Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn

Chương 57

Lão Vương sửng sốt, quay đầu nhìn về phía bà xã của mình. Chỉ thấy lúc này cô ta đang cực kỳ nóng nảy, đừng nói xin lỗi, nói không chừng còn muốn đánh người ta. Ông chỉ có thể cười xòa hoà giải: “Hay để tôi thay cô ấy xin lỗi cậu nhé! Thật ngại quá! Là do cô ấy đang bị kích động.”

Vị Lưu tiểu thư nhảy dựng lên, vỗ vào đầu chồng mình một cái, nói: “Kích động cái em gái ông, tôi không có kích động. Là tiểu Vũ đã nói cho tôi biết, người phụ nữ này chính là tình nhân cũ của ông đúng không?”

Lão Vương cũng sửng sốt: “Tiểu Vũ?” Nhất thời, sắc mặt của ông xanh trắng đan xen, rồi cũng không dám lên tiếng nữa. 

Nguyên Tự cười lạnh một tiếng: “Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Chuyện giữa hai người tôi không rảnh quan tâm, nhưng trút lên người vợ tôi thì không được.”

Lão Vương xoa xoa tay nói: “Người anh em, cậu xem, tính tình cô ấy cứ như vậy. Hay là thế này đi, tôi gửi cậu 1.000 tệ xem như xin lỗi, được không?”

Nguyên Tự không nhanh không chậm mà nhìn về phía ông ta, giọng điệu không hề bị dao động: “Tôi cho ông 10.000. Hai người quỳ xuống xin lỗi!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Lưu tiểu thư, đến cả sắc mặt của lão Vương cũng không còn được tốt như lúc nãy. 

Tạ Manh nhìn cảnh tượng ‘giương cung bạt kiếm’ giữa hai người đàn ông, hai cô gái lúc nãy cãi nhau hiện tại lại có chút run sợ trốn ở đằng sau. Nhất thời, cô cảm thấy… có phải đã có chỗ nào bị lệch khỏi quỹ đạo rồi không?

Giọng nói của lão Vương cũng trở nên lạnh lẽo: “Người anh em, cậu như vậy là không nể mặt tôi rồi. Tôi cũng rất muốn giải quyết ôn hoà với cậu, nhưng cậu cứ thế này là ý muốn làm ầm ĩ lên sao?”

Nguyên Tự rũ mắt, biểu tình lãnh đạm: “Ôn hòa? Vợ của ông lôi kéo vợ của tôi, nói cô ấy và ông xằng bậy, như vậy gọi là ôn hòa? Dùng 1.000 tệ thối của ông là muốn tống cổ chúng tôi đi, như vậy gọi là ôn hòa? Khinh thường ai vậy?”

Lưu tiểu thư lập tức cười to: “Đây là chê tiền ít đúng không? Đừng nói vợ cậu có làm chuyện này hay không, cứ cho là tôi thật sự hiểu lầm, cho cậu tận 1.000 tệ cũng đã là tôn trọng cậu rồi, còn muốn như thế nào? Thật sự muốn 1 vạn (10.000)? Đúng là không biết xấu hổ.”

Nguyên Tự cười cười nói: “Không cần, tôi chỉ cần cô ta xin lỗi vợ của tôi.”

Lưu tiểu thư sửng sốt, sắc mặt càng thêm khó coi. Lão Vương dù sao cũng là chồng của cô Lưu đây, thấy bà xã của mình không vui, ông chỉ có thể tiếp tục pha trò nói: “Người anh em, nếu cậu đã chê 1 nghìn, vậy thì tôi cho cậu 1 vạn, được chưa?”

Hồng Vũ đứng bên cạnh giờ cũng đã đỏ mắt ghen tị, cũng chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, có cần phải tốn đến 1 vạn không chứ!

Nguyên Tự vẫn nói một câu như cũ: “Tôi muốn cô ta xin lỗi.”

Tạ Manh ngẩng đầu nhìn Nguyên Tự trước mặt, cảm giác Nguyên Tự đột nhiên cao hơn 3 mét 8.

Lão Vương rốt cuộc cũng tức giận, đem Lưu tiểu thư bảo vệ ở sau lưng, nói: “Xin lỗi? Cậu là cái thá gì? Đánh thắng được tôi không?”

Lời này vừa nói ra, Tạ Manh liền đẩy Nguyên Tự sang một bên nói: “Đánh nhau? Tôi thích nhất!!”

Nguyên Tự: “…”

Lão Vương một chút cũng không hề ga-lăng tí nào, kể cả phụ nữ cũng đánh, ông vén tay áo lên muốn dọa Tạ Manh.

Kết quả Nguyên Tự duỗi tay giữ chặt Tạ Manh nói: “Em đừng đi.”

Lão Vương đắc ý, hừ!

Rồi ông nghe Nguyên Tự nói tiếp nửa câu sau: “Em mà ra tay… sẽ đánh chết người.”

Lão Vương: “…”  Đậu Móa!

Tạ Manh vừa khinh thường vừa nói: “Muốn đấu kiểu gì?

Lưu tiểu thư phía sau lão Vương nói: “Nhìn xem đây là đâu? Có cái gì thì đấu cái đó!”

Tạ Manh nhìn một vòng, sau đó trầm mặc: “…”

Tay lái lụi Tạ Manh đến cái vô lăng còn chưa từng sờ vào, giờ đang lạnh lùng nhìn xe đua phía xa…

Cứ nhìn như vậy một lúc, Tạ Manh giận dữ, đúng là khinh người quá đáng. Cho 1 vạn thì đã là gì chứ, tôi đây muốn đòi 10 vạn đó, xem các người có dám cho hay không!

Tạ Manh còn chưa kịp mở miệng làm khó dễ bọn họ, Nguyên Tự ở phía sau cô đã mở miệng hỏi: “Muốn đấu thế nào?”

Lão Vương thấy anh quả nhiên đã mắc mưu, trong lòng đắc ý. Phụ nữ thường cảm thấy đàn ông là sinh vật kỳ lạ nhất thế giới, ngược lại đàn ông cũng cảm thấy phụ nữ là sinh vật kỳ lạ nhất thế giới. Thế nhưng thậm chí có đôi khi, đàn ông cũng tự cảm thấy đàn ông bọn họ mới chính là sinh vật kỳ lạ nhất.

Ví dụ như, có lòng tự trọng vô cùng cao.

Nếu đã mở miệng muốn đấu với nhau, vậy thì cho dù có thể hay không, là đàn ông đều sẽ không lùi bước. Điều này xuất phát từ tâm cao khí ngạo của đàn ông, loại tự tôn mà cho dù thua cũng sẽ không chạy trốn.

Lão Vương thấy bộ dáng của Nguyên Tự là đã biết, người đàn ông này sẽ không chịu thua.

Nhưng thật đáng tiếc, đua xe và lái xe không giống nhau, cho dù chỉ là một vòng đơn giản cũng khá nghẹt thở.

Lão Vương chỉ đường đua bên ngoài, nói: “Chạy năm vòng, xem tốc độ của ai nhanh hơn.”

Nguyên Tự nhìn thoáng qua đường đua, gật đầu.

Lão Vương trấn an Lưu tiểu thư: “Hừ hừ, yên tâm, để ông xã đây trút giận cho em.”

Lưu tiểu thư cũng vui vẻ, lúc này hoàn toàn không còn tức giận vì mỗi ngày ông ấy đều chạy đến trường đua. Thậm chí cho dù ông có ngoại tình hay không, tạm thời cô ta sẽ không so đo nữa.

Hồng Vũ thấy đã xác định dùng cuộc thi để kết thúc, chỉ có thể nói: “Mời hai anh qua bên này để thay quần áo một chút.”

Lão Vương liền xua tay nói: “Không cần, chỉ có năm vòng thôi, còn chưa tới 10 phút, thay làm gì cho mệt chứ.”

Nhân viên công tác ở trường đua thấy thế tiến lên yêu cầu: “Thay quần áo là quy định ở đây, cần phải thay thành đồ đua mới có thể lên xe. Trừ khi ông có giấy chứng nhận đua xe, nếu không thì phải làm theo yêu cầu.”

Trên mặt lão Vương có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn ngậm ngùi theo bọn họ đi thay quần áo.

Nguyên Tự cũng phải cắn răng mà thay ra đồ đua xe. Anh là người có bệnh thích sạch sẽ, không quá thoải mái khi phải mặc chung quần áo với người khác, nhất là đồ công cộng như thế này.

Hai người sẽ lần lượt thi đấu với nhau, bởi vì lão Vương cũng chỉ mới bắt đầu tiếp xúc với môn thể thao đua xe này không được bao lâu, nếu để hai chiếc chạy cùng một lúc, sợ là hai người đàn ông quá hăng máu có thể sẽ ‘không cẩn thận’ đụng vào đối phương. Do đó quyết định thi tốc độ, hai bên cùng chạy trên đường đua theo thứ tự, ai hoàn thành năm vòng đua trong thời gian ngắn nhất sẽ được coi là chiến thắng. Mà cũng để phòng ngừa phát sinh những nguy hiểm không mong muốn trong lúc đua xe, thi đấu lần lượt như thế này vẫn là an toàn hơn.

Dạo gần đây lão Vương mới bắt đầu học lái xe, đối với chuyện đua xe thật ra cũng không sành lắm. Nhưng càng không hiểu biết, lại càng cảm thấy mình thật tuyệt vời. Lão Vương chính là như vậy, ông rất tài giỏi, học không bao lâu, tuy rằng không có tự đại đến mức cảm thấy mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng tự cảm thấy mình có thể đứng đầu Phụ Thành.

Vậy nên ông ấy muốn mình hoàn thành vòng đua trước, lấy thành tích của ông tuyệt đối sẽ làm cho gã tay mơ kia tâm hoảng ý loạn, mà có khi sẽ bởi vì vậy mà chạy lệch khỏi đường đua, một vòng cũng không hoàn thành nổi!

Hừ, để ông đây cho ngươi biết thế nào là lễ hội!

Ý tưởng của Thanh Ngân trên Meme Trần Tình Lệnh/The Untamed Meme | Meme,  Hài hước, Phim kinh dị

Nghĩ xong, lão Vương liền xung phong nói muốn lái xe trước.

Những người khác đều nhìn Nguyên Tự, đối với một người mới mà nói, tay đua cũ muốn thi trước sẽ tạo áp lực rất lớn cho người sau.

Lão Vương nhìn về phía anh, Nguyên Tự cũng không phản đối. Lão Vương trong lòng mừng rỡ, ha, đúng là đồ không biết trời cao đất dày.

Vậy nên lão Vương vội vàng đi ra sân thi đấu trước, ông chọn một chiếc xe đua màu trắng, đứng ở xa phất tay, sau đó vui vẻ lên xe.

Ở đây rất hiếm khi có thi đua xe, thường ngày mọi người đều là so tài cho vui, loại cãi nhau dẫn đến thi đấu này thật sự không hay thấy. Vậy nên rất nhiều người đều đến vây quanh ở khu nghỉ ngơi xem thi đấu, xem thắng thua là phụ còn xem cãi nhau là chính~

Xe ở vị trí xuất phát đã khởi động, phát ra âm thanh ồm ồm.

Cho đến khi lá cờ đỏ phất xuống, chiếc xe lao đi như một mũi tên.Tạ Manh há hốc miệng, tốc độ xe thật sự nhanh quá đi mất, hoàn toàn vượt xa với mấy con xe chạy trên đường cô thường thấy.

Ô tô tới khúc bo cua, đột nhiên giảm tốc, sau đó tay lái đánh về một bên, hất mông xe, nhìn cũng khá đẹp mắt. (Hình như là drift đó mọi người)

Đường đua này lão Vương đã chạy không dưới trăm lần, nhắm mắt lại cũng có thể biết rõ địa hình. Hơn nữa, hôm nay lại là vì muốn trút giận cho bà xã, thế nên đã về đích sớm hơn bình thường hai phút, trong lúc chạy còn drift được tận hai lần nữa cơ!

Đây chính là lần đua xe hoàn mỹ nhất từ trước tới nay của ông, trong lòng ông biết hẳn là đã thắng. Xe dừng lại ở vạch đích, ông tràn đầy năng lượng bước xuống xe.

“Ha ha ha ha ha, thế nào? Hôm nay tôi chỉ cần 15 phút đã chạy xong rồi, thành tích tốt nhất từ trước tới nay.” Nói xong, lão Vương liếc mắt nhìn Nguyên Tự một cái.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Tự đến nơi này, cho dù ngày thường kỹ thuật lái xe của anh không tồi, nhưng cung đường đua này lại không quen thuộc, cộng thêm cả xe lạ, chắc cũng phải mất khá nhiều thời gian.

Lão Vương tự cảm thấy mình hôm nay chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, còn rất mạnh miệng mà nói với Nguyên Tự: “Nếu tôi thắng, sự tình hôm nay xem như thanh toán xong.”

Nguyên Tự đến cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, trong lòng Hồng Vũ thì lại đang khẩn trương, ghé vào bên người anh nói: “Nguyên tiên sinh, ngàn vạn lần không được nóng vội, đừng hành động theo cảm tính. Khúc cua ở đây đều vô cùng nguy hiểm, bình thường tài xế lão làng không khống chế tốt mà bay ra khỏi đường đua cũng là chuyện rất bình thường đấy.”

Nguyên Tự gật đầu, sau đó nhìn về phía lão Vương nói: “Thua thì xin lỗi.” Nói xong, anh liền lên xe.

Hồng Vũ xoắn xuýt hỏi Tạ Manh: “Tính tình chồng cô ngày thường thế nào vậy?”

Tạ Manh tóm gọn trong bốn chữ: “Thiên chi kiêu tử¹.”

Hồng Vũ cảm thấy có chút buồn rầu, đừng thế chứ? Hắn yếu ớt hỏi Tạ Manh: “Anh ta bị Vương tiên sinh kích thích như vậy, sẽ không tăng tốc độ đó chứ?”

Tạ Manh lắc đầu nói: “Không thể nào? Anh ấy rất lý trí.”

Hồng Vũ lau mồ hôi trên trán, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lá cờ đỏ tượng trưng cho sự bắt đầu rơi xuống, xe ở trước vạch xuất phát đột nhiên lao ra ngoài. Người đứng xung quanh đều cảm nhận được một cơn gió lướt qua, tốc độ này… hình như cũng quá nhanh rồi..

Hồng Vũ và nhân viên công tác thấy xe của Nguyên Tự đã gần đến chỗ rẽ nhưng không có dấu hiệu dừng lại, Hồng Vũ nắm chặt hai tay thành quyền, nói: “Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà, anh ta nhất định sẽ không giảm tốc độ. A a a a a… đã đến khúc cua rồi, còn không mau giảm tốc?”

Lão Vương đứng ở một bên xem đến mắt chữ O mồm chữ A, Tạ Manh cũng sợ ngây người, vừa rồi lúc lão Vương lái xe, khi tới khúc cua là sẽ giảm tốc độ.

Càng tới gần, người đứng xem càng kêu lớn: “A a a a a a…… Đâm đâm đâm đâm đâm, tại nạn bây giờ… A.”

Một giây không thể thở nổi, suýt chút nữa mọi người đều bị nghẹn chết. Nhưng lúc này, sự phấn khích đã lấn át mọi thứ, chiếc xe đã thực hiện cú drift hoàn hảo ở góc cua đầu tiên.

Cái này so với kiểu đùa giỡn của lão Vương lại không giống nhau, Nguyên Tự mượt mà và ổn định hơn nhiều. Mượt mà, ổn định đến mức khiến cho hầu hết mọi người cảm thấy việc này có vẻ rất đơn giản.

“Cua đỉnh sớm².” Có một người mặc quần áo lao động lẩm bẩm nói: “Cậu ấy là lần đầu tiên tới đây? Vào cua chuẩn như vậy… chắc chắn cậu ấy không phải nghiệp dư.”

Những lời này, khỏi phải nói, Nguyên Tự lái xe cho dù là cách bo cua, điều chỉnh tốc độ hay cách phanh gấp xe đều rất mượt mà, đây không phải là việc mà một người mới tập lái có thể làm được.

Xe lại thực hiện kỹ thuật trượt, lốp xe cọ xát với mặt đường đua tạo ra những làn khói trắng, sườn xe hoạt động liên tục phát ra tiếng kêu két két.

Tất cả mọi người đều nín thở, không một ai lên tiếng.

Xe của anh lướt nhanh như gió, như bóng, hết lần này đến lần khác lướt qua trước mặt họ.

Mãi đến vòng cuối cùng, mới có nhân viên mở miệng bổ sung thêm: “Dẫm lên chân ga không dừng, tốc độ tăng nhanh liên tục. Với tốc độ này của anh ta cũng được coi là thuộc hàng dân chuyên rồi, hơn nữa, lực ly tâm khi chạy cũng không phải là chuyện mà một người bình thường có thể chịu được. Chắc chắn cậu ta là dân chuyên nghiệp, chắc chắn như vậy.”

Lão Vương hét lên: “Cũng có thể là… Nghiệp dư, cực kỳ nghiệp dư…”

Nhân viên công tác kia lắc đầu: “Không giống, cậu ta không phải nghiệp dư.”

Cuối cùng, xe đua của Nguyên Tự đột nhiên dừng lại trước khu vực nghỉ ngơi. Mọi người không khỏi nín thở, chỉ thấy cửa xe mở ra, Nguyên Tự từ trên xe bước xuống tháo mũ bảo hiểm, xoa xoa cổ, chậc lưỡi. Rõ ràng là anh đang không hài lòng đối với vòng đua vừa rồi của mình.

Tạ Manh vẫn đang há mồm như cũ nhìn anh, thần thái Nguyên Tự lúc không mặc tây trang mà mặc trang phục đua xe trông tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Chỉ là bởi vì cởi mũ nên đầu tóc lúc này đã rối bù cả lên, anh đứng ở cửa hất hất tóc.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tạ Manh, ánh mắt của anh từ đuôi mắt quét về phía Tạ Manh, sau đó mỉm cười với cô.

Chú thích:

(1) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng của trời. Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

(2) “Đỉnh cua” (apex)  là một phần trong đường cua gần nhất với mép trong của chỗ ngoặt. Chính xác nó là vị trí bánh xe chạm vào dải phân cách phía trong. Đỉnh cua có thể thay đổi theo cách bố trí chỗ rẽ trên đường đua.

Khi đổi hướng cua sớm sẽ tạo ra “đỉnh cua sớm“. Xe gần như bổ nhào vào đỉnh cua, cố gắng phanh chậm nhất có thể. Cách đi này khó nhưng duy trì tốc độ vào cua cao, đồng thời không bị mất khi ra cua, ngay lập tức xe có thể tiếp cận khúc cua thứ tiếp theo. “Cua đỉnh sớm” khó thực hiện nhưng duy trì được tốc độ cao.

Điều quan trọng khi đua là sự phân tích góc cua và sơ đồ ngay từ bên ngoài để tìm ra cách đi hiệu quả nhất với mọi kiểu đường. Luôn nhận biết khả năng điều chỉnh hướng đi dù trong mọi điều kiện khác nhau, thay đổi cách chạy để có thể vượt qua đối thủ hoặc hỗ trợ đồng đội. Tay đua phải thích nghi với mọi thứ để đi nhanh hơn vì thế nó đòi hỏi sự nhanh trí. Bạn sẽ không thể vào cua nếu trong đầu chưa định hình được cách đi.
Bình Luận (0)
Comment