Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 68

Gió biển nhẹ nhàng thổi, mặt trời lặn về phía tây, bầu trời và biển cả đều được bao phủ trong ánh sáng huyền ảo của hoàng hôn.

Hàn Triệt ngồi trên bãi biển nắm một nắm cát, nhìn những hạt cát trắng mịn rơi qua kẽ tay, rồi bị gió biển thổi bay đi.

Phía sau anh, hai con chó đang đào hố, cái đuôi lớn màu vàng vui vẻ lắc lư.

Hàn Triệt phủi tay để rũ cát, thở dài chán nản.

Một người hai chó từ Giang Thành bay đến Melbourne, trải qua khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi tại sân bay rồi không ngừng bay đến Adelaide[86], sau đó thuê một chiếc xe đến bến tàu, rồi đi phà đến đảo Kangaroo, tốn một ngày một đêm. Rốt cuộc trước khi mặt trời lặn, anh đã tìm thấy địa điểm của tổ chức bảo vệ môi trường đó.

[86]Adelaide là thủ phủ và thành phố lớn nhất bang Nam Úc, và là thành phố lớn thứ 5 ở Úc.

Ban đầu định xuất hiện đột ngột để tạo bất ngờ cho Trịnh Hảo, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng của cô, cũng không gọi được điện thoại.

Lúc hỏi thăm nhân viên trực, Hàn Triệt mới biết hôm qua ở vịnh gần đó có một vụ rò rỉ dầu nhỏ, Trịnh Hảo cùng đội ngũ xuất phát ra khơi dọn dẹp ô nhiễm dầu từ sớm, có lẽ sẽ không trở về ngay được.

Bóng tối dần buông xuống kèm theo tiếng ầm ầm, tàu thuyền ca-nô lần lượt cập bến, gió biển mang theo mùi xăng nồng nặc.

Hàn Triệt vội vàng đứng dậy bước nhanh về phía trước, hai con chó cũng theo sát không rời.

Ánh sáng mờ ảo, trên bến tàu người qua lại đông đúc, nhưng Hàn Triệt ngay lập tức nhận ra bóng dáng của Trịnh Hảo.

Giữa một nhóm người nước ngoài cao lớn, cô trông thật nhỏ bé, khuôn mặt tròn trịa đã rám nắng thành màu lúa mì, bộ đồ cứu hộ màu cam dính đầy dầu.

Cô đang cùng một cô gái khác hợp sức nâng một chiếc lồng sắt, bên trong lồng cuộn tròn vài con chim biển bị thương, toàn thân đen sì như những cục than. 

Hàn Triệt dắt hai con chó đứng bên bến cảng một cách nhàn nhã, chờ đợi Trịnh Hảo nhận ra mình. 

Không ngờ, cô lại đi thẳng mà không nhìn sang, bước đi vội vã mang theo một cơn gió. 

Hai con chó phát ra tiếng rên “ư ử” khe khẽ, buồn bã rũ đuôi xuống. 

Nhìn thấy bóng lưng của cô sắp bị bóng tối nuốt chửng, Hàn Triệt mới tỉnh táo lại, vội vàng bước chân đuổi theo. 

“Trịnh Hảo!” 

“Ơi!” Trịnh Hảo gần như phản xạ có điều kiện mà đáp lại, sau đó mới nhận ra, cô đã lâu không nghe ai gọi mình như vậy. 

Trên đảo rất ít người Trung Quốc, người nước ngoài lại không quen gọi tên tiếng Trung của cô. “Hảo”, dù phiên âm là how hay với ý nghĩa là good, nghe đều thấy kỳ kỳ. Cô chỉ đành tùy tiện đặt cho mình một cái tên tiếng Anh – “Zhen”, người khác gọi thì dễ nghe, cô cũng trả lời tự nhiên. 

Bất chợt nghe thấy tên thật của mình, cô chợt rùng mình. 

Tên gọi lâu lắm không nghe, giọng nói quen thuộc. 

Trịnh Hảo đột ngột quay lại, ở cuối lối đi, hình bóng quen thuộc hiện ra từng bước tiến về phía mình. 

Phía sau anh là bóng tối u ám và những con sóng cuộn trào. 

Trịnh Hảo chợt thấy đầu mũi cay xè, nước mắt không thể kiềm chế mà tuôn ra.

Cô đặt chiếc lồng xuống, chạy vội về phía Hàn Triệt. Khi gần đến, cô lại dừng lại đột ngột, cúi đầu nhìn mình.

Hàn Triệt biết cô đang bận tâm điều gì. Anh dang tay ra bước một bước lớn về phía trước, ôm chặt lấy cô.

Dù toàn thân dính dầu mỡ thì sao, bẩn là bẩn quần áo, chứ không phải là cô.

Trịnh Hảo chôn mặt vào ngực Hàn Triệt, nước mắt và nước mũi đều dính lên áo sơ mi trắng của anh, vừa khóc vừa cười hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Hàn Triệt cười nhẹ: “Mùa đông ở Giang Thành quá dài, anh không chịu nổi nữa.”

“…… Hả?”

Trịnh Hảo ngẩng mặt lên, cằm tựa vào ngực anh, đôi mắt ầng ậc nước ngây ngốc nhìn anh.

Biết ngay là cô không hiểu.

Hàn Triệt khẽ thở dài, đưa tay nâng mặt cô, dùng ngón cái lau sạch vết bẩn trên mặt cô.

Có thứ gì đó bám lên bắp chân nhỏ của Trịnh Hảo. Cô cúi nhìn rồi vui mừng khôn xiết: “Trịnh Đại Tiền, anh cũng mang nó đến đây à, đây là……” Cô đột ngột ngước lên, ngạc nhiên nhìn Hàn Triệt: “Cẩu Đản?”

Hàn Triệt “ừ” một tiếng, ánh mắt vượt qua vai Trịnh Hảo, nhìn về phía bờ bên kia nơi đồng nghiệp của cô đang chờ.

“Khi nào em tan ca?”

Được anh nhắc nhở, Trịnh Hảo mới nhớ ra hôm nay công việc vẫn chưa hoàn thành. Cô cùng đồng nghiệp đã vớt lên hàng chục con chim biển từ trong dầu mỡ, nhiều con đã gần như không còn sức sống, phải kịp thời đưa đến trạm y tế để cứu chữa.

Trịnh Hảo trầm ngâm rồi lấy ra một chùm chìa khóa từ bộ đồ cứu hộ, đưa cho Hàn Triệt.

“Phía sau công ty có một tòa nhà nhỏ, là ký túc xá cho nhân viên, em ở phòng 204.” Cô dặn Hàn Triệt: “Anh và tụi nó về nghỉ trước đi. Trong tủ bếp có vài hộp mì ăn liền, nếu đói thì có thể ăn tạm.”

Hàn Triệt nắm chặt chìa khóa trong tay, véo nhẹ mặt cô: “Chờ em về ăn cùng.”

*

Ký túc xá của Trịnh Hảo ở tầng hai. Phòng không lớn, bài trí cũng rất đơn giản, nhưng may mắn là được cô bày biện rất ấm cúng. Với rèm cửa màu sáng, ga trải giường in hoa cúc nhỏ, và khăn trải bàn kẻ ô vàng, trong phòng được điểm xuyết khắp nơi bằng cây xanh và hoa dại.

Hàn Triệt bỏ ba lô xuống, ngửa đầu nằm trên ghế sofa nhỏ. Ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt anh, anh thở dài một hơi.

Vượt qua đại dương bay qua biển, rốt cuộc cũng về đến nhà.

Sau khi tắm xong, tinh thần sảng khoái, Hàn Triệt dọn dẹp hành lý, rồi tắm cho hai con chó và sấy khô lông cho chúng.

Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ chủ nhà về.

Đợi một lúc, trên sofa vang lên tiếng ngáy của hai con chó. Sau chuyến đi dài, sức lực đã cạn kiệt, Hàn Triệt thấy đầu ngày càng nặng, mí mắt cứ đánh nhau, cuối cùng không chịu nổi, anh tựa vào đầu giường và chìm vào giấc ngủ sâu.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy tí tách.

Trong cơn mơ màng, Hàn Triệt cố gắng mở mắt, thấy cửa nhà vệ sinh mở ra. Trong làn hơi nước ấm áp, Trịnh Hảo quấn khăn tắm bước ra, cô đang cúi người tìm kiếm trong tủ quần áo.

Cảm giác buồn ngủ lập tức tan biến.

Hàn Triệt lặng lẽ xuống giường, nhanh chóng chạy đến sau lưng Trịnh Hảo, không để cô kịp phản ứng, anh đã một tay ôm ngang eo cô. 

“Á —”

Trịnh Hảo kinh hãi kêu lên một tiếng, trong lúc hoảng loạn nắm lấy vài bộ quần áo che chắn phần thân trên của mình. Cô toàn thân toát mồ hôi, tóc ướt dính vào mặt, nhưng không thể che đi một mảng hồng trên má.

Ánh mắt của Hàn Triệt dần trở nên u tối, từ vai tới ngực, đến đùi rồi đến ngón chân, từ từ quét qua toàn thân cô như một chiếc máy quét.

“Ấy ấy! Không được nhìn!” Trịnh Hảo xấu hổ đến đỏ cả tai, vội vàng dùng quần áo che mặt anh.

“Đây chính là cách tiếp đãi khách của em à?” Hàn Triệt tấm tắc hai tiếng: “Khá nhiệt tình đấy.”

“Không phải…” Trịnh Hảo giải thích với tông giọng yếu ớt: “Em quên mang theo quần áo để thay.”

Hàn Triệt gạt bỏ quần áo trên mặt, đặt cô xuống sàn, hai tay ôm chặt.

“Vậy thì em thay đi.”

Anh cụp mắt nhìn cô, hoàn toàn không định tránh né.

“……” Trịnh Hảo tức giận lườm anh, đột nhiên hét lên: “Trịnh Đại Tiền!”

Trên ghế sofa, Trịnh Đại Tiền bật dậy, vừa thấy Trịnh Hảo là mắt sáng rực, nhiệt tình như lửa lao tới.

Cẩu Đản cũng bị đánh thức, mơ màng đi theo sau quẩn quanh chân hai người.

Hàn Triệt thầm thở dài.

Biết trước thì đã không mang theo hai cái bóng đèn này rồi.

Hàn Triệt ngẫm nghĩ rồi lại bế ngang Trịnh Hảo lên chui vào nhà vệ sinh, anh khẽ co chân lên đóng cửa lại.

Trong nhà vệ sinh, hơi nước vẫn chưa tan, Trịnh Hảo chống hai tay lên cạnh bồn rửa, Hàn Triệt từ phía sau ôm lấy cô, gác cằm lên vai cô, cùng cô nhìn vào gương.

Gương phủ một lớp hơi nước, ánh mắt Trịnh Hảo dần dần trở nên mơ màng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cô quay đầu lại. Trước mắt bỗng tối sầm, chưa kịp chuẩn bị thì  môi Hàn Triệt đã phủ xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, trong từng nhịp thở mang theo hơi thở trong lành sau khi tắm.

Khăn tắm trong lúc giằng co đã tuột xuống, Trịnh Hảo vội vàng nắm lấy một góc, nhưng bị Hàn Triệt nắm chặt cổ tay, từng ngón tay bị anh tách ra.

“Ưm…” Cô khẽ rên một tiếng, nâng khuỷu tay đẩy Hàn Triệt ra, hơi thở có phần gấp gáp, “Ơ kìa… vẫn chưa ăn cơm, anh không đói à?”

Hàn Triệt từ từ rời môi ra, cúi đầu nhìn Trịnh Hảo, ánh mắt thâm trầm.

“Có hơi đói.” Anh nhếch môi, cười một cách không mấy tốt đẹp: “Nhưng mà, vẫn có sức để làm chút việc tốn thể lực.”

Trịnh Hảo nắm chặt khăn tắm, nhắc nhở anh: “Dưới lầu đang nướng thịt, đến muộn sẽ hết mất.”

Hàn Triệt nhướn mày, ánh mắt dần dần tràn đầy ý cười: “Không phải trong nhà có mì ăn liền sao?”

“……” Trịnh Hảo im lặng vài giây, nhón chân áp môi vào tai anh, nói nhỏ: “Vấn đề là, anh có cái đó không?”

Hàn Triệt sửng sốt, sau đó bật cười lắc đầu.

“Vậy thì…” Trịnh Hảo nhẹ nhàng mút tai anh: “Chúng ta vẫn cần có chút ý thức an toàn.”

Hàn Triệt như bị điện giật, cả người tê dại.

Khi mở miệng lần nữa, giọng anh đã khàn: “Song, động tác của em…” Anh nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động: “… rất nguy hiểm.”

*

Hai người đã mất một lúc lâu mới thay xong quần áo và xuống lầu. Trong sân, một chiếc đèn lớn được dựng lên, hai lò nướng to tỏa ra hơi nóng. Những miếng thịt bò lớn đang xèo xèo trên giá, tôm thì từ từ chuyển sang màu đỏ, sò điệp liên tiếp bật mở, xúc xích heo cũng bị lửa nướng đến nứt ra từng đường nhỏ.

Trước lò nướng, vài người nước ngoài cầm đĩa vừa nói vừa cười. Trịnh Hảo giới thiệu với họ về Hàn Triệt và nói vài câu xã giao, sau đó bưng một đĩa đầy ắp ngồi quây quần bên bàn dài, cùng nhau uống rượu và trò chuyện.

Một chàng trai tóc vàng mắt xanh đã quan sát Hàn Triệt một lúc lâu, rồi mới quay sang nhìn Trịnh Hảo. Anh chàng nói bằng giọng điệu tiếc nuối: “Zhen, hóa ra em có bạn trai, vậy sau này tôi còn có thể theo đuổi em không?”

Hàn Triệt hơi nheo mắt và quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Trịnh Hảo.

Hừ, được lắm. Em thì có nhiều người theo đuổi, còn anh thì đối thủ khắp nơi.

Trịnh Hảo bị Hàn Triệt nhìn khiến cô cảm thấy toàn thân khó chịu, lớn tiếng kêu oan: “Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, còn cho anh xem cả bức ảnh của anh ấy nữa!”

Chàng trai tóc vàng càng tỏ ra ấm ức: “Bức ảnh quá đẹp, tôi cứ tưởng em lấy ảnh trên mạng ra để lừa tôi, ai ngờ lại là thật.”

Trịnh Hảo bật cười, quay sang ghé tai Hàn Triệt nói nhỏ: “Thấy chưa, vẻ đẹp của anh đã được công nhận ở Nam bán cầu.”

“Em cũng không tệ.” Hàn Triệt nhướng mày: “Ở đây em cũng khá được yêu thích đấy.”

“Phải thế!” Trịnh Hảo ngẩng cao đầu, nét mặt có vẻ tự kiêu: “Em ở đâu mà không được yêu thích chứ.”

Cả bàn vừa uống rượu vừa nói cười, Trịnh Hảo thỉnh thoảng chen vào vài câu, Hàn Triệt lặng lẽ lắng nghe. Họ đang thảo luận về những chú chim biển được cứu, phần lớn đã được rửa sạch, hiện tại không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có vài con bị ngộ độc nặng, cần được đưa đến bệnh viện thú y ở Adelaide để điều trị.

Trịnh Hảo trò chuyện xong với họ, giải thích với Hàn Triệt: “Ngày mai em phải lái xe đưa họ đi, đến tối mới về, anh ở một mình có ổn không?”

Hàn Triệt cúi đầu cắt thịt bò trong đĩa, nhẹ nhàng nói: “Không sao, em đi đi.”

Trịnh Hảo nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, trong lòng hơi áy náy, chỉ đành ôm vai anh vỗ về an ủi.

“Tối nay em sẽ làm cho anh một bản hướng dẫn du lịch, ngày mai anh có thể đi dạo trên đảo.”

“Được thôi.”

Im lặng một hồi, Trịnh Hảo mới nói nhỏ: “Xin lỗi, không thể ở bên anh…”

“Không sao, thật đấy.” Hàn Triệt nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Chỉ cần được gặp em, anh đã rất vui rồi.”

Tạm dừng vài giây, anh nâng ly bia và nở một nụ cười: “Thấy em cuối cùng cũng tìm được công việc mình thích, anh càng vui hơn.”

Trịnh Hảo cũng cười, nâng ly bia chạm ly với anh tạo nên âm thanh lanh lảnh.

“Em cũng rất vui.” Cô ngẩng đầu, uống một hơi hết nửa ly rồi đặt xuống, trên môi còn dính một vòng bọt. Cô nhìn Hàn Triệt với đôi mắt sáng long lanh: “Trước đây em luôn nghĩ, công việc chỉ là lặp đi lặp lại, nhàm chán và tẻ nhạt. Đến đây em mới biết, hóa ra có những công việc vừa làm cho mình vui vẻ, vừa có thể làm cho thế giới ngày một tốt đẹp hơn.”

“Chỉ có điều…” Trịnh Hảo đột nhiên muốn nói rồi lại thôi, ghé sát vào tai Hàn Triệt thì thầm: “Kiếm được hơi ít.”

“Bao nhiêu?”

Trịnh Hảo chu miệng, “Một tháng hai ngàn, chỉ đủ chi tiêu cơ bản, không thể tiết kiệm được gì.”

Hàn Triệt phì cười.

Anh thẳng lưng, vỗ ngực: “Không phải thần tài đã đến rồi sao.”

Trịnh Hảo lập tức trượt xuống khỏi ghế dài, quỳ một gối, hai tay ôm quyền, giọng điệu vang dội: 

“Cha nuôi ở trên, xin nhận một lễ từ con!”

Thật là không biết xấu hổ.

Ai bảo Hàn Triệt lại thích kiểu này chứ. Từ nhỏ đã bị cha mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, từng cử chỉ đều không được vượt quá khuôn phép, còn Trịnh Hảo thì hoàn toàn ngược lại, tự do tự tại.

Anh thích sự nổi loạn của cô, nói năng không kiêng nể, như thể mọi quy tắc và lễ nghi đều không thể quản được cô.

Hàn Triệt khẽ ho hai tiếng, cố gắng nhịn cười, giả vờ lạnh lùng nhìn cô.

“Còn không mau lại đây bóp vai cho cha.”

“Dạ!” Trịnh Hảo nhảy bổ vào người anh, ôm chặt vai anh, hôn mạnh lên mặt anh một cái.

Cả hai người đều quay mặt đi cười ngớ ngẩn.

Gió biển làm lắc lư chiếc đèn lớn, ánh sáng trên bàn ăn nhấp nhô, hương thơm lan tỏa khắp sân, hai con chó ngồi thẳng lưng phía sau Trịnh Hảo, chờ đợi chủ nhân cho ăn.

Trịnh Hảo cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ, đặt vào đĩa giấy và mang đến trước mặt bọn chúng: “Ăn đi.”

Hai con chó có phong cách ăn uống hoàn toàn khác nhau, Trịnh Đại Tiền chăm chú ăn uống, không để ý gì xung quanh, trong khi Cẩu Đản thì cẩn thận nhìn trước ngó sau, sợ có ai đó giành thức ăn với nó.

Trịnh Hảo nhìn nó gầy hơn cả Trịnh Đại Tiền, lập tức cảm thấy thương hại.

Cô ngước mắt nhìn Hàn Triệt: “Anh làm thế nào để có quyền nuôi nó?”

“Sau khi em đi, anh đã dắt nó đi dạo vài lần. Tất nhiên, đều là vào ban ngày, đi công khai đấy nhé.” Nói đến câu này, Hàn Triệt cố ý nhấn mạnh giọng.

Trịnh Hảo giả vờ không hiểu: “Rồi sao nữa?”

“Bác bảo vệ thấy anh thích nó, nói rằng công trường sắp hoàn thành, con chó này cũng không mang đi được, nên bảo anh mua lại nó.”

“Bao nhiêu vậy?”

Hàn Triệt xòe năm ngón tay.

Trịnh Hảo đưa tay xoa đầu Cẩu Đản: “Mày giỏi ghê, giá trị còn cao hơn Trịnh Đại Tiền.”

Hàn Triệt bổ sung: “Rồi phí vận chuyển tốn sáu nghìn tệ.”

Trịnh Hảo hít một hơi, kêu lên: “Còn đắt hơn vé máy bay của em!”

Hàn Triệt cười mỉm: “Đáng giá.”

*

Đêm hôm đó, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ chỉ rộng một mét, trong lòng ai nấy cũng bồn chồn, đều đang nhớ đến những hoạt động chưa hoàn thành trước bữa tối.

Áo mưa cũng đã mua, ăn xong thịt nướng, hai người đi dạo đến cửa hàng tiện lợi gần đó, lấy một đống đồ ăn vặt và đồ uống. Khi thanh toán, Hàn Triệt mới lén lút cầm một hộp nhỏ, thậm chí không kịp nhìn rõ kiểu dáng. Anh cũng không có kinh nghiệm, cứ dùng thử rồi nói. Lần đầu thì lạ, lần sau sẽ quen thôi mà.

Trong phòng đã tắt đèn nhưng không hoàn toàn tối, những thanh gỗ của cửa chớp để lại những vệt ánh trăng, từ sàn nhà kéo dài lên giường, chiếu sáng đôi mắt của những người yêu nhau đang nhìn nhau.

Mọi thứ đều yên tĩnh, ánh trăng mờ ảo, bầu không khí được tạo ra thật hoàn hảo.

Hàn Triệt vòng tay ôm chặt lấy Trịnh Hảo, từ từ siết lại, thấy cô không phản kháng, anh mới yên tâm lật người rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn từ trán cô, đến hàng mi đang run rẩy, rồi leo lên đầu mũi nhỏ nhắn…

Khi đến đôi môi, cô như đã chờ đợi từ lâu, môi hơi hé mở, không thể chờ đợi để đón nhận nụ hôn của anh.

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện, nhiệt độ trong căn phòng dần dần tăng lên.

Chỉ là…

Giữa đầu giường không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng đen, hai cái tai nhạy bén dựng đứng lên, hơi thở nóng hổi phả vào mặt hai người.  

Hàn Triệt dừng động tác, ý thức phân tán lập tức tỉnh táo.  

Anh đột ngột quay đầu, chạm phải một đôi mắt tròn xoe trong ánh sáng mờ ảo.  

Một người một chó nhìn nhau.  

“Mày nhìn gì vậy?” Sau vài giây đối diện, Hàn Triệt bật cười: “Mày đã triệt sản, còn tao thì không.”  

Một bên đầu giường lại ló ra một cái đầu tròn trịa.  

Thế là, hai con chó đều đến hóng chuyện rồi.

Trịnh Hảo ngượng muốn chết, cô kéo chăn che mặt, giọng điệu đầy oán trách: “Nghe nói chó có thị lực ban đêm, chúng ta vẫn nên tránh đi.”

Mũi tên đã lên dây lại bị buộc phải thu về, Hàn Triệt chịu đựng đến mức trán đổ mồ hôi.

Anh ôm chút hy vọng còn sót lại: “Dù sao tụi nó cũng là chó, chắc không hiểu hành vi của con người đâu.”

“Ai nói chó có chỉ số thông minh tương đương với trẻ con ba tuổi chứ. Anh có mặt mũi nào mà làm chuyện này trước mặt hai đứa trẻ con?”

“……”

Hàn Triệt nghiến răng, từ trên người Trịnh Hảo lăn xuống, tứ chi vô lực nằm bẹp trên giường.

Thôi, cứ tiếp tục chịu đựng vậy, ai bảo hai cái gánh nặng này là do anh mang đến chứ.

“Ê.” Trịnh Hảo đưa tay gãi lưng anh, thử hỏi: “Dù sao cũng không ngủ được, có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Hàn Triệt bật dậy, kiên quyết nói: “Đi!”

*

Mười phút sau, hai người ngồi bên nhau trên bãi biển, phía sau có một dãy đá ngầm che chắn, ngăn ánh sáng từ thị trấn ven biển. 

Ánh trăng sáng như nước đổ xuống, bãi biển được chiếu sáng như tuyết, mặt biển lấp lánh ánh bạc, sóng biển rút lại từng lớp, viền trắng bạc dần trôi xa. 

Hàn Triệt bỗng cảm thấy như mơ. 

Một ngày trước, anh còn ở bán cầu Bắc, xung quanh là rừng bê tông thép, bên tai là tiếng người ồn ào và tiếng máy móc, trong máy tính là những biểu đồ K liên tục biến đổi.

Và bây giờ, xung quanh là tất cả những gì anh mơ ước – ánh trăng, đại dương, gió đêm và cô gái mà anh luôn nhung nhớ.

Anh ngắm Trịnh Hảo, không thể rời mắt khỏi cô.

Hòn đảo ở bán cầu Nam vừa vào thu, đêm có hơi lạnh. Cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây, để lộ đường cong eo thon, bên dưới là một chiếc quần bãi biển rộng rãi, chân thì xỏ một đôi dép xỏ ngón dây mảnh, trang phục đơn giản và thoải mái.

Cô thực sự đã thay đổi, trước đây thì tươi sáng và dễ thương, giờ đây lại thêm phần quyến rũ, khiến anh khó mà cưỡng lại.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Hàn Triệt, Trịnh Hảo cũng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn thẳng vào anh.

Gió biển thổi rối tóc trước trán, để lộ đôi mắt đẹp, đồng tử phản chiếu ánh trăng lung linh.

“Hàn Triệt.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Thật sự có đáng không?”

Khi ăn tối, Hàn Triệt đã nói cho cô về kế hoạch sau này.

Từ bỏ điều kiện tốt đẹp trong nước, đến một đất nước xa lạ, bắt đầu lại nửa sau của cuộc đời, không phải ai cũng có đủ dũng cảm như vậy.

Cô có thể từ bỏ mọi thứ, vì cô vốn dĩ không có gì, nhưng anh thì khác.

Cô sợ anh sẽ hối hận.

“Dĩ nhiên.” Hàn Triệt nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ ràng rành mạch: “Dù là vì em hay vì cuộc đời của anh sau này, đều đáng giá.”

Trịnh Hảo nhíu mày, vẫn còn lo lắng: “Công việc mới của anh có đáng tin cậy không? Giữ vị trí cho anh một năm, công ty nào lại hào phóng như vậy?”

“Yên tâm, anh đã làm kiểm tra lý lịch, công ty này tuy mới thành lập nhưng doanh thu tăng trưởng rất ổn định. Anh có một đàn anh ở đại học là đối tác của công ty, anh đã gửi hồ sơ xin việc cho anh ấy, cũng đã giải thích tình huống đặc biệt của mình, anh ấy rất hiểu.”

Trịnh Hảo nhẹ nhàng thở phào, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy chua xót.

Người tài giỏi tìm việc thật dễ dàng, không giống như cô, tìm một công việc hái trái cây ở nông trại cũng phải cạnh tranh.

Cô lại hỏi: “Công ty của các anh ở đâu?”

“Melbourne.”

Trịnh Hảo nghĩ ngợi rồi nói: “Công ty bọn em cũng có chi nhánh ở Melbourne, em sẽ cố gắng, hy vọng nửa năm sau có thể chuyển đến đó.”

Hàn Triệt nhìn cô, khóe miệng từ từ nhếch lên.

“Có chuyện gì vậy?” Trịnh Hảo không biết phải làm sao, sờ mặt mình.

Nụ cười đầy ẩn ý này là sao?

“Thật không dễ dàng.” Hàn Triệt cảm thán.

Trịnh Hảo ngơ ngác: “Cái gì vậy?”

Hàn Triệt chậm rãi nói: “Trong kế hoạch tương lai của em, rốt cuộc cũng có anh rồi.” 

Trịnh Hảo: “……”

Mặc dù là giọng điệu đùa giỡn, nhưng nỗi uất ức trong lời nói của anh thì cô nghe ra rất rõ ràng. 

Nghĩ cũng đúng, cô vốn dĩ không lo lắng gì, không ràng buộc, muốn làm gì thì làm theo sở thích và tâm trạng của mình. Trong kế hoạch cuộc đời của cô, bao giờ có sự xuất hiện của người thứ hai ngoài bản thân mình?

Nếu có, thì người đó chắc chắn rất quan trọng.

Hai người ngồi yên một lúc lâu.

Giữa tiếng sóng biển trầm bổng, Trịnh Hảo lên tiếng: “Hàn Triệt, hôm qua em đã mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta đang chơi ở một công viên giải trí, em chơi vui quá, quay lại thì phát hiện anh đã biến mất.”

Hàn Triệt không khỏi nhớ lại giấc mơ mà mình đã có trên máy bay.

Phải thừa nhận rằng, họ thật sự có sự ăn ý.

“Rồi sau đó thì sao?”

“Em đã tìm anh khắp nơi trong đám đông, gọi tên anh mãi, cuối cùng thì tự mình tỉnh dậy.” Trịnh Hảo cúi đầu cười ngại ngùng: “Khi tỉnh dậy, em bỗng cảm thấy rất buồn. Em không nên bỏ anh lại, để đi chơi một mình.”

Hàn Triệt đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô.

“Anh đã nghe thấy tiếng gọi của em, bởi vậy anh đã vội vàng chạy đến.”

Trịnh Hảo nắm chặt tay anh, hai tay ôm chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sau này, em sẽ không bao giờ bỏ lại anh nữa.”

Hàn Triệt cười mỉm: “Bỏ lại cũng không sao. Dù em ở đâu, anh cũng sẽ đến tìm em.”

“Hứa vậy nhé.” Trịnh Hảo giơ một tay lên, Hàn Triệt từ từ ngừng cười, cũng giơ tay ra.

Hai bàn tay chạm vào nhau trong ánh đêm, phát ra âm thanh rõ ràng như một lời tuyên thệ —

Nếu thế giới là một công viên giải trí lớn, thì chúng ta chính là những người bạn chơi tốt nhất của nhau, em dẫn đường, anh theo sau.

Đã mua vé vào cửa thì phải chơi cho đã.

Họ nhìn nhau cười, ngửa đầu nằm xuống bãi biển, để cơ thể chìm vào cát trắng mịn màng, tay vẫn nắm chặt nhau.

Bầu trời đầy sao mở ra trước mắt, như một giấc mơ huyền ảo.

Cuộc đời có một người bạn chơi là đủ. Còn lúc nào, trọn vẹn hơn khoảnh khắc này?

*

Nửa năm sau, lại là một buổi chiều nắng đẹp của mùa xuân, chiếc xe van nhỏ chạy trên đường phố Melbourne. Ở ghế phụ, Hàn Triệt mở điện thoại, chỉ đường cho Trịnh Hảo.

Trịnh Hảo liếc nhìn điện thoại, điểm đến ở khu vực thung lũng Yarra[87] phía Đông Melbourne, lái xe mất hơn một giờ đồng hồ. 

[87]Yarra là khu vực thung lũng ven sông ở thượng lưu sông Yarra, nằm ở phía đông bắc của vịnh Phillip, thuộc bang Victoria, Australia, tương ứng với khu vực đông dân cư ở hạ lưu sông Yarra, phía đông của khu vực đô thị Melbourne.

“Đi làm gì vậy?” 

Hàn Triệt lảng tránh: “Đến nơi rồi sẽ nói.” 

Trịnh Hảo nhướng mày. Chà, mới chỉ đến đây nửa năm mà đã lật ngược tình thế, còn chơi trò thần bí với cô. 

Lái xe qua một con đường đầy hoa jacaranda[88], ánh sáng và bóng đổ trên kính chắn gió nhấp nhô, cánh hoa bay lả tả như thể đang lạc vào một giấc mơ màu tím.

<img class="wp-image-15297" src="https://lynnloveall.wordpress.com/wp-content/uploads/2025/05/jacaranda-1.jpg?w=600" sizes="(max-width: 600px) 100vw, 600px" srcset="https://lynnloveall.wordpress.com/wp-content/uploads/2025/05/jacaranda-1.jpg 600w, https://lynnloveall.wordpress.com/wp-content/uploads/2025/05/jacaranda-1.jpg?w=150 150w, https://lynnloveall.wordpress.com/wp-content/uploads/2025/05/jacaranda-1.jpg?w=300 300w" alt="" width="600" height="361" data-attachment-id="15297" data-permalink="https://lynnloveall.wordpress.com/2025/05/08/ngay-xuan-chuong-68/jacaranda-1/" data-orig-file="https://lynnloveall.wordpress.com/wp-content/uploads/2025/05/jacaranda-1.jpg" data-orig-size="600,361" data-comments-opened="1" data-image-meta="{"aperture":"0","credit":"","camera":"","caption":"","created_timestamp":"0","copyright":"","focal_length":"0","iso":"0","shutter_speed":"0","title":"","orientation":"0"}" data-image-title="jacaranda-1" data-image-description="" data-image-caption="" data-medium-file="https://lynnloveall.wordpress.com/wp-content/uploads/2025/05/jacaranda-1.jpg?w=300" data-large-file="https://lynnloveall.wordpress.com/wp-content/uploads/2025/05/jacaranda-1.jpg?w=600" />[88]Jacaranda là một loài hoa được nhập khẩu từ Nam Mỹ nhưng rất tươi tốt và phát triển ở Australia vào cuối tháng 10 và 11 hàng năm. Màu tím rực trời của loài hoa này luôn khiến chúng ta tưởng tượng đến phượng tím của Việt Nam.

Hàn Triệt chợt ngẩn ngơ, không khỏi nhớ đến hoa anh đào ở Giang Thành, chúng cũng rực rỡ như vậy, như mây như sương, tràn đầy hơi thở lãng mạn của mùa xuân. 

Đôi khi, mùa xuân là một tính từ tượng trưng cho cái đẹp, sự rực rỡ và sức sống mãnh liệt. 

Đôi khi, nó lại giống như một tâm trạng. Chỉ cần nghĩ đến mùa xuân, đã cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng, thân tâm thoải mái. 

Hàn Triệt ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh.

Cô lái xe mà không tập trung, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn những đám mây trên trời, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn những rặng cây bên đường, miệng còn ngân nga một bài hát không rõ tên, giai điệu vui tươi vang vọng trong tim Hàn Triệt.

Tất cả những từ ngữ miêu tả mùa xuân đều có thể dùng để hình dung về cô.

Giờ đây, cô chính là hiện thân của mùa xuân trên trần gian.

Trịnh Hảo lái xe đến một sườn đồi rộng rãi theo chỉ dẫn của định vị, tiến về phía trước dọc theo hàng rào gỗ dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa gỗ.

“Đây là nơi nào vậy?” Trịnh Hảo nhảy xuống xe, nhìn vào số nhà bên cạnh cánh cửa.

Có vẻ như đây là một trang trại. Lẽ nào ông chủ Hàn lại muốn thuê cô vắt sữa bò?

Hàn Triệt dẫn theo hai con chó xuống xe, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa, như thể trở về nhà mình, anh mở cánh cửa gỗ một cách thuần thục, gọi Trịnh Hảo: “Vào xem thử đi.”

Trịnh Hảo sững sờ, lẩm bẩm trong miệng: “Không thể nào…”

Không phải như mình nghĩ chứ?

Hàn Triệt quay lại, mỉm cười với cô: “Vào đây, xem nhà mới của chúng ta.”

Trịnh Hảo trong lòng chấn động, không thể tin nổi nhìn anh. Cô đứng đực ra một hồi mới tìm lại được giọng nói: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả.” Hàn Triệt nắm tay cô, kéo cô vào trong: “Nông trại này không lớn lắm, chỉ có 15 mẫu, không đắt như em nghĩ đâu.”

Chỉ có 15 mẫu? Trịnh Hảo không có khái niệm gì về diện tích, chỉ mơ hồ nghĩ rằng, chắc chắn có thể trồng được nhiều rau.

“Không đắt lắm thì đắt sẽ tới đâu chứ?”

Hàn Triệt cười đáp: “Chỉ có 1,2 triệu đô la Úc, quy đổi ra nhân dân tệ cũng chỉ khoảng 5,6 triệu.”

Trịnh Hảo: “……”

Cũng chỉ???

Tất nhiên, giá nhà ở đây không thể so sánh với trong nước. Nhưng 5,6 triệu tệ đối với cô vẫn là một con số cực kỳ phóng đại.

Mất một thời gian để tiêu hóa sự thật này, đầu óc Trịnh Hảo vẫn còn mơ hồ. Cô như một người gỗ, để Hàn Triệt dẫn dắt đi quanh nông trại, kiểm tra lãnh thổ của họ.

Phía đông nông trại là những sườn đồi và cánh đồng rộng lớn, phía tây có một dòng suối chảy qua, bên bờ trồng đầy cây anh đào. Lúc này, hoa anh đào nở rộ, gió thổi qua, cánh hoa rơi rụng lả tả xuống dòng suối, tạo thành một con đường màu hồng.

Cuối nông trại có một căn nhà nhỏ, hai người vào trong dạo quanh một vòng, bên trong trống trải, nhưng các thiết bị lắp đặt được bảo trì khá tốt, chỉ cần mua một số đồ nội thất là có thể dọn vào ở.

Đặt sofa ở đây, để bàn ăn ở kia, treo một cái tivi lớn trên tường, mua thêm hai chiếc ghế nằm đặt trên sân thượng để tắm nắng……

Trịnh Hảo đứng trong phòng khách rộng rãi, nhìn xung quanh và tưởng tượng về cuộc sống tương lai.

Sau này, đây sẽ là tổ ấm của họ.

Khi hình ảnh trong đầu ngày càng phong phú, một cảm giác ấm áp dần dâng lên trong lòng Trịnh Hảo, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngoài cửa sổ là một cánh đồng cỏ, trải dài không thấy điểm dừng, Trịnh Đại Tiền và Cẩu Đản hăng hái đuổi nhau nô nghịch, chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn dấu vết.

Hàn Triệt đứng bên cạnh Trịnh Hảo, thấy cô đã mê mẩn một lúc lâu, liền đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô, cười hỏi: “Bà chủ, đã nghĩ ra cách sắp xếp chưa?”

“Ừm…” Trịnh Hảo ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nói bằng giọng chắc nịch: “Nuôi gà.”

Hàn Triệt: “…………”

Cuộc sống đồng quê mà anh tưởng tượng bỗng nhiên bắt đầu lan tỏa một mùi phân gà.

Trịnh Hảo có vẻ hứng khởi, giơ tay lên làm động tác như đang chém: “Sau này, em muốn ăn gà thì sẽ tự làm một con, không cần phải nhìn sắc mặt mẹ nữa.”  

“…… Ừm.” Hàn Triệt khó khăn gật đầu: “Còn gì nữa không?”  

“Rồi, đào thêm một cái ao, dẫn nước suối bên đó vào, nuôi một ít cá con, tôm rồi bèo nước, thỉnh thoảng có thể bơi lội, câu cá.”  

“Ừm.” Rốt cuộc cũng có chút thơ mộng rồi.  

“Sau đó nuôi một đàn vịt.” Trịnh Hảo xoa tay, nuốt nước bọt: “Lâu lắm không ăn vịt nấu bia rồi. À, còn phải nuôi thêm một ít dê béo, nghé mập heo mập—”  

“Dừng lại!” Hàn Triệt cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng ngăn lại: “Chúng ta vẫn nên tập trung vào nông nghiệp thôi.”  

Chăn nuôi có quá nhiều rủi ro, một khi có virus bùng phát thì sẽ mất trắng.  

Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc trang trại đầy phân gà, vịt, ngỗng, bên tai vang vọng tiếng kêu của heo, cừu, bò, Hàn Triệt đã thấy đau đầu.  

Trịnh Hảo trầm tư, rồi chợt vỗ tay: “Đúng rồi, trồng thêm một hàng cây anh đào, em thích ăn.”

“Được rồi.” Cuối cùng cũng bắt đầu có vẻ đáng tin cậy, Hàn Triệt cảm thấy hài lòng: “Trồng thêm một ít cây cam, chanh, quýt.”

Khi mua trang trại, môi giới đã nói với anh rằng đất ở đây có độ pH hơi axit, thích hợp để trồng các loại cây ăn quả họ cam quýt.

Ngoài ra, trong lòng anh còn có một ước mơ nhỏ – Nếu, Hàn Mỹ Lệ sẵn lòng quay lại gặp anh, anh sẽ dùng cả một vườn cam quýt vàng rực rỡ để chào đón nó.

Trịnh Hảo tiếp tục mơ mộng: “Trồng thêm một luống rau hẹ, khi mẹ đến thăm, có thể làm sủi cảo cho mẹ ăn.”

Hàn Triệt: “…… Được thôi.”

Tình cảm mẹ con sâu sắc, có thể hiểu được.

“Lại trồng một hàng hoa hướng dương dọc theo hàng rào gỗ, như vậy mỗi lần về nhà, chúng ta đều như đang đi trong ánh nắng.”

Hàn Triệt mỉm cười rạng rỡ: “Được.”

Cảnh tượng này, chỉ cần nghĩ đến cũng thấy ấm áp.

“Nếu còn đất trống, thì trồng…” Trịnh Hảo vuốt cằm, chìm vào suy tư.

Ánh hoàng hôn đang từ từ lặn xuống giữa những ngọn núi xa, Hàn Triệt nắm tay Trịnh Hảo đi vào trong ánh sáng vàng rực rỡ.

Nét mặt đang suy nghĩ của cô thật sự rất đáng yêu, Hàn Triệt cười, kìm lòng không đặng hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Trịnh Hảo hoàn toàn không hay biết, vẫn đang tự nói với mình: “Trồng gì thì tốt nhỉ?”

Trồng gì thì tốt?

Trồng đào trồng mận trồng gió xuân, nở hết hoa lê xuân lại đến.

Dù sao, có một ngôi nhà rộng lớn như vậy, có một cuộc đời dài như vậy, đủ để họ trồng xuống hết mùa xuân này đến mùa xuân khác.

HẾT

Tái bút từ tác giả:

Ghi chú:

1. “Trồng đào trồng mận trồng gió xuân, nở hết hoa lê xuân lại đến.” Trích từ bài hát “Cánh đồng mộng ước”, người viết lời là Tam Mao.

2. Câu chuyện này đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi. Hẹn gặp lại trong câu chuyện tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment