Hàn Triệt và Trịnh Hảo đi dọc theo hành lang ra khỏi nhà thi đấu, những âm thanh ồn ào đã bị bỏ lại phía sau, những cột đèn cao lớn đứng vững trong màn đêm chiếu sáng toàn bộ quảng trường.
Xung quanh chỉ có vài bóng người lẻ tẻ, chỉ còn lại một vài người b án nước chờ đợi ở lối ra tới nhàm chán, mong chờ việc buôn bán sau khi kết thúc sự kiện.
Trịnh Hảo lấy điện thoại ra cẩn thận xem vị trí của người đó – bến xe buýt ở phía đông quảng trường, chỉ cần đi bộ ba phút là đến.
Khi gần đến nơi, Trịnh Hảo và Hàn Triệt lén lút tiến lại gần, hai người cúi xuống ẩn nấp sau một chiếc xe tải bên đường để quan sát.
Tại bến xe buýt có vài người đang chờ xe, hình dáng và trang phục đều khác xa với người đàn ông mà camera ghi lại, nhưng có một người phụ nữ khá phù hợp với mô tả của cô gái tóc xoăn – tóc ngắn, trông khoảng bốn mươi tuổi, đeo một chiếc túi nhỏ, đang giơ điện thoại lên nhìn ngó xung quanh.
Hàn Triệt hạ thấp giọng, bàn với Trịnh Hảo: “Chúng ta chỉ mua một vé, nếu có hai người đi, có lẽ sẽ gây nghi ngờ. Như vậy, tôi sẽ đi qua, cô ở đây chờ, nếu bà ta có ý định bỏ chạy, cô hãy vòng qua từ bên cạnh.”
Trịnh Hảo đề nghị: “Hay để tôi đi, người ta thường không đề phòng với con gái. Vả lại tôi cần xác nhận danh tính của bà ta trước, nếu bà ta chỉ là một người bán vé bình thường, thì chúng ta sẽ bắt nhầm người.”
Hàn Triệt suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.
Trịnh Hảo đứng thẳng dậy hít một hơi, tự tin bước về phía bến xe buýt.
Cô đứng bên cạnh người phụ nữ tóc ngắn, mở to mắt thể hiện vẻ ngây thơ và khờ khạo, lịch sự hỏi: “Cô ơi, có phải cô đang bán vé không?”
Người phụ nữ tóc ngắn ngước mắt lên, đánh giá cô, giọng điệu cảnh giác: “Vé gì?”
Trịnh Hảo lấy điện thoại ra cho bà ta xem: “Vừa rồi cháu đã nói chuyện với cô trên WeChat, vé vào trong, một nghìn sáu.”
Ánh mắt của người phụ nữ tóc ngắn hơi chuyển động, sự cảnh giác trong mắt giảm đi vài phần. Bà ta lục lọi trong túi xách, rút ra một tấm vé nhăn nheo: “Cô chuyển khoản trước.”
Trịnh Hảo nghẹn lại, vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cô cho cháu xem vé trước, cháu sợ mua phải vé giả.”
Người phụ nữ tóc ngắn nhíu mày, giọng điệu không hài lòng: “Sao lại có vé giả chứ, tối nay có mấy người tìm tôi mua vé, đều vào được hết, không ai quay lại cãi cọ.”
“Chỉ cho cháu xem một chút thôi mà,” Trịnh Hảo lộ vẻ nghi ngờ, “Cháu nghe nói vé thật có một nhãn chống giả ở góc dưới bên phải, tấm vé vừa rồi hình như không thấy.”
“Chắc chắn có mà.” Người phụ nữ tóc ngắn bị cô k1ch thích, mở tấm vé để lộ ra nửa bên phải: “Cô xem đi.”
Trịnh Hảo giả vờ cận thị, nheo mắt lại nhìn gần, không chỉ thấy dấu vết bị ướt rồi phơi khô ở bên phải của vé, mà còn lén nhìn số ghế: hàng ba số 15.
Quả nhiên!
Trịnh Hảo tức giận dâng trào, không kịp suy nghĩ nhiều, lao vào ôm chặt lấy người phụ nữ tóc ngắn, hai tay siết chặt. Cô mắng: “Chính là bà! Đồ ăn cắp chết tiệt!”
Người phụ nữ tóc ngắn lập tức phản ứng, vùng vẫy dữ dội trong vòng tay của Trịnh Hảo, nhưng hai cánh tay của bà ta bị siết chặt không thể thoát ra, chỉ còn cách cố gắng nâng cao chân, định dùng đầu gối đẩy Trịnh Hảo ra.
Rất nhanh, Hàn Triệt cũng chạy đến, nhanh chóng tháo dây lưng ở eo ra.
Trịnh Hảo: “Huh?”
Trong lúc cô đang trố mắt nhìn, Hàn Triệt đã rút dây lưng ra, siết chặt phần thân trên của người phụ nữ tóc ngắn cùng với cánh tay của bà ta, rồi đặt người phụ nữ nằm xuống đất.
“Cô trông chừng bà ta.”
Trịnh Hảo vội vàng nắm chặt dây lưng, ngồi phịch lên lưng người phụ nữ, phớt lờ những lời chửi bới điên cuồng và nước bọt của bà ta, ngẩng đầu hỏi Hàn Triệt: “Anh định làm gì?”
“Cô ở đây đợi cảnh sát đến.” Hàn Triệt nói ngắn gọn rồi lập tức chạy sang bên kia đường.
Vừa rồi, anh ẩn nấp sau chiếc xe tải nhỏ, quan sát xung quanh, bất ngờ phát hiện trong bóng cây bên kia đường, có một người đàn ông đứng yên trên xe điện, ánh mắt luôn dõi theo trạm xe buýt.
Ánh sáng quá tối, không nhìn rõ khuôn mặt và dáng người của người đó, vì vậy Hàn Triệt không dám hành động liều lĩnh.
Nhưng khi Trịnh Hảo đột nhiên ôm chặt người phụ nữ tóc ngắn, anh lao lên thì thấy từ bóng cây, chiếc xe điện vút đi nhanh chóng.
Khi anh đặt người phụ nữ xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn thì người đàn ông đã cưỡi xe điện chạy xa rồi.
Mọi người xung quanh đều hồi hộp xem náo nhiệt, nhưng người đó không thèm quay đầu lại, chắc chắn trong lòng có điều gì đó mờ ám.
Hàn Triệt chăm chú nhìn theo bóng lưng đó, bất chấp mọi thứ, dùng hết sức lực để chạy theo.
Gió đêm gào thét, anh vừa chạy vừa tính toán trong đầu: chiếc xe điện này có thể đi được tối đa 60km, tốc độ khoảng 20km/h, gần giống với tốc độ chạy của một người đàn ông trưởng thành.
Hàn Triệt cười khẩy, anh chỉ mất bốn tiếng rưỡi để hoàn thành toàn bộ hành trình marathon của một người. So sức bền với anh thật là không đáng kể.
Khoảng cách với chiếc xe điện dần thu hẹp, anh nghiến chặt hàm răng, cố gắng tăng tốc, cuối cùng nhìn rõ được sọc trên áo phông của người đàn ông đang phóng xe. Đúng thật, giống hệt như trong camera giám sát.
Người đàn ông dường như phát hiện có người đang đuổi theo, tốc độ xe đột ngột tăng lên, rồi một cú quay xe rẽ vào một con hẻm bên đường.
Hàn Triệt lập tức dừng lại, cũng rẽ vào theo.
Con hẻm chật hẹp và tối tăm, hai bên chất đầy đồ đạc, xe điện ở đây không có lợi thế, người đàn ông vừa đạp vừa nhìn lại, vừa hoảng vừa tức giận gào lên: “Cmn! Mày muốn chết à?”
Hàn Triệt không nói gì, vẫn kiên trì đuổi theo, bước chân nhanh như bay, cuối cùng khoảng cách với chiếc xe điện chỉ còn chưa đầy một mét.
Anh lao người về phía trước ôm chặt vào cốp xe điện, đẩy mạnh vào tường bên cạnh.
Một loạt âm thanh mạnh bạo đã phá vỡ sự yên tĩnh của con hẻm.
“Đệt mẹ nó…” Người đàn ông cũng bị va chạm không nhẹ, ôm lấy cánh tay, đau đớn chửi thề một câu.
Hàn Triệt nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn ra khỏi xe điện, một tay siết chặt gáy hắn rồi đ è xuống đất, vừa đập vào sau gáy hắn vừa quát: “Vé của tao là do mày ăn cắp đúng không?”
Người đàn ông lập tức ngẩn ra, nhổ một ngụm nước bọt, “Cái đụ mẹ… chỉ có vài cái vé, cần gì phải ra tay nặng như vậy chứ?”
Hàn Triệt cười lạnh, cái này gọi là ra tay nặng hả? Mày chưa từng bị người khác đánh bao giờ đúng không?
Sau nhiều lần phản kháng không thành, người đàn ông hạ giọng, cầu xin một cách nhẹ nhàng: “Cậu em, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, cậu cần bao nhiêu vé, tôi đưa cho cậu hết là được mà.”
“Đi mà nói chuyện với cảnh sát.” Hàn Triệt hừ lạnh, giữ chặt hai cánh tay của gã đàn ông, lôi hắn dậy khỏi mặt đất.
Gã đàn ông bị đẩy ra ngoài, vừa vùng vẫy vừa cầu xin, thấy anh không nghe lời, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, gấp gáp nói: “Ê ê, xe điện của tôi còn ở đây!”
Hàn Triệt quay đầu nhìn một cái, lạnh lùng nói: “Đợi khi anh ra khỏi đồn rồi hãy quay lại tìm.”
Người đàn ông lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt: “Không được đâu, tôi chưa rút chìa khóa! Nếu bị người khác lấy mất, tôi biết tìm ở đâu? Đây là chiếc xe tôi khó khăn lắm mới mua được…”
Hàn Triệt hơi lưỡng lự. Vài giây sau, cuối cùng anh cũng mềm lòng kéo cánh tay của hắn quay lại chỗ cũ.
Khi đến trước chiếc xe điện bị ngã, Hàn Triệt buông một tay của gã đàn ông, nhìn hắn rút chìa khóa xe và nhét vào túi quần, vừa định khóa lại cánh tay của hắn, gã đàn ông bỗng nhiên nổi cơn, vung mạnh nắm đấm vào ngực anh.
Hàn Triệt rên một tiếng “hự”, cũng không kịp đau, tiến lên bắt lấy cổ tay của gã đàn ông, nhưng tay còn lại lại vô tình buông lỏng.
Gã đàn ông nhân cơ hội dùng hết sức vùng ra, sau cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của anh, quay đầu bỏ chạy.
Hàn Triệt tim đập như trống, thầm kêu không ổn.
Anh lao lên, nhắm vào bóng lưng hoảng loạn đang chạy trốn, nhảy lên rồi húc vào lưng hắn.
Gã đàn ông ngã mạnh xuống đất, phát ra một tiếng kêu đau đớn và tức giận.
Khi Hàn Triệt định đứng dậy từ lưng hắn, đột nhiên một cơn đau dữ dội từ vai trái ập đến, toàn thân anh không ngừng run rẩy, mồ hôi toát ra như hạt đậu trên trán.
Tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông hòa lẫn với những lời chửi rủa khó nghe, trong con hẻm yên tĩnh trở nên đặc biệt ồn ào. Xung quanh có vài hộ gia đình mở hé cửa, tò mò thò đầu ra.
Hàn Triệt chịu đựng cơn đau dữ dội, nghiến chặt răng, khó khăn nâng nửa thân trên lên, cầu cứu người đàn ông ở vị trí gần nhất: “Làm ơn giúp tôi gọi cảnh sát…”
*
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ đi lại vội vã, ánh sáng sáng như ban ngày.
“Vậy nên, cánh tay của anh bị gãy là vì thế.” Trịnh Hảo nghe xong câu chuyện của Hàn Triệt, vừa tức vừa đau lòng.
Còn có chút buồn cười.
Thật là xấu hổ khi nói rằng chính mình bị ngã. Cả đống cơ bắp này luyện tập vô ích, đến lúc quan trọng lại không phát huy tác dụng.
Vai trái của Hàn Triệt bị biến dạng, cao vút lên, cánh tay hoàn toàn không cử động được, chỉ cần Trịnh Hảo hơi xoay một chút, anh đã đau đến mức thét lên, mặt mày nhăn nhó.
“Ái ui đau quá đau quá——stop!”
“Đừng cử động.” Một bác sĩ nam đeo kính bước nhanh đến, trên tay còn cầm tấm X-quang mới chụp: “Không gãy xương, chỉ là trật khớp vai, may mà không bị rách dây chằng, chỉ cần nắn lại là được.”
Trịnh Hảo gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Trật khớp thì không phải chuyện lớn, hồi nhỏ cô cũng hay bị, đưa đến bệnh viện, nhắm mắt lại rồi cắn răng là nắn lại được.
Hàn Triệt vẫn nhíu mày, mặt đầy u sầu hỏi: “Có cần băng bó không?”
“Cần phải cố định bằng nẹp, xung quanh sẽ hoàn toàn hồi phục.”
“Vậy…” Hàn Triệt còn muốn hỏi thêm gì đó thì bị bác sĩ cắt ngang: “Trước tiên hãy tiến hành nắn lại đã.”
Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, Hàn Triệt thấp thỏm lo lắng nằm trên giường bệnh, nhìn bác sĩ từ từ xoay cánh tay trái bị thương của mình, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi lớn.
“Ấy! Chờ đã!” Hàn Triệt hét lên: “Tôi chưa chuẩn bị tâm lý!”
Bác sĩ ngừng tay. Trịnh Hảo khẽ lắc đầu.
Thể chất không tốt, tâm lý cũng đáng lo, thật là một cậu ấm thân thể ngọc ngà yếu ớt.
“Đau không?” Hàn Triệt căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy.
“Đau, nhưng chỉ trong một giây thôi.” Bác sĩ kiên nhẫn an ủi anh: “Hay là cắn cái gì đó đi, đừng có cắn vào lưỡi nhé.”
Hàn Triệt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trịnh Hảo.
Trịnh Hảo rất bất lực ngồi xổm xuống, đưa cánh tay của mình cho anh, để vào miệng anh.
Cô cảm thấy mình như một con bé da dày thịt béo.
Bác sĩ tiếp tục những động tác như trước, từ từ nâng cánh tay của Hàn Triệt lên trên đầu, tay chạm vào một chỗ lồi ở nách, ấn mạnh một cái—
Với một tiếng “cắc”, Hàn Triệt đau đớn r3n rỉ một tiếng.
Hình như… cũng không đau như tưởng tượng.
Anh từ từ ngồi dậy, nhìn vào vòng dấu răng trên cánh tay của Trịnh Hảo, có chút ngại ngùng.
Thấy Trịnh Hảo mặt mày vẫn bình thường, Hàn Triệt ngạc nhiên hỏi: “Cô không đau à?”
“Cũng tạm.” Trịnh Hảo xoa dấu răng trên cánh tay, “Hồi nhỏ bị chó cắn, đau hơn nhiều.”
Hàn Triệt: “… Xin lỗi.”
Trịnh Hảo cười hì hì: “Không sao, bị anh cắn, ít nhất không phải tiêm vắc-xin dại.”
Nửa giờ sau, Hàn Triệt treo cánh tay đi ra khỏi phòng cấp cứu, Trịnh Hảo cầm túi đá chườm lên vai anh.
“Còn đau không?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
Trịnh Hảo vui vẻ nói: “Này, anh có nhận ra rằng cảm giác đau của anh đã trở lại bình thường chưa?”
Hàn Triệt đầy oán hận: “Cô có biết bị trật khớp đau đến mức nào không? Nếu mà không cảm thấy được cơn đau này, thì tôi có thể trực tiếp cắt cụt mà không cần gây mê rồi.”
Trịnh Hảo nghĩ ngợi, rồi dí túi đá lên mặt anh: “Bây giờ thì sao, cảm giác thế nào?”
Hàn Triệt nhắm mắt lại, nghiêm túc cảm nhận một lúc: “Lạnh lạnh, lâu lâu sẽ có một chút châm chích.”
Đột nhiên sau gáy bị đánh một cái, Hàn Triệt ngạc nhiên mở mắt, ôm đầu, trừng mắt nhìn Trịnh Hảo.
“Đau!”
Trịnh Hảo cười tươi, lại nắm lấy tai anh: “Bây giờ thì sao?”
“Đau đau!”
“Tôi đã nói rồi mà, anh đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi.” Trịnh Hảo vui vẻ cười, vừa đá vừa đánh vừa vặn vừa cấu anh: “Tái ông mất ngựa, có khi lại là phúc không biết chừng.”
Hàn Triệt bị cô chọc ghẹo đến mức không còn sức phản kháng, toàn thân tỏa ra sự oán giận, “Tôi thấy cô chỉ đang nhân cơ hội để trả thù!”
*
Rời khỏi bệnh viện, hai người lại đến đồn cảnh sát gần đó, sau khi hoàn thành biên bản, đã là nửa đêm.
Đúng như dự đoán của Hàn Triệt, người đàn ông trung niên và người phụ nữ tóc ngắn là một cặp vợ chồng. Nghe cảnh sát tiết lộ, họ sống trong khu chung cư gần nhà thi đấu, bình thường đều là nhân viên văn phòng, cuối tuần thì hóa thân thành một cặp trộm cắp, người đàn ông ăn cắp vé, người phụ nữ bán vé, đã thành công nhiều lần.
Buổi hòa nhạc đã kết thúc từ lâu, vé tìm lại cũng không còn ý nghĩa, vì vậy cặp đôi trộm cắp đã quy đổi vé thành tiền mặt, bồi thường cho Trịnh Hảo ngay tại chỗ.
Còn về cánh tay của Hàn Triệt…
Người đàn ông trung niên kêu oan: “Thật sự không phải lỗi của tôi, là cậu ta tự ngã, đừng có mà vu khống! Tôi cũng bị thương, vậy cậu ta cũng phải bồi thường tiền thuốc cho tôi!”
Hàn Triệt không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Đi ra khỏi cổng đồn công an, Trịnh Hảo và Hàn Triệt đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đồng hồ điểm nửa đêm rồi, Cô bé Lọ Lem định về nhà thế nào đây?” Trịnh Hảo trêu chọc: “Xem này, em thiếu tay thiếu chân, không lái xe được, hay là ngồi xe bí ngô của ta nhé.”
Hàn Triệt nhoẻn miệng cười: “Được đấy, cảm ơn bà tiên.”
Đêm lạnh như nước, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mặt, hai người chen chúc trên một chiếc xe điện nhỏ, thong thả lắc lư trên phố vào giữa đêm.
“Để bù đắp cho tổn thất tinh thần của anh, tôi sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc cho anh, miễn phí.” Tóc Trịnh Hảo bay trong gió, giọng nói cũng bị gió thổi làm không rõ: “Anh muốn nghe gì?”
Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, suy nghĩ một chút, “Ừm… Chiếc xe điện.”
Trịnh Hảo cười lên: “Okie, e hèm——” Cô nghiêm túc thông cổ họng, cất tiếng hát:
“Em có một chiếc xe điện nhỏ, em chưa bao giờ cưỡi, có một ngày em bỗng dưng muốn cưỡi nó đi chợ…”
Giọng hát trong trẻo xuyên qua màn đêm tĩnh lặng rồi bay thật xa.
“…… Rầm, cả người em ngã vào bùn!”
Vừa hát xong câu cuối, cả hai đều cười to.
Mặc dù không xem được buổi hòa nhạc, còn bị thương nhưng Hàn Triệt lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh cảm nhận được nỗi đau đã lâu không gặp, cũng trải nghiệm được niềm vui thuần túy.
Đêm nay thật đáng để nhớ suốt đời.