

Khi Ôn Như Thị bay ra khỏi thân thể mình, lơ lửng trong không trung trong phòng mổ, cô nhìn thấy bác sĩ đợi lệnh gây mê đang tiêm thuốc vào mạch máu cô.

Bác sĩ khoa sản hàng tuần đều sẽ đến xem trong tay cầm dao giải phẫu sáng loáng, rạch một đường thẳng lên bụng dưới của cô, máu đỏ xinh đẹp lập tức phun ra.

Người đàn ông trên người mặc quần áo vô khuẩn kia, không ngừng nói gì đó bên tai cô, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, còn thê lương hơn cả thân thể đang nằm trên bàn giải phẫu kia.
Bình Luận (0)
Comment