Tới cửa công viên, bà mối mới giãy khỏi móng vuốt của con cáo họ Hạ, ho khan, nói: “Em phải về rồi.”
Hạ Hà Tịch không nói, chỉ đưa mắt nhìn bà mối rồi tủm tỉm cười. Bà mối
không dám ngẩng đầu, chỉ cắn răng, giả bộ dữ dằn: “Mặc kệ anh, em đi
thật đây!” Tô Tiểu Mộc nói xong bèn quay người bước đi, trong lòng vẫn
tự nhắc nhở: Bình tĩnh, bình tĩnh, mấy đứa nhóc ở nhà trẻ cũng nắm tay
nhau thế, coi như là… vừa đi nghỉ đông về đi! Bà mối tự an ủi mình như
thế, gương mặt đang đỏ tới tận mang tai mới từ từ hạ nhiệt. Nhưng vừa ra khỏi cổng lớn của công viên, bà mối mới phát hiện có gì đó không đúng…
Mình đi một bước, người đằng sau cũng đi một bước. Mình rẽ sang hướng tây, anh ta nhất định không đi hướng đông…
Tô Tiểu Mộc siết chặt tay, quay phắt lại nhìn “con cáo theo đuôi” đang
chớp mắt tỏ vẻ vô tội. Cuối cùng không thể kìm được mà hét toáng lên:
“Hạ – Hà – Tịch! Rốt cuộc anh muốn làm gì hả???” Được rồi, anh bảo cô đi xem mắt, cô tới rồi. Anh bảo cô đi uống trà, cô cũng uống rồi. Không
phải bây giờ lại muốn cùng ăn cơm đấy chứ?
Hạ Hà Tịch vẫn giả vờ vô tội: “Anh không cố ý theo em đâu.”
“Thế anh làm sao?”
Hạ Hà Tịch nghĩ một lát, nói khẽ: “Xe của anh mang đi rửa rồi, mới nãy bạn anh đưa anh tới.”
Bà mối nghiến răng, chỉ sang hướng đối diện: “Bắt taxi thì mời sang bên
đó, cảm ơn! Bên này là đường tới bến xe buýt, người cao quý như Tổng
giám đốc Hạ đây chắc không thể chen chúc trên xe buýt với chúng tôi đâu
nhỉ?”
Hạ Hà Tịch chớp mắt, đưa tay sờ mũi, ngượng ngùng nói:
“Tiền mặt anh chỉ mang theo có hai ngàn, mới nãy mua Phong Hoa Tuyết
Nguyệt uống hết rồi.” Tô Tiểu Mộc nghe xong thì sững người, còn chưa kịp nói thì đã nghe tên nào đó không biết xấu hổ nói: “Này nhóc, em đưa anh về nhà đi!”
Bà mối: =_=
Thế giới này đúng là hết cứu
nổi rồi, ngay cả Hạ Hà Tịch mà cũng giả vờ dễ thương để kiếm lời, nhìn
đôi mắt sáng lấp lánh kia cô còn biết nói gì chứ? Bà mối nhìn chằm chằm
con cáo họ Hạ, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Anh – đi – chết – đi!” Nói
rồi, Tô Tiểu Mộc đẩy anh ra, tiếp tục đi về phía trạm xe buýt. Nhưng mới đi được một đoạn ngoái đầu lại, thấy đồng chí Hạ đứng nguyên tại chỗ
nhìn mình, dáng vẻ đáng thương như một chú chó bị chủ vứt bỏ.
Tô Tiểu Mộc hoang mang quay lại, rút tờ một trăm tệ ra đập mạnh lên ngực anh, tức giận nói: “Nhớ trả lại em hai trăm!”
Thế mà con cáo họ Hạ còn thoải mái nhận tờ tiền ấy thật, rồi từ từ nói:
“Anh nghe nói từ trước tới nay bà mối không cho người ngoài vay tiền. Có phải anh rất vinh dự là người phá lệ không?”
Tô Tiểu Mộc đảo mắt khinh thường: “Còn chuyện gì nữa không, không thì em đi đây!”
Hạ Hà Tịch thong thả rút tờ thiệp mời ra, màu đỏ rực rỡ của tấm thiệp như
một cây kim đâm vào tim bà mối, đúng lúc ấy lại nghe con cáo họ Hạ nói:
“Tuần sau kỉ niệm ba năm thành lập tập đoàn Chính Uy thành phố C, đây là thiệp mời.”
Bà mối nghe vậy thì cũng nhớ ra Hà Kiến Vũ đã trở
thành phó tổng giám đốc của tập đoàn Chính Uy thành phố C, cô ngoảnh mặt đi không nhận tấm thiệp, nói: “Ai muốn đi chứ!”
Hạ Hà Tịch bật cười, im lặng một lát rồi mới nói: “Nhóc, anh nhờ em đưa tấm thiệp này cho trưởng phòng Liêu mà.”
Khóe miệng bà mối giật giật, nhìn qua tấm thiệp, trên tấm thiệp đúng là đề
tên vợ chồng trưởng phòng Liêu. Trong nháy mắt, Tô Tiểu Mộc vô cùng xấu
hổ, đang nghĩ xem làm thế nào để thoát thân thì nghe Hạ Hà Tịch nói: “Hà Kiến Vũ vừa trẻ lại xinh đẹp, trước đây chưa từng làm bất cứ vị trí nào ở Chính Uy, đột nhiên một bước nhảy lên mây, ngồi vào cái ghế phó tổng
giám đốc, thực sự là bên dưới có rất nhiều lời dị nghị.”
Tô Tiểu Mộc không đáp, giả vờ chăm chú nhìn tấm thiệp, nghe anh nói tiếp.
“Để dẹp yên mấy lời bàn tán của cấp dưới, anh cố ý đẩy việc tổ chức lễ kỷ
niệm này cho cô ta, cũng xem như để kiểm tra thực lực. Không ngờ kết quả cũng không tồi. Cô ta làm việc rất hiệu quả, có trách nhiệm, ít ra là
tới giai đoạn này, lễ kỷ niệm đã chuẩn bị xong đâu vào đấy. Vụ phóng hỏa kia có thể giải quyết thuận lợi, cô ta cũng tốn không ít công sức.”
Nghe tới câu cuối cùng, bà mối không nhịn nổi mà ngước lên, hỏi bằng giọng
kì quái: “Dù không có Hà Kiến Vũ, không phải Tổng giám đốc Hạ cũng có
thể giải quyết êm đẹp vụ phóng hỏa kia sao? Không phải còn có Lộ Lộ à…?
Hạ Hà Tịch nhếch môi, gật đầu tán thành: “Bà mối Tô đúng là bà mối Tô, em đoán được rồi.”
Khi bà mối đi công tác, tập đoàn Chính Uy đột nhiên bốc cháy khiến nhân
viên bị thương, tạo ảnh hưởng rất lớn tới xã hội. Không chỉ đám phóng
viên ngày nào cũng cắm chốt ở cửa tập đoàn Chính Uy, mà cục Cảnh sát và
những bộ phận có liên quan cũng nhân cơ hội này để điều tra những chuyện khuất tất của tập đoàn Chính Uy.
Khoảng thời gian này Hạ Hà
Tịch vô cùng bận rộn. Đột nhiên anh nhớ ra chuyện hôm ấy: “Lúc trước ở
nhà anh hai em, không phải Lộ Lộ nói đã từng gặp anh à? Ừm, bọn anh từng gặp nhau thật.”
Tô Tiểu Mộc ngắm nghía tấm thiệp trên tay, tiếp lời con cáo họ Hạ: “Cô ta là thư ký của cục trưởng Trình, vừa lúc biết
đó là người quản lý mấy chuyện làm ăn của tập đoàn các anh, thì gặp rồi
cũng chẳng có gì lạ.”
“Thông minh!” Chuyện này không cần nói, bà mối cũng hiểu được nguyên nhân tại sao anh thân mật với Lộ Lộ như thế.
Không nóng không lạnh, như gần như xa, mánh lới của người đàn ông này
cũng khá hiệu quả với Lộ Lộ. Không chấp thuận cũng không lạnh nhạt,
chính là để đặt nền móng cho việc vô trách nhiệm trong tương lai.
Bà mối hít một hơi thật sâu, cau mày nói: “Nhưng anh đang lợi dụng cô ta đấy, Hạ Hà Tịch!”
Hạ Hà Tịch xòe tay ra: “Anh không dùng thủ đoạn bất chính bắt cô ấy làm
bất cứ chuyện gì cho anh, anh chỉ moi ít tin tức và sở thích của cục
trưởng Trình thôi. Còn nữa, đây chỉ là một vụ phóng hỏa bình thường,
những bộ phận có liên quan không cần phải nhúng tay vao.”
Trong
thoáng chốc, bà mối cảm thấy có chút chán nản, quay người đi, nói: “Em
chẳng có hứng thú tìm hiểu mấy thủ đoạn kinh doanh của các anh, em cũng
chẳng quan tâm tập đoàn Chính Uy có trong sạch hay không, nhưng ít ra em biết Lộ Lộ thật lòng.” Cô ta còn vì chuyện ấy mà đá cả bạn trai của
mình đi, chẳng lẽ đúng là ác giả ác báo?
“Anh chưa từng hứa hẹn
bất cứ chuyện gì với cô ta, anh chỉ ăn mấy bữa cơm với cô ấy như bạn bè
bình thường thôi, nhưng…” Hạ Hà Tịch ngừng một lát, ánh mắt sáng lên
nhìn bà mối, nói: “Nhưng người anh từng hứa hẹn lại không chịu cho anh
câu trả lời.”
Bà mối nhíu mày, muốn hỏi em hứa hẹn với anh lúc
nào, lại thấy câu này là cái bẫy, bèn xua tay nói: “Không nói với anh
nữa, em đi thật đây.” Nói rồi, cô không ngoái đầu lại, đi thẳng về phía
trạm xe buýt. Con cáo họ Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng càng lúc càng xa
của bà mối, khóe miệng khẽ cong lên.
Đồ ngốc, “cùng nắm tay nhau tới trọn đời”, đây không phải là lời hứa hẹn sao? Anh cũng không… tùy tiện nắm tay ai đâu.
————————–Tôi là đường phân cách tay nắm tay, bạn bè tốt———————–
Thứ Sáu tuần sau, vợ chồng trưởng phòng Liêu nhận lời mời tới lễ kỉ niệm
của tập đoàn Chính Uy. Đương nhiên, bà Liêu rất hiểu chuyện, tuy Hạ Hà
Tịch không nhắc nửa chữ, nhưng hai vợ chồng vẫn kéo Tô Tiểu Mộc đi cùng. Chỉ là… bà mối đúng là có bản lĩnh, rất biết sắp xếp mọi chuyện. Lúc
này, Hạ Hà Tịch đang cầm một ly champagne, đôi mắt cáo nheo lại, chăm
chú nhìn chàng trai đang bị bà mối lôi kéo.
Hạ Hà Tịch cười. Được đấy, còn không tới một mình.
Anh chàng kia bề ngoài chẳng được nét gì, chỉ cao hơn bà mối nửa cái đầu.
Không biết con nhóc quỷ quái kia lôi được người như thế từ chỗ nào ra,
để làm gì nữa.
Hạ Hà Tịch không vội vàng qua chào hỏi đám người
Tô Tiểu Mộc, mà chỉ đứng cùng mấy lãnh đạo cấp cao như cục trưởng Trình. Tới khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Hạ Hà Tịch và mấy người đó lần
lượt đọc xong diễn văn thì kịch hay mới chính thức được diễn. Chỉ là… Hạ Hà Tịch có đoán tới đoán lui cũng không đoán được rằng, nhân vật chính
không phải Tô Tiểu Mộc.
Khi người dẫn chương trình đã đọc xong
diễn văn bế mạc, khách khứa liên tục nâng cốc chúc mừng. Con cáo họ Hạ
đang nói chuyện với Lộ Lộ thì chàng trai mới nãy còn dính chặt lấy bà
mối đi qua đây, còn bà mối đã bốc hơi đi đâu mất.
Lộ Lộ thấy cậu ta đi lại, gương mặt trắng bệch, rồi lại nâng cốc lên, cười nói: “Giai Kỳ.”
Giai Kỳ không để ý tới cô ta mà đi thẳng tới trước mặt cục trưởng Trình,
nâng cốc, nói: “Chú Trình, cháu thấy chú cũng ở đây nên qua kính chú một ly.” Hạ Hà Tịch vừa nghe đã biết thân phận của Giai Kỳ cũng không hề
nhỏ, có lẽ là công tử nhà nào đó. Sau đó, anh khoanh tay đứng chờ diễn
biến tiếp theo của sự việc.
Lộ Lộ bị Giai Kỳ ngó lơ nên có chút
xấu hổ, đành ngượng ngùng ngồi xuống. Cục trưởng Trình lên giọng như
ngạc nhiên lắm: “Ôi chao! Tiểu Kỳ à, nào nào, sao cháu cũng tới đây? Dạo này bên cục giám sát có bận không?”
“Cũng tàm tạm ạ.”
Hai người nói chuyện một hồi, chúc rượu cũng hết ba lượt, Giai Kỳ đột nhiên xoay người lại, nói với Hạ Hà Tịch: “Tổng giám đốc Hạ phải không? Cảm
ơn anh hôm nay đã khoản đãi, chúng ta cũng uống một ly đi.”
Nghe thấy thế, nhân viên phục vụ ở bên cạnh lại rót đầy ly rượu cho hai
người. Con cáo họ Hạ tự nhiên hiểu mối quan hệ giữa Giai Kỳ và Lộ Lộ
không đơn giản, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười tươi: “Anh khách sáo rồi, anh có thể tới dự tiệc mới là vinh dự của tập đoàn Chính Uy.
Không biết nên gọi anh thế nào nhỉ?”
Giai Kỳ thản nhiên đáp: “Dư Giai Kỳ.”
Trong đầu Hạ Hà Tịch hiện lên nhân vật có tiếng tăm họ Dư. Có lẽ đã đoán ra
đây là công tử nhà nào, nụ cười càng được công thức hóa hơn: “Ngưỡng mộ
anh đã lâu.”
Dư Giai Kỳ bật cười: “Tôi mới ngưỡng mộ Tổng giám
đốc Hạ ấy chứ! Ai cũng nói Tổng giám đốc Hạ thông minh tài trí, làm việc gọn gàng, dứt khoát. Nhưng hình như con mắt của Tổng giám đốc Hạ cũng
không tốt cho lắm, nhặt được đồ bị người ta dùng rồi mà còn coi như bảo
vật.”
Nói xong, bốn bề lặng ngắt như tờ. Sắc mặt của Lộ Lộ khó
coi tới cực điểm, từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh lại chuyển sang đỏ. Nhưng Hạ Hà Tịch vẫn cười thản nhiên. Công tử đúng là công tử, trong
bất kỳ hoàn cảnh nào cũng nghĩ gì nói nấy với bất cứ ai, không bao giờ
quan tâm tới hậu quả.
Cũng xem như… Lộ Lộ xui xẻo. Ở nơi làm
việc của cô ta, cái gì thiếu chứ tin đồn là nhiều nhất. Có lẽ chuyện của Lộ Lộ và Giai Kỳ trước đây cũng được cục trưởng Trình mắt nhắm mắt mở
giả vờ không biết, nhân viên cấp dưới thì càng không phải nói. Thế nên,
lần này nói câu như thế, có lẽ sau này Lộ Lộ không được sống yên ổn rồi.
Hạ Hà Tịch lắc lắc ly rượu: “Cảm ơn anh Dư đã nhắc nhở. Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Hai người cùng cạn chén, Hạ Hà Tịch đang nghĩ xem sẽ kết thúc trò hề này như thế nào thì có người đã không thể kiềm chế nổi…
Mọi người chỉ thấy Lộ Lộ đứng lên, môi run rẩy: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ
sinh một lát.” Thấy vậy, Dư Giai Kỳ cười lạnh lùng, nói một câu rất sâu
xa: “Rất nhiều chuyện không thể vẹn cả đôi đường, anh nói đúng không,
Tổng giám đốc Hạ?”
Con cáo họ Hạ cũng cười: “Vẹn cả đôi đường
hay không không quan trọng, quan trọng là trái tim của mình thôi.” Thế
nhưng chiêu này của bà mối đúng là vẹn cả đôi dường, cũng không biết là
thật lòng giúp Dư Giai Kỳ hay giúp cô ấy nữa…
Được lắm, con nhóc quỷ quái này!