Kế Hoạch Ly Hôn Đúng Đắn

Chương 7

Lâm Mộ Lan nhìn Tạ Manh đi vào phòng giám đốc, bừng bừng lửa giận, cô quay đầu nói với Hầu Tĩnh Thục bên cạnh: “Chết tiệt, cậu có thấy bộ dáng khoe khoang của cô ta không? Còn muốn sa thải tôi? Tôi thật là cầu mong cô ta nhanh chạy đến chỗ giám đốc Nguyên cáo trạng đi thôi! Để xem đến lúc đó ai mới là người xui xẻo?”

“Này.” Hầu Tĩnh Thục không đồng tình nhìn lại nói: “Cậu nhỏ giọng chút, dù sao cũng là vợ của giám đốc, đến lúc đó cáo trạng thật, cậu xem Nguyên tổng sẽ đứng về phía cậu hay là về phía cô ta?”

Giang Nhã Tuyên ngồi ở phía sau hai người cười nói: “Cũng đừng lo lắng quá! Lúc trước khi tan làm em đã từng gặp qua giám đốc Nguyên rồi, nhìn anh ấy không phải kiểu người thiên vị việc tư như vậy đâu.”

Lâm Mộ Lan cũng ngoắc ngoắc cằm: “Chính xác là, nếu Nguyên tổng thật sự thích cô ấy, sao có thể đến bây giờ chúng ta cũng không biết là anh ấy đã có vợ chứ?”

Hầu Tĩnh Thục bất đắc dĩ gõ trán cô, sau đó nói: “Cậu ngốc quá, thân phận của giám đốc Nguyên như vậy, cho dù là liên hôn thật, cũng có nghĩa là thân phận của vị phu nhân này không bình thường đâu! Giám đốc làm việc có thiên vị hay không còn muốn quản à? Nhanh làm việc đi!”

Giang Nhã Tuyên duỗi đầu với Lâm Mộ Lan, hai người chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm việc.

Giám đốc bộ phận kế toán là Hứa Nhạc, một người đàn ông hơn 40. Anh ta vừa thấy Tạ Manh tiến vào, liền nhíu mày hỏi: “Cô là ai?”

Tạ Manh hất mái xóc xinh đẹp ra sau, sau đó đắc ý mà nói: “Tôi là bà chủ của ông đó!”

Hứa Nhạc: “… Bà chủ nào?”

Tạ Manh ngốc một hồi, vẻ mặt đắc ý còn chưa kịp thu hồi, kỳ quái hỏi lại: “Ông có mấy ông chủ?”

Hứa Nhạc: “… Ở trên tôi có rất nhiều.”

Tạ Manh biểu cảm càng trở nên vô tội, ngây thơ đáp: “Tôi, tôi, tôi là của cái vị trên cùng kia nha!”

“Giám đốc Nguyên?” Hứa Nhạc không chắc chắn lắm hỏi lại.

Tạ Manh gật gật đầu, mong đợi nhìn ông.

Hứa Nhạc: “…”

Tạ Manh: “…”

Hai người trầm mặc hơn 10 giây, Hứa Nhạc đột nhiên đứng dậy, ha ha ha ha cười to vài tiếng.

Tạ Manh cả kinh, lui về phía sau một bước, bày ra tư thế phòng bị. Liền thấy Hứa Nhạc cười đi đến bàn trà rót cho Tạ Manh một ly trà, sau đó tươi cười đầy mặt hỏi: “Thì ra là phu nhân à! Phu nhân tới nơi này của chúng tôi có chuyện gì sao?”

Móa! Làm người ta sợ muốn chết, đột nhiên cười lớn tiếng như vậy.

Tạ Manh khôi phục bình tĩnh, khụ một tiếng, ra vẻ thiên hạ ta đây là nhất nói: “À, tôi quanh năm đều không tới công ty, cho nên hôm nay cố ý tới dạo chơi, cũng cảm nhận niềm vui của ông xã là Nguyên tổng.”

Khóe miệng tươi cười của Hứa Nhạc có chút cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục cười to hai tiếng nói: “Đúng vậy đúng vậy, Nguyên tổng cũng không phải là người bình thường! Cậu ấy đã dẫn dắt Bằng Á được bốn năm, thành tích ngày một đi lên, hiện tại cả nước có mấy công ty có thể so được với Bằng Á chứ? Nguyên tổng luôn như vậy đó.” Hứa Nhạc duỗi ngón tay cái với Tạ Manh.

Tạ Manh chân dài bắt chéo, vuốt cằm nói: “Cũng đúng, ông xã nhà tôi rất giỏi giang. Haizz, mỗi tội là không thích khoe khoang, ông nói xem có một người vợ xinh đẹp như tôi, nếu là người khác đã đi thông báo khắp nơi, nhưng anh ấy lại là giấu kín một chút.”

Khóe miệng tươi cười của Hứa Nhạc lại cứng đờ hai giây, nhưng hắn hàng năm ở thương trường hỗn loạn, dĩ nhiên vẫn phải có da mặt dày.

Ông tiếp tục cười to hai tiếng nói: “Phu nhân khiêm tốn, Nguyên tổng cực kỳ, cực kỳ giỏi, phu nhân cũng cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp. Người xưa đều nói, kim ốc tàng kiều, phu nhân dung mạo xinh đẹp như vậy, Nguyên tổng đương nhiên muốn giấu đi rồi.”

Tạ Manh mở to mắt nhìn ông ta, nhìn không ra à nha! Không hổ là người có thể đứng ở vị trí giám đốc. Tuy rằng cô đúng là xinh đẹp, nhưng cô không biết xấu hổ mà nói những lời buồn nôn như thế, vậy mà còn có người có thể nói lời buồn nôn hơn cô?

Tạ Manh thiếu chút nữa là muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Hứa Nhạc.

Nhưng mà, cô tới là để tìm đường chết. Việc cắm sừng không thể cứu vớt nổi cô, nhưng mà, đàn ông trên đời này còn chán ghét rất nhiều loại phụ nữ.

Tạ Manh còn có rất nhiều lựa chọn, ví dụ như, hôm nay cô chính là một tay tìm đường chết cừ khôi, một đóa tuyệt mỹ bạch liên hoa, cáo mượn oai hùm.

Làm phu nhân tổng giám đốc không chỉ làm cho đàn ông chán ghét, mà còn làm cho phụ nữ phải nghiến răng nghiến lợi.

Tạ Manh vỗ lên sô pha một cái, đứng dậy đối diện Hứa Nhạc nói: “Hay lắm, ông nói rất hay. Tôi rất thích, ông yên tâm, tôi am hiểu nhất chính là thổi gió bên tai. Về nhà lập tức thăng chức cho ông, chờ đó.”

Nói xong, Tạ Manh xoay người rời đi. Hôm nay đã đạt được mục đích, nếu nóng vội hơn nữa, cô đích thị gọi là hùng hùng hổ hổ trong  truyền thuyết mất.

Lúc này trong lòng Hứa Nhạc vô cùng cao hứng, mặc kệ đó là thật hay giả, có lời này có nghĩa là ông đã không đắc tội vị phu nhân này.

Hứa Nhạc chân thành tiễn Tạ Manh ra khỏi văn phòng, nói: “Vậy thì phu nhân cứ tiếp tục đi dạo nhé, có chuyện gì lại cứ đến tìm tôi.”

Tạ Manh gật đầu, vẻ mặt chính đáng: “Ông yên tâm, tôi sẽ tiếp tục đi khoe với mọi người, không đúng không đúng, ý tôi là khoe với chồng.”

Hứa Nhạc vẻ mặt bình tĩnh mà nắm tay nói: “Phu nhân cố lên.”

Tạ Manh liền dùng tiếng anh trả lời: “Fighting!”

Hứa Nhạc: “…” Tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi, năn nỉ cô làm ơn đi nhanh đi!

Tạ Manh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến bên cạnh Lâm Mộ Lan, quay đầu nói với Hứa Nhạc: “Cô gái này vừa rồi đắc tội tôi, để tôi giáo huấn hai câu đã.”

“Được, thưa phu nhân.”

Gương mặt Lâm Mộ Lan chết lặng: “…” Không phải nói tìm Nguyên tổng cáo trạng sao?

Tạ Manh cúi đầu nhìn Lâm Mộ Lan, nhếch nửa miệng, khoe khoang thể hiện ra ngoài: “Đắc tội với nữ vương, cô xong đời rồi.”

Tôi đâu có rảnh đi tìm người cáo trạng cô! Tìm Nguyên Tự có lẽ anh ta thật đúng là sẽ không quan tâm, Lâm Mộ Lan này ở trong mơ chính là người đầu têu việc bạo lực Tạ Manh trên mạng, trước vẫn là trả thù lại cô ta.

Đợi đến khi ra khỏi cửa phòng tài vụ, sắc mặt Tạ Manh liền thay đổi, thu hồi bộ dạng khoe khoang ngốc nghếch kia, vội vàng đi bộ đến khu nghỉ ngơi ở lầu một tị nạn: Tiêu rồi, có phải đắc ý quá mức rồi không? Liệu chút nữa Nguyên Tự có xuống đây tìm cô tính sổ thì sao? Hiện tại phòng tài vụ khẳng định là náo loạn lên rồi, cô có nên trở về không? Không đúng, cô chính là tới để cãi nhau, anh ta càng tức giận càng tốt.

Haiz, nhưng dù sao giấc mơ kia giờ cũng chỉ có 90% có thể là sự thật, hiện tại trả thù Lâm Mộ Lan, nếu cuối cùng mọi chuyện xảy ra như 10% còn lại thì phải làm sao bây giờ? Quên đi, nếu cuối cùng chứng minh cô thật sự chỉ là nằm mơ, cô sẽ mua một cái LV để xin lỗi Lâm Mộ Lan, hay là mua một bộ M.A.C nhỉ?

Nhưng trước hết phải nghĩ xem nếu lát nữa Nguyên Tự tìm cô tính sổ, cô nên ứng phó thế nào đây?

Tạ Manh một mình ở lầu một tự hỏi rốt cuộc là cô nên bỏ chạy, hay nên đối mặt với khó khăn bây giờ…

Lúc này, Nguyên Tự trên tầng cao nhất đã chuẩn bị hết thảy mọi chuyện phía sau ổn thoả, nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy ra cửa.

Hoàng Hải Mỵ đã chờ ở ngoài cửa, thấy Nguyên Tự đi ra, cô một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là từ bỏ, nói: “Nguyên tổng, hội nghị còn 15 phút nữa sẽ bắt đầu. Các giám đốc bộ phận đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài xem…”

Nguyên Tự một bên sửa sang lại cổ tay áo, một bên cũng không ngẩng đầu lên mà đánh gãy lời cô, hỏi: “Vừa rồi cô muốn nói chuyện gì?”

Hoàng Hải Mỵ sửng sốt, nói nhỏ: “Không, không có gì.”

“Cô đã đi theo tôi bốn năm, tính tình tôi cô cũng biết. Nếu tôi hỏi cô cứ việc nói thẳng, nếu hiện tại không nói, về sau cũng đừng nói nữa.” Ánh mắt Nguyên Tự nhẹ liếc nhìn cô một cái, sau đó không hề để ý nhìn về phía trước.

Hoàng Hải Mỵ cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn nhịn không được báo cáo: “Vừa rồi, có người nói với tôi phu nhân đi đến phòng tài vụ, nháo đến… không được đẹp lắm.”

Bước chân Nguyên Tự thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Hoàng Hải Mỵ đi theo phía sau anh, anh còn chưa trả lời cô.

Nguyên Tự càng không nói lời nào, Hoàng Hải Mỵ càng lo lắng hơn, sếp như vậy là có ý gì? Anh đang suy nghĩ cái gì?

Hoàng Hải Mỵ thấy Nguyên Tự thế mà đối việc này không có phản ứng, trong lòng có chút thất vọng. Nguyên tổng trong lòng cô là người công tư phân minh, cho nên lúc Giang Nhã Tuyên tìm cô oán giận việc này, cô cho rằng Nguyên tổng khẳng định sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.

Kiểu đàn ông như Nguyên Tự, đừng nói là các cô gái ngoài kia, ngay cả Hoàng Hải Mỵ cũng có chút nghĩ tới. Rốt cuộc mỗi ngày mở mắt là có thể nhìn thấy, một ngày có đôi khi phải đi theo bên cạnh anh 12 tiếng đồng hồ.

Đẹp trai, tài giỏi, dáng người tốt, không xằng bậy, có tiền, Hoàng Hải Mỵ nghĩ tới một chút, cũng rất nhanh từ bỏ. Đi theo lâu rồi, mộng đẹp cũng rất nhanh bị hiện thực đả kích.

Phụ nữ xung quanh Nguyên tổng cũng giống như thiêu thân bay vào lửa, cô đã gặp qua người xinh đẹp bắn ra bốn phía, gặp qua người điềm đạm yêu kiều, gặp qua người dính người làm nũng, gặp qua ngự tỷ lạnh nhạt, có tiền, không có tiền, ôn nhu, ngoan ngoãn.

Hoàng Hải Mỵ gặp qua quá nhiều cô gái so với mình còn muốn tốt hơn, nhưng Nguyên Tự chưa bao giờ nghiêm túc liếc mắt nhìn một cái, cho nên cô đã từng lần hoài nghi có phải anh ta không thích phụ nữ không?

Nhưng dù thế nào, ít nhất anh vẫn luôn duy trì đối xử công bằng với tất cả mọi người.

Nên thấy thì thấy, không nên thấy thì không thấy. Đúng chính là đúng, sai chính là sai.

Nhưng mà hiện tại, lần đầu tiên anh dung túng cho một cô gái ở công ty gây rắc rối. Hoàng Hải Mỵ thở dài, cô quả nhiên không nên vượt qua, cô cũng không chịu nhìn xem người ta dù sao cũng là phu nhân của anh nha!

“Cô nghe ai nói?”

Ngay lúc Hoàng Hải Mỵ đang thả hồn theo gió, giọng nói Nguyên Tự đột nhiên truyền đến, Hoàng Hải Mỵ nhất thời không chuẩn bị, nói thật: “Bạn thân ở phòng tài vụ.”

Nguyên Tự lúc này mới dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía cô, ánh mắt vô tình lại sắc bén: “Tôi nhớ rõ đã từng nói, người trong công ty nên hạn chế giao lưu với phòng tài vụ. Đặc biệt là, những người đi bên cạnh tôi.”

Khuôn mặt Hoàng Hải Mỵ không còn giọt máu, giọng cô run run khó khăn trả lời: “Cô ấy là đàn em trong trường của tôi, không phải là tôi cố ý kết thân sau khi cô ấy vào công ty.”

Nguyên Tự nhìn cô trong chốc lát, sau đó xoay người tiếp tục đi: “Phải không? Như vậy cũng tốt, nếu phòng tài vụ đã đến tìm cô, xem ra bọn họ rất bất mãn.”

Hoàng Hải Mỵ sửng sốt, lúc này mới phát hiện đã đi theo Nguyên Tự vào thang máy. Vừa rồi trong lòng không yên, thế nhưng không phát hiện đường đi đã thay đổi giữa chừng.

“Thông báo xuống dưới, hội nghị dời lại một giờ.”

Hoàng Hải Mỵ gật đầu, lập tức xoay người rời đi.

Nguyên Tự vào thang máy, sau đó mặt không biểu tình mà ấn xuống tầng trệt.
Bình Luận (0)
Comment