Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Chương 49

Thơ viết: xuân miên bất giác hiểu.

Tục ngữ lại nói: xuân ngủ thu mệt hạ ngủ gật, đông tháng ba ngủ không tỉnh.

Cho nên nói con người ta vốn thích ngủ. Mùa đông lại lạnh tay lạnh chân, cho nên ngủ không dậy nổi. Mùa xuân lại ấm áp, đầu óc mơ màng. Nhưng La phu tử lại khác. Bất luận xuân hạ thu đông, hắn luôn dậy khi gà vừa gáy, chăm chỉ đến học đường không biết mệt.

Người thường đến mùa xuân là không muốn dậy, chỉ có La phu tử cực kì thích thời tiết ấm áp, mỗi ngày đều ra ngoài từ sớm.

Đối với chuyện này, Diêu Tín Hoa luôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao có chút không thể hiểu được.

Ngẫu nhiên có một ngày, Diêu Tín Hoa luôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao cư nhiên lại dậy sớm, mà Diệp Thiếu Phong lại hiếm khi ngủ say chưa tỉnh. Kết quả là, Diêu Tín Hoa cẩn thận đi vòng qua Diệp Thiếu Phong, xuống giường, chuẩn bị đi xem phòng bếp có nấu nước nóng không. Lại thấy La phu tử lén lén lút lút ôm một bao quần áo lớn làm như định ra ngoài. Nếu dậy sớm đến học đường thì thôi, ở nhà mình mà còn làm như ăn trộm, có thể khiến người ta suy nghĩ.

Cũng bởi La phu tử xui xẻo, đụng trúng khắc tinh.

“La phu tử, mới sáng sớm ngươi định đi đâu?”

La phu tử không ngờ vào giờ này có thể gặp Diêu Tín Hoa, sợ hết hồn. Bỗng nhiên bị gọi lại, hắn không dám quay đầu lại, chỉ không ngừng niệm kinh trong lòng: ngày thường không làm việc trái với lương tâm nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa ngày thường không làm việc trái với lương tâm nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa…

Không sai! Hắn bình sinh ngay thẳng chính trực, liêm khiết, lấy trung hiếu tiết nghĩa làm trọng, tuyệt sẽ không sợ một thai phụ ngu ngốc!

“Tại tại tại tại tại tại tại hạ…”

Diêu Tín Hoa nghĩ thầm buồn cười chết nàng, chưa rửa mặt khóe mắt có gỉ mắt, trên căn bản câu hỏi cùng tư thái của nàng coi như hòa ái dễ gần, dịu dàng có thừa chứ? Sao La phu tử lại run như cầy sấy? “La phu tử, ngươi đừng run nữa, bao quần áo sắp rớt ra rồi kìa.”

Vừa nói xong, một quyển sách nằm ngoài cùng liền rơi xuống đất. Chết hơn nữa là dây buộc của quyển sách này không được thắt nút, nước chảy mây trôi trải ra đến trước mặt Diêu Tín Hoa --- đúng là bài thơ nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

Mặt La phu tử trắng xanh, không nói nên lời.

Diêu Tín Hoa không đi nhặt trang sách, chỉ đặt tay lên bụng, đứng nhìn, cũng không thấy nàng có vẻ kinh ngạc. Hồi lâu sau, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “La phu tử, đồ của ngươi rớt.” Nói xong chậm rãi đi về phía phòng bếp.

--- ------ ------ -----

La phu tử hồi tượng lại tình cảnh lúc phu thê Diệp thị vừa đến nhà hắn.

Nhi tử hắn Yêu Nhi nghịch ngợm, bò từ cây hồng cành lá xum xuê bò đến đầu tường, hắn gấp đến độ thất thanh rống to: “Mau xuống đây!” Lại quên làm vậy ngược lại sẽ làm hài tử ở trên cao giật mình. Vì vậy Tiểu Yêu Nhi trượt tay một cái, té xuống đầu tường --- hơn nữa còn là ngã về phía ngoài. Chỉ nghe một chuỗi âm thanh kêu la thảm thiết!

Tâm trạng hắn lúc đó giống như lúc được cho biết thê tử hắn đầu thai khó sinh chỉ có thể giữ được một, lạnh như băng.

Hắn bước về phía cửa, chân giống như bị rút mất xương, nặng nề lại mềm nhũn vô dụng.

Hắn đi từng bước một đến trước cửa, tháo then cửa xuống, hai tay run run kéo cánh cửa, chỉ thấy một nắm tay xông tới, nện ngay giữa sống mũi hắn!

Ui da đau quá!

Một kích bất ngờ ập đến lại khôi phục lại sức lực cho chân hắn, hắn ôm mũi định xông ra ngoài, lại bị đạp ra hơn một trượng xa. (một trượng khoảng 3,33m)

Này, đây là!?

“Cha!!!” Trong lúc ngẩn ngơ, chỉ thấy bảo bối Tiểu Yêu Nhi của hắn chạy như bay về phía hắn.

Vừa rồi trong khoảnh khác Tiểu Yêu Nhi té xuống, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Hắn một phen bắt được tay của Tiểu Yêu Nhi, sầu thảm nói: “Ôi! Tiểu Yêu Nhi, Tiểu Yêu Nhi! Ngươi đến đón cha đó sao? Mới vừa rồi kẻ ra tay là đầu trâu mặt ngựa? Tuy nói là cha hại ngươi chết thảm, nghiệp chướng nặng nề, nhưng mà Địa phủ bây giờ không cần thẩm vấn đã thực thi hình phạt sao? Hơn nữa sao cha còn nhìn thấy đầu trâu ôm mặt ngựa vào lòng, nói chuyện dịu dàng mềm nhẹ?”

“Ngươi nói ai là đầu trâu mặt ngựa!?” Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một cái ống bút bằng đồng bay vút trong không trung, chính xác đánh lên cằm La phu tử bây giờ đã thần chí không rõ.

“Tín Hoa, đừng kích động. Động thai khí làm sao bây giờ?”

Nhờ phúc của cái ống đựng bút, trong tầm mắt La phu tử hiện ra bóng dáng một đôi phu thê trẻ tuổi.

Tiểu Yêu Nhi vừa khóc vừa nói: “Cha! Mới vừa rồi là đại ca ca đại tỷ tỷ này cứu ta!” Tiểu Yêu Nhi nói thẩm trong lòng: cha ngài cũng thật giỏi, mới vừa rồi ta không cẩn thậm nói tạ ơn đại thúc đại thẩm đã bị một đấm đau, ngài lại dám gọi bọn họ là đầu trâu mặt ngựa! Còn có đường sống sao! Mau ngậm miệng đi!

Chuyện là như thế này.

Hai người Diêu Diệp một đường đi như rùa bò đến huyện thành, hỏi người ta xem có ai cho thuê phòng ốc không. Trằn trọc đi đến ngoài cửa nhà La phu tử, đang xem bố cáo cho thuê, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một hài tử khoảng sáu bảy tuổi. Diêu Tín Hoa bị dọa sợ hét chói tai liên tiếp.

Diệp Thiếu Phong phản ứng cực nhanh! Hắn một tay bảo vệ Diêu Tín Hoa đang bị kinh sợ, một chân nhẹ nhàng đá lên, trước giảm tốc độ hài tử rơi xuống, mới dựa vào thế ôm lấy hông hài tử, đỡ hài tử bình yên rơi xuống đất.

Hài tử kia hình như bị dọa đến choáng váng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Diệp Thiếu Phong cũng không có thời gian quan tâm hắn, chỉ lo lắng hỏi Diêu Tín Hoa có sao không, có bị dọa đến không, không thoải mái chỗ nào.

Diêu Tín Hoa ban đầu thực sự sợ hết hồn, sau bị tư thế oai hùng khi cứu người của tướng công rung động, chim nhỏ nép vào người hồi lâu, cho đến khi hài tử nhút nhát mở miệng gọi nàng đại thẩm, cuối cùng bị nàng đấm một cú.

Sau, khi Diệp Thiếu Phong đang chuẩn bị gõ cửa, La phu tử lại mở cửa ra, nắm tay vốn nên nện trên cửa, vừa hay rơi trên sống mũi La phu tử. Sau lại vì La phu tử liều mạng xông ra ngoài, Diệp Thiếu Phong sợ hắn đụng phải Diêu Tín Hoa, quýnh lên một cước đá bay hắn ra ngoài.

Tiếp sau đó đơn giản là Diêu Tín Hoa lấy lí do “cứu một mạng người” để “cưỡng ép” La phu tử cho thuê sương phòng ở hậu viện với giá rẻ, thành công ghi chương một cho lịch sử tội ác của các khách trọ ở La gia.

Nhưng ngẫm lại, phu thê Diệp thị cũng chưa bao giờ khất tiền phòng, có lúc thật sự không có tiền đóng, cũng nhất định sẽ bổ sung bằng phương thức khác. Nếu đem so sánh với những khách trọ ba năm lần giục cũng không giao tiền thuê trước kia, vẫn được tính là phẩm hạnh tốt.

Tựa như lúc này ---

La phu tử nhìn quyển sách trong ngực thẫn thờ.

Có lẽ… Diệp phu nhân này đã sớm biết rồi.

--- ------ --------

“Oa! Thơm quá! Hôm nay sao lại có móng heo hầm ăn thế?”

“Chu gia tẩu tử đưa. Nói là hôm nay Chu phu tử nhặt được trên đường.”

“A ---“

“Sao vậy?”

“Không có gì. Đói chết mất! Chúng ta ăn nhanh đi ~~~ Thiếu Phong, đút ta ~~~”

“Được rồi. Đến, há miệng ---“

Ha ha.

Dựa sát vào người, ánh mắt bị một sợi tóc hấp dẫn. Đưa tay lấy ra từ trên vai hắn, ném xuống đất.

Hắn hơi nhíu mày.

Nàng cũng không quá để ý, cười hỏi: “Hôm nay lại gặp được nàng?”

“Ân. Nàng hỏi Hạnh Vận có khỏe không.”

“Vậy ngươi trả lời thế nào?”

“Rất khỏe. Không nhọc nàng hỏi.”

“Người ta là mẫu thân của hài tử, làm sao có thể không hỏi đây?”

Hắn cười khổ: “Ta sai lầm rồi, ta không nên trách ngươi ghen. Ngươi chỉ ta cách khiến nàng chết tâm đi.” Ban đầu tiếp nhận Lan Lạc cô nương ủy thác, nàng ăn hơn nhiều dấm chua (dấm chua = ghen), hắn còn không cho là đúng. Bây giờ lại như củ khoai lang phỏng tay, ném cũng không được không ném cũng không phải.

Mà Diêu Tín Hoa bây giờ hoàn toàn yên tâm về Diệp Thiếu Phong, không chỉ không ghen, còn khoanh tay đứng xem kịch vui nữa.

Bây giờ hắn càng cầu xin nàng, nàng lại càng không muốn quản.

Nàng cúi đầu vuốt cái bụng nhô cao lên của mình, thương lượng: “Bảo bảo, bây giờ phụ thân cầu xin chúng ta, ngươi nói chúng ta có nên giúp hắn không? Nếu giúp, có ích lợi gì chứ?”

“Tín Nhi ---“ mỗi lần hắn cùng đường đều sẽ gọi nàng “Tín Nhi”.

“Ai nha nha, xem ra phụ thân thật không có biện pháp! Được rồi được rồi, xem ở phân lượng phụ thân luôn làm đồ ăn ngon cho chúng ta, chúng ta giúp phụ thân lần này đi.”

Có lời này của Diêu Tín Hoa, tảng đá trong lòng Diệp Thiếu Phong coi như đã có thể hạ xuống.

Nhìn mà xem, cầu xin thê tử mình đuổi đi mỹ nữ muốn ngã vào lòng mình, tìm khắp thiên hạ, chắc cũng chỉ có mình hắn thôi? Thật là trời không thương ta ta!

“Lần sau nếu nàng lại đi tìm ngươi, ngươi cứ mang nàng về.”

“Tín Nhi!?”

Nắm lấy bàn tay đang bóc móng heo của hắn, nhẹ nhàng cắn, mị mắt: “Yên tâm đi.”

Trời ấm lên, y phục các cô nương nơi yên hoa cũng mỏng đi. Đối với nam nhân mà nói, đây cũng là một loại hưởng thụ.

Nhưng đối với Diệp Thiếu Phong mà nói, lại cảm thấy lúng túng không bao giờ quen được.

Vốn đến Vân Thúy lâu vẽ tranh, chỉ một tháng một lần, nhiều thì hai tháng ba lần. Tự biết dung mạo mình vốn rất được người thích, đừng nói đến những cô nương hào phóng đầy son phấn kia. Cho nên nếu ở chợ bán được hàng, hắn sẽ không nhận lời mời của bên kia. Gần đây lại khác, bởi vì trong nhà có thêm Hạnh Vân, cho nên hắn thật sự là muốn tránh cũng tránh không được.

Lan Lạc cô nương này thường thường đến gian hàng họa của hắn tặng đồ, ngoài mặt nói là hỏi thăm tình hình hài tử, lại ngoài sáng trong tối tỏ vẻ có tính toán chuộc thân, chỉ là không tìm được người trong sạch, một nữ nhân như nàng còn có thể dựa vào ai? Đồ đưa tới tặng cho hắn nhiều hơn là cho hài tử.

Bây giờ còn nói không ra trả hài tử lại cho nàng. Cho dù hắn có nói, Nữ Bá Vương nhà hắn cũng chưa hẳn sẽ gật đầu! Ý nàng là nhiều năm như vậy không có nam hài tử đáng yêu cho nàng chơi, thật vất vả được một cái đưa đến cửa, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

Cũng bởi vì Diêu Tín Hoa thu dưỡng với động cơ không thuần khiết, làm Diệp Thiếu Phong cũng có chút áy náy với Lan Lạc, thật sự không nỡ nặng lời với nàng.

Nhưng hôm nay, thế nhưng hắn lại phải đi Vân Thúy lâu một chuyện. Một là ứng phó đống lời mời, hai là đánh nhanh thắng nhanh chuyện Lan Lạc cô nương, hắn đợi không được đến lúc đối phương cầm lí do đến tìm hắn rồi.

Chân Diệp Thiếu Phong còn chưa bước vào cửa Vân Thúy lâu, đã có cô nương trên lầu hai tinh mắt vung khăn lụa nũng nịu kêu ---

“Đây không phải Diệp họa sĩ sao? Diệp họa sĩ đến rồi! Các tỷ muội! Diệp họa sĩ đến rồi!”

Hắn chọn đến vào ban ngày chính là vì biết các cô nương dậy muộn, không có nhiều người đi ra ứng phó hắn. Cố tình bị kêu một cái, đánh thức tất cả các cô nương còn đang đếm bạc trong mộng, miễn cưỡng chải đầu, hoặc ngáp một cái chạy ra phòng bếp kiếm đồ ăn/ Chỉ nghe Vân Thúy lâu từ trên xuống dưới các loại âm thanh rầm rầm vang lên liên tiếp. Cô nương ở cửa muốn chạy vội ra ngoài, lại sợ trang điểm không đủ đẹp không vào được mắt Diệp Thiếu Phong, cứ đi tới đi lui giữa gương và cửa.

Nói đến Lan Lạc, đương nhiên là người tỉnh nhanh nhất. Nàng một mặt vui mừng vì Diệp Thiếu Phong đột nhiên xuất hiện, thầm nghĩ hai tháng không thấy Diệp Thiếu Phong lui tới, đột nhiên đến đây, chẳng lẽ là tâm ý của nàng cuối cùng cũng truyền đến? Một mặt lại tự kiêu, không muốn làm người đầu tiên đi ra ngoài, ra vẻ như nàng tự mình đa tình.

Vì vậy người muốn gặp Diệp Thiếu Phong nhất ngược lại xấu hổ trong phòng, bôi phấn phết son kĩ càng, lại không chịu lộ diện.

Cho nên đợi đến khi tú và mang các cô nương đều tề tựu đầy đủ trong khách phòng, Diệp Thiếu Phong lại không nhìn thấy người hắn muốn tìm.

Tú bà đã hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn giữ được dáng người thướt tha, là nữ nhân đã trải qua phong nguyệt, duyệt nhân vô số. Vừa gặp đã nhìn ra Diệp Thiếu Phong là một nam nhân tuấn tú thế gian hiếm gặp, mặc dù nàng đã sớm không phải thiếu nữ hoài nhân, cũng không nhịn được mà động tâm, chỉ hận vì sao mình sinh sớm hai mươi năm, nếu không đã kiếm được lang quân. Trong lòng cũng không so đo nhiều, mời Diệp Thiếu Phong đến Vân Thúy lâu vẽ tranh.

“Diệp họa sĩ, chúng ta mời ngươi thật nhiều lần, cuối cùng ngươi cũng đến chỗ tiểu nữ tử nha!” Tú bà mặt đầy ý cười, một cái khăn thơm không qua tự nhiên quét lên người Diệp Thiếu Phong.

Diệp Thiếu Phong cực kì nghiêm túc, theo lễ đáp lời: “Ma ma như vậy làm giảm thọ ta. Luôn nhờ các cô nương Vân Thúy lâu nâng đỡ, ta cùng nương tử nhà ta mới có được miếng cơm ăn.”

Hắn không nói thì thôi, hai chữ nương tử vừa ra khỏi, thật sự là đâm thẳng vào trái tim hồng phấn của các cô nương.

Bàn tay tú bà định sờ đến vai Diệp Thiếu Phong cũng cứng lại trong không trung. “Vậy Diệp họa sĩ đến chỗ chúng ta, nương tử nhà ngươi có nói gì không?”

Chỉ chờ có lời này! Diệp Thiếu Phong lập tức tiếp lời: “Thực không dám giấu diếm. Hôm ta tới một là để vẽ tranh cho các cô nương, hai là vì nương tử nhà ta nhờ đến tìm người.”

“Ồ? Tìm người nào? Chẳng lẽ nơi này của chúng ta có tỷ muội thất lạc của nương tử nhà ngươi hay sao?”

Sắc mặt Diệp Thiếu Phong hơi dịu đi, vô cùng thành khẩn nhìn tú bà: “Ma ma tìm một chỗ nói chuyện.”

Tú bà tuy không biết Diệp Thiếu Phong định nói gì, nhưng Diệp Thiếu Phong vừa nhìn, khuôn mặt già nua không nhịn được đỏ lên. May nhờ có phấn che đi mới không bị nhận ra, nếu không chẳng phải mỗi ngày đều bị bàn tán sau lưng.

Tú bà nhẹ nhàng thanh cổ họng, cao giọng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ma ma… Ma ma quản lí mọi chuyện lớn nhỏ của các cô nương, chắc hẳn không phải không biết --- chuyện Lan Lạc cô nương giao ấu nhi cho ta.”

Tú bà nhân cơ hội hai người nói chuyện riêng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiếu Phong, chỉ dùng một nửa tinh thần còn lại nói chuyện. Bỗng nhiên một câu này của Diệp Thiếu Phong đâm trúng vướng mắc trong lòng nàng, lần này một nửa tinh thần cũng đều thu lại. Không nói đến chuyện Lan Lạc ủy thác thì thôi, nhắc đến làm cả người nàng đều không thoải mái.

Nghĩ khi nàng cho phép thì chuyện đã rồi, đã sớm không còn tiền vốn để ai oán “cho dù có ngàn vạn phong tình, biết nói với ai đây”. Chỉ là, ai có thể đoạt đi quyền lén mơ mộng của những nữ nhân cơ khổ chứ? Nhưng nếu như mọi người đều nằm mơ thì cũng thôi. Tự dưng có một người trong số đó đột nhiên đi một nước cờ mưu toan cất cao, vậy thì không tránh khỏi bị những người khác ghi hận.

Tú bà thật sự không ngờ Lan Lạc có thể dùng hài tử làm lợi thế.

Vốn là ngươi không thể, ta cũng không thể. Bây giờ cái không thể đột nhiên trở thành có thể, nàng sao có thể chịu phục đây?

Nếu hôm nay Diệp Thiếu Phong chủ động nhắc tới chuyện này… “Chẳng lẽ hài tử kia gây phiền toái cho Diệp họa sĩ? Ai nha nha, nghe nói tôn phu nhân có thai, đang trong giai đoạn cần yên tĩnh, cố tình bên cạnh còn thêm một hài tử không rõ lai lịch… Vậy làm sao bây giờ? Ta đã sớm nói Lan Lạc không quá hiểu chuyện! Diệp họa sĩ yên tâm, nếu ngươi nói không ra, ta đi nói thay ngươi…”

“Ma ma hiểu lầm…” Phải nói ngược lại mới đúng chứ… “Thật ra thì hôm nay ta đến…”

“Diệp gia nương tử mời ta!?” Tin tức này quá vượt ngoài dự đoán của mọi người, Lan Lạc cả kinh thiếu chút nữa xốc luôn cả bàn trang điểm.

Vì vậy trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận thậm chí nguyền rủa của mọi người, Lan Lạc không giấu được thỏa mãn đi theo Diệp Thiếu Phong ra cửa. Nhưng nếu như nàng biết được kết quả của chuyến đi này, e là dù ôm gãy xà nhà nàng cũng không đi ra Vân Thúy lâu một bước.

“Nương!”

Lan Lạc vừa vào cửa, Hạnh Vận đã hưng phấn nhào tới.

Đã lâu không gặp được nhi tử, Lan Lạc cũng kích động đến lệ nóng doanh tròng, ôm nhi tử cũng đang lệ nóng doanh tròng đi đến trước mặt Diêu Tín Hoa đang ngồi trên giường --- nàng cũng biết nữ nhân đều mềm lòng, không chịu được vài giọt nước mắt. Huống chi là người sắp làm mẫu thân, đương nhiên càng không nỡ nhìn người khác ruột thịt xa cách. Nói cho cùng, một nam nhân như Diệp Thiếu Phong, nếu bị một nữ nhân già cỗi chiếm đoạt, thì cũng quá bất công. Đổi lại thành nàng, một khi có mang, nhất định lập tức nạp thiếp cho trượng phu, tuyệt không vì mình mà uất ức một nam nhân hoàn mỹ như vậy.

Nàng vừa đánh bàn tính trong lòng, vừa cúi người gọi: “Tỷ tỷ…”

“Ngươi gọi ai là tỷ tỷ?” Lạnh lẽo.

Ai? “Tỷ tỷ?”

“Ngươi gọi ai là tỷ tỷ?” Càng thêm lạnh lẽo.

Lạnh lẽo đến mức nước mắt Lan Lan suýt nữa thì đông thành nước đá, nhiệt huyết tràn trề của nàng bị sáu chữ ngắn ngủi dội lạnh.

“Hạnh Vận, tới đây.” Vô cùng uy quyền vẫy tay một cái.

Hạnh Vận không biết làm sao nhìn thân mẫu đang ôm mình, thân mẫu cứng người không phản ứng. Hắn lại nhìn Tử Tử đang nằm một bên, Tử Tử mãnh liệt nháy mắt với hắn: tránh voi chẳng xấu mặt nào!

Hạnh Vận không thể làm gì khác hơn là buông thân mẫu ra, đi về phía Diêu Tín Hoa.

Lan Lạc đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nắm lấy bả vai nhi tử, quýnh la lên: “Tỷ tỷ đây là ý gì!?”

Diêu Tín Hoa từ từ lặp lại: “Một lần cuối cùng --- ngươi gọi ai là tỷ tỷ? Hạnh Vận, tới đây.”

Hạnh Vận không có biện pháp, tránh đi tay thân mẫu, đi đến bên Diêu Tín Hoa.

Lan Lạc ngã nhào xuống đất, ngấn nước mắt hô: “Cẩu Đản ~~!”

Tử Tử rất tin nếu lúc này trong miệng chủ tử có cháo gà, nhất định đã phun đầy người nó rồi.

Giọng Diêu Tín Hoa run rẩy gọi: “Thiếu Phong, ngươi cũng tới đây.”

Diệp Thiếu Phong nén cười đi tới nắm tay nàng: “Cẩn thận nghẹn hỏng.”

“Lan Lạc cô nương, ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi tới?”

“Chẳng lẽ không phải vì cho ta vào cửa?” Lệ, từ từ chuyển quanh hốc mắt.

Diêu Tín Hoa lắc đầu: “Ngươi là mẫu thân của Hạnh Vận, ta gạt ngươi thì cũng không đúng. Thật ra thì ---“ Nàng cố ý nhìn Diệp Thiếu Phong một cái, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạnh Vận, “Thật ra thì hắn… là đồng dưỡng phu của ta.”

“Ta đương nhiên biết hắn là đồng…” Đồng dưỡng gì?

“Đúng vậy a, ta hết lòng dạy dỗ hắn mấy chục năm, mới bồi dưỡng hắn thành hoàn mỹ như vậy. Chỉ tiếc bây giờ hắn trưởng thành, cho nên ta luôn tìm một đồng dưỡng phu thứ hai mãi.”

“Không thể nào!” Trong lòng nàng, sự tồn tại của Diệp Thiếu Phong tựa như thần, sao có thể là đồng dưỡng… phu của thai phụ trước mặt này!?

“Ta biết nói ra ngươi cũng sẽ không tin, nhưng đây là sự thật.”

“Nữ, nữ nhân sao có thể làm chuyện như vậy!?” Nữ nhân có nhiều tiền nuôi dưỡng nam đồng, bao dưỡng tiểu bạch kiểm nàng cũng có nghe qua, nhưng làm sao có thể…!? Quả thật làm cho người ta giận sôi a!

Nữ nhân không thể làm chuyện như vậy sao? Diêu Tín Hoa cười bỏ qua nghi vấn này. “Không tin ngươi có thể hỏi nhi tử ngươi một chút, kêu hắn nói cho ngươi biết, hắn ở chỗ ta mấy tháng nay ta dạy dỗ hắn thế nào.”

“Ta không tin! Diệp Lang! Ngươi nhất định là có nhược điểm bị nữ nhân này nắm trong tay, mới không thể không nghe theo nàng, phải không?” Lan Lạc cầu xin hỏi Diệp Thiếu Phong, Diệp Thiếu Phong lại ngậm miệng không đáp, vì vậy nàng liền tự suy diễn, còn thuận tiện sửa lại cách xưng hô.

“Diệp Lang là cho ngươi gọi sao?” Diêu Tín Hoa nhìn sang Tử Tử.

Tử Tử lập tức hiểu ý, nhổm dậy, bày ra bộ dạng ác lang. “NGAO… OOO…!!!”

“A!!!” Lan Lạc vốn muốn tiến lên kép Diệp Thiếu Phong bị dọa sợ lui lại ba bước. “Ngươi điên rồi! Ngươi cái đồ điên này! Ta muốn dẫn nhi tử của ta đi! Cẩu Đản! Mau đến chỗ nương!”

“Thật đáng tiếc. Hạnh Vận đã bán mình cho ta, ngươi không thể mang hắn đi. Đúng không. Hạnh Vận?”

Hạnh Vận lệ chảy thành sông --- nếu nương ngài đến sớm mấy ngày, Cẩu Đãn cũng đã không in dấu tay lên cái tờ viết đầy những chữ khó hiểu đó… Đều do móng heo hầm làm hại nha ~!

“Lan Lạc cô nương, ngươi yên tâm, chỉ cần Hạnh Vận ngoan ngoãn nghe lời ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn. Ít nhất, tốt hơn là cứ để hắn trong am ni cô đúng không? Hôm nay ta gọi ngươi tới, là để nói cho ngươi biết những điều này. Về sau không cần lại si tâm vọng tưởng. Biết chưa?” Diêu Tín Hoa che miệng ngáp một cái, “Ta mệt mỏi. Tử Tử, tiễn khách!”

“Ta có làm quá đáng hay không?” Miễn cưỡng rúc vào ngực hắn, hoàn toàn không còn bộ dạng ác nữ vừa rồi. “Thật ra thì nữ nhân luân lạc phong trần cũng rất đáng thương, phải phiêu bạt khắp nơi, khó có nơi để dựa vào. Chỉ là ta không thiện lương đến mức có thể bắt ngươi đi làm việc thiện, hơn nữa ta không thể chia sẻ ngươi với người khác được.”

“Ngươi cũng vì tốt cho nàng. Thay vì mặc nàng ôm ảo tưởng không thực tế, không bằng làm nàng chết tâm sớm một chút, cũng tìm đường ra khác sớm một chút.”

Nàng cười, “Nhưng dù sao ta cũng cướp đi Hạnh Vận vốn có thể dưỡng nàng khi về già, dù sao cũng nên bồi thường nàng một chút.”

“Ngươi lại đánh mưu ma chước quỷ gì?”

“Không có a.” Mười ngón tay giao vào nhau, “Ta chỉ là nghĩ, dù sao cũng nên viết lá thư cho vị sư phụ thích xía vào chuyện người khác của ngươi, báo tin một chút.”

Hắn bật cười, “Ngươi a!”

“Nhưng mà, nếu Lan Lạc cô nương nói chuyện ngươi là đồng dưỡng phu ra ngoài, ta thấy ngươi cũng đừng hòng đi bán tranh tiếp.”

“Không cần gấp, tiền chúng ta để dành cũng đủ dùng.”

“Đúng vậy a.” Nàng nhìn bụng của mình, “Chúng ta cũng không ở đây lâu.”

“Tín Hoa, thân thế của Hạnh Vận, ngươi thật không định nói cho hắn biết?”

“Biết cũng vô ích, nói làm gì chứ?”

Cảm nhận được thân thể trong ngực hơi trầm xuống, biết nàng mệt mỏi, liền chầm chậm dìu nàng nằm xuống: “Ngoan, nghỉ ngơi chút đi.”

Nàng ngửa đầu đón lấy nụ hôn nhẹ của hắn: “Ta đã đáp ứng Tử Tử cùng Hạnh Vận nếu hôm nay biểu hiện tối sẽ cho bọn họ hắn đùi gà.”

“Biết rồi. Yên tâm đi.”
Bình Luận (0)
Comment