Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Chương 47

Hắn tin tưởng nàng mới là lạ!

Diêu Tín Hoa tức giận nhìn sợi thừng mềm quấn trên tay phải và chân phải mình, chúng bị chia ra trói trên cột giường. Mà người bên gối ấm áp đã không thấy tung tích. Nàng thử tháo nút thắt ra, lại phát hiện Diệp Thiếu Phong sử dụng cách thắt rất đặc biệt; mặc dù không phải là thắt chết, nhưng cũng thể vừa kéo đã tháo ra được. Đúng lúc nàng đang tức giận nghiến răng nghiến lợi thì Diệp Thiếu Phong bưng nước rửa mặt trở lại.

Thấy nàng đang ở đó giương nanh múa vuốt, hắn sợ đến vội vàng đặt chậu nước rửa mặt xuống xông tới đè lại nàng: “Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo động thai khí, để ta tháo cho.”

“Ngươi làm vậy là có ý gì!” Nàng níu lấy lỗ tai hắn, trực tiếp rống vào đầu hắn.

Hắn không chút hoang mang giải thích: “Bởi vì ngươi ngủ luôn không thành thật, ta sợ ngươi té xuống giường. Lúc ngươi tỉnh ta đương nhiên là tin tưởng ngươi, nhưng lúc ngủ không phải ai cũng có thể đảm bảo được.”

Nàng kinh sợ đến suýt ngất xỉu: “Ta không nhớ là đã bồi dưỡng ngươi thành Đường Tam Tạng…”

Đồng dưỡng phu không quan tâm hơn thua: “Rửa mặt đi, nước sắp lạnh rồi.”

Nữ Bá Vương thầm hối hận mình cẩn thận mấy cũng có sơ sót: “Cho ta cái chậu, ta muốn nôn…”

Hắn y như làm ảo thuật đưa tay lấy từ dưới giường ra một cái bình sứ nhỏ, nghiễm nhiên đã sớm chuẩn bị.

Diêu Tín Hoa suýt nữa tắt thở, bị dọa bay mất một hồn một phách. Nàng từ lúc chào đời cho tới bây giờ lần đầu tiên cảm nhận được bị trượng phu săn sóc quá độ cũng là một loại thống khổ xa xỉ không cách nào nói rõ được.

“Ngươi! Ngươi từ nơi nào có được mấy thứ này?”

Mỉm cười: “Ta sáng sớm đi ra ngoài nghe bà mụ có kinh nghiệm nhất trong thành nói như thế nào để bảo hộ và chăm sóc thai phụ. Vừa hay bà mụ này đã sinh mười hài tử, cực kì quen thuộc với cuộc sống thường ngày của thai phụ, ta vừa hỏi nàng liền truyền thụ toàn bộ cho ta.”

Nôn, hộc máu.

Lại nói Nữ Bá Vương vốn định trở về núi ở một thời gian chờ sinh, bất đắc dĩ đồng dưỡng phu kiên trì nói trong núi thiếu ăn thiếu mặc, mọi chuyện bất tiện, vẫn nên ở gần thành, thuê một tiểu viện, ổn ổn thỏa thỏa, mới là thượng sách. Vì thuyết phục nàng nghe lời, hắn thậm chí không tiếc sắc dụ, mê nàng thất điên bát đảo, vừa mở miệng ngoài nói được chính là nói phải.

Bây giờ nàng có thể hiểu được “thiên hạ không có mĩ nam ăn miễn phí” --- ngươi ăn hắn, được vui vẻ một lúc, cuối cùng mang thai khổ sở lại chính là ngươi, mặc người định đoạt cũng là ngươi, sinh sản khổ sở cũng lại là ngươi. Oan uổng nhất là trong lúc mang thai mười tháng, mỹ nam để trước mặt ngươi, ngươi chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật là lỗ vốn.

Tuy nói bây giờ đồng dưỡng phu phục vụ nàng chu đáo từ đầu đến chân, quả thực giống như ngày trước lại hơn hẳn ngày trước. Nhưng nàng lại cảm thấy khắp nơi đều có cái gì không đúng, hận không thể một ngày giục ngựa ba nghìn dặm, còn phải một bên phi một bên lộn nhào trên lưng gnựa, tốt nhất là dọa đồng dưỡng phu sợ đến mồ hôi lạnh chảy thẳng ba nghìn thước, gan hổ biến thành đậu hũ non. Như vậy mới tiện cho nàng vê dẹp chà xát viên tròn.

Không sai! Diêu Tín Hoa vỗ đùi. Nàng cuối cùng cũng tìm được chỗ không đúng --- thì ra là nàng lần tiên trong đời bị mất quyền khống chế, bị đồng dưỡng phu đoạt đi rồi. Tiểu tử ngươi được lắm! Lại dám thừa dịp nàng mang thai đoạt quyền! Nàng muốn phản kháng! Nàng muốn lấy lại quyền lực “giày xéo đồng dưỡng phu” của mình!

“Tín Hoa, tay nắm chặt như vậy không đau sao?” Diệp Thiếu Phong cực kì dịu dàng nâng tay Diêu Tín Hoa, đặt trên khóe miệng nhẹ nhàng hôn. Ánh mắt hắn giống như rượu ngon tinh khiết nhất thiên hạ, chỉ cần ngửi một cái đã đủ làm người say đi vào mộng đẹp rồi. Huống chi ánh mắt say lòng người này còn đang tập trung vào nàng?

Không được! Nàng sắp té xỉu rồi!

Nhìn con cá ngoan ngoãn mắc câu, bên miệng hắn xuất hiện ý cười bí hiểm, giọng nói khàn khàn nhộn nhạo vô cùng hấp dẫn, cho Diêu Tín Hoa một kích cuối cùng: “Cháo gà vừa làm xong, há miệng ---“

Ai, mỹ nhân, tất cả đều nghe ngươi!

Lam nhan họa thủy, mỹ nam khuynh quốc a!!

Nàng bắt đầu hoài niệm Tiểu Diệp Tử ỡm ờ ngượng ngùng phong tình trước kia rồi, ít nhất khi đó nàng còn cầm giữ được một tia lí trí cuối cùng, không ngốc đến mức mỹ nhân nói đông ta không dám nói tây. Nhưng bây giờ đã bị hắn cưỡi trên đầu, hơn nữa còn phản kháng không được. Làn thu thủy của mỹ nhân vừa chuyển (ý nói đôi mắt đẹp), lòng nàng liền mềm nhũn. Cũng lạ nàng, dạy dỗ quá thành công. Đây mới gọi là gieo nhân nào gặt quả nấy --- gieo mỹ nhân? Ăn mỹ nhân? Hình như cũng không sai… Ngừng! Nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì? Đối sách a đối sách! Để làm một thai phụ tự do, nàng nên nghĩ đối sách mới đúng!

Nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên: “Tiểu bảo bối, ngươi nhất định sẽ đứng bên nương, đúng không?”

Một nữ nhân.

Một nữ nhân đang mang thai.

Một nữ nhân đang mang thai hơn nữa có trượng phu vẫn còn rất anh tuấn và có tài.

Nàng sẽ không có cảm giác an toàn.

Hơn nữa khi nữ nhân này tên là Diêu Tín Hoa, làm sao ngươi có thể trông cậy vào nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ trượng phu đi ra ngoài kiếm tiền trở về?

Cho nên hắn bị bọc lại cực kì chặt chẽ, mang theo chiếc ô giấy dầu, đi ra cửa.

Địa phương có tiếng người huyên náo tốt đẹp dường nào a! Làm nàng nhớ lại cuộc sống xin cơm khổ cực nhưng lại tự do trước kia.

Đáng tiếc nàng đã không còn là tiểu nữ hài thiên chân hồn nhiên vô ưu vô tư lự nữa, ít nhất trước kia hài tử trong bụng được sinh ra, nàng cần phải ăn ngon ngủ khỏe, không thể tùy tính chạy ngược chạy xuôi nữa. Nhưng nàng còn có thể tản bộ, tỷ như tản bộ từ trong nhà đến nơi đồng dưỡng phu bán tranh, vừa rèn luyện đi đứng, vừa có thể giám thị ong bướm vờn quanh cha của hài tữ nàng.

Nhưng nàng quên một chuyện, hơn nữa cho đến trước khi chuyện này xảy ra nàng không có nhớ tới: nàng là dân mù đường.

Nàng mê mang nháy mắt nhìn cây cầu nhỏ trước mắt trông có vẻ như đã gặp qua, không hiểu sao nàng rõ ràng không có đi lùi, lại gặp lại nó lần nữa. Khi nàng ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình, ngược lại bỏ cuộc. Bởi vì nàng cho là mình đã tìm được nguyên nhân vì sao nàng không thể kiên trì trở về núi định cự --- nàng không phải là không kháng cự được sắc đẹp hấp dẫn, mà người duy nhất có thể dẫn nàng về lại không chịu đồng hành với nàng, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là lưu lại. Lưu lại, cho đến khi đồng dưỡng phu nguyện ý rời đi thành trấn này mới thôi.

Nhưng mà bây giờ, đáng chết, nàng lại lạc đường!

Nàng đã đoán trước được nếu nàng không thể về nhà trước khi đồng dưỡng phu thu quán, sẽ gặp phải hậu quả gì.

Đúng, nàng đại khái sẽ có mười ngày nửa tháng không được sờ vào thân thể sờ trăm lần cũng không chán kia. Đây vốn là nghĩa vụ đồng dưỡng phu phải thực hiện, nhưng bây giờ lại trở thành uy hiếp “nếu nàng không ngoan ngoãn sẽ không cho nàng sờ”.

Trời mới biết khi nàng nghĩ đến hậu quả đáng sợ này nàng khổ sở đến muốn nôn. Hơn nữa nàng cư nhiên quên mang ô mai ra cửa.

Vì vậy nàng đứng nôn bên cạnh cây cầu. Rối tinh rối mù, nước mắt giàn giụa.

Trong lúc nhất thời cảm thấy yếu ớt lại uất ức vô cùng, trong đem tất cả những từ ngữ bất nhã có thể nghĩ ra mắng một lần.

Đột nhiên, chiếc ô giấy dầu bị nàng nắm chặt không buông bị rút đi, một bàn tay đặt lên vai nàng.

Diệp Thiếu Phong cũng không quá tin tưởng thuyết điềm báo, nhưng sau khi mí mắt phải của hắn giật giật, hắn thấy được một bóng dáng rất quen thuộc.

Thế nhưng bóng dáng chưa đến gần đã biến mất trong dòng người, vì vậy hắn cho là mình hoa mắt.

Nhưng chỉ hai khắc sau, bóng dáng kia lại xuất hiện ở giao lộ cách hắn gần trăm bước, sau đó lung lay mấy cái, lại biến mất.

Nhưng lần này hắn xác định, đây tuyệt đối là nàng.

Nàng sợ đến không dám quay đầu lại, dùng khăn tay bụm mặt, thút tha thút thít: “Là ngươi sao?”

Hắn hoàn toàn không che giấu tức giận: “Nếu không còn có thể là ai?”

“Ta cho là ta đã cải trang đủ kĩ…”

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sống cùng nhau bao nhiêu năm?” Nàng dù chỉ hắt hơi trong đám người, hắn cũng có thể lập tức nhận ra. Huống chi nàng còn đĩnh đạc giơ lên cái ô hạnh hoa hắn vẽ.

“Ta không thích như vậy.” Mềm mại mặc hắn ôm lấy, giọng nói lại có chút không cam lòng, “Vốn không phải là như vậy.”

“Vốn phải là như thế nào?” Hắn biết rõ còn hỏi. Kể từ khi nàng mang thai, lập trường của bọn hắn giống như thay đổi. Hắn biết.

“Ta nuôi dưỡng ngươi, dạy dỗ ngươi. Sau đó ngươi ngưỡng mộ ta, thuận theo ta. Ta nói đó là hươu ngươi không dám nói là ngựa. Ta sẽ rất cưng chiều ngươi, cũng sẽ có lúc đùa ngươi, khi dễ ngươi. Nhưng bây giờ toàn bộ đều đảo ngược! Trước kia là ta nuôi ngươi, dùng cơm uy hiếp ngươi cho ta sờ. Bây giờ là ngươi nuôi ta, dùng thân thể uy hiếp ta phải ngoan. Ngươi mỗi ngày chăm sóc ta giống như chim trong lồng tre, không có ngươi liền yếu ớt không sống nổi.” Nàng mím môi, “Thành thật mà nói, loại cảm giác này làm ta khó xử.”

Nàng oán trách một đống, thế nhưng hắn lại chỉ lặng lẽ đi, nửa câu cũng không đáp. Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn ---

“Ta có phải đã thật lâu không nhìn thấy lỗ tai ngươi đỏ?” Kể từ khi hắn bắt đầu tích cực sắc dụ nàng.

Hắn có chút không tự nhiên quay mặt đi, không đầu không đuôi nói: “Lưu đại nương nói --- phụ nhân tuổi ngươi mang thai lần đầu, tương đối nguy hiểm, phải đặc biệt chú ý bảo dưỡng, không thể lơ là khinh thường. Cho nên…”

Cho nên thật ra thì hắn cũng là vì khiến nàng ngoan ngoãn mà mạo xưng là trang hảo hắn, bề ngoài cực kì cởi mở, kì thực bên trong cực kì xấu hổ?

Bấu víu bả vai hắn tay lại bắt đầu không đàng hoàng quấy rối cổ hắn.

“Thiếu Phong, ta rất yêu ngươi đó ~~”

Rất tốt, đỏ mặt!

“Ta đồng ý ngươi sẽ ngoan ngoãn, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện, được không?”

Rất tốt, nhiệt độ cũng tăng theo.

“Nếu ngươi đáp ứng ta…” Thầm thì thầm thì, “Ta liền mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở nhà, ngươi kêu ta ăn ta liền ăn kêu ta ngủ ta liền ngủ, nuôi mình thành béo trắng chờ sinh.”

Nhiệt độ giảm xuống, vẻ mặt kinh hãi trắng bệch.

Một kích cuối cùng: “Ngươi là cha đứa bé a…”
Bình Luận (0)
Comment