Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn

Chương 63

“Là cực kỳ có tiền.” Tạ Manh vừa trải giường vừa nói, “Giường này có thể ngủ ba người. Nếu không thích thì ba em xem ai tự nguyện xuống ngủ dưới sàn.”

Ba cô gái nhỏ rất ngoan, đồng loạt gật đầu. Trong phòng bên cạnh là phòng cho ba cậu con trai ngủ, Tạ Tử Dương và Triệu Tuyên Hải nhanh chóng trải chăn ga gối đệm ra, ngược lại, Tạ Kính Hào như một đại gia ngồi bắt chéo chân trên ghế quan sát.

Mấy người trải giường đệm xong thì đi ra ngoài. Vừa ra đã thấy Nguyên Tự đang trong bếp cặm cụi nấu nướng.

Triệu Thư Hân đi theo sau Tạ Manh, cô cực kì ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên Tự đứng trong bếp cơm nước. Cô nhìn Nguyên Tự, rồi quay lại nhìn Tạ Manh, muốn hỏi nhưng cũng không dám mở miệng.

Tạ Tử Vũ chỉ mới 19 tuổi, không cân nhắc nhiều như vậy, nghĩ gì nói nấy. Đối với cô, đàn ông vào bếp thì không có gì lạ, nhưng một người đàn ông giống như Nguyên Tự mà làm chuyện bếp núc thì đúng là khiến người khác không thể tin nổi.

Nguyên Tự lớn lên đẹp trai, tính cách hòa đồng, giàu có, địa vị cao, anh ấy muốn gì mà không được chứ?

Tạ Tử Vũ nhìn Tạ Manh thắc mắc: “Chị họ, ở nhà chị không nấu cơm ạ?”

Ở trong bếp, Nguyên Tự nghe thấy vậy ngừng tay lại, sau đó thâm sâu nhìn về phía Tạ Tử Vũ: “Em ăn cơm chị họ em nấu rồi hả?”

Tạ Tử Vũ ngơ ngác, Nguyên Tự cố gắng nói giảm nói tránh: “Ừm… thì.. Cơm chị em nấu.. Ăn một lần, cả đời không quên.”

Nói xong, Nguyên Tư đổ món xào ra đĩa, sau đó mang ra bàn ăn. Tay nghề nấu nướng của Nguyên Tự cũng ra gì và này nọ phết, màu sắc, hương vị đều có đủ. Tạ Tử Vũ nhìn một bàn đồ ăn thơm phức, nuốt một ngụm nước miếng, rồi buông lời tán thưởng anh: “Anh rể, anh giỏi thật đấy!”

Nguyên Tự cười, Tạ Tử Vũ nhìn thấy nụ cười của Nguyên Tự thì như bị sét đánh.

Khi anh rể cười lên, nụ cười của anh Nguyên Tự so với bạn trai mối tình đầu quốc dân còn mê đảo chúng sinh hơn nữa kìa!! Trẻ trung và năng động, anh ấy đem lại cảm giác như một thiếu niên bàn bên của cô vậy. Tạ Tử Vũ không hề thấy anh hống hách như mấy vị ‘bá đạo tổng tài’ trong truyện một tí nào, ngược lại, cô cảm thấy Nguyên Tự cực kỳ gần gũi.

Giống như là… giống như là nam thần của cô ở trường học, không phải, so với nam thần thì còn đẹp hơn nữa!

“Anh rể, năm nay em muốn thi đại học vào mấy trường ở Phụ Thành.” Tạ Tử Vũ vô thức nói ra những gì trong lòng.

Tạ Manh nghe thế quay đầu lại nhìn cô, sau đó nhíu mày nói: “Ở Phụ Thành không có nhiều trường đại học tốt, mà trường tốt thì điểm lại khá cao, em định thi ở đây thật ư?”

Tạ Tử Vũ lập tức hừng hực khí thế ngút trời: “Em có thể! Em có thể!”

Tạ Manh nghe vậy nhíu mày: “Chị không phải bảo em không thi được, cái chị lo chính là em có thể đậu mấy trường đấy. Nếu em học đại học ở đây, mọi người trong nhà em đồng ý sao?”

Tạ Tử Vũ có chút khó hiểu, sao bố mẹ cô lại không đồng ý cho cô học đại học ở Phụ Thành chứ?

Tạ Manh giễu cợt nhìn về phía Tạ Kính Hào: “Lúc trước bà nội vì anh ấy mà cất công đi đến Phụ Thành một chuyến, cái gì cũng muốn lo liệu. Từ chỗ ở, đến học phí, thậm chí đến việc đăng ký nhập học bà cũng không yên tâm, cứ bắt ba mẹ chị phải đi đăng ký cho bằng được, rồi đến cả học phí cũng không có luôn? Mọi việc nhìn tưởng nhỏ nhưng kỳ thật lại rất quan trọng, em cảm thấy nếu em đến Phụ Thành học thì bà nội sẽ náo loạn đến mức nào?”

Tạ Tử Vũ bị nói đến đỏ mặt, nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải. Thấy Tạ Manh không kiêng nể gì mà kể hết những chuyện xấu trong nhà ra trước mặt anh rể, cô cảm thấy có chút xấu hổ xen lẫn giận dữ, Tạ Tử Vũ ủy khuất nhìn anh rể một cái.

Ngược lại, Tạ Kính Hào kiêu ngạo ngẩng đầu: “Anh đây là cháu đích tôn, so sánh làm sao được.”

Tạ Manh trả lời: “Anh đâu phải cháu đích tôn.”

Tạ Kính Hào nheo mắt: “Giờ mới biết lá gan của cô ngày càng lớn đấy nhỉ? Ngày trước nhà cô không cho anh ở, chẳng phải cuối cùng anh cũng không thèm ở đấy sao? Bà nội sống chết bắt ông đây đến ở, ông thèm vào! Ông đây không đến, ông đây cũng có tôn nghiêm của mình!”

Mắt thấy hai người lời qua tiếng lại chẳng mấy lại cãi nhau, Tạ Tử Dương chạy nhanh ra khuyên can: “Anh, đừng nóng, đừng nóng. Chúng ta khó có dịp tới thăm nhà chị họ, không nên cãi nhau.”

Tạ Kính Hào chế nhạo: “Nếu không phải cô là nữ, cô xem xem tôi có đánh cô không?”

Tạ Manh lườm: “Đánh tôi? Ồ cũng gan dạ đấy. Từ bé đến giờ anh cũng chả đánh lại được tôi cái nào, giờ vẫn còn đòi đánh tôi?”

Tạ Kính Hào đứng dậy xắn tay áo: “Khi còn nhỏ chỉ là do cô cao hơn anh, giờ cô lùn hơn anh cả một cái đầu, anh…” Hắn nói một hơi rồi ngừng, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tự trong phòng bếp: “Anh không đánh cô là do anh nể mặt em rể đang ở đây đấy.”

“Đừng.” Tạ Manh giơ tay ngăn cản: “Chúng ta có chuyện cần nói, nói không được thì đánh một trận thôi.”

Tạ Kính Hào quay đầu nhìn Nguyên Tự, chỉ thấy anh bình tĩnh mở ngăn tủ phía trên đầu lấy đồ. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tạ Kính Hào, Nguyên Tự nhàn nhạt nhìn về phía này.

Tạ Kính Hào lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, xắn tay áo nói tiếp: “Đánh thì đánh, quả nhiên lâu rồi cô không được ai dạy dỗ, để hôm nay anh cho cô nếm chút mùi đời.”

Hai người đi ra khoảng không gian trống trong phòng khách, Nguyên Tự lúc này đang bưng đồ ăn ra bàn, nhìn hai người lạnh nhạt nhắc nhở: “Đánh thì đánh xa bàn ăn ra.”

Tạ Kính Hào tưởng Nguyên Tự muốn ra mặt ngăn cản, đã chuẩn bị một nụ cười mỉa mai tiêu chuẩn phù hợp. Nghe xong câu này, mặt Tạ Kính Hào cứng đờ, quay lại nhìn Nguyên Tự để xác nhận, trong đầu không ngừng hiện lên ‘??????’

Nguyên Tự nhìn Tạ Kính Hào với ánh mắt nhàn nhạt như cũ, sau đó buông một ánh nhìn thương cảm rồi quay đi.

Tạ Kính Hào có chút ngu ngơ:?????

Tạ Manh lắc lắc chân rồi nói: “Bắt đầu đi!”

Tạ Kính Hào nhìn về phía Tạ Manh:?????

Tạ Manh hơi mỉm cười nhìn sang, Tạ Kính Hào quyết định xông lên trước, anh ta cũng không biết Tạ Manh đáp chiêu như thế nào, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Sau đó lưng đập xuống sàn nhà, toàn thân đau nhức. Cánh tay bị vặn ngược ra đằng sau, đau đớn không kể xiết, tưởng như gãy tay luôn rồi. Nỗi đau thấy tim gan trong lòng cùng với hình ảnh nụ cười mỉm của cô em họ ở trên đầu giống như đang ở hai thế giới đối lập nhau.

Tạ Kính Hào bấy giờ mới hoảng loạn phát hiện ra mình bị rơi vào bẫy của người ta rồi!

Chỉ thấy em họ cười cười quay sang Nguyên Tự nói chuyện: “Đùa tí mà. Tôi còn để anh ấy giãy giụa tận mấy giây đấy.”

Tạ Kính Hào: “…” Đến lúc này anh ta mới nhận ra mình đang bị khóa tay: “Đau đau đau… Buông, mau buông tay, buông tay.” Chết tiệt, thế mà đánh không lại một đứa con gái.

Tạ Manh buông tay, còn giơ chân đá hắn một cái: “Khi còn nhỏ tôi đánh anh, lực đánh vẫn còn nhẹ. Giờ anh còn chọc tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy chân anh đấy.”

Tạ Kính Hào xoa xoa cổ tay, nhìn cô chằm chằm: “Con gái con đứa như cô mà cũng đánh nhau?”

Nguyên Tự bưng một đĩa măng xào đặt lên bàn ăn, cười nói: “Đùa à, em mới là người đi đánh nhau ấy. Cô ấy thì chỉ cần hai ba giây là có thể xử lí ba tên đàn ông cao mét 8 rồi. Cho nên em cũng khá hâm mộ dũng khí của anh đấy. Bái phục, bái phục.”

Tạ Kính Hào: …

Cho nên ánh mắt lạnh nhạt vừa rồi của cậu… mang ý khâm phục tôi ấy hả? Còn cái vẻ mặt thương cảm kia… là đồng tình hay là chờ cho tôi bị đánh?

Tôi!@#$%^&…

Chuyện này, đừng nói là Tạ Kính Hào, đến cả năm người còn lại vừa nhìn thấy một màn này giờ cũng rất ngoan ngoãn. Tạ Tử Vũ giờ không còn dám nhìn Nguyên Tự nữa. Ai cũng cảm nhận được cái cảm giác đau đớn khi bả vai bị đập xuống mặt đất, mặt áp xuống sàn nhà, tay bị khóa lại đằng sau.

Tạ Manh vất vả mới có cơ hội giáo huấn Tạ Kính Hào một trận, khỏi nói giờ cô đang cao hứng tới cỡ nào. Khi còn nhỏ, bởi vì Tạ Kính Hào mà bà nội đã đối xử bất công với ba chị em cô như thế nào chứ? Bản thân cô cũng bao lần vô cớ bị bà mắng chỉ bởi vì anh ta.

Giờ có thể khiến anh ta sáng mắt ra, cô cũng hài lòng.

Nguyên Tự thấy Tạ Manh rất vui vẻ, sau khi buông Tạ Kính Hào ra, cô đắc ý ra sô pha ngồi bắt chéo chân, đối mắt liếc xéo nhìn về phía mọi người với đôi chân dài miên man trông rất quyến rũ.

“Ra ăn cơm thôi Manh Manh.” Nguyên Tự gọi cô, Tạ Manh vẫn chưa hết kiêu ngạo nhìn sang Nguyên Tự, ánh mắt ngạo kiều ấy khiến Nguyên Tự thổn thức trong lòng.

Mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn. Bàn ăn ở nhà Tạ Manh không phải quá to, 7, 8 người cũng phải ngồi chen chúc nhau một chút.

Tay nghề nấu nướng của Nguyên Tự rất tốt, mọi người vừa ăn vừa liên mồm khen ngợi. Một bàn đầy đồ ăn vơi đi nhanh chóng. Ăn xong, mọi người đều di chuyển về phòng nghỉ ngơi. Tạ Manh muốn lên lầu nằm nghỉ, Nguyên Tự cũng không muốn ở lại tầng dưới, hai người đồng loạt đi lên tầng, sau đó mỗi người đi vào phòng của mình.

Triệu Thư Hân ngơ ngác nhìn hai người họ vợ vợ chồng chồng đi vào hai phòng riêng được trang bị khóa chống trộm. Sau đó ngạc nhiên hỏi Triệu Thư Nhạc, em gái mình: “Hai người họ đang cãi nhau à?” Sao lại mỗi người một phòng thế kia?

Triệu Thư Nhạc lắc đầu, sau đó lại cắm mặt vào điện thoại chat chit với người yêu.

Đêm nay cứ như vậy trôi qua. Sáng sớm hôm sau Tạ Manh đã rời giường, mở cửa ra đã thấy Nguyên Tự đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong bếp.

Tạ Manh đứng trên cầu thang nhìn xuống, nhớ lại những điều xảy ra trong sách, sao lại có sự thay đổi lớn như vậy? Chẳng lẽ chỉ cần không có ánh hào quang của nữ chính, anh chẳng những không thích nhân vật chính mà thậm chí còn đi thích người khác sao? Vậy cái gọi là ánh hào quang nữ chính kia chính xác là thứ thần kì gì vậy?

Nguyên Tự nghe thấy có tiếng động, ngẩng đầu nhìn, ngoài trời vẫn còn tờ mờ chưa sáng, bóng đèn dây tóc tỏa sáng cả căn phòng. Anh nhìn Tạ Manh tươi cười: “Chào buổi sáng.”

Đây là lần đầu tiên Tạ Manh dậy sớm thế này kể từ khi chuyển đến đây. Vừa thức dậy đã có người làm đồ ăn sáng cho, có người chào buổi sáng với mình, hóa ra chính là cảm giác này!

Sáu người đến đây làm khách cũng không dám ngủ nướng, cũng đã thức dậy từ sớm. Kết quả khi mở cửa ra đã thấy hai vị chủ nhà ngồi ở bàn ăn chờ bọn họ ra ăn sáng.

Triệu Thư Hân nhanh chóng đi ra ngoài: “Ngại quá, em xin lỗi hôm nay chúng em dậy muộn ạ.”

Mọi người nhanh chóng xử lý bữa sáng rồi sang nhà cô dâu chuẩn bị.

Lúc này Tạ Giai cũng đã thức dậy. Ngày nào cũng dậy sớm nhưng sáng sớm hôm nay lại rất đặc biệt. Có chút khẩn trương, cũng có chút phiền muộn.

Lâm Liên ngồi ở ngoài phòng khách, tay vừa chỉnh trang đồ đạc, mắt cũng đã sớm rơm rớm nước mắt. Tạ Manh vừa vào nhà đã thấy chị gái và mẹ mình đang cực kì xúc động.

Cô chỉ cảm thấy thật là không công bằng tí nào: “Mẹ! Lần trước con xuất giá mẹ có khóc tí nào đâu~!”

Lâm Liên sụt sịt nước mắt nước mũi: “Lúc con gả đi, cuộc sống xa hoa như vậy. Mẹ không khóc, chỉ lo lắng cuộc sống của con ở nhà chồng không yên ổn. Vậy mà sau này… chuyện đó cũng thành sự thật.”

Nghĩ đến đây, Lâm Liên lại càng thương xót cho hai đứa con.

Tạ Manh: “…”

Nguyên Tư Lập không biết bà ngoại đang khóc vì cái gì, chạy nhanh đến chân Lâm Liên an ủi bà.

Tạ Manh nghe Lâm Liên nói thế, còn dám hó hé cái gì nữa? Chỉ sợ bà lại được dịp nhắc lại chuyện cũ, cô nhanh chóng tìm cách chuồn êm ra chỗ khác.

Lâm Liên sụt sùi xong, phát hiện con gái chả biết đã chạy đến chỗ nào rồi. Nguyên Tự hẵng còn đứng ở đây, bà lại kéo tay Nguyên Tự lẩm bẩm: “Con à, mẹ không trách con. Con xem, cũng có tuổi rồi chứ ít đâu, đừng cứ mãi dây dưa dây cà làm chậm trễ chuyện đại sự.”

Nguyên Tự:???

Lâm Liên thấy Nguyên Tự cứ đứng ngốc bên cạnh, chỉ còn biết thở dài: “Các con trẻ tuổi thì làm loạn gì cũng được, nhưng dù sao thì chuyện kia cũng thật là… Haiz, tất cả đều là do con bé Manh Manh. Con xem, đến cả tuổi xuân của con cũng bị nó liên lụy rồi. Hiện tại con có đang để ý ai không? Mẹ nghe Manh Manh nói con đang thích cái cô… gì í nhỉ… tên là Nhã Huyên đúng không?”

Nguyên Tự: “… Không phải, không có chuyện đó đâu mẹ. Người con thích là…”

Lâm Liên mở to mắt nhìn anh: “Con thích ai?”

Nguyên Tự nuốt lại những lời trong lòng, nhìn chằm chằm về phía Tạ Manh, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích: “Con không có thích người khác đâu ạ.” Con vẫn luôn thích con gái của mẹ.

Lâm Liên không nghe rõ Nguyên Tự nói gì, đang định hỏi lại thì Tạ Manh đã đi ra ngoài.

Tay cô lôi kéo Tạ Giai, luôn miệng kêu: “Đi, đi, đi thôi. Mẹ nói chuyện gì đấy? Chúng ta phải nhanh đi thôi không lại muộn bây giờ.”

Cuối cùng, Lâm Liên vẫn chưa có cơ hội hỏi Nguyên Tự không thích người khác thì thích ai đây?

Con gái bà, Tạ Manh, tay trái kéo một người, tay phải đẩy một người, nhanh chóng phi ra ngoài.

Lâm Liên cũng không kịp chuẩn bị đồ đưa cho bọn họ, lúc ra đến cửa đã không thấy bóng dáng xe ô tô đâu nữa rồi.

Mà ở bên này, Nguyên Tự vừa lên xe đã bất mãn hỏi: “Giang Nhã Tuyên là ai? Không phải em bảo em không quen biết cô ta sao?”

Tạ Manh: “Anh cũng có quen biết gì đâu!”
Bình Luận (0)
Comment