Dùng bữa xong, Hạ Hà Tịch hiển nhiên đương chức sứ giả đưa Lộ Lộ về nhà, còn bà mối thì giao cho ba ông anh trai hộ tống. Hai nhóm chính thức
chia thành hai ngả trước cửa nhà hàng kiểu Âu.
Đưa Lộ Lộ về nhà
an toàn, Hạ Hà Tịch cũng quay về. Anh thong thả thay bộ đồ ở nhà, sắp
xếp mấy quyển tạp chí trên bàn trà, lại thong thả đun nước sôi, pha cà
phê…, vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì ở ngoài cửa. Dứt khoát sải bước ra mở cửa, quả nhiên…
Tô Tiểu Mộc đang lúng túng đứng ngoài cửa,
thấy con cáo họ Hạ đột nhiên mở cửa, cô cũng hoảng hốt, ngẩn người ra,
tròn mắt nhìn đối phương: “Anh…” Bà mối có chút nghi ngờ, lúc này cô nên nói gì đây? Cũng không thể nói mình nửa đêm nửa hôm đứng trước cửa nhà
anh chỉ là tiện đường ghé qua chứ?
Hạ Hà Tịch nhướn mày: “Cứ đứng ở ngoài không lạnh à?”
“Sao anh…”
Con cáo họ Hạ không chờ bà mối nói xong liền ngắt lời cô, nói: “Nửa tiếng trước, anh nhận được điện thoại của anh hai em.”
Tô Tiểu Mộc nghe xong thì im lặng, không nói gì nữa. Khi Hạ Hà Tịch và Lộ
Lộ đi rồi, anh cả ướm lời nói sẽ đưa bà mối về nhà, cô tìm đại một cái
cớ để từ chối, nói muốn đi dạo ở gần đó một lát, tính toán thời gian hợp lý tồi mới vẫy taxi chạy tới nhà Hạ Hà Tịch.
Vốn nghĩ rằng lời
nói dối đã kín kẽ lắm rồi, nhưng vẫn không qua nổi hỏa nhãn kim tinh[1]
của ông anh hai. Khỏi cần nói cô cũng biết, nhất định ba ông anh tò mò
đã bám đuôi, phát hiện hóa ra cô tới tìm “tình lang” Hạ Hà Tịch, lại
chần chừa trước cửa nhà anh, vậy nên đã gọi điện ngay cho đối phương chờ xem kịch.
[1] Hỏa nhãn kim tinh: Đôi mắt của Tôn Ngộ Không trong Tây du ký
Chỉ là, không biết giờ ba ông anh có còn ở gần đây không?
Hình như Hạ Hà Tịch biết được suy nghĩ của bà mối, nói: “Anh bảo bọn họ về nhà rồi.”
“Ừm…” Bà mối nghẹn lời, ngẩng đầu, ưỡn ngực muốn tìm lại chút khí thế: “Em tìm anh là có chút chuyện.”
“Ừ”, Hạ Hà Tịch gật đầu, bóc tẩy ai đó không hề nể nang: “Chỉ là không biết
chuyện gì khiến bà mối Tô của chúng ta hoang mang như thế, cứ loanh
quanh ngoài cửa cả nửa tiếng?”
Bà mối hung hăng lườm con cáo họ
Hạ một cái, giả bộ không có gì đẩy anh ta ra, xông thẳng vào nhà, nói:
“Mùi gì thơm thế?” Vừa nói xong, Tô Tiểu Mộc đã tinh mắt nhìn thấy cốc
cà phê nóng mới pha trên bàn bếp, chống nạnh cười hì hì: “Đồng chí Hạ,
sống độc thân cũng được nhỉ, tối muộn còn uống cà phê hả?” Hạ Hà Tịch
cười cười, đóng cửa lại, tự giác rót cà phê cho bà mối. Thứ như thế này, người tối muộn rồi uống vẫn có thể ngủ được, ngoài Tô Tiểu Mộc còn ai
nữa? Nếu không phải em, anh cũng chẳng cần quá nửa đêm còn xay hạt cà
phê đi pha đâu!
Nhưng Tô Tiểu Mộc cũng không khách sáo, lắc đầu
ngôi lên sofa chờ con cáo họ Hạ hầu hạ, nhưng vừa đặt mông xuống, mặt cô bắt đầu đỏ lựng lên.
Bàn trà không một hạt bụi, thảm trải sàn
trắng như tuyết, còn chiếc sofa này… Từng đoạn, từng cảnh lúc ấy đã xuất hiện trong giấc mơ của bà mối không biết bao nhiêu lần, cô bất giác nhớ tới đêm đó… Cùng là một nơi, cùng là buổi tối, mình và con cáo họ Hạ
kia ôm nhau ngã xuống.
“Sao thế?” Con cáo họ Hạ bê cà phê tới thì thấy bà mối đã đỏ hết mặt mày, không khỏi cau mày: “Chẳng lẽ ở ngoài cửa lạnh thật?”
Hạ Hà Tịch vừa nói vừa rất tự nhiên đưa tay lên muốn, sờ trán bà mối nhưng cô đã nhảy tránh ra rất xa, chắc chắn giữ khoảng cách an toàn giữa hai
người rồi mới hít thở thật sâu, chầm chậm nói: “Hạ Hà Tịch, em tới tìm
anh là có chuyện thật.”
Ánh mắt con cáo họ Hạ lóe sáng, mỉm cười hạ tay xuống, không nói gì.
Bà mối sờ lên gò má đang nóng bừng của mình, cắn răng nói: “Trước đây em
nói giới thiệu Lộ Lộ cho anh, nói hai người rất xứng đôi, rất hợp nhau,
nhưng giờ…” Nói tới đây, bà mối ngừng lại một chút, rồi mới ngẩng đầu
lên, nghiêm túc nói: “Giờ em chính thức thu lại những lời mình nói, anh
đừng qua lại với Lộ Lộ nữa.”
Nói xong, trong phòng chỉ còn im lặng.
Hạ Hà Tịch ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tô Tiểu Mộc, ánh mắt thâm trầm khiến
người ta không đoán ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Bà mối cắn môi, chờ Hạ Hà Tịch nói gì đó, nhưng mãi lâu sau, anh vẫn không nói một lời, chỉ
lẳng lặng như thế, môi cong lên thành nụ cười.
“Em biết, em
không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của anh, nói thế này… thực sự
rất ngang ngược. Nhưng, em thấy Lộ Lộ chưa phải là người thích hợp nhất, em có thể giới thiệu lại cho anh kiểu người anh thích, Lộ Lộ nó…”
Bà mối nói tới líu cả lưỡi, vẫn chẳng thấy nét mặt của Hạ Hà Tịch có chút
thay đổi nào, cô bối rối gãi gãi đầu, nói: “Ôi, em cũng không biết phải
nói thế nào. Dẫu sao thì, anh đừng qua lại với nó nữa là được rồi.”
Con cáo họ Hạ nghiêng đầu, chớp chớp ra vẻ đáng yêu, hỏi: “Là thế à?”
“Hả?” Thế anh còn nghĩ thế nào?
Hạ Hà Tịch im lặng một lát, uống một ngụm trà, nhún vai đáp: “Lộ Lộ nói,
em nhất định sẽ nói cho anh biết chuyện cô ấy có bạn trai, cô ấy là kẻ
một tay bắt hai con cá, là kẻ không chung tình.” Nói xong, Hạ Hà Tịch
bật cười, chớp chớp mắt nhìn bà mối: “Xem ra bà mối Tô vẫn rất có đạo
đức nghề nghiệp nhỉ? Từ đầu đến cuối không hề tiết lộ đời tư của khách
hàng.”
Tô Tiểu Mộc nghe vậy chỉ thấy trong đầu nổ hai tiếng vang dội, mình bị sét đánh đen thui rồi. Cô trở nên ngốc thế này từ lúc nào
vậy trời? Sao lại không nghĩ Lộ Lộ sẽ ra chiêu này chứ? Nghĩ tới đây, bà mối bật cười lạnh lùng, đúng rồi, Lộ Lộ là ai chứ? Một kẻ thông minh,
cái gì cũng biết. Chắc chắn lúc nãy được con cáo họ Hạ đưa về nhà, cô ta đã “thẳng thắn nhận tội” rồi phải không?
Thế mới nói, cố nhân đúng là có khả năng dự đoán mà! Ra tay trước thì mạnh, ra tay sau thì bại.
Lộ Lộ, cô dùng chiêu này cũng được lắm! Bà mối hỏi: “Lộ Lộ còn nói gì với anh nữa không?”
Hạ Hà Tịch sờ cằm, khẽ nheo mắt nói: “Cô ấy còn nói, em và cô ấy có bất
hòa đôi chút, hôm nay thấy bọn anh cùng ăn cơm không chừng sẽ nói gì đó. Lộ Lộ giải thích với anh, cô ấy và bạn trai đã chia tay lâu lắm rồi…”
Bà mối cười lạnh lùng: “Thế anh tin à?” Tin Tô Tiểu Mộc cô là kẻ bày trò
chia rẽ, Lộ Lộ mới là cô gái ngoan vừa ngây thơ vừa vô tội.
Hạ
Hà Tịch nghe thế thì lẳng lặng đứng lên, đi tới trước mặt bà mối, cúi
đầu nhìn cô chăm chú rồi đáp khẽ: “Anh tin hay không, quan trọng à?”
Tô Tiểu Mộc ngẩn ra, ngẩng lên đúng lúc chạm phải đôi mắt đen láy của Hạ
Hà Tịch, cô hơi bối rối, vội dời mắt đi, không biết phải nói gì.
Hạ Hà Tịch ngồi xuống bên bà mối, nhẹ nhàng hỏi: “Nhóc con, sao lại quan tâm anh thế? Sợ anh bị Lộ Lộ lừa, em…”
“Không phải!” Bà mối không để Hạ Hà Tịch nói xong đã bịt tai, hét to. “Em vội
vàng chạy tới nói cho anh biết là không muốn anh bị nó đùa giỡn, vì Lộ
Lộ là người em giới thiệu cho anh, em phải chịu trách nhiệm với khách
hàng của mình!”
Trái với câu hét lớn của Tô Tiểu Mộc, con cáo họ Hạ lại vô cùng bình tĩnh, mỉm cười kéo hai tay của bà mối ra, hỏi:
“Thật sự là thế sao? Em thử hỏi mình xem, khi thấy anh ở bên Lộ Lộ, có
khó chịu hay không?”
“Không có!” Tô Tiểu Mộc tròn mắt hét lại.
Cô cho rằng con cáo họ Hạ sẽ phản bác, kết quả anh chỉ cong khóe môi,
nhướn mày nói: “Được, nếu em không có, nếu em nói Lộ Lộ không thích hợp
với anh, muốn giới thiệu người khác cho anh, thế thì tìm người theo yêu
cầu anh nói lần trước đi.”
“Hả?”
Con cáo họ Hạ lắc lắc đầu: “Lần trước anh đã nói rồi, anh muốn tìm một đối tượng như em.”
“Hạ – Hà – Tịch!” Bà mối nghe thế thì tai cũng đỏ rực lên, tức giận cầm gối ôm trên sofa đánh Hạ Hà Tịch: “Em đang nói chuyện rất nghiêm túc với
anh đấy!”
Con cáo họ Hạ cười: “Anh cũng nói chuyện rất nghiêm túc với em mà.”
Bà mối hít một hơi: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Hạ Hà Tịch nghe giọng điệu trầm trầm của Tô Tiểu Mộc, thấy cô tỏ vẻ nghiêm túc, bén nói: “Tô Tiểu Mộc, em không có quyền can thiệp vào chuyện của
anh. Chuyện đối tượng xem mắt là Lộ Lộ, cô ấy từng có bạn trai cũng
được, hay giờ bắt cá hai tay cũng được, anh không muốn để tâm. Làm bà
mối, công việc của em đã kết thúc rồi.”
“Anh!” Bà mối tức giận,
chỉ tay vào Hạ Hà Tịch định nói gì đó, nhưng con cáo họ Hạ đột nhiên
đứng dậy, khoanh tay trước ngực, nói rất có khí thế: “Trừ phi… em giới
thiệu mình cho anh. Với tư cách là bạn gái, em sẽ có quyền can thiệp.”
Trong nháy mắt, bàn tay của Tô Tiểu Mộc đông cứng, run lẩy bẩy.
Hạ – Hà – Tịch! Sao anh có thể… đáng xấu hổ tới mức này chứ!