Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 43

Vệ Hồng cảm thấy những năm tháng đen tối nhất trong đời hắn, không phải là lúc bị dư luận trên internet bóp nghẹt đến mức ngây ngốc, cũng không phải thời điểm còn là tên diễn viên vô danh đóng vai quần chúng, lại càng không phải lúc ở trong căn phòng trọ gặm bánh bao cùng dưa muối — mà chính là lúc hắn quay ‘Đào thoát rừng sâu’, mỗi ngày đều bị Dung Khanh Khanh dùng ánh mắt gắt gao theo dõi, trong ánh mắt kia viết rành rành sáu chữ [Cậu là tội phạm cường gian].

Vệ Hồng có cảm giác thống khổ sâu sắc.

Bị cường gian rõ ràng là hắn a.

……

Trong kịch bản có một cảnh quay ở dã ngoại, tiểu đội lính đặc chủng bị con rắn khổng lồ truy đuổi, dưới tình huống khẩn cấp không đường chạy trốn, trong đó đội trưởng — cũng chính là nam diễn viên chính thứ nhất cùng với Vệ Hồng chạy đến vách đá. Vách đá này cao hơn ba thước, đội trưởng bị rắn khổng lồ cắn bị thương ở chân, không cách nào nhảy xuống. Rắn khổng lồ đã đuổi đến sát phía sau, đội trưởng liền cuống quýt đẩy Vệ Hồng, lạnh lùng nói: “Mặc kệ tôi, cậu đi trước đi.”

Vệ Hồng lảo đảo trong bụi cỏ một chút, vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên cổ chân thoáng nhói lên, một cơn đau như tia chớp truyền đến, khiến hắn giật mình rùng mình một cái.

Đám đá vụn cỏ dại ở dưới chân vô cùng sắc bén, hai diễn viên một đường chạy đến đây đều hết sức nhập vai, cho nên cú đẩy của đội trưởng là hàng thật giá thật. Vệ Hồng nhất thời không đề phòng dẫm nát đá vụn, cổ chân nhói buốt.

Thế nhưng lúc này, cảm xúc của diễn viên hết sức kích động, thậm chí sôi trào. Chưa kể Vệ Hồng còn là kiểu diễn viên thấu hiểu sâu sắc điều này nhất, không dễ dàng đòi ngừng diễn, lập tức khàn giọng rít gào với đội trưởng: “Anh là đội trưởng của tôi, là đội trưởng cả đời của tôi! Cả đời, còn chưa có kết thúc đâu!”

Nói xong, hắn một phen khiêng đội trưởng lên, thất tha thất thểu cõng trên lưng một người cùng một đống trang bị nặng hơn 60kg, hít sâu một hơi, trong giây phút bị rắn khổng lồ đuổi đến nơi, nhằm thẳng hướng vách đá nhảy xuống!

Thời điểm lấy đà chuẩn bị nhảy, trong lòng Vệ Hồng thoáng hồi hộp đôi chút.

Góc độ kia, cùng kiểu té ngã, so với cảm giác diễn thử trước đó hoàn toàn khác biệt. Cơ hồ là trong khoảnh khắc bay lơ lửng giữa không trung, dự cảm mơ hồ lập tức chiếm lĩnh hết thần kinh hắn.

Nhảy có vấn đề! Sẽ ngã sấp xuống!

Vệ Hồng đã chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn ở giữa không trung lay động một chút, dây bảo hiểm trên lưng siết chặt, ngay sau đó hắn nhìn thấy thế giới trước mắt vẽ thành đường cong… Đó là tình trạng hắn ngã lộn nhào, bởi vì lực ly tâm mà chao đảo nửa vòng giữa không trung, kế tiếp liền va đập mạnh vào mỏm núi đá.

Nếu muốn dùng một ví dụ để hình dung tình huống lúc ấy, theo như trạng thái của Vệ Hồng thì chính là giống như khối bánh nướng thịt người bị hung hăng ném xuống đáy nồi, ‘Rầm’ một tiếng vang lớn.

Ngay sau đó, hắn thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không có cảm giác, lỗ tai ong ong, một luồng khí nóng từ lỗ tai tràn vào mắt, theo thái dương chảy ngược lên đỉnh đầu.

Trong tíc tắc ấy, lòng hắn vô cùng bình tĩnh… dây bảo hiểm không thể đứt, trăm nghìn lần không thể đứt, nếu đứt thì đầu hắn sẽ cắm thẳng xuống, kế tiếp cổ chạm đất, răng rắc gãy ngang, hắn lập tức xong đời.

Rồi thì thế giới một mảnh tối đen, hết thảy cảm giác đã bị phản xạ có điều kiện của thân thể tự động che lấp. Cảm giác chết lặng chỉ giằng co ngắn ngủi có mấy giây, Vệ Hồng đã bị một luồng lực đập mạnh vào, văng khỏi mỏm đá, sau đó rơi tự do, lần nữa ‘Rầm’ thêm một tiếng.

Lần va chạm đầu tiên, nhân viên quay phim của đoàn phim ở phía đối diện bộc phát ra tiếng kinh hô; Đến lần thứ hai ngay cả kinh hô cũng không được, rất bi thảm, Dung Khanh Khanh lúc ấy lập tức che kín đôi mắt.

Vệ Hồng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều muốn phun ra khỏi miệng, dù lần thứ hai lực va chạm đã nhỏ đi nhiều, bị đâm cũng không mạnh lắm, nhưng ngẫm lại cảm giác một người lưng phải đeo 60kg sức nặng đâm trực diện vào vách đá, hắn lập tức phun ra một ngụm máu, mắt nổ đom đóm, đầu óc trống rỗng.

Lần va chạm thứ hai đem hắn đánh bật ra… ngay phía sau, nhân viên công tác đứng trên mỏm núi vội vàng kéo dây bảo hiểm lại, hai diễn viên đứng bên cạnh cũng xông đến hỗ trợ, vài thanh niên túm chặt dây bảo hiểm trượt gần hai thước trên mặt đất mới có thể ổn định thân hình, khó khăn lắm mới khống chế không cho Vệ Hồng bị va chạm lần thứ ba.

May mắn không có lần thứ ba, nếu không Vệ Hồng đã có thể bị đập ngược đầu vào vách đá, óc văng tung tóe.

Hắn cảm giác trong đầu giằng co kịch liệt, không âm thanh không hình dạng, ngay từ đầu cái gì cũng không có, sau mấy giây mới chậm rãi cảm nhận đau đớn, toàn bộ cơ thể giống như bị chém thành hai nửa, từ phần đùi trở xuống mất đi tri giác.

Lúc này đây, trong đầu hắn chỉ một lần lại một lần vô thức suy nghĩ, mình sẽ không tàn tật chứ, không cần cưa chân chứ? Lỡ đâu cưa chân thì làm sao bây giờ, có thể liên lụy sinh hoạt sau này của Đoàn Hàn Chi hay không? Mình có nên chủ động chia tay y hay không?

Ở giữa trạng thái nửa hôn mê, hắn được người ta khẩn cấp kéo lên, vài nhân viên công tác nhìn thấy hắn như vậy đều choáng váng, mau chóng đặt hắn nằm xuống đất, cũng không dám tùy ý di chuyển, sợ nội tạng của hắn bị tổn thương không chịu nổi xóc nảy. Nhân viên đoàn phim ở dưới vách đá cũng dồn dập chạy tới, Dung Khanh Khanh chỉ liếc nhìn hắn một cái, tay chân liền lạnh run, thiếu chút nữa đứng không vững.

Miệng Vệ Hồng ồ ạt chảy máu, nhiều đến mức thậm chí nhiễm đỏ cả vạt áo lớn trước ngực, nhìn qua hết sức rợn người.

Bất quá, ý thức của hắn lúc này đã chậm rãi bắt đầu khôi phục, đã cảm nhận được cơn đau đớn tê tâm liệt phế như bị người ta chặt đứt xương cốt toàn thân một lần rồi ráp nối lại một lần. Nhưng chỗ đau nhất của hắn chính là trong khoang miệng. Theo bản năng há miệng ra, kết quả Vệ Hồng phát hiện hắn đã hung hăng cắn nhầm đầu lưỡi của chính mình, đại khái là trong thời điểm va chạm, hắn theo phản xạ có điều kiện mới cắn phải, khiến đầu lưỡi nhất thời chảy ra toàn máu là máu.

Hắn ho khan hai tiếng, lại hoảng hốt phát hiện trong miệng mình có mấy khối thịt vụn vặt mằn mặn…

Tuy nhiên, tình hình của Vệ Hồng vẫn xem như không phải là tệ nhất, ý thức của hắn thanh tỉnh mười phần, còn có thể nghe được Dung Khanh Khanh sắc bén gào thét: “Gọi xe cứu thương! Mau lên, gọi xe cứu thương! Mau gọi bác sĩ gia đình của tôi đến!” Dung Khanh Khanh là đại tiểu thư, lúc đến đại lục quay phim, bên người có mang theo bác sĩ tùy thân của gia đình.

Một người vội vội vàng vàng hỏi: “Bác sĩ của cô ở đâu?”

“Không biết, tôi không biết!” Thanh âm của Dung Khanh Khanh đã thay đổi, sau đó lập tức phản ứng lại: “Ở trên xe của bảo mẫu! Mau, đi gọi ông ấy mau lên!”

Bác sĩ đang ngủ trưa, bị người ta vội vã lay tỉnh, mới biết đoàn phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả giày cũng không kịp mang, lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới.

Vệ Hồng hơi hé mắt, lát sau mới cảm nhận được ánh sáng, kế tiếp thì nhìn thấy thân ảnh dao động của bác sĩ. Hắn mở miệng, khàn khàn hỏi: “Tôi…”

Bác sĩ thấy hắn vẫn còn ý thức, nhất thời mừng rỡ, mau chóng cúi đầu xuống.

“Tôi… không cần… cưa chân… chứ?”

Bác sĩ nói: “Không cần, chân cậu không cần cưa. Nhưng cậu đừng nói chuyện, có khả năng gây tổn thương nội tạng.”

Vệ Hồng ngọ nguậy hỏi tiếp: “Di chứng…”

Mấy người khác đồng loạt la hét: “Đừng nói nữa!” “Mau gọi điện kêu xe cứu thương đi!” “Đừng nói nữa, sẽ tổn thương nặng hơn đấy.”

Vệ Hồng còn muốn hỏi tiếp, nhưng hắn đã hết hơi. Thấy môi hắn cứ giật giật thì thào, Dung Khanh Khanh mới đem lỗ tai kề sát bên miệng hắn, nghe thấy hắn gần như vô lực nói một câu: “Nếu tôi xảy ra chuyện gì, không cần… không cần nói với đạo diễn Đoàn…”

Sau đó, hắn ngoẹo đầu, ngất đi.

Thời điểm Vệ Hồng tỉnh lại, hắn cảm thấy một luồng ánh sáng chói mắt khiến hắn không mở mắt ra được. Ổn định một chút, hắn mới chậm rãi nhận ra mình rõ ràng đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Dung Khanh Khanh ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ hồng, nhưng thấy hắn đã tỉnh, nàng lại giả đò bày ra bộ dáng hồn nhiên vô sự, hừ hừ nói: “Đoàn phim bởi vì cậu mà chậm trễ tiến trình, lão nương thật muốn đập cậu nha!”

Vệ Hồng đã quen với kiểu cách nói chuyện của nàng, lúc này chỉ thấy khát nước muốn chết, cho nên càng không có tâm tình nào cùng nàng so đo: “Mau mau mau, cho tôi uống nước, tôi khát lắm!”

Dung Khanh Khanh mau chóng chạy đi rót cho hắn nửa ly nước. Vệ Hồng uống vào một ngụm, thấy mằn mặn, dừng vài giây mới phản ứng được đó là vết máu khô đông lại trong khoang miệng.

Hắn cứ nghĩ lần này chính mình thế nào cũng không tránh khỏi tàn phế, ai ngờ nhân lúc hắn đang uống nước thì Dung Khanh Khanh nói cho hắn biết, đây mới là sau hôm hắn gặp chuyện một ngày, nói cách khác hắn chỉ hôn mê chưa đến hai mươi bốn giờ. Sau khi đưa vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng giúp hắn kiểm tra toàn thân, ngạc nhiên là tố chất cơ thể hắn xem như rất tốt, hơn nữa đạo cụ quay phim có đệm nhiều không khí, cản bớt chấn động, cho nên hắn không bị tổn thương xương cốt.

Lúc ấy hắn phun ra nhiều máu như vậy là do nội tạng bị chấn thương, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày; về đầu lưỡi bị hắn hung hăng tự cắn, bác sĩ nói nếu hắn dùng lực mạnh thêm chút nữa, đầu lưỡi có thể trực tiếp bị hỏng luôn.

Dung Khanh Khanh nói: “Tôi không ngờ cậu da dày thịt béo như vậy, ngay cả bác sĩ cũng nói may mắn cơ thể cậu rắn chắc. Nếu đổi lại là người khác, lúc này chắc tôi phải chuẩn bị tiền mai táng rồi.”

Vệ Hồng lúc này mới cảm thấy đầu lưỡi mình đau buốt. Hắn miễn cưỡng cười cười, cười đến thực suy yếu: “Lỗi tử sao rồi?” Lỗi tử chính là đội trưởng – nam diễn viên chính thứ nhất.

“Hắn không bị thương, có điều lúc nhảy xuống bị hoảng sợ, hơi xây xát da.”

Vệ Hồng gật đầu, lại run run rẩy rẩy hỏi: “Không bị đạo diễn Đoàn biết chứ?”

“Cậu quan tâm việc Đoàn Hàn Chi biết hay chưa đến thế sao?” Dung Khanh Khanh đột nhiên khẩn trương đứng lên: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ các người thật sự có quan hệ?”

Vệ Hồng dùng ánh mắt vô tội cùng lên án nhìn nàng.

“Đừng a~” Dung Khanh Khanh ôm mặt, “Tôi tình nguyện tin tưởng là cậu cưỡng bức Đoàn Hàn Chi, cũng không nguyện tin tưởng y lựa chọn cậu! Nữ vương điện hạ tối cao duy nhất trong lòng tôi, y như thế nào lại coi trọng tên thô lỗ da dày thịt béo không biết tình thú như cậu?”

“…” Vệ Hồng hoàn toàn thất bại, “Một nam nhân tốt đẹp ôn nhu như tôi, tại sao cô lại cảm thấy y nên chướng mắt tôi?”

“Cậu con mẹ nó ít nói nhảm đi!!” Dung Khanh Khanh không kiên nhẫn nói, “Tôi cứ nghĩ Đoàn Hàn Chi sẽ thành một đôi với Quan đại công tử. Quan đại công tử ấy mà, vừa tao nhã vừa có tình thú, phong độ ngời ngời, ăn nói dí dỏm, muốn độc ác hay muốn ti tiện đều xứng với Đoàn Hàn Chi, bọn họ thật xứng đôi biết bao! Cái tên nam nhân cỏ dại da dày thịt béo nhà cậu, có biết hay không đã dẫm nát giấc mơ về tình yêu của thiếu nữ thời đại tôi! Cậu là kẻ tội ác tày trời!”

Vệ Hồng yên lặng che mặt: “…Cái loại ảo tưởng này của cô tốt nhất vẫn là nhanh chóng bỏ đi cho rồi.”

……

Việc quay phim bị thương đương nhiên không thể che giấu giới truyền thông, nhưng cũng không đến mức trắng trợn đưa tin. Dựa theo tư cách thân phận của Vệ Hồng, còn chưa đủ để vì một lần gặp chút sự cố ngoài ý muốn mà liên tục sôi sục; Huống hồ ‘Đào thoát rừng sâu’ không phải bộ phim nổi tiếng, từ đầu đến cuối vốn không thu hút nhiều sự chú ý của giới truyền thông.

Cho nên Đoàn Hàn Chi ở nơi vạn dặm xa xôi, đương nhiên không kịp thời nhận được tin tức.

Sau khi về nước, Vệ Hồng vẫn kiên trì mỗi ngày gọi điện cho Đoàn Hàn Chi ít nhất một lần, thao thao bất tuyệt báo cáo hành trình mỗi ngày của mình, bao gồm gặp ai, nói cái gì, ăn cái gì, đi đến đâu, cố gắng chứng minh bản thân không bị bất cứ tiểu mỹ nam hoặc nữ nhân hư hỏng nào dụ dỗ. Đương nhiên, đối với hành vi biểu thị lòng trung thành không ngừng này của hắn, Đoàn Hàn Chi chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn sâu sắc, mỗi lần nghe điện thoại, y đều đặt ống qua sang một bên, tự mình chạy đi xem DVD, kế tiếp cứ đợi Vệ Hồng báo cáo xong một đoạn ngắn, y liền nhấc ống nghe lên, hết sức ôn nhu nói một câu: “Tôi biết rồi, bé cưng à, cậu còn gì muốn nói nữa không? Nếu không còn, có thể hay không giúp tôi nhẹ nhàng cúp máy?”

Vệ Hồng bị thương, nằm hôn mê trong bệnh viện nên không thể gọi điện cho Đoàn Hàn Chi. Ngày hôm sau, dù vẫn chưa hồi phục, hắn vẫn cắn răng cầm lấy di động, tựa vào thành giường bấm số, trước đó còn điều chỉnh giọng nói của mình một chút, khiến cho nó không khác chi lúc bình thường.

Thật không may, Đoàn Hàn Chi lại bắt máy trong lúc đang lười biếng ngâm mình. Dù sao cũng không có gì làm, y liền hăng hái tinh thần hỏi khẽ một câu: “Tại sao hôm qua cậu không gọi điện a?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Đoàn Hàn Chi lập tức hối hận, câu nói này quả thực chính là ủng hộ hành động mỗi ngày gọi điện hai tiếng đồng hồ của Vệ Hồng.

Quả nhiên Vệ Hồng bừng bừng kích động, kích động đến mức nói năng không rõ: “Tôi…tôi về sau nhất định… nhất định mỗi ngày đều gọi! Mỗi ngày đều gọi!”

Thái dương Đoàn Hàn Chi giật giật, yên lặng đặt ống nghe sang một bên, sau đó tựa vào bồn tắm lớn, nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, cho dù thể chất của Vệ Hồng có tốt thế nào, cũng không có khả năng nói điện thoại quá lâu. Hắn chỉ đành một lần nữa giản lược việc thuyết minh lòng trung thành của mình cùng với hi vọng vào niềm tin được cho ăn, nhưng chưa nói được mấy câu thanh âm đã có điểm khó khăn, rốt cuộc vẫn phải vạn lần không muốn ngỏ lời: “Đạo diễn kêu tôi bắt đầu làm việc rồi, ngày mai tôi sẽ gọi…”

Đoàn Hàn Chi đang mơ mơ màng màng thì giật mình bừng tỉnh, thờ ơ nhấc ống nghe lên: “Được rồi, cậu cứ đi đi. Nghỉ ngơi nhiều, ăn cơm nhiều a.”

Vệ Hồng lập tức cam đoan: “Nhất định sẽ nghỉ ngơi nhiều ăn cơm nhiều! Cưỡi ngựa trên đường không ngắm nữ nhân, không lén lút liếc mắt đưa tình!”

Đoàn Hàn Chi hắc tuyến, vội vàng thay đổi chủ đề: “Sao giọng nói của cậu có vẻ khàn khàn vậy? Bị cảm sao?”

Vệ Hồng cảm động ngập tràn, ho khan vài tiếng, cố gắng khiến cho giọng nói của mình có vẻ mạnh mẽ: “Không có không có đâu, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, không bị gì hết.”

Đúng lúc mấy hôm nay nhiệt độ Bắc Kinh xuống thấp, Đoàn Hàn Chi cũng tin ngay, gật đầu nói: “Vậy cậu bảo Dung Khanh Khanh cho cậu tan ca sớm một chút, về nhà nấu canh gừng uống, lúc quay phim phải chú ý giữ ấm.”

Vệ Hồng cổ họng nghẹn ngào, cái mũi ê ẩm, hai mắt đỏ hồng. Nếu không phải đang tựa vào giường, hiện tại hắn nhất định sẽ liều mạng vẫy đuôi với tần suất một vạn lần một giây.

Cửa phòng bệnh mở ra, Dung Khanh Khanh tựa người vào cửa, có chút đăm chiêu thở dài: “…Vệ Hồng, cậu không cần cảm động như vậy đâu.”

Vệ Hồng cường điệu bảo bối của mình lên đến vô cùng: “Hàn Chi dặn tôi chú ý giữ ấm! Dặn tôi chú ý thân thể a!”

“Lời này…” Dung Khanh Khanh cảm thấy rất khó giải thích, nếu lời này đổi thành một người bạn bình thường, thậm chí một người xa lạ mới gặp mặt lần đầu, đều có thể nói được rất lưu loát rất êm tai. Huống hồ Đoàn Hàn Chi lăn lộn trong giới nghệ thuật lâu như vậy, dáng vẻ so với bất kì ai đều xinh đẹp hơn, căn bản không thể xem như đang thật lòng biểu lộ sự quan tâm.

“Y có thể nghe ra giọng nói của tôi không ổn.” Vệ Hồng khăng khăng giữ vững hạnh phúc của mình, “Bình thường, y không bao giờ quan tâm bạn rượu của mình, đây là lần đầu tiên tôi thấy y chu đáo như vậy. À đúng rồi, cô biết cách nấu canh gừng không? Hàn Chi dặn tôi nấu canh gừng uống, bệnh viện có cho mượn nhà bếp không nhỉ?”

“…” Dung Khanh Khanh mặt không thay đổi nhìn hắn. Chung quanh Vệ Hồng tràn ngập khí tức phấn hồng thiếu nữ, cực kỳ lãng mạn, cực kỳ ngu ngốc. Sau 5 giây, Dung Khanh Khanh quả quyết đứng nghiêm, xoay người, nhanh chóng rời đi — Nàng thực sự chịu không nổi, thật con mẹ nó thiếu mắt nhìn, quả thật ngu xuẩn đến mức cả người lẫn thần đều phẫn nộ!

Nam nhân ngốc đến nông nổi này, đáng đời anh phải gánh lấy, tên Đoàn Hàn Chi vô tâm vô phế kia! Các người cứ tụm thành một đôi cùng nhau chết chìm trong hạnh phúc đi! Cứ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của các người đi! Dù sao thì các người đều rất hạnh phúc rất vui vẻ không đúng sao? Dung Khanh Khanh phất tay, tựa như rồng mẹ phun lửa, chân đạp trên đôi giày cao gót mười phân, phẫn nộ tiêu sái.
Bình Luận (0)
Comment